CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Phía sau Yunna là Jongmin. Jongmin buông mạnh tay Yunna xuống.Hắn trừng mắt nhìn Yunna:

-Định bá đạo ở đây hả?

Yunna cũng không vừa,cô ta trợn trừng mắt,mặt đỏ gay lên vì tức:

-Mày là thằng nào hả?Thích làm anh hùng ở đây hả

-Lớp 10.Oh Sehun.Sao?Nuốt được thì cứ việc

Junna cười to.

-Mẹ.Hóa ra là thằng ranh con.Hôm nay để tao dạy lại mày nhé

Hắn khinh bỉ nhìn Yunna.Hắn cười mỉa mai:

-Tôi đéo thích đánh con gái.Giỏi thì gọi thằng Jongmin lên đây

Yunna đi nhanh xuống tầng.Mang đầy vẻ bực tức.Hắn kéo mạnh ghế ra ngồi.Đặt hộp xôi lên bàn hắn kéo tay cậu ngồi xuống: -Anh ăn đi sắp hết giờ rồi đấy

Luhan kéo kéo tay áo hắn.

-Này.Cậu khôg cần phải thế đâu

-Ăn đi.Sao hôm nay anh lảm nhảm như ông già vậy.Ăn đi.Không ăn không đâu mà lo.Tí chở tôi về đấy

Luhan cũng chẳng muốn cãi lý làm gì nữa.Ngồi ăn xôi mà lòng cậu nóng như lửa đốt lo khôg biết có chuyện gì nữa.Hắn thì vẫn ngồi như không có chuyện gì.Hắn lôi trong ngăn bàn cậu ra 1 quyển vở đề tên Luhan:

-Chữ gì mà như gà bới thế.Hôm nào tôi phụ đạo lại cho nhá.Chắc ngày xưa đang học viết cô giáo đi lấy chồng bỏ xứ đi nên chữ mới thế chứ gì.

Luhan cong môi lên định cãi lại thì nghe tiếng Yunna oang oang.Hắn vẫn cứ chăm chú nhìn những dòng chữ nghiêng.Luhan định đứng dậy thì hắn giữ cậu ngồi yên.

Jongmin bước đến gần hắn và Luhan

-Mày là thằng thách đố tao hả?

Hằng được đà cậy thề xưng oai.Lớn giọng quát:

-Thằng ranh kia mày sợ rồi hả?Đứng lên quay mặt ra đây xem nào

-ĐKM MÀY ĐIẾC HẢ Jongmin bực tức trước thái độ của Sehun

Sehun đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Jongmin.Sehun đứng dậy quay người đấm thẳng vào mặt Jongmin 1 cái rõ đau khiến Jongmin mất đà ngã xuống đất.Những người quây lại xem hò hét ầm ĩ.Yunna định xông đến đánh cậu thì bạn của cậu đứng ra bảo vệ.Cô ta chạy lại đỡ người yêu.Jongmin lồm cồm bỏ dậy định chạy đến đấm trả hắn thì chợt khựng lại

Hắn vênh mặt lên nhìn Jongmin.

-Sao?Khôg dám hả?

Jongmin lắp bắp

-Sao.. lạ..i là anh ạ?Em..em khôg biết nên vô lễ

Tất cả những người chứng kiến đều ngơ ngác khi nhìn thấy đại ca trường mình lại tỏ ra nể sợ 1 thằng con trai vô danh kém tuổi

Hắn tiến lại nắm lấy cổ áo Jongmin gằn giọng: -Mày về dạy lại nó đi.Đừng để tao phải làm thì đừng trách tao ác. Sehun vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Yunna đang ngơ ngác.

Rồi hắn tiến về phía Luhan.Chỉ tay về phía cậu,ánh mắt hướng tới mọi người:

-Ai động vào đấy.Thì coi như động vào thằng này rồi đấy.

Sehun đút tay vào túi quần rồi thong thả bước ra cửa lớp.Mọi người cũng giải tán dần.Luhan ngồi vào bàn mặc cho ánh mắt mọi người.Những đứa bạn trong lớp quý mến cậu lại hỏi thăm:

-Ai đấy Luhan?Có vẻ đại ca nhờ?

Rồi vài người nữa tham gia góp lời:

-ờ đấy.Thằng Jongmin còn phải sợ mà

-Uây.mà đẹp trai thế.Người yêu hả?Tụi tao ủng hộ 2 tay đấy

Luhan lên tiếng giải thích cho mọi người hiểu:

-Khôg phải người yêu đâu.Chỉ là bạn thôi à.Mà cậu ta kém mình 1 tuổi đấy

Tiếng Baekhuyn đầy ngạc nhiên: -HÁ.kém 1 tuổi á?Nhưng mà nhìn men lỳ thế.Đẹp trai thật đấy.Để tao xem Yunna còn dám gây sự với mày không.Câu chuyện còn kéo dài nếu như cô giáo khôg bước vào lớp

Đang ngồi viết bài Jongmin lên tiếng hỏi nó: -Mày quen với Sehun à?

-ừ

-Nó có vẻ thích mày đấy

-Tao khôg quan tâm.Vậy nên mày cũng đừng quan tâm.Tao với mày chia tay rồi mà.

Câu nói của cậu làm cho anh như thức tỉnh.Anh khôg nói gì nữa chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ

Dắt xe ra cổng trường đã thấy hắn đứng nói chuyện với rất nhiều người.Đa số là những người tóc đỏ xanh đủ lọai.Luhan đứng bên đường gọi điện cho hắn.Sehun nghe máy.

-Cậu có về khôg? Tôi đang đợi bên đường này

Hắn nhìn sang đường thấy cậu đang đứng đợi.

-Có.Sang luôn đây

Sehun chào người anh thân thiết của hắn.

-Em về đây.Hôm nào anh em mình nói chuyện sau.Bạn em đang đợi

Người anh vỗ vai hắn: -Sợ em yêu đợi lâu à?

Cả nhóm người cười ầm lên.

-Điên à.Bạn thôi

-Thôi.Chú mày đừng có giỡ cái văn thằng nghiện ra đây nữa.Hôm nào khao đi nhá

Sehun cười bước nhanh sang đường.Leo lên xe Sehun chở cậu .Trên đường Sehun chém gió đủ lọai.Luhan thì cười đỏ cả mặt.Đến nhà Sehun.Xuống xe thấy mặt cậu đỏ hồng vì cười nhiều.Ngẩn người ra nhìn cậu cười dưới ánh nắng rất đẹp.Tim Sehun đập mạnh hơn

-Này.Nắng quá bị say nắng hả mà đần mặt ra thế Luhan đưa tay lên trước mặt hắn

-Ừ.Chắc vậy rồi Sehun đứng nhìn bóng cậu khuất rồi mới bước vào nhà.

-Tôi say nắng anh mất rồi Vừa đi hắn vừa húyt sáo.Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro