Chương 100: Em đang ở đây thương hại anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy có mấy bà hỏi tuôi in ảnh bán đồ à?
Thì mị xin trả lời là ĐÚNG RỒI nhé!!!!!

_Qua facebook mị để cập nhật thêm thông tin_

Sau khi ý thức được khả năng xảy ra chuyện này, trong nháy mắt Tuấn Khải trở nên ngây người, đầu óc trống rỗng. Nhưng sự nghi hoặc của anh không kéo dài được bao lâu, thì câu nói sau đó của mẹ Vương lập tức khẳng định suy nghĩ của anh là đúng.

Biết sớm muộn gì anh cũng sẽ biết được sự thật này, nhưng cuối cùng mẹ Vương vẫn không đành lòng, cho nên quay đầu lại, nức nở nói:

"Con trở nên như vậy đều là do cậu ta làm hại!” Bà cũng không nhịn được nữa, không giữ hình tượng nữa mà khóc rống lên, tất cả sự ra vẻ hồi nãy bị huỷ trong chốc lát.

Đứng ở một bên,Thiên Tỉ không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, cho tới khi đột nhiên đôi mắt của Tuấn Khải tối sầm lại, cúi nhìn hai chân của mình giống như là nổi điên lên, cậu mới hiểu ra được.

Cậu khiếp sợ lấy tay che miệng mình, nước mắt trên hốc mắt thi nhau chảy xuống, trong lòng dâng lên loại cảm giác khó chịu như dời sông lấp biển.

Tại sao có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy!

Cậu trợn mắt, há hốc miệng nhìn hai chân đã không còn chút cảm giác của anh, sự áy náy xen lẫn tự trách khiến cho nước mắt càng thi nhau rớt xuống. Cậu muốn ngăn cản hành động điên cuồng của anh, nhưng bàn tay mới đưa lên một nửa, cậu đã lùi lại. 

Cậu sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Cậu không thể tin được chuyện xấu như vậy lại phát sinh trên thân thể của một người, càng hận hơn khi bản thân mình lại là người đầu sỏ khiến anh xảy ra chuyện như vậy!

“Cử động đi, mau cử động đi!” Tuấn Khải nổi điên, đôi mắt bởi vì hai chân của bản thân không có cảm giác mà đỏ ngầu lên. Anh ra sức gõ vào hai chân của mình, nhưng mà nó cũng không cử động một chút nào.

Anh tự hành hạ mình, đây là điều mẹ Vương không muốn nhìn thấy nhất, nhưng mà bà lại không thể không cho anh biết sự thật này được.

“Đủ rồi, Tuấn Khải, đủ rồi!” Bà không nhịn được nữa, cắn răng ngăn cản anh, bàn tay vuốt ve lên chân mày đang nhíu chặt của anh, cố gắng khuyên nhủ, nói: “Có thể chữa được, chân của con vẫn có thể chữa khỏi. Bác sĩ nói, chỉ cần con chăm chỉ làm vật lý trị liệu, phục hồi chức năng, thì con vẫn có thể đứng lên một lần nữa.” 

"Có thể? A. . ." Không phải là nhất định, mà là có thể. . .

Khuôn mặt trắng bệch của Tuấn Khải nở một nụ cười tự giễu, nhìn đôi chân không có cảm giác của mình, anh hét lớn lên một tiếng, cuối cùng ngất đi.

Khi Vương Tuấn Khải tỉnh lại lần nữa, đã là chuyện của một giờ sau.

Trong khoảnh khắc mở mắt ra kia, anh liền nhìn thấy một đôi mắt đang vô cùng lo lắng. Nhưng mà anh không nhìn vào ánh mắt của cậu, mà lạnh lùng nhìn một lượt mọi người đang vây quanh mình, rồi lạnh lùng thốt ra khỏi miệng một chữ. 

"Đi đi."

“Anh…” Bởi vì anh không thèm nhìn, nên Thiên Tỉ đau đớn nhăn mày lại.

Nhưng dù có gọi một tiếng, cũng không thể đổi lấy một cái liếc mắt của Tuấn Khải.

Đôi mày kiếm nhẹ nhàng nhướn lên, anh nhắm đôi mắt lại, giấu sự thống khổ ở trong đó, suy yếu nói một câu: “Tôi muốn được yên tĩnh một chút, làm phiền mọi người hãy đi ra ngoài hết đi.”

Lời nói của anh cực kỳ nhẹ, giống như gió thổi mây trôi, nhưng trong câu chữ mang theo vẻ kiên định, không cho thương lượng chút nào.

Mẹ Vương đứng đợi ở bên cạnh muốn nói cái gì nữa, nhưng mà lại bị ba Vương kịp thời ngăn cản.

"Đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài trước, để cho con nghỉ ngơi.” Nói xong, kéo mẹ Vương vẫn không có ý định rời khỏi ra ngoài.

Thật lâu sau, Tuấn Khải mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc anh cho rằng giờ phút này chỉ còn lại một mình anh ở trong phòng bệnh, thì tầm mắt của anh lại nhìn thấy một bóng dáng vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ, đôi mắt của anh tối sẫm lại.

"Vì sao còn không đi! Em còn muốn ở lại đây để chê cười anh sao!” Anh khàn cả giọng, dùng hết sức lực quát lớn lên với cậu, cơ mặt cũng run lên.

"Không phải." Thiên Tỉ lộ ra vẻ mặt đau lòng, hiểu rõ là anh không thể tiếp nhận nổi tin dữ này. Cậu dùng ánh mắt dịu dàng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười mỉm, nói: “Chuyện này tất cả đều do em gây nên, cho nên em có lý do để ở lại chăm sóc cho anh.”

Cứ tưởng rằng như vậy sẽ khiến cho Tuấn Khải sẽ dễ dàng đồng ý hơn một chút, nhưng không ngờ sắc mặt của anh bỗng càng trở nên xám xịt hơn.

“Đi đi, anh không cần sự thương hại của em!” Hai chân anh đã tàn phế, anh chính là một người tàn phế, một người tàn phế cần phải sống dựa dẫm vào người khác! Anh không muốn cậu nhìn thấy anh như vậy, anh không muốn! “Em lập tức hãy đi ra khỏi đây, một giây một phút anh cũng không muốn nhìn thấy em!”

"Không, em không đi!" Anh kiên trì, cậu cũng kiên trì. Chẳng biết lúc nào, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt. Cậu uất ức để bàn tay mình vào trong lòng bàn tay của anh, cầu xin: “Em không thương hại anh, hãy để em ở lại được không? Em muốn chăm sóc anh.” 

Lời cầu xin của cậu khiến sự lạnh lùng trong lòng anh nhất thời giảm đi chút ít, nhưng lúc anh nghĩ tới tình huống hiện tại của bản thân, lập tức lạnh lùng quăng cậu qua một bên.

“Em đi đi!” Anh kiên quyết.

"Không!" Cậu lắc đầu thật mạnh.

Ngay lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co qua lại, thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lập tức đi tới.

"Tuấn Khải, em nhận được tin liền tới ngay lập tức, làm em sợ chết khiếp. Sao rồi? Vết thương của anh có nghiêm trọng không?”

Múi: Cho tao hỏi là tin nó vừa nhận được từ miệng ai thế?! =)))))) Nếu thật sự Khải Khải có chuyện thì có khi bây giờ nó giả vờ khóc sập trời ý nhỉ =)))

Người tới không còn nghi ngờ chính là Quan Duyệt. Đôi mắt tinh tế của cô ta nhìn Thiên TỈ rồi nhìn anh, cũng nhận ra được không khí giữa hai người có chút khác thường.

Tuấn Khải gắt gao trừng mắt nhìn Thiên Tỉ đang lã chã chực khóc, sau một lúc lâu mới nhìn sang chỗ Quan Duyệt, sau đó nói ra khỏi miệng. “Đuổi cậu ấy ra ngoài giúp tôi.”

"Ách. . ." Quan Duyệt trừng to mắt lên tưởng mình nghe nhầm, cho tới khi Tuấn Khải không nhịn được nữa, hét lớn lên. 

"Cậu không nghe thấy sao! ?"

"Em. . ." Sau khi xác định được bản thân không nghe nhầm lời dặn dò của anh, lập tức Quan Duyệt trở nên vui vẻ, đôi môi đỏ nở nụ cười đắc ý. Cô ta xoay người lạnh lùng nhìn về phía Thiên Tỉ, hất cằm nói: "Tuấn Khải bảo cậu đi, cậu nghe thấy không? Nghe thấy thì nhanh chóng đi ra khỏi đây, đừng để tôi phải động tay động chân đuổi cậu ra.” 

Nhưng mà Thiên Tỉ vẫn nhìn chằm chằm Tuấn Khải, không chút nhúc nhích.

"Còn không đi!" Quan Duyệt tức giận xô đẩy cậu một cái, khiến cho Thiên Tỉ lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Biết bản thân ở lại thì chỉ làm anh tức giận thêm, Thiên Tỉ do dự một lát, gật gật đầu: “Tối nay em sẽ quay lại thăm anh.” Nói xong, mới xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng mà bóng dáng của Thiên Tỉ vừa biến mất ở phía sau cánh cửa, thì trong nháy mắt sự thống khổ trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải cũng lộ ra. Anh cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua vẻ đắc ý của Quan Duyệt, mở miệng nói.

“Cô có thể đi rồi.”

Nghe vậy, Quan Duyệt sửng sốt, "Tuấn Khải, em muốn ở lại chăm sóc anh…” Đây là cơ hội hiếm có của cô ta, cô ta không thể làm mất được.

Thành ý của giả dối của cô ta khiến cho Tuấn Khải nghe mà cảm thấy buồn cười, anh không nhịn được cười lạnh một tiếng, đôi mắt đau khổ liếc nhìn hai chân của bản thân, anh nói: “Cô có thể chăm sóc cho tôi cả đời sao?”

“Dạ, em sẵn lòng.” Quan Duyệt cho rằng anh đang thổ lộ tình yêu.

“Cho dù biết là có khả năng cả đời tôi sẽ trở thành một người tàn phế, cô cũng sẵn lòng?”

Nghe vậy, nụ cười của Quan Duyệt cứng ngắc trên môi. Vốn tưởng là anh đang nói đùa, nhưng lại nhìn thấy sự tự ti và nụ cười tự giễu của anh, cô ta không biết nói gì: “Chuyện này…”

Quan Duyệt không thể chấp nhận KHẢI KHẢI như vậy mấy cô ạ =))))))))) Hài.

50vote!!!!'Nhớ kĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro