Chương 101:' Sau này anh lại nói em cút đi, em sẽ hôn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tao đang ốm =)) Tụi bây bớt khủng bố tao =))))


 

Sau khi Thiên Tỉ rời khỏi phòng bệnh cũng không trở về khách sạn ngay lập tức, mà đi tới phòng làm việc, tìm bác sĩ điều trị cho Tuấn Khải để hỏi thăm tình hình. Lúc xác nhận chân của Tuấn Khải vẫn có thể cứu chữa được, cậu thề cho dù như thế nào đi nữa cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh, bảo vệ anh. Sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Tuấn Khải, cậu cố ý dừng lại ngó xem. Nhìn qua khe cửa đang mở rộng, cậu nhìn thấy Quan Duyệt đã rời khỏi, chỉ còn Tuấn Khải đang khàn giọng hét lên về phía chân của mình, thấy như vậy trong lòng cậu không khỏi cảm thấy chua xót, khó khăn lắm mới ngăn cho nước mắt không tràn ra như vỡ đê.

Vì vậy một ngày nào đó,

Bên trong phòng Vương Tuấn Khải đau,

Ở bên ngoài phòng Thiên Tỉ khóc.

Hôm sau, mặt trời chiếu xuống khắp nơi, khiến cho thế giới này trở nên ấm áp. Chim chóc thì hót líu lo trên cây, dưới những hàng cây xanh mướt thì những bệnh nhân mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng ngồi nói chuyện ở trên chiếc ghế dài. Không khí hài hoà, bình yên. 

Thiên Tỉ đã đến đây lâu rồi, cậu vẫn luôn lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh, cứ nhìn chằm chằm vào Tuấn Khải đang nằm ở trên giường bệnh.

Nghe cô nhân viên y tá nói, tới rạng sáng anh mới ngủ được. Mà vào lúc này dường như anh đang ngủ không được ngon giấc, chân mày của anh luôn nhăn nhíu lại. Phía dưới, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt không chút máu, không còn sự hăng hái của ngày xưa, chỉ còn lại sự suy sụp và mệt mỏi. Nhìn tới đây, trong lòng Thiên Tỉ cảm thấy bối bối không biết làm sao.

Không biết cậu vừa nhìn vừa suy nghĩ bao lâu, bỗng nghe tiếng “cạch” một cái ở ngoài cửa truyền tới. Thiên Tỉ quay đầu, tưởng là ý tá tới thay thuốc, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn đi vào.

"Anh…" Trong lòng nao nao, lời nói của cậu nghẹn ngào ở cổ.

Đôi mắt thoáng nhìn người nằm trên giường không có động tĩnh gì, một tiếng thở dài vang lên. Ánh mắt của Lãnh Duy Biệt một lần nữa dừng lại trên người của Thiên Tỉ, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta tràn đầy vẻ đau lòng.

“Anh biết ngay em sẽ ở chỗ này.”

Hôm qua anh đã nghe mẹ Vương nói tình hình của Tuấn Khải rồi, mà sáng sớm hôm nay anh ta trằn trọc chạy tới khách sạn tìm cậu mà không thấy đâu, cho nên anh ta đoán là cậu sẽ ở đây. 

Khoé môi của Thiên Tỉ giật giật dường như muốn nói gì, nhưng khi cậu nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của Lãnh Duy Biệt toát lên sự yêu thương, trong lòng cậu nhất thời bị đè nén lại.

Sợ đột nhiên Tuấn Khải sẽ tỉnh lại, vì thế Thiên Tỉ đề nghị:

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi."

"Được."

Đi theo Thiên Tỉ khỏi phòng bệnh, nhìn cậu khép cửa nhưng vẫn để ra một khe hở nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc vào trong nhìn Tuấn Khải, trong lòng Lãnh Duy Biệt cảm thấy buồn rầu, và vô cùng ghen tị.

Anh ta cũng muốn được cậu quan tâm!

Thật buồn cười, một người đàn ông hai mươi tám tuổi nhưng lại muốn được một người con gái chưa thành niên quan tâm tới. Nghĩ tới đây, khoé miệng anh ta không tự chủ cong cong lên, nở ra một nụ cười chua xót.

Vào đúng lúc này, Thiên Tỉ do dự mở miệng.

“Em biết anh luôn luôn đối xử với em rất tốt, cũng rất chăm sóc cho em, nhờ anh mà em mới có ngày hôm nay, nhưng tình cảm của em đối với anh không có loại cảm giác này, cho nên em nghĩ giữa chúng ta chỉ có thể làm bạn mà thôi, có được không?” Lời nói này khiến cho Thiên Tỉ suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tập nói vô số lần, nhưng hôm nay khi nói ra, cậu mới biết nó khó khăn cỡ nào, khi đối phương vẫn một mực chăm sóc cho cậu. 

Nhưng mà cậu không còn sự lựa chọn nào khác, bở vì cậu đã hạ quyết tâm cả đời chăm sóc cho Vương Tuấn Khải!

Sau khi Thiên Tỉ nói xong, trong hành lang im lặng một lúc lâu.

Cho rằng có thể anh không nghe thấy, Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy dưới đôi mắt anh tràn đầy sự đau lòng. Vì vậy trong lòng cậu trĩu nặng xuống, cậu biết, cậu đã khiến anh bị tổn thương.

“Em thực sự xin lỗi.” Cậu biết ngàn vạn lời xin lỗi cũng không đủ bù đắp cho anh, nhưng…

"Vì sao lại nói xin lỗi anh? Đây cũng không phải lỗi của em." Lãnh Duy Biệt nở một nụ cười gượng ép, giống như mọi khi, anh ta giơ bàn tay to của mình ra, xoa xoa lên mái tóc mềm mại của cậu. Ngay lúc cậu cụp mắt xuống, thì đồng thời trên mặt anh ta hiện lên chút bi thương.

Anh vẫn luôn biết tình cảm của cậu đối với anh chỉ là tình cảm anh em, cũng biết sẽ có một ngày cậu sẽ thẳng thắn thành khẩn nói với anh điều này. Cho tới bây giờ chỉ có anh tự lừa mình dối người, chưa từ bỏ ý định thời gian sẽ khiến cho mọi thứ thay đổi, bao gồm cả lòng của cậu. Nhưng mà sau khi trải qua chuyện hôm nay xong, anh đã hiểu rõ, anh không thể yêu cậu giống như Vương Tuấn Khải, ngay cả chuyện cậu ta sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cậu. 

Là do chính anh không đủ hoàn mỹ, khiến cho cậu không thể nào yêu anh được, cho nên, tất cả những chuyện này không phải lỗi của cậu.

Nghĩ đến đây, Lãnh Duy Biệt nhíu nhíu mày lại, một lần nữa lại nở nụ cười dịu dàng có lúm đồng tiền, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cậu nói: “Cho tới bây giờ anh vẫn rất vui khi quen biết em, cho dù không trở thành người yêu, nhưng em vẫn là người em trai mà anh yêu thương nhất.” Khi nói ra hai từ “em trai” này, có trời mới biết anh đã quyết tâm như thế nào mới ép mình nói ra được hai chữ này.

Vừa nghe thấy anh đồng ý tha thứ cho mình, nhất thời Thiên Tỉ cảm thấy mũi mình chua xót, có loại cảm động không nói nên lời. Biết rõ ràng lời nói của anh chỉ vì muốn an ủi mình, không muốn bản thân phải hổ thẹn với anh, nhưng Thiên Tỉ vẫn không nhịn được mà đỏ mắt lên.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, anh còn phải đi làm việc đây, tối anh quay trở lại thăm em.” Thu hồi lại cánh tay của mình, anh ta giả bộ vân vê quần áo của mình.

Nghe vậy, Thiên Tỉ gật đầu nói: "Để em tiễn anh ra ngoài."

"Không cần." Lãnh Duy Biệt từ chối ý tốt của cậu, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nói: “Trước khi anh đi, em có thể để cho anh ôm em một cái không?”

Thiên Tỉ sửng sốt, nhưng không chút do dự: "Được." Nói xong liền nhào vào lòng của anh ta.

Cảm giác được sự mềm mại ở trong lòng, anh ta hít một hơi thật sâu mùi cơ thể của cậu, tựa đầu đặt lên đầu của cậu, Lãnh Duy Biệt lộ ra nụ cười thống khổ.

Đây là sự lưu luyến cuối cùng của anh, từ nay về sau, bọn họ chính là bạn bạn bè, chỉ là bạn bè mà thôi.

Lãnh Duy Biệt tự cảnh báo ở trong lòng mình như vậy, nhắm hai mắt lại.

Lời nói ngắn ngủi, cái ôm thật lâu.

Không biết qua bao lâu, trong lòng Lãnh Duy Biệt dâng lên một suy nghĩ không nên có, anh ta vội vàng đẩy Thiên Tỉ ra.

“Anh phải đi rồi.” Anh ta cười nói, nhưng mà nụ cười không chạm tới đáy mắt.

"Được." Thiên Tỉ cũng không giữ lại, chỉ đứng tại chỗ nhìn anh ta xoay người rời đi, cho tới khi bóng dáng của anh ta biến mất khỏi tầm mắt của cậu, cậu mới thu hồi ánh mắt lại, xoay người đi vào phòng bệnh.

Nhưng mà lúc cậu đang đi về phía giường bệnh, có một ánh mắt sắc bén nhắm thẳng vào cậu, lạnh lẽo như băng khiến cậu nhất thời đông cứng tại chỗ.

"Anh…"

Trong không khí tràn ngập sự căng thẳng, ngột ngạt.

Thiên Tỉ kinh ngạc nhìn Tuấn Khải đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, tim cũng thót lên tận cổ họng. Trong lòng đấu tranh một lúc lâu, cậu mới khó khăn mở miệng ra, nói một câu: “Anh… anh tỉnh lại từ lúc nào?” Thật ra câu nói mà cậu thật sự muốn hỏi là, anh đã tỉnh lại bao lâu rồi, đã nhìn thấy được những gì.

Nghe vậy, Tuấn Khải cũng không lập tức trả lời vấn đề của cậu. Mà nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi mới lạnh lùng cười châm chọc, nói: “Không lâu lắm, nhưng vừa khéo nhìn thấy các người ở bên ngoài phòng bệnh đang vô cùng mập mờ và thân thiết.” 

Nhớ tới cảnh mới vừa rồi anh nhìn xuyên qua khe cửa thấy cậu nhào vào trong lòng của Lãnh Duy Biệt ôm ấp nhau, trong ngực anh dâng lên một cơn lửa giận, ánh mắt không tự chủ nheo lại.

Nghe thấy anh nhấn mạnh bốn chữ này, nhất thời sắc mặt của Thiên Tỉ đen lại, giải thích: “Cái đó chỉ là một cái ôm bình thường thôi.”

"Hả? Phải không? Cái ôm bình thường mà có thể kéo dài tới mười mấy hai mươi phút, em cho anh là đồ ngốc sao? !” Người sáng suốt vừa nhìn cũng nhận ra đó là cái ôm ấp lưu luyến không rời, cậu lại có thể trợn mắt nói dối với anh chỉ là cái ôm bình thường? Nhất thời, lửa giận ở trong lòng của Tuấn Khải càng dâng lên mạnh hơn, dường như khiến cho anh đánh mất tất cả lý trí.

“Không có khoa trương như lời nói của anh.” Thiên Tỉ bĩu môi, cùng lắm chỉ là một hai phút mà thôi.

Lời nói vừa dứt, thì thấy gân xanh nổi trên khuôn mặt tái nhợt của Tuấn Khải, đôi mắt của anh đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập thơi thở nguy hiểm, khiến cho người ta không dám tới gần. Một lúc sau, anh mới lạnh lùng thốt ra một chữ.

“Cút!”

Vẻ mặt của Thiên Tỉ biến sắc, đáy mắt trong suốt hiện lên sự đau thương. Nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, thể hiện ra sự kiên định, không chút kiêng kị đối diện với vẻ mặt gần như là khát máu của anh. “Không, em không đi! Lần này cho dù anh đuổi em như thế nào đi nữa, em cũng sẽ không đi!”

Không đi phải không? ! Được! 

Giận dữ dâng lên khiến cho Tuấn Khải đánh mất lý trí, anh cử động nửa người trên của mình cầm lấy cái gối đập vào Thiên Tỉ. Quát lên với cậu: “Cút, em cút khỏi đây cho anh!”

Thiên Tỉ tránh không kịp, nên bị đánh trúng. Mặc dù không đau, nhưng có chút chấn động, khiến cho cậu lùi lại mấy bước.

Thấy thế, lý trí của Tuấn Khải bị bay xa liền quay trở về, trong đôi mắt đen láy dâng lên một cảm giác áy náy. Nhưng mà thân là một người đàn ông cố chấp, anh nhất định không chịu nhận sai, chỉ quay đầu đi không hề nhìn Thiên Tỉ nữa.

Nhìn bộ dạng của anh như vậy, trong lòng của Thiên Tỉ càng cảm thấy đau đớn. Cậu cúi người xuống nhặt chiếc gối ở dưới đất lên, sau đó chậm rãi đi về phía anh.

“Tất cả vết thương của anh đều do em mà ra, cho dù anh có sỉ nhục em như thế nào, em cũng không rời khỏi anh.” Giọng điệu của cậu rất kiên định.

Nhưng lại nhận được cái hừ lạnh của Tuấn Khải, nói: “Em nói nghe thật vĩ đại!” Rời khỏi anh? Ba năm trước không phải cậu đã làm chuyện như vậy sao? ! Tuy là cười nhạt nói với cậu, nhưng mà trong lòng của Tuấn Khải không khỏi bình tĩnh lại.

Nhưng thật sự anh không muốn cứ như vậy mà quên đi, vì vậy anh nghiêm mặt lại, lạnh nhạt nói: “Cút! Anh không cần em phải thương hại! Lưu luyến không rời với Lãnh Duy Biệt như vậy, thì không cần phải ở lại chỗ này, cút! Một giây một phút anh cũng không muốn nhìn thấy mặt em…”

Nhưng mà anh còn chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị chặn lại.

Đôi mắt của anh khiếp sợ trừng lên nhìn đôi mắt cậu cách anh không tới hai centimét, thật lâu sau, khi cậu rời người đi, lúc này anh mới ý thức được. Cậu đã lấy môi chặn miệng anh, hôn anh!

'Ầm ầm' một tiếng vang lên thật lớn, trong nháy mắt đầu anh như nổ tung, tất cả những phẫn nộ, nháy mắt đều tan biến như một làn khói, không thấy bóng dáng đâu. 

"Em…" Khuôn mặt tái nhợt của Tuấn Khải hơi ửng đỏ lên, anh xấu hổ không dám nhìn vào đôi mắt đang ẩn chứa nụ cười của Thiên Tỉ, hắng giọng một cái nhưng lại không biết nói gì.

“Sau này anh lại nói em cút đi, em sẽ hôn anh, biết chưa hả? !” Cậu nghịch ngợm nở một nụ cười, mạnh mẽ tuyên bố. 

Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh, lúc này cậu mới hài lòng vỗ vỗ vào cái đầu gối ở sau lưng anh, đỡ anh ngồi dậy.

“Em có nấu một ít cháo, nhân lúc còn nóng anh hãy ăn đi.” Nói xong, mở bình giữ nhiệt ra, rót một bát cháo, sau đó đưa tới.

Sắc mặt Tuấn Khải đen lại, anh muốn nói “Ai muốn ăn cháo em nấu!”, thế nhưng vừa mở miệng không biết sao lại đổi thành: “Có thể uống sao?”

Nghe vậy, Thiên Tỉ khẽ cười một tiếng, khẽ nói một câu: "Chắc là có thể…" 

Khoé mắt của Tuấn Khải co giật, không đưa tay ra nhận. Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Tỉ đang cười dịu dàng với mình, từ trong mũi hừ ra một tiếng. “Lấy đi.” Nói xong, lại khôi phục thái độ lạnh lùng như trước.

“Anh đói bụng lâu như vậy, cũng nên ăn một chút. Nếu không, em đút cho anh, có được không?” Thiên Tỉ nói xong, múc một muỗng cháo, đưa lên miệng anh.

Bởi vì không muốn lằng nhằng với cậu nữa, cho nên trong lòng Tuấn Khải vô cùng bực bội: "Anh kêu em lấy đi, em không nghe thấy sao!" Nói xong, tức giận đẩy muỗng cháo mà cậu đưa tới ra, nhưng không ngờ lại đụng vào bàn tay đang cầm bát cháo của cậu, cho nên cả một bát cháo nóng hổi đang bốc hơi đổ hết lên người của Thiên Tỉ.

"Ôi." Thiên TỈ nhịn không được hít một hơi.

Hơi nóng khiến cho da thịt trắng nõn của cậu đau đớn, chỗ bị cháo đổ vào nhất thời đỏ bừng lên. Cậu cắn răng chịu đau để bát cháo lên tủ đầu giường, khuôn mặt nhăn nhó lại.

Một lúc lâu không nhận được câu trả lời của cậu, Tuấn Khải vừa quay đầu lại mới phát hiện cậu đang ôm lấy cổ tay mình, sắc mặt tái nhợt. Rồi lại nhìn thấy, trên người cậu vẫn còn sót lại ít cháo, nhất thời mềm lòng lại.

"Em không sao chứ? Anh đã nói rồi, anh không muốn ăn, vì sao em còn làm như vậy! Em nghe không hiểu tiếng người sao?" Tuấn Khải nổi trận lôi đình, anh vén chăn lên muốn xuống giường đưa cậu đi rửa, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới đôi chân tàn phế của mình, động tác xuống giường nhất thời cứng ngắc giữa không trung. 

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần cứng ngắc của anh, trong lòng Thiên Tỉ lại đau nhói.

"Xin lỗi… xin lỗi…" Cậu luống cuống và lo lắng, nhìn đôi mắt trống rỗng của anh, thiếu chút nữa thì khóc lên vì đau lòng. “Đều là tại em, xin lỗi, đều tại em…”

Nghe vậy, Tuấn Khải chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.

Nước mắt trong suốt tự khóe mắt của cậu chảy xuống, vẻ mặt bất lực khiến cho người ta thương yêu. Anh chậm rãi giơ tay ra muốn lau nước mắt cho cậu, nhưng tay mới giơ ra được một nửa, lại dừng lại.

Tuấn Khải, mày có tư cách gì mà muốn lau nước mắt cho em ấy!

Mày chỉ là một người tàn phế, cái gì cũng không thể cho em ấy được, mày hiểu chưa? !

Nếu như không muốn để cho cậu tiếp tục nhìn thấy sự thảm hại của mình, khiến cho em ấy rơi nước mắt, thì mày hãy rời xa em ấy hẳn đi, để cho em ấy đi, để cho em ấy tìm được một người đàn ông tốt hơn.

Trong lòng đấu tranh kịch liệt, vẻ mặt của Tuấn Khải trở nên vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu sau, trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Thiên Tỉ, trừ âm thanh đó ra, không nghe thấy gì khác.



Tình hình là mị ốm rồi =))))

Truyện tạm dừng....Hẹn ngày gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro