Chương 103: Buông thả một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hallo ❤

Mấy ngày liên tiếp, Thiên Tỉ luôn ở trong khách sạn, ba bữa cơm hàng ngày cũng gọi đồ phục vụ từ bên ngoài, nhớ tới thì lại không muốn ăn nữa, cho nên mỗi ngày thường chỉ ăn mấy miếng hoặc uống chút nước. Cậu không ra khỏi cổng trước, không bước khỏi cổng sau, giống như là một thân thể không có linh hồn, đang chơi vơi bên bờ vực sinh tử.

Một ngày kia –

"Kính coong kính coong." Ban đêm, tiếng chuông cửa lại không ngừng vang lên.

Thiên Tỉ vừa mới tắm rửa xong, mái tóc dài vẫn còn ướt sũng, mặc áo tắm ra mở cửa. Vốn tưởng là nhân viên phục vụ đưa bữa tối tới, không ngờ được người đứng ngoài cửa là người mà khiến cho cậu đau lòng mấy bữa nay.

Nhìn lại một lần. Mấy ngày không nhìn thấy, so với trước kia cậu càng thêm gầy yếu hơn. Ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt không còn chút thịt, chiếc cằm vốn đã không được tròn đầy nay lại càng thêm nhọn ra. Nhìn thấy vầng mắt của cậu thâm quầng, mẹ Vương lại càng sinh lòng thương yêu.

"Mẹ có thể vào không?" Bà nhẹ giọng hỏi.

"À, dạ, mời vào ạ." Hồi phục lại tinh thần Thiên Tỉ nhường đường cho bà đi vào. 

Sau khi mời bà ngồi vào sô pha trong phòng khách xong,Thiên Tỉ đi vào phòng bếp rót cho bà ly nước, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt của bà.

"Chỉ có nước khoáng, mẹ uống tạm đi ạ." Thiên Tỉ nhàn nhạt nói với mẹ Vương, thái độ so với trước kia rõ ràng đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.

"Không sao." Mẹ Vương chua sót lắc đầu một cái, nhận lấy ly nước cô đưa tới uống một ngụm. Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Thiên Tỉ, bà có thể nhận ra bản thân mình đã gây ra tổn thương rất lớn cho cậu.

"Thiên Thiên, con hận mẹ à?" Đột nhiên, mẹ Vương mở miệng hỏi. Gần đây bà đã làm nhiều chuyện không phải với cậu, cho dù cậu có hận thì cũng hợp lý thôi.

Nhưng mà Thiên Tỉ chỉ khẽ lắc đầu, nói: "Không hận." Bình tĩnh nhìn nhận lại, tất cả đều do cậu tạo ra, cậu không có tư cách để giận bà.

Nhận được câu trả lời của cậu, nhưng mẹ Vương chẳng những không thoải mái, mà còn nhíu mày lại nói: 

“Mẹ tới đây là muốn nhờ con một chuyện, con có sẵn lòng giúp mẹ không?”

Nghe vậy, lúc này Thiên Tỉ mới nhìn thẳng vào bà, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động. Thì ra đây mới là nguyên nhân mà bà tìm tới cậu.

"Mẹ nói đi, nếu như con có thể giúp được, con nhất định sẽ giúp." Bây giờ cho dù bà muốn cậu một lần nữa rời khỏi Đài Loan, thì cậu cũng chấp nhận.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu, trong lòng mẹ Vương lại càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, đồng thời sau khi trải qua một lúc đấu tranh nội tâm, cuối cùng bà vẫn mở miệng nói: “Mẹ muốn nhờ con đi khuyên nhủ Tuấn Khải, khuyên nó tiếp nhận trị liệu.” 

Mấy ngày trước, Tuấn Khải kiên trì yêu cầu bọn họ làm thủ tục xuất viện cho anh. Vì để đảm bảo cho vết thương của anh, bà cố ý mời một nhóm người điều trị tới để làm vật lý trị liệu cho anh. Nhưng mà nhiều ngày rồi cứ động đến là anh lại nổi giận, từng người quản lý mà bà mời tới đều bị anh làm cho tức giận mà bỏ đi rồi. Chẳng những thế anh còn không chịu ăn cơm, thường nhốt mình lại ở trong phòng, từ chối không chịu gặp bất cứ ai, điều này khiến bà vô cùng lo lắng, sợ chân của anh không kịp thời chữa trị mà mất đi cơ hội phục hồi.

Bị tình hình thực tế ép buộc, bà chỉ có thể nghĩ tới cậu.

“Có được không? Coi như mẹ cầu xin con, cầu xin con hãy đi khuyên nhủ Tuấn Khải.” Mẹ Vương nhìn Thiên Tỉ với ánh mắt mong mỏi.

“Con…” Thiên Tỉ định đáp ứng, nhưng cậu lại nghĩ tới chuyện đã phát sinh ở bệnh viện, vì vậy lại cười chua xót nói: “Anh ấy không phải đã có Quan Duyệt sao? Mẹ nên đi nhờ Quan Duyệt mới đúng, hơn nữa … anh ấy sẽ không muốn gặp con.”

Anh đã nhiều lần đuổi cậu đi, ý tứ cũng quá rõ ràng rồi, cậu không muốn lại tự đi tìm mất mặt.

Đang lúc Thiên Tỉ muốn từ chối thì lại nghe mẹ Vương cúi đầu nói: 

“Duyệt Nhi chưa từng tới thăm…” Từ khi Tuấn Khải xảy ra tai nạn xe cộ xong, thì bà không nhìn thấy cô ta nữa. Mấy ngày nay Tuấn Khải không chịu truyền nước, bà đã gọi điện thoại tới nhà họ Quan, nhưng kết quả không phải cô ta đang đi công tác thì chính là không có ở nhà.

Mọi người đều nói, hoạn nạn mới biết chân tình, lúc này coi như bà đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta rồi.

=)))) Achuchu

“Chị ta không tới thăm? Chuyện này…” Tuấn Khải sẽ đau lòng biết bao nhiêu… Nghĩ tới đây, trong lòng Thiên Tỉ khẽ nhói đau. Người phụ nữ mà anh thương yêu, vào lúc anh khó khăn đã rời khỏi anh, làm sao anh có thể chịu đựng được đả kích này!

Thấy cậu chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, mẹ Vương nói tiếp: “Hơn nữa, mẹ khẳng định người mà Tuấn Khải thật sự muốn gặp là con.” Bà vô cùng chắn chắn nói, ánh mắt nhìn ThiênTỉ có chút phức tạp.

Thật ra cho tới bây giờ bà vẫn biết con trai của mình và cậu có mối quan hệ khác thường, nhưng bà luôn không muốn nghĩ tới, cho tới khi ở bệnh viện bà nhìn thấy cảnh bọn họ hôn môi bà mới không có cách nào không suy nghĩ được nữa.

Nói thật, bà rất sợ giữa bọn họ có cái gì đó, nếu có thể, bà muốn bọn họ sẽ không tiếp xúc với nhau nữa! Nhưng bây giờ Tuấn Khải cần động lực, cho nên bà chỉ có thể đặt tia hy vọng cuối cùng vào trên người của cậu, nếu như Tuấn Khải thật sự có thể vì vậy mà phấn chấn lên, như vậy thì bà sẵn lòng buông thả một lần!

Thiên Tỉ không biết tại sao mẹ Vương lại chắc chắn như thế, nhưng cậu càng tin tưởng vào những gì mình đã nghe được.

"Anh ấy muốn con cút đi."

“Đó không phải lời nói thật lòng của nó.” Mẹ Vương phủ định, vẻ mặt lộ ra vẻ kiên định: “Mẹ là người đẻ ra nó, mẹ biết suy nghĩ của nó. Tuấn Khải không muốn con cảm thấy áy náy, cũng không muốn con thấy sự thảm hại của nó, cho nên nó mới nói như vậy.”

“Chuyện này…” Thật sự là như vậy sao…

Thấy cậu vẫn có chút không tin, mẹ Vương dứt khoát nắm lấy cánh tay của cậu, cầu xin: “Mẹ cầu xin con, xin con hãy đi khuyên nhủ nó một chút đi. Nó vẫn luôn có tình cảm với con, mẹ nghĩ chắc chắn là nó sẽ nghe lời con nói.”

Nhìn thấy đôi mắt của mẹ Vương dần dần đỏ ửng lên, trong lòng Thiên Tỉ giằng co.

“Nếu quả thật như lời mẹ nói, con sẽ đồng ý thử một lần…”

. . .

Vì vậy ngay đêm hôm đó, Thiên Tỉ đã trở về nhà họ Vương cùng với mẹ Vương.

Ban đêm trời lạnh, bầu trời đen kịt không một vì sao, chỉ có một vầng trăng khuyết với ánh sáng mờ nhạt treo lơ lửng trong không trung, nhìn rất cô đơn.

Thiên Tỉ cầm lấy chiếc chìa khoá mà Quản gia đưa cho cậu, cậu mở khoá, sau đó chậm rãi đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng ngủ, không có bật đèn. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt vào trong phòng, cũng không đủ để cho người ta nhìn rõ khi giơ năm ngón tay lên. Cậu lặng lẽ đóng cửa phòng lại, lúc này mới xoay người lại. Nhưng khi tầm mắt của cậu nhìn vào chiếc xe lăn đang phản chiếu ra ánh sáng màu bạc, thì không nhìn thấy người mà cậu muốn nhìn thấy, lại nhìn ra ban công, thì phát hiện một bóng dáng đang ngồi thẳng tắp.

Gió đêm thổi làm cho rèm cửa bay phấp phới. Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào bóng lưng cao ngạo của anh, thoạt nhìn có chút cô độc.

Nhìn thấy vậy,Thiên TỈ xót xa, suýt nữa thì rơi nước mắt. Sau nhiều lần kìm nén hít sâu mấy hơi, cậu mới nén lại được sự đau đớn trong lòng, sau đó chậm rãi đi tới.

"Hôm nay không có sao, anh đang nhìn cái gì? Nhìn ánh trăng sao?" Cậu dùng giọng điệu thoải mái hỏi, mục đích muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này. Nhưng mà cho tới khi cậu ngồi xuống bên cạnh anh, từ đầu tới cuối anh cũng không liếc mắt nhìn cậu lấy một cái.

Dựa theo ánh trăng, Thiên Tỉ quay mặt nhìn về phía anh.

Khuôn mặt của anh đã không nhìn ra hình người nữa, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt trắng bệch, hàm dưới râu mọc rậm rạp che kín hết, cả người nhìn muốn có bao nhiêu suy sụp thì có bấy nhiêu suy sụp, hoàn toàn không nhìn ra được khuôn mặt hăng hái trước kia, không thể nào khiến cho người ta liên tưởng được với người đàn ông luôn tươi cười lúc trước.

Các cậu muốn bỏ truyện thì cứ bỏ đi =))))))
Tớ chẳng quan tâm đâu :))))) Ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro