Chương 104: Hóa giải hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dạng suy sụp của anh, viền mắt của Thiên Tỉ lại đỏ ửng lên.

Đúng ngay lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Tuấn Kh ải vang lên trong bầu không khí. “Mẹ đã bảo em tới sao?”

“Vâng.” Thiên Tỉ cũng không giấu giếm, nói tiếp lời nói của anh: “Mẹ bảo em tới khuyên nhủ anh, khuyên anh tiếp nhận trị liệu.”

“Có tác dụng sao?” Anh dùng giọng điệu tự giễu hỏi, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn đôi chân không chút cảm giác của mình, đáy mắt bình lặng không một gợn sóng. Mấy ngày qua, cho dù anh có cố gắng cử động như thế nào đi nữa, thì từ đầu tới cuối nó cũng không hề có chút cảm giác nào. Vậy thì hai chân của anh, vẫn có thể cử động được sao?

Vừa nghe thấy câu hỏi bi thương, xót xa của anh, trong lòng Thiên Tỉ trở nên kích động. Cậu ôm lấy hai vai của Tu ấn Khải xoay người anh lại bắt anh đối diện với mình, sau đó cắn môi dùng ánh mắt kiên định nhìn anh nói: “Có hy vọng vẫn tốt hơn so với không có! Hơn nữa bác sĩ cũng nói chắc canh sẽ có hy vọng, tại sao anh lại ủ rũ như vậy chứ? !” 

Vừa nói xong, Tuấn Khải chỉ khẽ nhìn cậu một cái, nâng môi lên nói ra một câu: “Em xác định hy vọng sẽ không biến thành thất vọng?” Nếu như kết cục là đau khổ, vậy thì không bằng anh sẽ lựa chọn cách sớm đối mặt.

“Em…” Nhìn anh cậu đơn cụp mi xuống, trong lòng Thiên Tỉ đau thắt lại. Thì ra, quả thật là anh đang lo lắng vấn đề này, nếu kết quả không chiều lòng người, thì đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được! Nhất là người đàn ông kiêu căng ngạo mạn như Vương Tuấn Khải.

Nhưng mà...

“Cho dù là vì ba vì mẹ, còn có em nữa, anh hãy thử một lần được không? Giọng điệu của cậu có chút năn nỉ hỏi, trong đôi mắt đầy vẻ chờ mong. “Chẳng lẽ anh muốn cả đời em sống trong sự áy náy sao? Chẳng lẽ anh thực sự mong muốn như vậy?” Sự sợ hãi, cậu cũng không sợ ít hơn anh! Nhưng nhìn bộ dạng không chút lòng tin nào của anh, cái này so với sự dằn vặt cậu còn cảm thấy khó chịu hơn.

Áy náy...

Khoé mắt của Tuấn Khải co giật, đột nhiên, anh đưa tay lên hất đôi tay của Thiên Tỉ đang giữ chặt hai vai của mình đi, sau đó lạnh lùng cong môi nói: “Anh nói rồi không cần em phải thương hại anh! Anh còn chưa đến nỗi khiến cho người khác phải thương hại mình như thế!” Nhất là người thương hại mình lại là một người mà mình yêu sâu sắc, chuyện này bảo anh làm sao mà chịu nổi.

“Em không có thương hại anh!” Đây là lần thứ ba Thiên Tỉ nghe thấy anh dùng từ này, trong lòng vốn đã không bình tĩnh, nhất thời càng trở nên kích động. “Tại sao anh lại cảm thấy em đang thương hại anh, vì sao anh chưa bao giờ nghĩ lại em có thể vì một nguyên nhân khác nên mới ở lại bên cạnh anh!” Cậu đối với anh có sự áy náy, nhưng nhiều hơn vẫn là sự yêu thương, là tình yêu.

Đúng vậy, cậu yêu anh! Vì thế không thể để cho anh cứ suy sụp như vậy, không thể để cho anh liều lĩnh chán trường bỏ cuộc như vậy!

"Hừ!" Đáp lại chính là một tiếng hừ lạnh của Tuấn Khải. Anh hơi nhíu mày lại, nhìn đôi mắt như muốn phun lửa của cậu, lạnh lùng trả lời: "Không phải thương hại thì là cái gì? Chẳng lẽ em muốn anh tin tưởng là em vì yêu anh nên mới muốn ở lại bên cạnh anh sao! ?” Trong giọng nói tràn đầy vẻ giễu cợt.

Nhìn ánh mắt mang theo sự giễu cợt của anh, Thiên Tỉ im lặng không nói gì. Anh không tin cậu, nghĩ tới đây vẻ mặt của cậu có chút đau lòng.

Bởi vì sự im lặng của cậu, khiến cho Tuấn Khải cũng ngây ngẩn cả người, nhìn vào ánh mắt của cậu trong nháy mắt anh cảm thấy không thể tin được.

Anh đã đoán đúng sao? Cậu vì yêu anh nên mới muốn ở lại bên cạnh anh sao? Muôn vàn cảm xúc phức tạp không ngừng dâng trào lên trong người anh, nhưng càng nhiều hơn đó là sự kích động và mừng rỡ. Vẻ mặt lạnh lùng của anh cũng bắt đầu có sự thay đổi, không còn lạnh lùng như trước nữa, nhưng cũng không lộ ra nụ cười.

“Em…” Trong lòng giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng Tuấn Khải mới do dự nói ra khỏi miệng: “Vì sao em không bỏ đi giống như ba năm trước đây?” Nếu như cậu thực sự yêu anh, vì sao ba năm trước lại bỏ lại anh mà đi cùng với người đàn ông khác.

Ba năm trước đây...

Đôi mắt của Thiên Tỉ run run, ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn nhìn về phía Tuấn Khải, nói: "Em không thể bỏ anh được." Ba năm trước, bởi vì bên cạnh anh có Quan Duyệt, hơn nữa còn có lời nói kia của mẹ Vương, cho nên cậu mới dứt khoát lựa chọn cách ra đi. Nhưng lần này, Quan Duyệt đã bỏ anh mà đi, sao cậu có thể đang tâm bỏ anh lại được! Vì thế lần này, cho dù thế nào đi nữa cậu cũng sẽ không đi!

Không thể bỏ anh được.

Phút chốc, khoé miệng của Tuấn Khải cong lên thành nụ cười lạnh, sau đó lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Tỉ nói:

"Ba năm trước bỏ anh vẫn còn nằm hôn mê trên giường bệnh, em cũng có thể đi chơi lêu lổng với người đàn ông khác, ba năm sau anh tỉnh táo em lại nói không thể bỏ anh được!” Chuyện này bảo anh làm sao có thể tin lời nói của cậu được đây! Nghĩ tới đây, đôi mắt của Tuấn Khải trước đó một giây vẫn còn bình tĩnh, thì nháy mắt đã như dâng trào lên một cơn giông bão. 

"Bỏ anh vẫn còn đang nằm hôn mê đi chơi lêu lổng với người đàn ông khác?” Thiên Tỉ ngây ngẩn cả người. Cậu làm như vậy khi nào? Cậu rời đi khi anh đã tỉnh lại mà!

Thấy cậu im lặng, Tuấn Khải cho là cậu đã thừa nhận tất cả, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. “Sao rồi, em còn lời nào để nói nữa không!”

Nghe vậy, Thiên Tỉ nhăn đôi mi thanh tú của mình lại, nhìn anh một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Em bắt đầu nghi ngờ hai chúng ta đang nói không phải là cùng một việc.”

Tuấn Khải ngẩn người, đôi mày rậm nhíu lại, lúc đang muốn hỏi lại, thì Thiên Tỉ lại mở miệng nói:

"Ba năm trước vào lúc anh hôn mê, em vẫn luôn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc anh, việc này thì trên dưới nhà họ Vương đều biết. Tại sao anh lại nói em bỏ lại anh để đi chơi lêu lổng với người đàn ông khác?” Cậu kinh ngạc, rốt cuộc thì anh nghe tin tức này ở đâu ra.

Tuấn Khải chấn động, vì những lời nói này của cậu. Nghênh đón anh mắt tìm tòi nghiên cứu của cậu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang nói đùa của cậu, trong lòng Tuấn Khải thoáng qua một tia bất an.

Chẳng lẽ anh đã sai rồi? Chẳng lẽ cho tới bây giờ những gì anh biết đều là giả dối?

Cậu chưa bao giờ vứt bỏ mình!

Nếu đã như vậy, tại sao ba năm trước cậu lại rời đi?

Nghĩ tới đây, Tuấn Khải không thể chờ đợi được nữa, liền hỏi: "Vậy nguyên nhân gì mà ba năm trước em lại bỏ đi?"

Dứt lời, vẻ mặt của Thiên Tỉ liến biến đổi, trong đôi mắt cậu lộ ra vẻ thống khổ. Cậu nhắm mắt lại, muốn từ chối trả lời vấn đề này, nhưng mà Tuấn Khải không chịu buông tha cho cậu.

"Nói cho anh biết, nguyên nhân ba năm trước em bỏ đi!" Tuấn Khải kích động nắm lấy bả vai của cậu, chân mày nhíu chặt, dường như có thể kẹp chết một con ruồi.

"Thôi được rồi." Thấy anh thà chết không buông, Thiên Tỉ đành thỏa hiệp. Đối diện thẳng với đôi mắt nóng lòng muốn biết của anh,Thiên Tỉ giật giật khoé môi, nói: "Bởi vì ngày đó lúc anh tỉnh lại, em nhìn thấy anh và Quan Quan Duyệt ôm nhau, vì thế em liền rời đi, tác thành cho hai người bọn anh." Đương nhiên cậu không nói ra còn có một nguyên nhân nhỏ nữa là lời nói của mẹ Vương.

Nghe xong, Tuấn Khải lại yên tĩnh trở lại.

"Là như vậy phải không?" Đôi mắt đen láy của anh loé lên một tia sáng. Thiên Thiên không bỏ rơi anh, mà là vì muốn thành toàn cho anh và Quan Duyệt! Trong lòng Tuấn Khải nhận được câu trả lời như vậy nên mừng như điên! Nhưng mà cũng lúc đó mi tâm của anh vẫn nhíu chặt lại. Anh nhớ rõ ngày đó lúc anh tỉnh lại cũng chỉ có mình Quan Duyệt ở bên cạnh, chẳng lẽ Quan Duyệt lừa anh? !

"Vâng. Lúc anh tỉnh lại trùng hợp vào lúc em về nhà thay quần áo, nhưng không ngờ là lúc quay trở lại bệnh viện lại nhìn thấy anh và…” Nói đến đây, Thiên Tỉ không nói được nữa. Vốn cho là ba năm nay cậu đã bình thường trở lại, nhưng lúc này nhắc lại chuyện cũm trong lòng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau đớn.

Nhìn vẻ mặt uất ức của cậu, lúc này Tuấn Khải mới ý thức được rốt cuộc mình đã làm gì!

Thì ra, thì ra từ trước tới giờ anh đã hiểu lầm cậu! Anh ngốc nghếch đi tin lời người phụ nữ khác gán tội lên người cậu, hiểu lầm cậu rất nhiều! Như vậy thì sự oán hận của anh đối với cậu ba năm nay, còn có khoảng thời gian vừa qua anh đã gây biết bao nhiêu chuyện cho cậu, nghĩ tới đây, Tuấn Khải cảm thấy vô cùng hối hận.

"Làm sao vậy?" Thiên Tỉ nhìn thấy vẻ mặt khác thường của anh, không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải trong người có chỗ nào khó chịu không?” Nói xong, dùng tay sờ sờ vào mặt của anh. 

Nhìn thấy cậu vì mình mà lộ ra vẻ mặt lo lắng, Tuấn Khải lắc lắc đầu, mừng rỡ nở nụ cười: "Anh không sao." Nói xong cầm lấy bàn tay đang để trên trán anh xuống.

"Mấy ngày nay, anh đã làm rất nhiều chuyện không phải với em, Thiên Thiên, em có thể tha thứ cho anh không? Tuấn Khải hỏi.

Không ngờ là anh sẽ hỏi vấn đề này, Thiên Tỉ liền ngây ngẩn cả người, một lát sau, cho tới khi cậu nhìn thấy ánh mắt áy náy của anh, lắc lắc đầu: "Không hận." Mặc dù cậu không hiểu tại sao anh lại nhắc tới chuyện này.

Nhận được lời khẳng định của cậu, lúc này Tuấn Khải mới thở phào một cái.

"Nhưng em rất ghét anh!" Nhân dịp chân mày anh đã giãn ra, Thiên Tỉ nói tiếp: “Nếu như anh đồng ý tiếp nhận trị liệu, vậy thì em sẽ không ghét anh nữa.” Nói xong, nở một nụ cười ngọt ngào.

Nghe vậy, Tuấn Khải do dự.

Thấy thế, cổ họng của Thiên Tỉ như bị nghẹn lại, cậu đưa tay lên vỗ vỗ lên ngực mình, sau đó cúi đầu nói trong cuống họng: “Coi như là vì em hãy thử một lần, được không?”

Nhìn cậu mang theo vẻ mặt cầu xin, một lát sau rốt cuộc Tuấn Khải cũng thốt ra một từ được.

Dạo này tớ bận =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro