Chương 111: Nụ hôn trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.Chào mấy bà =))))))

Tuôi bị Toán Hóa Sinh ám rồi =)))


Thiên Tỉ ở bên trong club cùng với Lãnh Duy Biệt cả một buổi chiều, gần tối hai người cùng nhau đi ăn bữa tối sau đó lại đi dạo một chút, cuối cùng định mỗi người đi một ngả. Nhưng Thiên Tỉ không yên lòng khi để anh ta về một mình, sợ anh ta lại đi uống rượu, vì vậy đi về nhà cùng với anh ta, chăm sóc cho tới khi anh ta nghỉ ngơi xong, lúc này mới rời đi.

. . .

Ban đêm, trên núi Dương Minh rất vắng lặng không hề có tiếng động nào.

Bóng đêm, u ám.

Nhìn thấy nhà họ Vương vẫn đèn đuốc sáng trưng, Thiên Tỉ cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, chân mày không tự chủ được nhướn lên. Bây giờ đã khuya rồi, hơn mười giờ đêm rồi, không biết anh ấy như thế nào rồi, trước mắt hiện lên biểu cảm sẵng giọng của Vương Tuấn Khải, lát nữa, chắc là anh ấy sẽ lộ ra biểu cảm như vậy.

Nhưng suy nghĩ nhiều cũng phí công, vì thế cậu thở dài đi vào nhà. Mà Quản gia đang ở trong đại sảnh đang đảo mắt nhìn khắp nơi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu, vội vàng ra nghênh đón.

"Nhị thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng trở về rồi?” Nhìn thấy cậu bình yên vô sự trở về, quản gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vâng. Anh ấy sao rồi ạ?" Thiên Tỉ khẽ cười một cái, cậu cụp mắt xuống không muốn ông nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình.

"Cậu chủ sao? Sau khi ăn cơm xong cậu ấy đã nghỉ ngơi rồi."

Vốn tưởng là sau khi cậu Tuấn Khải biết cậu  trốn đi ra ngoài sẽ giận dữ, nhưng cậu ấy lại không nói một tiếng nào, ăn bữa tối như không có chuyện gì xảy ra, bảo người làm đi ra, phản ứng bình thản ngoài dự kiến của ông.

"Là sao?" Thiên Tỉ có chút kinh ngạc, khó có khi anh lại không làm khó bọn họ. 

"Ừ. Thiếu gia, cậu đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ bảo đầu bếp làm chút đồ ăn cho cậu.” Quản gia thân thiết hỏi.

"Không cần, cháu ăn ở bên ngoài rồi." Thiên Tỉ lắc lắc đầu, sau đó nói chuyện vài câu với quản gia rồi đi thẳng lên lầu.

Sau khi lên lầu, Thiên Tỉ cũng không về phòng của mình luôn, mà xoay người đi vào phòng của Vương Tuấn Khải. Tuy rằng guản gia nói anh đã đi ngủ từ sớm, nhưng mà cậu vẫn muốn đi xem một chút.

Mở cửa ra, trong phòng ngủ tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào, đưa tay lên không nhìn thấy được năm ngón.

Quả thật là đã ngủ rồi!

Thiên Tỉ gật gật đầu, cảm thấy vui mừng. Lúc đang muốn lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài, thì một mùi khói thuốc nồng nặc phả tới trước mặt cậu, một giây sau ánh mắt của cậu liếc nhìn thấy một vết lốm đốm ở chân giường, nhất thời khiến cậu ngẩn cả người. Cậu giật giật khoé môi, lúc đang muốn mở miệng nói cái gì đó, thì có một giọng nói lạnh như băng vang lên.

"Em lại đi đâu!"

Giọng nói lạnh như băng không mang theo một chút độ ấm nào, lạnh lẽo như được truyền tới từ sâu dưới địa ngục.

Thiên Tỉ khẽ run lên, theo bản năng ấn chốt mở cửa xuống, lúc nhìn thấy ở dưới đất, thấy một bóng dáng cao ngạo đang ngồi dựa lưng vào chân giường, chứng thực suy nghĩ ở trong lòng của cậu.

"Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, anh đừng nên hút nữa.” Nói xong cậu tức tốc đi lại trước mặt anh, cướp điếu thuốc đang kẹp trên tay của anh đi.

Mà Tuấn Khải cũng không cướp lại, chỉ ở yên tại chỗ lạnh lùng nhìn cậu dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn.

"Đã trễ rồi, anh nên đi ngủ đi." Thiên Tỉ rất thản nhiên nói, ngồi xổm người xuống, muốn nâng đỡ anh đứng dậy từ dưới đất.

Bỗng ánh mắt bình tĩnh không hề có chút gợn của Tuấn Khải dấy lên một cơn nóng giận, ngay sau đó anh thuận thế ôm Thiên Tỉ vào trong ngực mình, bất chấp biểu cảm kinh ngạc của cậu, bá đạo hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. 

Nụ hôn của anh thô bạo và mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt tiến công thần tốc, hấp thu tất cả những ngọt ngào của cậu, mang theo sự hờn giận và trừng phạt của anh đối với cậu.

Thiên Tỉ sợ ngây người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, cho tới khi mùi thuốc lá nồng đậm của anh chui vào trong yết hầu của cậu, khiến cậu bị nghẹn không thở nổi.

Liều mạng nắm lấy bờ vai của anh, Thiên Tỉ ra sức giãy dụa. "Khụ. . . Khụ khụ. . . Buông em ra. . ."

Lồng ngực sắp ngạt thở, khiến cho Thiên Tỉ dường như muốn ngất đi. Vào đúng lúc này, Tuấn Khải buông cậu ra.

"Em đi tìm cậu ta đúng không? !" Sau khi cường hôn xong không hề có một chút áy náy, mà ngược lại anh rất không vui. Ánh mắt của Tuấn Khải lạnh lùng nhìn Thiên TỈ ho khan đến nỗi hai má đỏ bừng lên, chân mày nhíu chặt lại.

Sau đó, Thiên Tỉ chỉ quét mắt nhìn anh một cái, không trả lời.

"Không phải anh đã nói với em là em không cần đi sao? Chỗ đó là chỗ nào mà em dám đi vào! Thiên Tỉ, cuối cùng thì em coi lời nói của anh là cái gì!" Vừa ngủ dậy đã không thấy bóng dáng của cậu đâu, anh biết ngay là cậu đã chạy đi tìm cậu ta rồi, anh luôn kìm nén cơn tức giận của mình lại bây giờ mới xả ra.

"Em không vô tình máu lạnh như anh được, em không thể không quan tâm, mặc kệ anh ấy được!” Thiên Tỉ không cam lòng yếu thế hét trả lại anh.

"Đáng chết!" Tuấn Khải quả thực muốn bóp chết cậu luôn, cũng chỉ có mình cậu mới khiến anh phát điên như vậy thôi! Đôi mày đen rậm của anh nhíu chặt lại thành một đường, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu, nói: "Anh đã nói là anh sẽ cho người đi tìm rồi mà, sau này em đừng kích động như vậy nữa, biết không? Chỗ đó không thích hợp để cho em tới, nếu xảy ra chuyện gì, thì. . ." Nói tới đây, Tuấn Khải không nói được nữa. 

Cả một buổi chiều anh đã rất lo lắng cho cậu, sợ cậu ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt của anh, Thiên Tỉ cũng hiểu ra.

Thì ra anh đang lo lắng cho mình, cho nên mới tức giận như vậy…

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cong cong khóe môi lên, cười khúc khích: "Yên tâm, em kéo Vương Nguyên đi cùng với em, cậu ấy hiểu biết nhiều, cho nên em sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa không phải bây giờ em đã bình an trở về sao? Anh tức giận gì chứ.”

Cậu nở nụ cười lấy lòng, nhất thời đem cơn tức giận trong lòng của Tuấn Khải tiêu tán đi hơn nửa.

Sự việc nói tới đây, bỗng Tuấn Khải lộ ra biểu cảm nghiêm túc, khoé môi giật giật nói: “Cậu ta sao rồi? Sống hay chết?" Biểu cảm có chút kỳ quái, rõ ràng muốn hỏi nhưng lại cố nén lại.

"Anh Lãnh sao? Anh ấy tốt lắm, em đưa anh ấy về nhà rồi mới trở về. Nhưng mà. . ."

"Nhưng mà cái gì?"

"Hôm nay lúc em đi tìm anh ấy, anh ấy khóc . . ."

Nghe vậy, bỗng chốc vẻ mặt của Tuấn Khải thay đổi. "Cậu ta khóc?" Anh không dám tin trừng to hai mắt lên.

"Dạ." Thiên Tỉ gật gật đầu, nói: "Anh ấy khóc rất thương tâm." Ngay cả cậu không không nhịn được mà cảm thấy đau lòng vì anh ấy.

Hai người trầm mặc một lát, Thiên Tỉ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tuấn Khải, hỏi: "Anh thật sự không thể giúp anh ấy sao?" Cậu biết nhà họ Vương gia lắm tiền nhiều của, nếu giúp đỡ Lãnh Duy Biệt cũng không khó khăn gì. 

Lời nói vừa dứt, Tuấn Khải lại lần nữa trầm mặc.

Tài chính của Lãnh Thị đã bị vét sạch, một lần lại trở thành tiêu điểm. Mặc dù Thiên Tỉ vô cùng muốn giúp đỡ anh ta, nhưng năng lực của cậu có hạn, hơn nữa Lãnh Duy Biệt cũng không muốn dùng tiền của cậu, cho nên anh ta đã phải phá sản, mấy ngàn công nhân bị thất nghiệp.

Đột nhiên có một ngày, một cổ đông thần bí đã gia nhập Lãnh Thị, không tiếc tiền quăng vài trăm triệu vào chỉnh đốn lại Lãnh Thị, đưa Lãnh Thị quay trở về quỹ đạo, sự việc này mới được chấm dứt.

Nhìn tiêu đề của bài báo, rốt cuộc Thiên Tỉ cũng lộ ra nụ cười. Cậu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tuấn Khải đang được y tá trợ giúp cử động phần chân ở cách đó không xa, trong lòng vô cùng cảm kích.

Cảm nhận được ánh mắt đặc biệt, Tuấn Khải đang mồ hôi đầm đìa quay đầu lại, lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thiên Tỉ, khóe miệng cũng mỉm cười.

Hai người, đều hiểu ở trong lòng mà không nói ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro