Chương 115: Người giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường trở về nhà họ Vương, Vương Tuấn Khải cũng không nghi ngờ gì. Chỉ thỉnh thoảng hỏi cậu bộ quần áo này là thế nào, Chí Hách nói dối ba câu rồi lại khóc như trước đó, cho đến khi Tuấn Khải đau lòng không chịu được không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhà họ Vương--

Lúc quản gia sắp đẩy Tuấn Khải vào phòng ngủ, Tuấn Khải quay đầu lại, nói với Chí Hách: "Trước tiên em hãy về phòng thay quần áo đã."

"Được." Nghe thấy anh thả mình đi, Chí Hách vội vã xoay người về đi về hướng bên cạnh. điễnn dàn nên quýndon.

"Chờ một chút!" Đột nhiên Tuấn Khải gọi lại.

"Còn có chuyện gì sao?" Chí Hách mở to một đôi mắt vô tội nhìn anh, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Chẳng lẽ, anh ta đã phát hiện ra cái gì...

Tuấn Khải lạnh lùng dùng hàm dưới chỉ chỉ về căn phòng đối diện với phòng của mình, nói: "Phòng của em ở trong này, em đi về bên đó làm gì!?"

Nghe vậy, tim của Chí Hách nhất thời thót lên tận cổ họng, ấp úng lúc lâu cũng không nói ra được một câu: "Em..."

"Bỏ đi." Tuấn Khải khoát tay áo, đột nhiên thay bằng vẻ mặt thần thần bí bí, sau đó cười nói: "Một lát nữa thay quần áo xong cứ tới đây biết không? Anh có một tin vui muốn nói cho em biết."

"... Vâng." Dưới ánh mắt mỉm cười của anh, Chí Hách gật gật đầu. Mãi cho tới khi anh được đẩy vào phòng ngủ của mình, cậu ta mới đi lại căn phòng mà Tuấn Khải đã chỉ, đẩy cửa ra.

Vừa mở cửa ra, Chí Hách đã bị sự trang trí bên trong làm cho loá mắt.

Căn phòng được trang trí theo phong cách địa trung hải, bên dưới chùm đèn thuỷ tinh rất lớn, là bức tường màu tím nhạt vô cùng lãng mạn, chăn gối nệm đều có màu trắng được thêu hoa cỏ. Cậu ta chậm rãi đóng cửa lại, miệng cậu ta há hốc ra một lúc lâu sau vẫn không khép lại được.

Đây là căn phòng mà cậu ta có mơ cả đời cũng không có được...

Một lát sau, Chí Hách thu lại vẻ mặt của mình. Cậu ta dùng ánh mắt hâm mộ nhìn một lượt khắp căn phòng, sau đó mới mở tủ quần áo ra, nhưng không nghĩ đó là môt phòng riêng chỉ chứa quần áo. Ngoại trừ những trang sức ở bên ngoài, sáu tầng thuỷ tinh đều để những đôi giày dép.

Chí Hách tiện tay lấy một bộ quần áo ở trên giá, vừa nhìn thì thấy nhãn mác vẫn chưa được xé, mà số tiền ghi ở trên đó cũng khiến cậu ta trừng lớn hai mắt lên.

"Một bộ quần áo bất kỳ cũng đã bằng nửa năm tiền lương của mình, người con trai thật sự quá xa xỉ!" Nói xong, cậu ta đỏ mắt.

Không khỏi bắt đầu ghen tị với cậu trai mà Tuấn Khải nhận nhầm là mình.

Lúc đang nghĩ ngời, thì có một tiếng chuông điện thoại truyền tới cắt ngang suy nghĩ của cậu ta, vị hoảng sợ mà bộ quần áo ở trong tay bị rơi xuống thảm. Cũng sợ người khác nghe thấy, cậu ta vội vã lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi ra, vừa nhìn lên màn hình hiển thị một dãy số, vẻ mặt cậu ta nhất thời trầm xuống.

"A lô, có chuyện gì sao?" Trong lòng cậu ta không tình nguyện bấm nút nhận cuộc gọi, vừa đi về phía để đồ trang sức khiến người ta loá mắt kia, ngón tay lướt lướt qua.

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì đó. Chỉ thấy cậu ta vốn đang yên lặng lắng nghe nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ vô cùng chán ghét, sau đó hét lên về phía đối diện: "Em biết rồi!" Sau đó liền cúp ngang điện thoại.

Chí Hách cúi người xuống vội vã nhặt bộ quần áo ở dưới đất lên, nhưng mà cũng không xoay người đi thay luôn, mà chọn mấy món đồ vào trong túi của mình. Dù sao thì người này có nhiều tiền như vậy, có lấy đi một chút cũng không có vấn đề gì.

Chỗ này đã không thể ở lại nữa rồi! Chí Hách đương nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức thay quần áo xong sẽ đi sang phòng của Tuấn Khải, lấy đồ xong cậu ta đang muốn trốn ra ngoài, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào cái kệ bên cạnh, thì thấy dưới chân vang lên tiếng "loảng xoảng", đồ đạc rơi hết xuống đất.

"Thật là!"

Chí Hách oán trách một câu, khom lưng xuống nhặt lên, vừa nhìn mới phát hiện ra đó là khung ảnh.

Có lẽ là do hiếu kỳ chủ nhân của căn phòng này, thế nên cậu ta tò mò ngửa lên xem. Nhưng khi cậu ta nhìn rõ người trong hình xong, đôi mắt trợn to lên như chuông đồng.

Trời đất, trên đời này lại có người giống nhau như vậy sao!

Nhìn cậu trai mặc đồng phục buộc trong hình, thiếu chút nữa Chí Hách quên cả hô hấp. Ánh mắt run run dừng lại trên tấm hình đó một lúc lâu, lúc này cậu ta mới phản ứng được.

Bởi vì trong tấm ảnh, cậu trai kia cực kỳ giống cậu, mỗi một góc cạnh đều giống như từ một khuôn đúc ra vậy, cũng khó trách tại sao Tuấn Khải nhận nhầm cậu là cậu ta. .

Trong lòng Chí Hách cả kinh, cũng đúng vào lúc này, bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.

"Cậu chủ, thay quần áo xong chưa ạ? Cậu Tuấn Khải nói người đi qua bên đó."

Ngoài cửa, không thấy cậu trả lời, quản gia lại gõ gõ cửa tiếp: "Cậu chủ?"

"Ông bảo anh ấy chờ một chút, tôi sẽ qua ngay lập tức!"

"Được." Nói xong không còn tiếng động gì nữa.

Lặng lẽ cầm khung hình đặt lại chỗ cũ, Chí Hách hít một hơi thật sâu, sau đó mới đi ra khỏi phòng thay đồ. Cậu ta cố lấy dũng khí mở cửa ngó ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy hành lang vắng vẻ không có ai, cậu ta vội vã chạy ra ngoài không quay đầu lại.

Hoàng hôn hạ màn che xuống, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này Thiên Tỉ mới chậm chạp trở lại nhà họ Nhiếp.

Lúc lên lầu, chân mày của Thiên Tỉ nhíu chặt lại, trong đầu toàn hiện ra khuôn mặt đầy nước mắt nhưng rất kiên cường. Buổi trưa nay lúc ở sân bay, lúc cậu vừa quay đầu lại ngẫu nhiên lại nhìn thấy bạn thân của mình là Vương Nguyên đang bị một người đàn ông kéo đi. Bởi vì lo lắng nên cậu đã bỏ Tuấn Khải lại để đuổi theo. Nhân dịp Vương Nguyên mượn cớ đi toilet, cậu liền chạy đi theo, trên đường điện thoại di động đã bị rớt, nhưng mà bạn tốt lại chỉ khóc không ngừng mà không chịu nói gì, cậu đành phải vỗ về an ủi bạn, đây cũng là lý do vì sao cậu lại về trễ.

"Haizz..." Thiên Tỉ thở dài một tiếng từ trong miệng ra, cậu lắc lắc đầu muốn đem những suy nghĩ hỗn loạn để sang một bên. Ngay lúc định mở cửa phòng đi vào, thì cửa phòng ở bên cạnh đột nhiên mở ra.

"Đi đâu?"

Không cần đoán, người dùng giọng điệu lạnh lùng như thế để hỏi, trên dưới nhà họ Vương chỉ có một người.

"Làm chút chuyện." Thiên Tỉ xoay người lại, dăm ba câu muốn gạt qua một bên. "Quản gia có đưa bữa tối lên cho anh chưa?"

"Đi đâu?" Tuấn Khải không quan tâm câu hỏi của cậu. Một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu: "Vì sao không nghe điện thoại của anh? Em thực sự vội tới mức không có thời gian nhận điện thoại sao!"

Nghe thấy anh bắt đầu tra hỏi nguyên nhân, Thiên Tỉ cảm thấy đau đầu.

Bàn tay xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, cậu buồn bã nói: "Em không muốn cãi nhau với anh, vì để tránh phiền phức anh đừng hỏi gì nữa." Cậu mệt mỏi quá, thực sự là mệt muốn chết rồi!

Nghe vậy, Tuấn Khải không nói gì.

Thiên Tỉ đương nhiên sẽ không cho là anh thực sự sẽ buông tha cho cậu như vậy, cho nên dời tầm mắt qua nhìn trên người anh, thì thấy vẻ mặt sa sầm của anh.

Quả nhiên...

Ở trong lòng đếm ngược mấy giây, rồi lời nói sẵng giọng của Tuấn Khải truyền đến.

"Thiên Tỉ, rốt cuộc thì em xem lời nói của anh là cái gì! Gió thoảng bên tai sao?! Không phải là anh đã nói trước là em qua phòng anh, anh nói cho em biết một chuyện sao? Vì sao em không nghe lời!"

=========== GÓC PASS SÁCH =========
Sao trên trời rất xa sao của anh thật gần
__Real new 95% °kèm bookmark
Combo Đừng để lỡ nhau  (170k)
___new 100% ~~ chữ kí dịch giả Tô Ngọc Hà kèm chữ kí plastic Niên Bách Ngạn + 2bookmark

Quan tâm comment nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro