Chương81_3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại sao anh vẫn còn ở đây!

Mặt nạ kim cương dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên rực rỡ hơn, khiến cho tất cả mọi người đều hoa mắt. Vẻ mặt của Thiên Tỉ ở bên trong chiếc mặt nạ tái nhợt đi. Cậu trợn mắt lên nhìn người mà đạo diễn gọi là cậu thanh niên kia, không thể tin đó là anh - Vương Tuấn Khải !

Vốn đang đứng cầm dù che nắng và gió biển, nhìn mọi người đang quay phim,Tuấn Ko thấy đạo diễn gọi, hơi hơi nhíu mày lại. Nhìn Jackson vẫn đeo mặt nạ đứng cách anh không xa kia, anh chợt cong môi lên, dứt khoát đứng dậy đi về phía đạo diễn đang gọi mình.

"Có chuyện gì vậy?" Tuấn Khải vừa dùng tiếng Anh thuần thục hỏi, vừa tháo kính mát xuống.

Kính mát tháo xuống khiến cho khuôn mặt tuấn lãng hiện ra rõ ràng, đạo diễn mừng như điên gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng. "Ừ, tôi cho cậu một cơ hội rất tốt, cho cậu đóng phim cùng với Jackson, cậu thấy sao?" Ông ta tin tưởng trai đẹp trai xinh, nhất định sẽ tạo ra hiệu quả tuyệt vời. .

Chẳng qua lời nói của đạo diễn vừa dứt, trừ một số ít người biết thân phận của Tuấn Khải, không lên tiếng ra, những người còn lại đều bỏ phiếu phản đối.

"Không được, đạo diễn, làm sao ông có thể để cho một người nước ngoài vào diễn được."

"Đúng vậy, anh ta không biết cái gì, làm sao có thể thay đổi người như vậy được chứ."

"Tôi cũng không đồng ý."

". . ."

Tiếng phản đối vang lên tứ phía, hiện trường quay phim nhất thời trở nên hỗn loạn. .

Đạo diễn vốn đang không vui nhíu mày lại, lơ đãng quét mắt nhìn quanh, mọi người lập tức im bặt lại.

"Tôi thấy cậu rất phù hợp, cậu có hứng thú không?" Ông ta tin tưởng ánh mắt nhìn người rất chuẩn của mình, cũng thấy cậu ta thích hợp diễn cùng với Jackson.

Nếu như trước đây, Tuấn Khải nhất định sẽ thẳng thắn từ chối. Nhưng lần này không biết đã có chuyện gì xảy ra, khi anh nhìn thấy bóng dáng đang ngâm dưới nước ngơ ngác nhìn mình, thì đột nhiên trong lòng lại rung động, không có một chút cảm xúc chống cự nào mà ngược lại lại hưng phấn muốn thử cảm giác kích thích, cho nên anh đã gật đầu đồng ý: "Được."

Lời nói của đạo diễn chính là thánh chỉ, cứ cho là mọi người không phục đi nhưng cũng phải nhất nhất làm theo. Thợ trang điểm nhanh chóng hoá trang cho Tuấn Khải xong, dưới sự hướng dẫn đơn giản của đạo diễn, anh nhanh chóng đi xuống dưới nước.

Tại sao có thể như vậy được!

Từ đầu đến cuối đứng ở dưới nước nhìn mọi người trên bờ đang bận rộn, rồi lại nhìn Tuấn Khải đang từ từ đi xuống dưới nước đi về phía mình kia, quả thật là Thiên Tỉ khóc không ra nước mắt.

Vì sao chỉ đi dạo lòng vòng quanh đây lại đi tới chỗ của anh?!

Cậu thật sự phải đối mặt với anh như vậy sao! Sờ sờ cái cằm trống không của mình, lỡ như lúc đó anh nhận ra mình thì biết làm sao bây giờ? Anh vốn đã hận cậu như vậy rồi, nếu lại để cho anh phát hiện ra mình lại lừa dối anh nữa, hậu quả... Thật sự cậu không dám tưởng tượng! .

Đang lúc Thiên Tỉ kêu trời than đất, đang chìm trong lo lắng không yên của mình, thì Tuấn Khải đã đi đến trước mặt của cậu.

"Nếu có chỗ nào không phải, xin hãy bỏ quá cho." Anh lịch sự gật đầu với cậu một cái, một giây sau ôm cậu vào trong lòng mình.

Không giống như William khiến cho cậu có cảm giác ngại ngùng và xấu hổ, bị Tuấn Khải ôm vào trong lòng khiến cho tâm lý của Thiên Tỉ cảm thấy thoải mái. Đối mặt với ánh mắt dịu dàng của anh, cậu không kìm được lòng đưa tay lên vòng qua cổ của anh.

Hai người ôm nhau, ngăn cách bởi một tấm mặt nạ, ánh mắt thâm tình nhìn nhai, rất tự nhiên giống như hai người yêu nhau thật sự. Khiến cho mọi người đứng trên bờ liên tục gật đầu thầm khen quả nhiên đạo diễn không nhìn lầm người.

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hơi thở thơm mát trên người cậu toả ra lượn lờ trước mũi của anh, thấm vào trong lòng anh. Chăm chú nhìn người trước mặt, thậm chí anh còn không biết bộ dạng thật sự của cậu, nhưng mà tim của anh lại đập mạnh liên hồi không kiểm soát được.

Nhưng mà kỳ lạ là, trong lòng anh lại không cảm thấy chán ghét loại cảm giác này.

Một cảm giác thần kỳ khiến cho sự bình tĩnh và bản lĩnh của Tuấn Khải bị mất sạch, giờ phút này, trong mắt của anh chỉ có cậu.

Ngẩng đầu lên nhìn anh gần trong gang tấc, tim của Thiên Tỉ đập thình thịch. Những cảm giác lo lắng lúc trước tan thành mây khói, giờ phút này, cậu không nhìn thấy bất cứ cái gì nữa. .

Cảnh tượng hai người ôm nhau rất đẹp khiến cho quay phim và nhiếp ảnh gia ở bên cạnh chụp "Tạch, tạch, tạch" liên tục. Đợi đến khi Nhiếp ảnh gia chụp đủ rồi, lúc này đạo diễn mới bắt đầu kêu lên: "Action!"

Cơ thể dần dần chìm xuống dưới nước, cảm giác khẩn trương và sợ hãi lại ùa tới. Nhìn mặt nước biển xanh thẳm, nhớ lại mới vừa rồi thiếu chút nữa bị sặc nước, lỗ chân lông toàn thân của Thiên Tỉ cũng thắt chặt lại.

Đang lúc cậu cảm thấy lo lắng và bất an, một giọng nói dịu dàng lại vang lên trên đỉnh đầu của cậu.

"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười. Vào trong khoảnh khắc đó, dường như tất cả sự sợ hãi của cậu đều không còn nữa, trong lòng chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Cả hai người cùng chìm vào trong biển, sau đó nhiếp ảnh gia ở dưới nước cũng vào vị trí của mình, buổi quay chụp chính thức bắt đầu.

Quay chụp ở dưới nước khó khăn hơn sự tưởng tượng của anh rất nhiều. Bởi vì thỉnh thoảng có con sóng đánh tới, khiến cho tạo hình trở nên rối loạn, lại cộng thêm sắp xếp bố trí ở dưới nước cũng không dễ dàng, hai người thử rất nhiều lần mới được một kiểu, sau đó cố gắng ngừng thở, để cho nhiếp ảnh gia quay và chụp.

Trải qua hơn một giờ đồng hồ quay và chụp, rốt cục cũng gần kết thúc.

Sau cùng là một cảnh ngắn quay cảnh hôn ở dưới nước, cũng chính là cảnh mà Thiên Tỉ và William liên tiếp mấy lần bị dính NG (No good - cảnh quay bị hỏng).

Hai mắt của Thiên Tỉ nhắm nghiền, khóe miệng cong lên nở nụ cười, đôi tay của cậu luồn dưới nách ôm lấy thắt lưng của Tuấn Khải. Còn tay trái của Tuấn Khải thì khéo léo vòng qua eo của Thiên Tỉ, khiến cậu kề sát mình không chút khe hở nào. Tay phải giống như có chút ngả ngớn hơi nâng cằm của cậu lên, nghiêng mặt về phía môi của cậu chuẩn bị cúi xuống.

Lúc bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau, cả hai đương sự không hẹn mà cùng ngớ người ra.

Tuấn Khải nhìn lông mi của Thiên Tỉ hơi nhíu lại đến xuất thần, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ không diễn tả được thành lời.

Nụ hôn này, không hiểu sao thấy rất quen thuộc, giống như anh đã từng hôn cậu rồi.

Đúng lúc trong đầu đang dâng lên cảm giác nghi hoặc, thì nghe thấy ở xa xa vang lên một tiếng: "Cut!" Một giây sau, người ở trong lòng liền đẩy anh ra, tiện đà đứng lên.

Thiên Tỉ vô cùng khẩn trương, hơn nữa lúc bị anh hôn, trái tim của cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu có chút động lòng, nhưng cậu càng sợ anh phát hiện ra cậu là Thiên Tỉ. Cho nên khi đạo diễn hô ngừng, ngay lập tức cậu không chút do dự liền đứng dậy, đi thẳng lên bờ.

Phía sau vang lên một giọng nói lo lắng: "Chờ một chút." Sau đó đột nhiên cánh tay trái của cậu bị người ta túm lấy.

Cậu quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Tuấn Khải thì hoảng hốt, tim đập chậm mấy nhịp. Cậu lo lắng anh sẽ nhìn ra nhìn ra sự khác thường của mình, vội vàng nói: "Có chuyện gì lát nữa lại nói tiếp." Nói xong liền hất cánh tay của anh ra.

"Đợi một chút." Lúc này Tuấn Khải theo phản xạ đi lên ngăn cản trước mặt của cậu, vẻ kích động kia của cậu, khiến cho anh có cảm giác bất thường.

Ánh mắt của Tuấn Khải chăm chú nhìn chằm chằm vào mình, một lúc lâu sau Thiên Tỉ cũng đã vô cùng bối rối. Đang lúc cậu cảm thấy mình đã khẩn trương tới mức sắp ngất đi thì anh lại hé môi ra nói:

"Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro