Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mạng người do trời định, tức có hình dáng bên ngoài. Cùng tính mạng phụ thuộc vào hình cốt, điềm tốt xấu tùy thuộc khí mạo. Đó chính là thuật tướng số."

- "Nè công tử, khoan đi đã!" – Một vị đạo sĩ già ngồi bên đường nói.

Một nam nhân tướng mạo anh tuấn dừng lại, thân áo trắng bay trong gió, môi khẽ nhếch lên.

- "Nhìn công tử buồn rầu ủ rũ, ấn đường thâm đen, chắc chắn là gặp chuyện không như ý."

- "Ta muốn tìm một người bạn, không biết ông có cách nào không?"

Đạo sĩ lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.

- "Viết một chữ đi!"

Nam nhân nhận lấy tờ giấy, cầm bút viết lên một chữ.

- "Là chữ Quan?" (倌.)

Nam nhân áo trắng vẫn im lặng không nói. Lão đạo sĩ chợt cười lớn, đưa tay vuốt râu.

- "Chúc mừng, vị bằng hữu thất lạc nhiều năm của ngươi, có lẽ đang thăng quan tiến chức, phát tài lớn rồi!"

- "Sao ông lại nói vậy?"

- "Ngươi nhìn đi, chữ này thẳng nét, có lực, khí thế bất phàm, nhất định là đại phú đại quý."

- "Chẳng phải đoán chữ dựa vào trúc sao?"

- "Thần tướng Trương Nghệ Hưng này dù gì cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, không nói hai lời, đã nói thì sẽ không nói bậy đâu."

- "Thần tướng? Trương Nghệ Hưng?" – nam nhân áo trắng cười thành tiếng, rút ra một thanh trúc xanh biếc như ngọc.

- "Ngươi...ngươi chẳng lẽ là Trương Nghệ Hưng?" – lão đạo sĩ run run tay.

Trương Nghệ Hưng nhếch môi, đưa cây trúc lên, kề vào cổ đạo sĩ.

- "Nói, tại sao lại giả danh ta?"

- "Trương công tử nổi danh giang hồ, tại hạ chỉ là muốn kiếm chút cơm thôi..."

Lời vừa dứt, người người ai nấy như một cỗ máy mà thu dọn đồ đạc, chạy đi nơi khác. Người dân ở gần đó cũng đóng kín cửa lại. Trương Nghệ Hưng nhíu mày, quay lưng lại đã không thấy vị đạo sĩ kia nữa. Tờ giấy có chữ "Quan" (倌) từ trên bàn rơi xuống đất, bay một đoạn xa. Trương Nghệ Hưng đi theo phía mảnh giấy, thuận tay kéo một nam tử lại, hỏi:

- "Có chuyện gì?"

- "Hắc đạo bạch đạo khai chiến, mau chạy đi!"

Phút chốc đường xá vắng tanh, hai phía xuất hiện một đám người, một bên mặc y phục trắng, một bên mặc y phục đen, còn khiêng thêm một cổ quan tài.

Tờ giấy ngừng bay, vướng lại trên ngọn cây. Trương Nghệ Hưng đứng trong một góc khuất, nhìn chăm chăm vào quan tài.

- "Không lẽ..."

Một kẻ đứng đầu nhóm người Bạch đạo tiến một bước, lớn giọng.

- "Các ngươi đem quan tài đến làm gì?"

- "Hoan Tổng Tiêu Đầu của Tiêu cục Tụ Hiền gả con, dù sao ông ta cũng là người của Bạch Đạo, có chuyện buồn, lẽ nào không cần đến?"

Tên áo đen cười nói, đá quan tài về phía người Bạch đạo. Một người trong số đó đưa chân cản lại, thuận thế đá về chỗ cũ.

- "Cảm ơn, hậu lễ như vậy, chúng ta muốn nhận cũng không nhận nổi!"

Hai bên người đá qua, kẻ đá lại, rốt cuộc đến một lúc sau, cổ quan tài chợt vỡ tan, một hòa thượng dáng người mập mạp từ trong quan tài bay lên không trung. Sau một khắc đáp xuống mặt đất, vẻ mặt nuối tiếc.

- "Cầu Tử?" - Trương Nghệ Hưng nấp sau bức tường, nhíu mày.

- "Các ngươi chỉ biết đá quan tài bay qua bay lại, nói khô cả miệng cũng không chịu ra tay, đúng là nhát gan!" – hòa thượng nói.

- "Hòa thượng kia, sao ngươi lại nằm trong quan tài này?" – tên áo đen lớn tiếng.

- "Ngươi nói như vậy, có phải muốn chết không?" – tên áo trắng nói thêm.

Vị hòa thượng cười thành tiếng:

- "Thông minh! Pháp hiệu bầng tăng là Cầu Tử, một lòng tới đây muốn chết, đích thực là không muốn sống nữa. Đám mèo đen mèo trắng các người đứng yên ở đó làm gì, ra tay đi!"

Một người áo đen lấy kiếm ra, phóng thẳng về phía Cầu Tử, Trương Nghệ Hưng vung tay tạo ra một đợt gió lớn, thổi Cầu Tử ngã xuống, cây đao lướt qua, đâm trúng một người trong Bạch đạo.

- "Các ngươi dám giết người của Bạch đạo? Ta liều mạng với ngươi!"

- "Phải, phải, mau lên mau lên!" – Cầu Tử cười cười, mắt nhắm lại.

Hai bên bắt đầu chém giết, mùi tanh xộc lên. Trương Nghệ Hưng lao ra nắm lấy Cầu Tử, dùng khinh công bay thẳng lên nóc nhà, chạy một lúc rồi đáp xuống góc khuất.

- "Ngươi làm ơn bớt ăn một chút, chạy có vài bước cũng chậm hơn người ta, ngươi muốn chết thật sao?"

- "Sát sinh giữa đường cũng là tội lỗi, ta phải chết sớm tốt hơn!"

- "Ngươi như vậy không phải là cầu tử, mà là hại chết người, còn là hại chết rất nhiều người nữa."

Chợt một nam tử bị đá văng vào góc, phun ra một ngụm máu.

- "Oa! Tội lỗi tội lỗi! Ta nhất định phải dùng cái chết để tạ lỗi với thiên hạ!"- Cầu Tử xoay người chạy đi.

- "Đã nói đừng đi rồi mà!" – Trương Nghệ Hưng với tay kéo hắn lại.

- "Bằng hữu bao nhiêu năm, ngươi đừng cản ta có được không?"

- "Chính vì ta niệm tình bằng hữu nên mới không muốn ngươi biến thành súc sinh thôi. Nhân tiền kiếp quả của kiếp này ngươi còn chưa trả dứt nợ, kiếp sau ngươi không muốn làm súc sinh cũng khó."

- "Cũng phải, lỡ đầu thai làm con heo thì sao? Không được, ta phải đi ngăn cản họ."

Vừa dứt lời, một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào Trương Nghệ Hưng, hắn nghiêng mình né được.

- "Đã nói ngươi đừng sinh thêm nhiều chuyện mà. Ngươi không phải Bạch đạo, ta cũng không phải Hắc đạo, xen vào làm gì?"- sắc mặt Trương Nghệ Hưng tối đen.

- "Rốt cuộc đến khi nào mấy người đó mới dừng lại?"

- "Bao nhiêu năm qua Hắc Bạch lưỡng đạo như lửa với nước, lúc nào cũng tàn sát lẫn nhau. Cho dù ngươi lo hay không cũng được, họ cũng đâu thể vì ngươi lo lắng mà ngừng lại!"

- "Nam mô..."

Lời chưa kịp nói xong, Cầu Tử đã bị hắn lôi đi.

- "Nè, ngươi đưa ta đi đâu?"

- "Nơi này không tiện ở lâu, đi chỗ khác mới tính đi!"

- "Cũng phải."

- "Tìm bấy lâu cũng không thấy ngươi, sao khi không lại nằm trong quan tài đó?"

- "Đúng ra ta định nhảy sông tự tử, thấy quan tài này lớn quá nên vào ngủ, ai ngờ ngủ say không biết đường thức dậy, bị đưa đến đây!"

Hai người chợt dừng bước, trong đám hỗn độn có hai đứa bé đang đứng khóc. Nghệ Hưng nhanh như cắt lao đến.

- "Có chuyện gì?"

- "Mẹ..." – đứa bé chỉ tay về một hướng.

Trương Nghệ Hưng nhìn theo hướng đó, nhìn thấy một nữ tử đang trốn dưới gầm xe kéo.

- "Cầu Tử, ở đây giao cho ngươi!"

- "Được!"

Một cái xác ngã xuống xe, tên khác cầm kiếm, chưa kịp đâm xuống đã bị một cây trúc màu xanh ngọc làm gãy làm đôi. Nam tử kia bị dọa chạy mất. Trương Nghệ Hưng kéo tay nữ tử kia chạy đi.

- "Cầu Tử, đi mau!"

Cầu Tử gật đầu, định đưa hai đứa bé chạy đi, ai ngờ bị một tên áo đen chặn đường.

- "Lão hòa thượng, ngươi gây nhiều chuyện như vậy, muốn trốn sao?"

Cầu Tử cười cười, vung lên một chưởng đánh hắn bay ra xa, làm đổ một bức tường lớn.

Một mũi tên bắn xuống, thanh kiếm trên tay nam tử áo đen văng ra. Trên nóc nhà chợt có hai kẻ nhảy xuống, một kẻ cầm kiếm kề vào cổ tên đứng đầu Hắc đạo.

- "Mau bảo bọn họ dừng tay!"

- "Dừng tay!" – tên áo đen sắc mặt trắng bệch.

Đôi bên lập tức cất kiếm vào. Tên cầm đầu nhìn hai người, nói:

- "Hai ngươi là người của Phi Ngư sơn trang?"

- "Tại hạ Diệp Sở Thậm!"

- "Tại hạ Kim Tuấn Miên!"

Tên kia cười thành tiếng:

- "Thì ra là Tứ Tiểu Phi Ngư của Phi Ngư sơn trang, nhưng mà Trầm ngư lạc nhạn và Kim cung ngân tiễn cũng không có gì đáng ngại!"

- "Nói không sai, võ công của bọn ta ở Phi Ngư sơn trang đích thực là tệ nhất, ngay cả võ công của sư đệ, sư muội cũng giỏi hơn bọn ta. Có thể họ đang đến đây!" – Kim Tuấn Miên nói.

- "Đại sư huynh của ta nếu biết Hắc đạo đang gây rối ở đây, chắc chắn sẽ không vui!"

- "Ngươi nghĩ ta sẽ sợ Tống Vãn Đăng sao?" – tên áo đen cười.

- "Còn Ca Thư Thiên của Thiên Nhục cung?" – Kim Tuấn Miên nói.

- "Hỗn láo! Tên của cung chủ không phải để ngươi gọi lung tung!"

- "Đại chiến Kim Ấn sắp đến, Hắc Bạch lưỡng đạo đã thỏa thuận ngừng chiến, bây giờ các ngươi tự ý sinh sự, nếu để cung chủ của các ngươi biết được, hậu quả ra sao chắc các ngươi cũng biết chứ?" – Diệp Sở Thậm lên tiếng.

- "Lần này đôi bên đều đổ rất nhiều máu, tiếp tục ẩu đả cũng chỉ tăng thêm thương vong, tại hạ chỉ mong đôi bên bỏ qua mọi chuyện!"- Kim Tuấn Miên nói.

- "Nhị vị thiếu hiệp, Lệnh sư là Minh chủ Bạch đạo, những lời ngươi nói bọn ta nhất định sẽ nghe, trừ khi..." – một người của Bạch đạo lên tiếng.

- "Được, nếu cung chủ đã thỏa thuận với các ngươi, chúng ta đi!"- nam tử áo đen xoay người biến mất, đám người của Hắc đạo cũng theo sau.

Mà trong một quán trọ, Cầu Tử đang chống cằm nhìn hai đứa trẻ đang ăn, lên tiếng:

- "Mọi người cứ ăn tự nhiên, không đủ gọi thêm. Trương công tử này có rất nhiều ngân lượng."

- "Khoan ăn đã, mau quỳ xuống đa tạ ân công đi!" – nữ tử nói.

- "Không cần, mau đứng lên đi!" – Trương Nghệ Hưng nói.

- "Bầng tăng không cứu mọi người, bản thân sẽ không thể trả hết nợ đâu, không cần cảm ơn!" – Cầu Tử cười nói.

- "Nhìn mẹ con của ngươi hình như không phải người ở đây."- Trương Nghệ Hưng buông chén trà xuống.

- "Quê của tiểu nữ ở Thiểm Tây, do gần đây hạn hán, cộng thêm đang bị nạn đói lại bị dịch bệnh, tiểu nữ mới bất đắc dĩ đưa hai con gái đến đây tìm phu quân."

- "Ngươi có tin của chồng ngươi không?"

- "Tướng công họ Tô tên Lập Phong, làm tiêu sư ở Tiêu cục Tụ Hiền, ta dò hỏi được tiêu cục đó cũng ở gần đây!"

Trương Nghệ Hưng im lặng không nói, nhìn vào nốt ruồi nhỏ bên mắt phải của nữ tử.

- "À, ta nhớ ra rồi, Tiêu cục Tụ Hiền ở..."- Cầu Tử nói.

- "Nè!" – Trương Nghệ Hưng trừng hắn.

Cầu Tử lập tức ngậm miệng lại, nhìn ra ngoài trời.

- "Thật ra ta cũng mệt rồi, tối nay mẹ con ngươi ngủ qua đêm ở đây, ta đi hỏi dùm ngươi Tiêu cục Tụ Hiền ở đâu, luôn tiện dò hỏi xem chồng ngươi có ở đó không." - Trương Nghệ Hưng nói.

- "Đa tạ hai vị ân công, ơn này tiểu nữ nhất định ghi nhớ!"

Trương Nghệ Hưng gật đầu rồi bỏ đi, Cầu Tử cũng chạy theo ra đến cửa.

- "Ngươi sao đột nhiên lại làm vậy?"

- "Đi khỏi đây trước!"

- "Thật ra Tiêu cục Tụ Hiền chỉ ở gần đây thôi, sao lại bắt người ta ở qua đêm chứ?" – Cầu Tử vừa đi vừa nói.

- "Phải! Đích thực thân thế người này rất tội nghiệp, nhưng lúc nãy ta xem diện tướng của nàng, đúng ra người phụ nữ này phải làm vợ cả mới phải..." - Trương Nghệ Hưng nói.

- "Ngươi nói lạc đi đâu vậy?"

- "Nhưng đáng tiếc, đường trạch bên phải của người này có nốt ruồi, gọi là phân li."

- "Có liên quan gì đến Tiêu cục Tụ Hiền?"

- "Ta có linh cảm Tổng Tiêu Đầu gả con quả thật có liên quan đến người này cũng không chừng!"

- "Vậy sao? Hiện tại đường ai nấy đi, vĩnh biệt. Ta đi tìm chỗ chết!" – Cầu Tử cười cười.

- "Ngươi đứng lại cho ta!" - Trương Nghệ Hưng nghiến răng.

- "Ta giúp ngươi cứu bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện, đến lúc ta phải đi chết rồi" - Cầu Tử bất đắc dĩ.

- "Ngươi đừng quên, lúc nãy đánh nhau, ngươi làm sập tường của người ta."- Trương Nghệ Hưng nhếch môi.

- "Sập tường?" – Cầu Tử nhìn trời.

-----"-----

- "Các ngươi là Hắc đạo Bạch đạo cái gì chứ, theo ta thấy các ngươi đều không có nhân đạo, hở một chút là đâm chém giết chóc, đúng là liên lụy bạn bè, hại người vô tội!" – bà lão đứng bên bức tường lớn tiếng.

- "Lão phu nhân, bầng đạo không phải Hắc đạo, cũng không phải Bạch đạo, là Phật đạo!"- Cầu Tử vừa xây tường vừa cười.

- "Ta mặc kệ, mau xây nhanh lên!" – bà lão xoay người bỏ đi.

- "Nhất định nhất định!"

- "Đã nói ngươi đừng ra ngoài gây chuyện, muốn đánh nhau cũng được, chọn chỗ trống mà đánh, cần gì chọn ngay nhà bá tánh lương thiện." – Trương Nghệ Hưng vừa uống trà vừa nói.

- "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng, nhược kiến chi tướng phi tướng tắc kiến Như Lai." – Cầu Tử cười cười.

- "Tự dưng sao lại niệm Kim Cang?"

- "Phật Tổ nói tất cả hình tượng không phải chân thật, cũng không phải chân tướng, nếu ngươi có thể nhìn thấy chân tướng, tức là đồng nghĩa nhìn thấy Phật Tổ. Cho nên lão phu nhân này không nhìn ra chân tướng là điều dễ hiểu thôi!"

- "Cầu Tử đại sư, mọi chuyện không nên chấp nhất, xây xong bức tường mới từ từ đi cầu tử đi!" – Trương Nghệ Hưng đặt chén trà xuống bàn, xoay người đi.

- "Nè!" – Cầu Tử đuổi theo, vạt áo vướng vào vách tường, hắn dùng sức kéo áo ra, trong nháy mắt, bức tường sập xuống.

- "Ngươi cũng không cần xây cả vạt áo vào trong bức tường!"

- "Xây không được tốt cho lắm, ta xây lại!" – Cầu Tử cười cười.

Mà ở Tiêu cục Tụ Hiền, một đám ăn mày đang van xin trước cửa, hai tên gia nhân cầm cây đánh không ngừng vào họ. Cuối cùng bị một bàn tay cản lại.

- "Họ chỉ xin một bữa cơm, không cần phải mạnh tay như vậy! Hôm nay là ngày đại hĩ, đúng ra mọi người cùng vui mới phải." – nam nhân kia hơi nhếch môi.

- "Động tay động chân, hình như ý nghĩa không hay cho lắm" – nam nhân bên cạnh mỉm cười.

- "Hay! Biện Bạch Hiền, Tống Vãn Đăng, nhị vị công tử trách hay lắm! Các ngươi còn không mau cho họ ít ngân lượng đi! Hai vị, mời vào!" – Hoan Tổng Tiêu Đầu từ trong nhà bước ra cười lớn.

Hai nam nhân bước vào trong.

- "Chúc mừng Lệnh thiên kim của Hoan Tổng Tiêu Đầu!"

- "Đa tạ đa tạ, hai vị khách khí rồi!"

- "Sư phụ đang bế quan, nên lệnh cho chúng ta tới đây chúc mừng Hoan Tổng Tiêu Đầu, chút lễ mọn này xem như lòng thành!"

- "Biện Minh chủ khách sáo quá, thật ra phái hai vị cao túc đến dự buổi tiệc của tiểu nữ đã là lễ vật tốt nhất rồi, hà tất phải xa lạ như vậy!"

- "Tiền bối là trụ cột vững chắc của Bạch đạo, đức cao vọng trọng, bọn ta là hậu bối, đâu dám không lễ phép!" – Biện Bạch Hiền nói.

- "Lão phu dù sao cũng đã già rồi. À, Tứ tiểu Phi Ngư của Phi Ngư sơn trang cùng tiến cùng lui, còn hai vị thiếu hiệp kia đâu?" - Hoan Tổng Tiêu Đầu hỏi.

- "Chuyện là hai sư đệ nhận lệnh sư phụ đến Quảng Tây tiêu diệt một đám yêu dân, nhưng có lẽ đã làm xong rồi, có lẽ một hai ngày nữa sẽ về tới đây!" – Tống Vãn Đăng nói.

- "Hắc đạo hoành hành, Võ lâm chính đạo phải dựa vào hậu bối các ngươi rồi!" – Hoan Tổng Tiêu Đầu cười.

- "Bọn ta nhất định dốc hết sức lực, không phụ lòng mong mỏi của tiền bối."

- "Tốt! Mời hai vị vào nội đường uống chung rượu hoa!"

Trương Nghệ Hưng đứng trước cổng Tiêu cục Tụ Hiền, gia nhân lập tức ra nghênh đón.

- "Tiếp đãi không chu đáo! Công tử, mời vào!"

- "Phiền ngươi đưa ta đến gặp cô gia tương lai của ngươi! Ta có bức thư này muốn đưa cho hắn."

- "Được, công tử, đi lối này!"

Trong tiểu viện, một người đàn ông đang đứng ngắm hoa. Trương Nghệ Hưng mỉm cười bước đến.

- "Ngươi là Tô Lập Phong?"

- "Là ta! Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"

- "Có thứ này muốn đưa cho ngươi!" – Trương Nghệ Hưng từ trong ngực áo lấy ra một tờ giấy.

- "Do dự? (猶 豫) Ngươi coi tướng giỏi lắm sao?" – Tô Lập Phong mở tờ giấy ra đọc.

- "Hiểu biết đôi chút!" – Trương Nghệ Hưng uống một ngụm trà.

- "Làm sao ngươi biết tâm trạng hiện giờ của ta?"

- "Tại hạ đi ngang tiêu cục, phát hiện tuy đang có hĩ sự nhưng không khí ảm đạm cho nên có linh cảm đó." – Trương Nghệ Hưng liếc mắt nhìn nốt ruồi nhạt bên mắt phải của người kia.

- "..."

- "Thật ra ngươi không cần lo, ấn đường rất sáng, sơn căn đứng vững, cung Quan Lộc và cung Dịch Mã trong trắng ửng đỏ, theo ta thấy, đối với ngươi mà nói, hôn sự này là đại các đại lợi! Thực tế không có gì để do dự!"

Tô Lập Phong nhếch môi, lấy ra một ít ngân lượng đưa cho Trương Nghệ Hưng.

- "Tại hạ xin phép cáo từ!" – Trương Nghệ Hưng lướt qua người hắn.

- "Chê ít sao?"- Tô Lập Phong nói.

- "Có một điều không biết ta có nên nói hay không." – Trương Nghệ Hưng dừng bước.

- "Ngươi đến đây kiếm cơm, ta không chấp nhất, nhưng ta ghét nhất những kẻ lòng tham vô đáy!"

- "Mi chủ thê thiếp, kẻ lông mày chỉnh tề có thê di, kẻ lông mày rối loạn bỏ vợ cưới người khác. Theo ta thấy, có lẽ ngươi đã có thê tử rồi, hơn nữa còn có một cặp con."

- "Làm sao ngươi biết? Muốn uy hiếp ta sao?"

- "Chẳng qua ta nói theo sách thôi, theo ta suy đoán, thê tử của ngươi sẽ tới đây phá hoại hôn sự này. Nhưng ngươi yên tâm, nam nhi nên lấy sự nghiệp làm trọng, nếu ngươi cần, ta tuyệt đối có thể giúp ngươi chuyện này." – Trương Nghệ Hưng cười.

- "Ngươi làm sao giúp?"

- "Trong cung Phu Thê của ngươi có một vết sẹo rất nhỏ, lông mày rải đến tiểu bối, có tướng cản trở thê tử. Lấy một ít tóc của thê tử ngươi cho ta, để ta dùng thuật Dũng Sinh Can trồng vào đất chết, đến lúc đó thê tử của ngươi sẽ gặp vận xấu ngay."

- "Ngươi muốn ta giết thê tử?"

- "Làm đại sự, không thể bận tâm nhiều quá!" – Trương Nghệ Hưng nhếch môi.

- "Không được!"

- "Cô ta quan trọng với ngươi như vậy sao?"

- "Ta..."

- "Thiên đình của ngươi chật hẹp, trước mười lăm tuổi vận mệnh khắc khổ, thiên tính có nốt ruồi bị phỉ ắc. Ngươi đã trải qua một trận đại thủy nhưng may mắn được một nữ tử cứu nên mới thoát nạn."

- "Sao ngươi biết?"

- "Nữ tử này có thiên duyên tình định với ngươi, cho dù nghèo thế nào, nàng cũng chấp nhận cùng ngươi đồng cam cộng khổ, ngươi vì sinh kế tha phương cầu thực, nàng cũng không chút nãn lòng, trông coi gia đình giúp ngươi, thay ngươi chăm sóc người mẹ tuổi già nhiều bệnh. Ta nói thật, có được người vợ như vậy, ngươi còn muốn gì nữa?"

- "Thật ra ngươi là ai?" – Tô Lập Phong giọng nói trầm xuống.

- "Ta cũng chỉ là một tướng sĩ bình thường, có thể vươn cao bay xa hay không, từ nay tùy thuộc vào ngươi. Ta đi trước!"

Trương Nghệ Hưng vừa ra khỏi tiểu viện đã gặp Biện Bạch Hiền và Tống Vãn Đăng từ ngoài đi vào. Tống Vãn Đăng nhíu mày nhìn hắn, Trương Nghệ Hưng cúi đầu lướt qua họ.

- "Đại sư huynh, ngươi quen biết người đó sao?" – Biện Bạch Hiền nói.

- "Không có!" – Tống Vãn Đăng phất tay áo, tiếp tục đi.

-----"-----

Trời dần tối, Trương Nghệ Hưng một mình đứng trên lầu hai của quán trọ, cầm chung rượu uống.

- "Trăng sáng tự bao giờ, uống rượu hỏi trời cao."

- "Ân công!" – nữ tử từ phía sau lên tiếng.

- "Có chuyện gì?"

- "Ta gặp lại phu quân của ta rồi!"

- "Nhưng ta vẫn chưa hỏi được tung tích của y!"

- "Không hiểu tại sao, y giống như đã biết ta đang tìm y, tự dưng cho người đến quán trọ hỏi tin tức của ta!"

- "Đó gọi là thần giao cách cảm!" – Trương Nghệ Hưng cười.

- "Nhưng y đã bỏ chức tiêu sư, không làm nữa! Kiên quyết cùng ta về quê."

- "Cặp mắt của ngươi trắng đen rõ ràng, pháp binh quan niệm, nhân trung cũng sâu và dài, phụ nữ có tướng như vậy, chắc chắn phu thê hòa thuận."

- "Hy vọng như lời ân công nói. Hiện tại ta phải đi, y và hai con đang đợi dưới lầu."

Trương Nghệ Hưng nhìn xuống dưới lầu, Tô Lập Phong đứng bên dưới vẫy tay với hắn.

Đến khi bốn người rời đi thì bên dưới lầu lại ồn ả, Trương Nghệ Hưng liếc mắt nhìn xuống, trông thấy một đám nữ nhân cầm kiếm, hung hăng vào trong.

- "Các vị muốn dùng gì?" – tiểu nhị nói.

- "Mười cân rượu, hai cân thịt bò!"

Tiểu nhị gật đầu bước vào trong bếp.

- "Toàn nữ nhân, sao lại uống nhiều như vậy chứ." – tiểu nhị lẩm bẩm.

Một nữ tử cầm đũa phóng về phía hắn, lực sát thương vô cùng cao. Trương Nghệ Hưng ngồi trên lầu cũng lấy một cây đũa phòng xuống, hai cây đũa chạm nhau, ghim chặt vào cột gỗ.

Một khắc sau, nữ tử kia đã nhận ngay một cái tát từ người phụ nữ trung niên.

- "Dùng sức mạnh ức hiếp kẻ yếu, đây là hành vi của đệ tử phái Quỳnh Sơn sao?" – nữ tử trung niên nói.

- "Sư thúc, có kẻ ra tay..."

Nữ tử trung niên nhìn lên cột gỗ, một giây sau lại hướng mắt lên lầu hai, Trương Nghệ Hưng theo phản xạ xoay người đi nhanh xuống lầu, chưa kịp ra khỏi cửa đã bị nữ tử chặn trước cửa.

- "Tại hạ Khưu Đoạn Đao phái Quỳnh Sơn, dám hỏi cao danh quý tánh của các hạ! Các hạ ra tay mau lẹ, quả thật hiếm có trên võ lâm, thật ra thuộc môn phái nào?"

- "Tiện danh không đáng bận tâm!"

- "Vậy chẳng hay công tử làm nghề gì?"

- "Tại hạ chỉ là tướng sĩ bình thường. Không giấu gì Khưu nữ hiệp, ngươi sắc mặt u ám, ấn đường thâm đen, xin cẩn thận!"

Khưu Đoạn Đao vung lên một chưởng, Trương Nghệ Hưng dung khinh công bay lên, né được. Hắn lách qua người nàng, ra khỏi cửa. Vừa vặn lại gặp Kim Tuấn Miên từ ngoài đi vào.

- "Sư thúc, có cần đối phó hắn không?" – đám nữ nhân vây hỏi.

- "Khưu tiền bối!" – Kim Tuấn Miên cúi đầu chào hỏi.

- "Ngươi là Kim Tuấn Miên, đệ tử của Biện Minh chủ?"

- "Chính là ta! Người lúc nãy là ai vậy?"

- "Ta cũng cảm thấy hắn hơi kì lạ! Hôm nay trấn Tụ Hiền có rất nhiều người của Hắc đạo."

- "Hắc đạo?"

- "Phải!"

- "Tại hạ có việc phải đi, cáo từ!" – Kim Tuấn Miên xoay người ra cửa, chạy theo Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng theo phản xạ dừng lại. Kim Tuấn Miên rút thanh kiếm nhắm thẳng vào hắn, lưỡi gươm lóe sáng trong nền trời đêm đầy sương mù.

- "Nói! Có phải ngươi là người của Thiên Nhục cung không?"

- "Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Trước tiên bỏ kiếm xuống trước đi, đao kiếm vô nhãn." – Trương Nghệ Hưng nhếch môi.

- "Xin lỗi, ta hiểu lầm!" – Kim Tuấn Miên cất kiếm vào.

Trương Nghệ Hưng mỉm cười bỏ đi. Kim Tuấn Miên vẫn không quay đầu, nhìn bóng lưng Trương Nghệ Hưng khuất dần sau màn sương mỏng, từ đâu xuất hiện một hòa thượng mập mạp kéo tay hắn đi.

- "Tam đệ!" - phía sau truyền đến âm thanh.

- "Nhị sư huynh." – Kim Tuấn Miên quay đầu.

- "Ta vừa gặp tứ sư đệ và đại sư huynh, chúng ta mau về quán trọ!"

Kim Tuấn Miên gật đầu, cả hai cùng rời đi.

Trên đoạn đường khác, Cầu Tử đang không ngừng nói:

- "Nè, ngươi coi tướng không lấy tiền sao? Vậy tối nay không ngủ quán trọ, ngủ miếu hoang sao?"

- "Không phải không ở quán trọ, mà là không ở quán trọ kia nữa!" – Trương Nghệ Hưng vừa đi vừa nói.

- "Có kẻ thù sao?"

- "Kẻ thù lớn nhất của ta e là chỉ có mình ngươi!"

- "Không thù không thành cha con, nhìn ta giống cha ngươi lắm sao?"

- "Ngươi xây tường xong chưa?"

- "Đừng nói là xây tường, ngay cả mồ mả tổ tiên ba đời nhà người ta cũng tu sửa xong rồi."

- "Tốt!" – Trương Nghệ Hưng nén cười.

- "Nói gì thì nói, hôm nay ta nghe nói Hoan Tổng Tiêu Đầu ở Tiêu Cục Tụ Hiền gả con, nhưng không biết sao tân lang đột nhiên mất tích, ngươi nghĩ xem, có phải sống đến một trăm tuổi cũng có chuyện lạ không!" – Cầu Tử cười cười.

Trương Nghệ Hưng mỉm cười không nói.

- "Sao đột nhiên im lặng vậy?" – Cầu Tử quơ tay trước mặt hắn.

- "Cho nên mới nói, làm người có thú vị hơn không, cần gì cầu tử chứ?"

- "Đừng khuyên ta nữa, nếu không cầu tử, ta làm sao là Cầu Tử đại sư được."

- "Khi cái chết đến, trước sau cũng sẽ đến, ngươi miễn cưỡng cũng vô ích."

- "Thầy bói toán, ngươi nói nhiều rồi!"

Trương Nghệ Hưng đưa tay đỡ ngực trái, cảm giác tim đập vô cùng nhanh, bên tai hắn cũng truyền đến tiếng tim đập dồn dập như sắp vỡ ra. Một đợt gió mạnh thổi qua, lá cây bị cuốn tụ lại một góc.

- "Ngươi sao vậy?" – Cầu Tử đỡ hắn.

- "Sát khí rất nặng!" – Trương Nghệ Hưng nhìn lên bầu trời.

- "Ở đâu?" – Cầu Tử nhìn xung quanh.

- "Chẳng lẽ là Khưu Đoạn Đao..."

- "Mặc kệ là Khưu Đoạn Đao hay Khưu Đoạn Kiếm, có sát khí tức là có cơ hội cầu tử rồi! Mau nói đi, ở đâu?"

- "Quán trọ lúc nãy...Nhất định là thù oán giang hồ."

- "Thù oán giang hồ? Đáng chết lắm, phù hợp với ta nhất!" – Cầu Tử xoay người chạy đi.

- "Cầu Tử!" – Trương Nghệ Hưng đuổi theo.

Mà trong quán trọ, Tống Vãn Đăng, Diệp Sở Thậm, Kim Tuấn Miên cùng Biện Bạch Hiền đang ngồi uống trà.

- "Tân lang mà cũng mất tích sao?" – Biện Bạch Hiền nói.

- "Phải, Hoan Tổng Tiêu Đầu giận vô cùng, đúng là thể diện gì cũng bị tên vong ơn bội nghĩa đó bôi xấu." – Biện Bạch Hiền uống một ngụm trà.

- "Thể diện là chuyện nhỏ, tân nương chắc hẵn đau lòng vô cùng!" – Kim Tuấn Miên nói.

- "Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, chúng ta không tiện bàn tán!" – Diệp Sở Thậm lên tiếng.

- "À, nhị đệ, tam đệ, việc sư phụ giao thế nào rồi?" – Tống Vãn Đăng nói.

- "Đã làm xong, còn làm rất tốt, đệ và tam đệ đã tiêu diệt toàn bộ đám người tà giáo ở Quảng Tây rồi." – Diệp Sở Thậm nói.

- "Làm tốt lắm, chắc chắn sư phụ sẽ rất vui!"

- "Tam sư huynh thì vui rồi, có thể cùng nhị sư huynh đi trừ gian diệt bạo. Đỡ hơn sư phụ bảo ta đi uống rượu mừng, còn uống không thành nữa! Bữa tiệc này ngươi nhất định phải đền bù cho ta!" – Biện Bạch Hiền nói.

- "Không được ăn nói lung tung, bất luận làm chuyện gì cũng là lệnh của sư phụ, nếu không chính là đạo nghịch bất đạo!"

- "Dạ biết, đại sư huynh!"

- "Hôm nay ta gặp một tướng sĩ và một hòa thượng mập, cảm thấy họ rất khả nghi!" – Kim Tuấn Miên cúi đầu ăn mì.

- "Tướng sĩ và hòa thượng?" – Tống Vãn đăng hỏi.

- "Hôm nay có đám ô hợp của Hắc đạo đến trấn Tụ Hiền gây rối, còn ẩu đả với người trong Bạch đạo chúng ta, nào ngờ có một hòa thượng và tướng sĩ đột nhiên xông ra giết không ít người." – Diệp Sở Thậm nói.

- "Hôm nay ta và đại sư huynh cũng gặp một tướng sĩ ở tiểu viện Tiêu cục Tụ Hiền!" – Biện Bạch Hiền uống một ngụm trà.

- "Các ngươi khẳng định là hai người đó sao?" – Tống Vãn Đăng nói.

- "Không chắc, nhưng có vẻ khả nghi lắm, ta lo sẽ có chuyện xảy ra..." – Kim Tuấn Miên nói.

Lời vừa dứt, dưới lầu truyền đến tiếng hét, cả bốn người đưa mắt nhìn nhau.

Bên dưới lầu tối đen như mực, Khưu Đoạn Đao nằm chết dưới sàn, một nam nhân mặc y phục dạ hành đen, đang rút một cây ngân châm đâm từ tim Khưu Đoạn Đao. Nghe được tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài, hắn dùng khinh công bay qua cửa sổ, vô tình để Trương Nghệ Hưng nhìn thấy. Trương Nghệ Hưng đuổi theo, được một đoạn thì mất dấu, hắn vội vã quay lại quán trọ, chỉ thấy Kim Tuấn Miên đang kề kiếm vào cổ Cầu Tử.

- "Hắn chính là hung thủ!" – một nữ tử của phái Quỳnh Sơn nói.

- "Thả hắn ra!" – Trương Nghệ Hưng bước vào, giọng nói lạnh lùng.

- "Là ngươi? Lần trước ngươi đã nói gì với Tô Lập Phong, làm hắn bỏ đi không chịu bái đường?" – Kim Tuấn Miên lên tiếng.

- "Ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm rồi." – Trương Nghệ Hưng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro