Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tọa Nhất Ức

Edit: linh_myeo

Rating: BoyxBoy (ai ko thích có thể ClickBack)

Pairings: KrisTao

---------------------------

"Thưa các quý ông, quý bà!

Máy bay đã đáp xuống sân bay, nhiệt độ bên ngoài là 18 độ C, máy bay đang trượt trên đường băng, vì an toàn của quí khách và những người khác, xin đừng đứng lên hoặc mở giá hành lý. Chờ sau khi máy bay hoàn toàn dừng hẳn, mời quí khách tháo dây an toàn, sửa sang đồ đạc xách tay và chuẩn bị xuống máy bay. Khi lấy đồ đạc từ trong giá hành lý xin chú ý an toàn.

Cảm ơn quí khách đã chọn chuyến bay của công ty hàng không chúng tôi! Hẹn gặp lại vào chuyến bay khác, tạm biệt!"

Loa phóng thanh trên máy bay vang lên.

Tiếng Trung nói xong, sau đó là tiếng Anh.

Máy bay còn đang hạ cánh, nhưng không có mấy người trên máy bay tuân thủ qui định, nghe lời phát thanh của tiếp viên hàng không.

Tiếng tháo dây an toàn, tiếng mở điện thoại di động, tiếng lấy hành lý liên tục không ngừng. Trong khoang phổ thông ầm ĩ như cái chợ.

Mỗi người tựa như không kịp chờ muốn phải xuống máy bay nhanh một chút.

Chỉ có Hoàng Tử Thao là không.

Cậu yên tĩnh ngồi dựa vào cửa sổ chỗ cậu, không nhúc nhích, thờ ơ mà nhìn những kiếp người trong cuộc đời phù du, vô định này.

Cặp vợ chồng ở hàng sau đang cúi đầu nói nhỏ, khẽ thương lượng có muốn đánh thức thằng bé năm, sáu tuổi của bọn họ hay không. Trong hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ, không biết đứa bé kia đã khóc náo loạn bao nhiêu trận, tạo ra bao nhiêu âm thanh nghe rợn cả người, tựa như có sức lực vô tận. Khiến cho cô gái trẻ ngồi cạnh Hoàng Tử Thao khiếu nại với tiếp viên hàng không nhiều lần, thiếu chút nữa là rùm beng với cha mẹ của đứa bé trai ở hàng sau. Mà thằng nhóc đầu têu kia ngược lại không hề hay biết, chìm vào giấc ngủ, được cha mẹ dịu dàng bao bọc, không đành lòng đánh thức.

Hoàng Tử Thao nghĩ, thật tốt, có thể được yêu thương như vậy. Chỉ có được cưng chiều như vậy mới có tư cách làm một đứa trẻ ngang ngược, không e dè gì cả.

Mà cô gái trẻ bên cạnh Hoàng Tử Thao lúc này cũng đang gọi điện thoại. Giọng nói ngọt ngào, vô cùng dịu dàng, nghe như là hai người khác nhau so với giọng nói chua ngoa mấy tiếng trước suýt chút nữa thì cùng người khác đánh nhau. "Ừm, đúng. Cưng, em đến rồi, không cần đến đón em, anh đi làm mệt mỏi như vậy... Được rồi, em biết anh thương em... Em cũng nhớ anh..."

Nhìn xem lại một người đang yêu và được yêu.

Có lẽ cũng chỉ là một cặp tình nhân bình thường trên thế gian, nhưng cũng chỉ là mong muốn xa vời không thể thành của Hoàng Tử Thao.

Máy bay từ từ dừng hẳn, cửa khoang mở ra, các hành khách đều chen chúc lần lượt đi ra ngoài. Trên hành lang chật hẹp của máy bay xếp hàng đầy người.

Hoàng Tử Thao vẫn không đứng dậy. Cậu ngoảnh đầu về phía ngoài cửa sổ.

Cần gì đi chen lấn chứ? Cần gì gấp gáp vào lúc này chứ?

Bọn họ vội vã xuống máy bay là bởi vì có người đang chờ gặp-người thân, vợ chồng, hoặc là bạn bè.

Mà Hoàng Tử Thao ư?

Mảnh đất ngoài cửa sổ vừa xa lạ vừa quen thuộc. Bảy năm, cậu đã rời đi bảy năm.

Hồi đó, lúc đi chật vật thê thảm, hiện giờ, lúc trở về vẫn do dự bất an như cũ.

Bảy năm sau, chờ đợi cậu là cái gì đây?

Hoàng Tử Thao không tự chủ nhắm mắt lại.

Không thể không thừa nhận, cho dù qua bảy năm, cậu vẫn không dám hồi tưởng lại những chuyện quá khứ.

Cậu vĩnh viễn không quên được ánh mắt Trương Nghệ Hưng nhìn chòng chọc vào cậu, như có oán hận và hung ác vô tận. Cậu chưa bao giờ biết một gương mặt xinh đẹp lại có thể vặn vẹo thành như thế. Cậu ta cuồng loạn kêu khóc: "Hoàng Tử Thao, con tiện nhân này, mày sẽ bị báo ứng! Tao nguyền rủa mày sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không được yêu!"

Còn có, còn có Ngô Diệc Phàm...

Hoàng Tử Thao mơ hồ cảm thấy trong bụng co rút đau đớn một trận.

Bất kể qua bao lâu, bảy năm hay là mười bảy năm, dường như Ngô Diệc Phàm vẫn là tử huyệt của Hoàng Tử Thao, không thể nói tới, không thể chạm vào.

Lần cuối cùng, anh đã nói cái gì?

Không, anh không nói gì cả. Anh thậm chí không hề liếc nhìn cậu một cái.

Hoàng Tử Thao cười tự giễu. Thật ra từ đầu tới cuối, ở trong mắt, trong lòng anh, Hoàng Tử Thao chưa từng có bất kỳ vị trí nào.

Hết thảy mọi thứ đều chỉ là cưỡng cầu, cố ép của cậu. Rơi xuống kết cục ngày nay đúng như lời nguyền của Trương Nghệ Hưng, là báo ứng của cậu, cậu gieo gió gặp bão.

"Thưa quý khách, thưa quý khách..." Bên tai truyền đến tiếng tiếp viên hàng không khẽ gọi.

Hoàng Tử Thao từ trong ký ức xa xôi phục hồi tinh thần lại, hơi mờ mịt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào trong khoang máy bay ngoại trừ tiếp viên hàng không ra, đã sớm không còn một bóng người.

Tiếp viên hàng không vẫn mang theo nụ cười chuyên nghiệp, ôn tồn hỏi thăm: "Xin chào quý khách, anh có cần giúp gì không? Máy bay đã tới đích, các hành khách đều đã xuống máy bay."

"Hả, không cần gì cả. Cảm ơn,ngại quá, tôi lập tức xuống máy bay." Hoàng Tử Thao vội cười xin lỗi, hấp tấp trả lời.

Chuyện cũ quá khứ nghĩ lại mà đau đớn lòng.

Rốt cuộc, vẫn phải xuống máy bay. Rốt cuộc, vẫn trở về nơi này.

Hoàng Tử Thao cầm túi xách tay xuống máy bay, lấy hành lý gửi vận chuyển.

Thật ra chỉ là một vali hành lý không lớn, đựng vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày bình thường, máy tính, bút vẽ gì gì đó.

Ngẫm lại nhiều năm trước, lúc Hoàng Tử Thao còn chưa quen biết Ngô Diệc Phàm, vẫn còn là chàng trai kiêu căng kia, lần nào xa nhà đi du lịch đều không phải là mấy hành lý vali cực lớn chứ? Dù cho chỉ là đi nghỉ vài ngày ở một hòn đảo nhỏ Đông Nam Á cũng phải mang ít nhất năm ba bộ quần áo, giày và đồ phối hợp, áo tắm hai mảnh gì gì đó thì càng không cần phải nói. Thậm chí, ngay cả con gấu bông panda lớn thường hay ngủ với cậu cũng chiếm lấy một chỗ trong vali hành lý.

Bây giờ thì sao?

Bây giờ Hoàng Tử Thao lại nghĩ, chẳng qua chỉ là chút vật ngoài thân, đem theo chúng bay tới bay lui không phiền sao?

Về phần panda làm bạn nhiều năm với cậu, trước đây lúc đi rối loạn như vậy, ngay cả tại sao mình lên máy bay có lẽ còn hoảng hốt, nên đâu có lo lắng được trong hành lý có chứa nó không?

Mà giờ đây bảy năm trôi qua, bà chủ của nhà họ Hoàng cũng sớm từ mẹ của Hoàng Tử Thao đổi thành tiểu tam năm đó, Lý An Khiết. Đừng nói là món đồ chơi, sợ rằng những vật thuộc sở hữu của mẹ con Hoàng Tử Thao cũng không còn sót lại chút gì từ lâu!

Ra nước ngoài bảy năm, thành phố này phát triển rất mạnh, đã có xe điện ngầm từ sân bay đến thành phố. Mà một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, Hoàng Tử Thao cũng thay đổi rất nhiều, đã có thể tự chăm sóc bản thân tốt, thuần thục ngồi bất cứ hệ thống giao thông công cộng nào, so với một Hoàng Tử Thao hồi đó ra vào đều có tài xế riêng đưa đón, như là hai người khác nhau.

Cậu nhanh chóng kéo hành ký, mua vé xong.

Xuống xe điện ngầm, lại bắt xe. Nhà chính của họ Hoàng là biệt thự cao cấp ở sườn núi ngoại ô thành phố, xe buýt không đến được.

Sau đó, xuống xe, cuối cùng cậu đứng ở cổng nhà chính của nhà họ Hoàng.

Nên tới thì tránh không được, sớm muộn phải đối mặt.

Nghe người ta nói, mỗi bảy năm, toàn bộ tế bào trên thân thể một người, đều đổi mới một lần, cũ chết đi, mới sinh trưởng. Bảy năm, giống như hồi sinh mới một lần nữa, từ nay về sau đổi thành một người mới.

Hoàng Tử Thao mới tinh không hề e ngại quá khứ.

Cậu hít sâu một hơi, bấm chuông cửa.

Bên trong cánh cửa truyền đến một trận tiếng chạy chậm, cửa nhanh chóng được mở ra, là một phụ nữ trung niên xa lạ đến trả lời cửa.

Hoàng Tử Thao nhìn quần áo ăn mặc, cử chỉ lời nói của bà ta lộ vẻ là người giúp việc trong nhà mới thuê, cho nên không biết mình. Nhưng nói là mới, có lẽ cũng chỉ là đối với Hoàng Tử Thao mà nói. Dù sao cậu đi bảy năm, thay đổi người giúp việc trong nhà cũng là bình thường. Nói không chừng vị này cũng đã làm ở đây nhiều năm rồi.

"Tôi là Hoàng Tử Thao, là con trai của Hoàng Duy Thức, chủ nhân của ngôi nhà này." Cậu dừng một chút, lại bổ sung: "Con trai lớn."

"Hoàng Tử Thao? Hoàng Duy Thức?" Người phụ nữ trung niên hiển nhiên có chút xa lạ đối với hai cái tên này, mịt mù nhớ lại một chút, đột nhiên bừng tỉnh: "À, Hoàng Duy Thức không phải là tên của ông chủ sao? Thì ra là cậu hai hả, xin lỗi xin lỗi, tôi có mắt như mù, trước đây chưa gặp cậu. Mấy ngày trước, ông chủ đã nói cậu hai sắp trở về. Mời vào, tôi cầm hành lý giúp cậu." Mặt bà ta lập tức nổi lên nụ cười nịnh hót, vừa nói vừa đưa tay giành lấy hành lý của Hoàng Tử Thao.

"Không cần,tôi tự mình xách là được rồi." Hoàng Tử Thao lễ phép từ chối. "Chị này, xin hỏi chị xưng hô như thế nào?"

"Tôi họ Đinh, bọn họ gọi tôi là má Đinh."

"À, má Đinh, ba tôi có nhà không?"

"Ông chủ à, có nhà có nhà. Nhưng ông ấy đang nói chuyện với khách trong phòng làm việc, dặn mọi người không được quấy rầy." Má Đinh vừa trả lời, vừa tiếp tục không buông tha muốn đi lấy vali hành lý của Hoàng Tử Thao. "Cậu hai, hay là tôi đến giúp cậu cầm hành lý nhé. Những việc nặng nhọc này cứ để tôi làm."

"Thật sự không cần. Má Đinh, bà đi làm việc của mình đi, tôi muốn tự một mình đi dạo xung quanh."

"Vậy cũng được, cậu hai." Má Đinh nghe ra giọng Hoàng Tử Thao là thật sự từ chối, mà không phải là giả bộ, rốt cuộc thôi không giành giật vali hành lý với cậu. "Mấy hôm trước, ông chủ đã dặn chúng tôi thu dọn phòng khách cho cậu, chính là căn phòng trên lầu hai, ở bên trái dựa vào vườn sau. Cậu có thể đi lên trước nghỉ ngơi một chút, chờ ông chủ nói chuyện xong đi ra thì có thể ăn cơm."

"Được rồi. Tôi biết rồi. Bà đi làm việc đi." Hoàng Tử Thao thờ ơ trả lời, sau đó không để ý tới má Đinh nữa, một mình kéo hành lý đi thẳng về phía trước. Cho nên cậu cũng không để ý sau lưng mình, má Đinh và ông Lưu, người làm vườn, xì xào bàn tán.

...

"Bà Đinh, bà cũng thật là, sao còn dám xun xoe đối với cậu ấy như thế hả?"

"Đây không phải là cậu hai sao? Tôi thấy trước đó dáng vẻ ông chủ nói đến cậu ta cũng rất coi trọng."

"Cho nên nói bà phải cả đời làm thuê cho người ta, không có mắt chút nào. Bà không biết hiện ở gia đình này ai làm chủ sao? Bà chủ mà biết sẽ cho bà sắc mặt tốt không?"

"Hả? Vậy làm sao bây giờ?"

...

Nhưng cho dù Hoàng Tử Thao nghe thấy được, cậu cũng sẽ làm như không nghe thấy, cười trừ.

Cậu đi qua sân trước, đi tới hành lang cửa phòng khách của biệt thự, tùy tiện đặt vali hành lý ở một góc, không có đi lên phòng dành cho khách được nói là đặc biệt dọn dẹp cho cậu ở trên lầu.

Phòng dành cho khách? Haha, cậu bây giờ là khách đối với cái nhà này.

Thật ra cậu nhận thức được từ lâu rồi, không phải sao? Từ khi mẹ qua đời, Lý An Khiết leo lên vị trí này tới nay, cái nhà này không có chỗ của cậu nữa.

Cậu lẳng lặng đánh giá căn nhà cậu vẫn ở từ năm lên năm tuổi cho tới mười chín tuổi, vốn trở nên vô cùng quen thuộc, hiện giờ không khác gì căn nhà xa lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro