Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn clip này cũng không dài, chỉ khoảng hơn mười giây.

Là một đôi nam nam đang khỏa thân, làm chuyện thân mật, công ở trên, thụ ở dưới.

Camera được đặt trên trần nhà ngay phía trên giường quay xuống, cho nên chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của người nằm trên chứ không thấy rõ mặt. Còn cậu trau kia ngửa mặt lên nên tất cả những biểu cảm đều được quay rất rõ ràng.

Phải nói người quay lén rất chịu khó chi tiền cho đạo cụ. Khác với những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng của những đoạn phim quay lén bình thường, có thể nói chất lượng của đoạn clip này khá tốt, vì vậy có thể nhìn rõ động tác rướn hông tiến vào người cậu trai của người đàn ông, cách anh trập trùng trên người cậu trai. Còn cậu trai, trong giây phút người đàn ông tiến vào lần đầu tiên đã rên lên vì đau đớn. Mặt cậu nhăn nhó, thoạt nhìn có vẻ rất đau khổ nhưng tất cả những người đã trưởng thành đều hiểu ý mà mỉm cười vì đó nào phải đau đớn, rõ ràng là thỏa mãn và sung sướng.

Bảy năm trước, đoạn clip ngắn ngủi này và ảnh thân thiết của nam nhân vật chính trong đó với vài người đàn ông khác đồng thời xuất hiện trên một diễn đàn khá nổi tiếng, tiêu đề là "Lộ ảnh dâm đãng của đại công tử tập đoàn Hoàng thị."

Tuy bài post nhanh chóng bị xóa bỏ nhưng tin tức nóng bỏng mà mọi người thích nghe và chân tướng được thêm mắm dặm muối vẫn truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Chính vì thế, Cố Hữu Lam – mẹ của Hoàng Tử Thao mới tức đến nỗi phát bệnh tim, bất hạnh qua đời.

Độ hot trên mạng dần giảm đi, loài người là động vật dễ quên nên tin tức động trời năm đó cuối cùng bị chìm vào quên lãng. Nhưng Tử Thao không ngờ sau bảy năm, cậu lại nghe được nó ở ngay chỗ này.

Tất cả những ký ức nhục nhã và kinh hoàng lập tức dâng trào trong cậu.

Năm đó cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi, cậu dùng tình cảm nồng nhiệt mà đơn thuần nhất để triền miên một đêm với người mình yêu. Đó là lần đầu tiên của cậu, thậm chí cậu còn mang theo cả tâm trạng dâng hiến nhưng không ngờ, chờ đợi cậu lại là cái giá đắt đến thế.

Tử Thao cố gắng muốn trấn tĩnh nhưng cậu biết, tay mình đang run lên không cách nào kiềm chế được.

Nơi phát ra đoạn clip cách bọn họ khá gần, có lẽ là bàn ngay sau lưng Ngô Diệc Phàm. Nhưng sau câu nói "mình quên tắt âm" của cô gái thì kia âm lượng của di động cũng được chỉnh nhỏ lại, giọng cô ta cũng nhỏ theo nên Tử Thao không nghe rõ sau đó cô ta đã nói gì, chỉ loáng thoáng cảm thấy còn có một giọng nữ nữa cũng đang xì xào.

Ngô Diệc Phàm ung dung lấy khăn giấy ra lau sạch nước trà mà Tử Thao làm đổ. Sau đó anh nhặt cái ly trên bàn lên, rót một ly trà khác, nắm bàn tay đang run run của Tử Thao, nhét ly trà vào trong tay cậu, nói nhỏ: "Thoải mái đi, kẻ xấu chỉ mới lên sàn diễn thôi."

Quả nhiên, không lâu sau đó giọng của hai cô gái bên cạnh lại bắt đầu to lên, hình như là có tranh chấp với nhau, đoạn đối thoại rơi vào tai Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao.

Hay nói cách khác, người nói chuyện muốn cho Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm nghe thấy.

"Louise, khó khăn lắm mình mới lấy được clip này từ lớp kế bên, cậu có biết đoạn clip này bảy năm trước ngay cả mấy web đen cũng không lưu trữ, rất khó tìm không? Cậu không cảm ơn mình thì thôi, còn mắng mình là sao?"

"Vivian, mình hơi thích anh Diệc Phàm thật nhưng mình không thể làm những chuyện đê tiện thế được, không thể đưa cái này cho anh ấy xem."

"Sao có thể gọi là đê tiện được? Là vạch trần bộ mặt dối trá của ông anh cậu! Chẳng phải cậu nói trong ví tiền của anh Ngô có một cái nút áo, trên đó có chữ viết tắt tên tiếng Anh của anh cậu sao? Cái nút đó được đặt làm, trên đời này là độc nhất vô nhị, chỉ anh cậu mới có. Chuyện này nói lên điều gì? Nó chứng minh anh Ngô có tình cảm với anh trai cậu, nếu cậu không chịu ra tay thì anh ta sẽ bị giành mất."

"Nếu anh Diệc Phàm thật sự thích anh ấy thì mình sẽ âm thầm chúc phúc, sao lại phá đám được chứ?"

"Mình đã nói làm thế này là vạch trần bộ mặt thật của anh ta, sao cậu còn lương thiện thế chứ? Cậu nghĩ xem, anh ta dâm đãng cỡ nào, năm đó mới bao nhiêu tuổi đã đi quay clip sex với đàn ông. Còn cả tấm này, tấm này, tấm này nữa, toàn chụp với những gã khác nhau, cậu muốn anh Ngô bị lừa sao?"

"Vivian, cậu không được chửi rủa anh ấy như thế, dù sao thì đó cũng là anh của mình. Tuy anh ấy rất ghét mình, không nhận mình nhưng mình không thể không nhận anh ấy. Hơn nữa mẹ anh ấy bị chọc tức chết rồi, trong lòng anh ấy chắc rất đau khổ."

"Mình mới bị cậu chọc tức chết nè! Cậu còn gọi ông già dâm đãng ấy là anh hả?"

"Vivian, cậu mà còn mắng anh mình thế nữa là mình giận thật đấy! Năm đó, có lẽ anh ấy chỉ là bị hại."

"Anh ta mà bị hại? Cậu nhìn vẻ mặt này đi, cả bộ dáng dạng chân hưởng thụ này nữa, thế mà bị hãm hại sao?"

"Xin cậu ăn nói lịch sự chút, Vivian!"

"Anh ta dám làm lẽ nào còn sợ người ta nói sao? Lẽ nào Louise cậu cũng muốn như anh ta vậy? Chậc chậc, gia giáo nhà họ Hoàng thật là đặc biệt."

"Thành An Dung, cậu, cậu mà còn nói nữa mà mình tuyệt giao với cậu!"

"Hoàng Thiên Trang, tuyệt giao thì tuyệt giao! Quả nhiên lũ đê tiện đều là người một nhà. Nếu cậu đã không biết thưởng thức đoạn clip này thì tôi lên lớp cho những bạn khác thưởng thức!"

************

Sau đó, không biết trong ai người ai tạt nước về phía ai mà nước làm ướt tấm màn ngăn giữa hai bàn, thậm chí còn những giọt nước khác bắn lên lưng Ngô Diệc Phàm.

Vì thế, tiếp theo đó lại là một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, hai cô gái chạy sang bàn của Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao.

Màn chưa được vén lên đã nghe giọng của Hoàng Thiên Trang. "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi bất cẩn làm đổ nước trà không biết có làm ướt các vị không?"

Sau có, Hoàng Thiên Trang xuất hiện trước mắt Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao.

Cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, khoác một cái áo lông cừu màu vàng nhạt, tóc dài ngang vai, trên người không có trang sức gì nhiều, chỉ có một cái châm cài áo hình hoa cúc khiến cô ta vừa trẻ trung vừa thuần khiết.

Cô ta nhìn thấy Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao thì lập tức ngẩn người. "Anh, anh Ngô, anh hai, sao hai người lại ở đây?"

Cô nữ sinh tên Vivian hay Thành An Dung gì đó cũng vào theo phía sau, thấy cảnh tượng này thì cũng có vẻ ngạc nhiên và xấu hổ.

Không cần hỏi, chỉ nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Tử Thao là đã biết cuộc đối thoại giữa bọn họ, ngay cả đoạn clip bất cẩn không tắt âm kia đã lọt vào tai Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm.

Thế mà Hoàng Thiên Trang còn dùng giọng nói yếu ớt như nai tơ để hỏi: "Anh Ngô, anh hai người nghe hết rồi sao?"

Hoàng Tử Thao nắm chặt ly trà trên tay, các khớp xương trắng bệch, không nói chuyện. Ngô Diệc Phàm lại mỉm cười thân thiện với Hoàng Thiên Trang. "Bình thường quen nghe cô gọi tôi là anh Ngô, đây là lần đầu tiên tôi nghe cô gọi anh Diệc Phàm đấy."

Hoàng Thiên Trang thấy bộ dạng ôn hòa, không có vẻ gì là tức giận của Ngô Diệc Phàm thì trong lòng hơi khó hiểu.

Là một người đàn ông, biết chàng trai mình thích từng có ảnh nóng thì làm sao bình tĩnh thế này được? Lẽ nào tin tức cô nghe được là giả, anh ta hoàn toàn không thích Hoàng Tử Thao? Anh ta nói câu này với cô là có ý gì?

Nhưng lúc này Hoàng Thiên Trang cũng không có thời gian để phân tích đầu đuôi, cô ta lập tức tỏ vẻ thẹn thùng như một cô gái bị vạch trần tình cảm đơn phương của mình. "Anh Ngô, tôi..."

Ấp a ấp úng hơn nửa ngày, sau đó như lấy hết can đảm để nói: "Anh Diệc Phàm, anh đừng trách bạn của em, cậu ấy cũng chỉ muốn giúp em thôi. Tuy cách làm của cậu ấy không đúng nhưng xuất phát điểm cũng vì lòng tốt."

"Louise, nếu em đã gọi tôi một tiếng anh thì tôi cũng phải có trách nhiệm dạy dỗ em. Chuyện xin lỗi, chẳng phải nên hướng về phía người bị hại sao? Anh trai em còn ngồi đó, sao lại nói xin lỗi với tôi?"

Giọng của Ngô Diệc Phàm vẫn rất ôn hòa, không hề có vẻ tức giận nhưng Hoàng Thiên Trang lại cảm thấy có gì khác thường trong đó nên vội quay sang nói với Tử Thao: "Anh hai, em thay mặt bạn xin lỗi anh, mong anh rộng lượng bỏ qua cho bọn em."

"Xí, Louise, tại sao chúng ta phải xin lỗi chứ? Mình đâu có nói oan cho anh ta, mình nói sai câu nào chứ, lẽ nào ảnh nóng và phim nóng là giả?" Thành An Dung đứng bên cạnh nói lớn, sau đó còn không quên nhắc nhở Ngô Diệc Phàm. "Anh Ngô, anh đừng có để bị anh ta lừa gạt đấy. Anh ta qua lại với nhiều đàn ông như vậy, chắc chắn là có nhiều kinh nghiệm lừa gạt đàn ông."

"Thành An Dung! Cậu không được nói anh mình như thế nữa! Nếu cậu còn coi mình là bạn thì mau xin lỗi anh mình đi!"

"Louise, cậu đúng là quá lương thiện rồi. Cậu coi người ta là anh nhưng người ta chưa từng coi cậu là em."

...

Hoàng Tử Thao lạnh lùng nhìn màn kịch của hai người họ. Nếu là trước kia, có lẽ cậu đã sớm cho mỗi đứa một bạt tai rồi.

Nhưng bây giờ, cậu phải nghĩ đến hậu quả sau khi tát. Lúc này ba vẫn còn bệnh nằm trên giường, biết được cậu đánh Hoàng Thiên Trang thì sẽ tức giận biết bao.

Có những chuyện không phải không thể làm, mà là làm xong thì phải nghĩ có gánh được hậu quả hay không?

Huống chi Hoàng Thiên Trang làm như vậy mục đích không ngoài việc vạch trần quá khứ đen tối của cậu trước mặt Ngô Diệc Phàm, làm bật sự thiện lương của mình. Cô ta có thể vì một người anh cùng cha khác mẹ, không gặp bảy năm mà trở mặt với bạn thân, đúng là một cô gái tốt.

Nhưng đáng tiếc, cô ta trăm phương ngàn kế cũng không ngờ được Ngô Diệc Phàm lại là nam chính trong đoạn clip đó. Trong mắt Ngô Diệc Phàm, hình tượng của Hoàng Tử Thao đã tồi tệ đến mức cô ta không cần phải phí công làm những chuyện này.

Nếu đã thế, Tử Thao nghĩ, mình cần gì phải diễn theo cô ta để tạo hiệu quả mà cô ta muốn?

Có điều sâu thẳm trong lòng, điều khiến cậu đau đớn nhất chính là ngay từ đầu Ngô Diệc Phàm đã biết nhưng lại để bọn họ làm nhục cậu một cách trắng trợn như thế. Cho dù trước nay cậu vẫn hiểu Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ có tình cảm gì với mình nhưng hiểu là một chuyện, tim cậu cũng làm từ máu thịt, sao có thể không đau cho được.

Trong tiếng tranh cãi của Thành An Dung và Hoàng Thiên Trang, Tử Thao đứng lên, mặt không biểu cảm nói với Ngô Diệc Phàm. "Anh Ngô, anh muốn tôi ngồi xem kịch với anh tôi đã xem xong rồi, nếu không có việc gì khác tôi có thể đi được chưa?"

Ngô Diệc Phàm không nói gì, chỉ đứng dậy theo Tử Thao, đi đến bên cạnh Tử Thao, nhặt áo khoác cậu đặt một bên lên, dịu dàng khoác lên người cậu, thậm chí còn cẩn thận vén tóc cậu lên để khỏi bị cổ áo đè. Dáng vẻ ấy giống như là đang cưng chiều người yêu.

Thành An Dung nhìn mà há hốc mồm. "Anh Ngô, sao anh còn làm thế với ả đê tiện này..."

Hoàng Thiên Trang tinh ý nhận ra sự việc đã lệch khỏi phạm vi kế hoạch của bọn họ nên kéo Thành An Dung lại không cho cô ta nói nữa.

Ngô Diệc Phàm đặt tay lên vai Hoàng Tử Thao, cúi đầu thì thầm vào tai cậu. "Còn một chút nữa là xong kịch, đừng vội thế. Hoàng Tử Thao mà tôi biết đâu dễ bị người ta ức hiếp thế."

Nói xong, anh thả Tử Thao ra, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Thiên Trang, nói với vẻ đáng tiếc. "Louise, cô rất thông minh, đáng tiếc là kiểu thông minh của những đứa đần độn."

"Anh Diệc Phàm, em..."

"Một con chó, nếu nó yên phận làm chó thì gọi là đáng yêu. Nhưng nếu một con chó mơ tưởng mặc quần áo để làm người, thậm chí lừa bịp người khác thì gọi là đáng cười, buồn cười đến độ khiến người ta ghê tởm. Cô thông minh như thế, chắc lẽ sẽ không cố giả làm người trước mặt tôi nữa chứ?"

Mặt Hoàng Thiên Trang tím tái. Cô ta cắn môi, nước mắt rưng rưng, còn muốn biện bạch. "Anh hiểu lầm rồi."

Ngô Diệc Phàm xua tay ra hiệu thôi, rõ ràng là không muốn nhìn cô ta làm bộ nữa, chỉ nắm lấy tay Hoàng Tử Thao. Có lẽ vì những gì anh vừa nói, lần này Hoàng Tử Thao ngoan ngoãn để cho anh nắm tay mình.

Anh nhìn Tử Thao cười tươi rồi nói với Hoàng Thiên Trang. "À đúng rồi, cô cảm thấy giữa Phượng Tỷ và A Kiều, đàn ông sẽ chọn ai?"

"Anh Diệc Phàm, em không hiểu ý của anh nhưng anh hiểu lầm em rồi."

"Ý của tôi là dù Phượng Tỷ đến 80 tuổi vẫn còn trinh thì sao? Mà A Kiều chụp ảnh nóng cho nhiều người xem thì lại thế nào? Đàn ông đều sẽ chọn A Kiều xinh đẹp thôi. Ngô Diệc Phàm cũng thế, Tử Thao có thế nào thì tôi cũng chỉ nắm tay cậu ấy. Còn cô, có tốn công sức đến đâu thì mãi mãi cũng chỉ là Phượng Tỷ."

Hoàng Tử Thao nghe thế thì kinh ngạc nhìn Ngô Diệc Phàm, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Còn Hoàng Thiên Trang nghe thế thì khóc thút thít.

Ngô Diệc Phàm gọi Thành An Dung. "Vivian, Thành An Dung, con gái của cậu chủ tập đoàn trang sức Thành Phi đúng không? Về nói lại với ba cô, các người không cần chuẩn bị cho cuộc cạnh tranh lắp đặt quảng trường Hoàn Cầu nữa."

Thành An Dung ngẩn ngơ nhìn, hoàn toàn không hiểu chuyện này là thế nào, chỉ biết há miệng mà không nói được gì.

Ngô Diệc Phàm không để ý đến bọn họ nữa, dắt Hoàng Tử Thao ra khỏi phòng trà.

Tử Thao cảm thấy đây là một giấc mơ nhưng bàn tay nắm tay của Ngô Diệc Phàm lại rất thật, kể cả câu mà anh vừa nói: "Ngô Diệc Phàm cũng thế, Tử Thao có có thế nào thì tôi cũng chỉ nắm tay cậu ấy."

Nhưng Tử Thao không dám nói tiếng nào, sợ rằng sẽ làm mình tỉnh giấc, làm Ngô Diệc Phàm tỉnh giấc.

Nếu đây là một giấc mộng, vậy hãy để cậu nằm mơ thêm lần nữa, bởi vì hơn ai hết cậu hiểu rõ, trước kia, mỗi lần cậu cảm thấy có chút hy vọng thì ông trời sẽ khiến cho cậu càng thêm thê thảm.

***

Cùng lúc này, tại nhà họ Hoàng.

Hoàng Duy Thức ngắt điện thoại, cười một cách nham hiểm. "Ngô Diệc Phàm, quả nhiên cậu vẫn bị tôi thăm dò được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro