Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu thua sao?

Tử Thao đến gần Ngô Diệc Phàm, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.

Khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi trên mắt anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng qua mắt kính, mỗi một sợi, dày mà dài. Cậu đột nhiên có suy nghĩ không hợp với hoàn cảnh: gương mặt anh lãnh đạm như vậy mà lại có hàng mi như trẻ con, chính anh có lẽ cũng sẽ không thích. Phảng phất giống như cây quạt nhỏ, nếu như bỏ mắt kính đang cản trở kia ra, có thể hay không được trải nghiệm cảm giác lông mi quét qua da. Sẽ ngứa sao? Hay là càng thêm ám muội.

Đáng tiếc, có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không biết. Cho dù là trước đây họ có một khoảng thời gian thân mật... nhưng cũng chỉ có một đêm duy nhất mà thôi. Tất cả đều rối loạn, mơ hồ. Họ hầu như chưa bao giờ có cơ hội làm những hành động ngớ ngẩn và thân mật giống như những đôi yêu nhau bình thường. Cậu không thể nói với Ngô Diệc Phàm: "Hey, em muốn thử cảm giác lông mi của anh quét qua gương mặt em." Đương nhiên, anh sẽ không giống như một người bạn trai vò vò tóc cậu, vừa chế giễu: "Em đang rảnh lắm hả?" vừa nhắm mắt lại, nhoài người qua nghe theo lời của cậu.

Cậu cũng chỉ nghĩ một cách mông lung thế thôi. Cậu đã quen với việc luôn nghĩ vẩn vơ về anh.

Có lẽ bởi vì hiện thực luôn làm cho cậu bị tổn thương, cho nên chẳng bằng nhìn vào khuôn mặt anh ta, tưởng tượng ra một Ngô Diệc Phàm thuộc về Hoàng Tử Thao.

Dù vậy, vào trong mắt Ngô Diệc Phàm chắc cũng thành kẻ háo sắc khiến người khác chán ghét.

Uổng cho cậu trước đó vẫn ở thề thốt trước mặt anh rằng sẽ không giống như trước, si mê anh, đeo bám lấy anh. Thế nhưng bây giờ ngay cả ba cậu cũng muốn cậu ở bên cạnh anh, giữ lấy anh, giữ lấy thứ có lợi cho Hoàng Thị.

Không sai, anh nói đúng, anh đã thắng.

Anh sẽ nhìn cậu thế nào đây? Nắm chắc thắng lợi? Tự mãn? Hay coi thường?

Tử Thao nhìn vào mắt anh, nhưng không thấy những thần sắc mà cậu đã nghĩ.

Dường như anh chỉ như là đang nhìn cậu, im lặng, chuyên chú, thậm chí Tử Thao còn thấy trong mắt anh một chút mà ngay chính anh cũng chưa nhận thấy: đó là sự thương hại.

Không, cậu không cần!

Cậu tình nguyện để anh coi thường cậu, chán ghét cậu, hận cậu, cũng không cần anh thương xót cậu.

Cậu là Hoàng Tử Thao, cho dù là bắt đầu lại cũng tuyệt đối không đổi được sự kiêu ngạo của Hoàng Tử Thao.

Cậu có thể hiểu chuyện, có thể nhẫn nhịn nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ sự kiêu ngạo, bởi đó mới chính là cậu.

Gần như trong khoảnh khắc nhìn thấy sự thương hại trong mắt anh, cậu nghe thấy mình nói: "Tôi không có thua! Cho dù ba muốn tôi và anh ở bên nhau cũng tuyệt đối không phải vì lợi ích thương mại, cũng tuyệt đối không phải vì muốn cầu cạnh anh. Ông nói ông không yên lòng vì tôi, muốn tìm một người chăm sóc tôi, mà anh vừa hay phù hợp với điều kiện của ông mà thôi. Ông là ba tôi, Ngô Diệc Phàm, anh đừng gây chia rẽ quan hệ giữa tôi và ba tôi! Ba tôi rất thương tôi!"

"Cậu thua, Hoàng Tử Thao." Ngô Diệc Phàm không có phản bác Tử Thao, chỉ là trong ánh mắt anh tăng thêm vài phần thương hại.

"Tôi không có thua! Mặc kệ xuất phát từ lý do gì mà ba muốn gán ghép tôi và anh bên nhau, tôi cũng tuyệt đối không đồng ý. Tôi sẽ không yêu anh nữa, Ngô Diệc Phàm, tôi sẽ không yêu anh nữa. Chỉ cần tôi không hề yêu anh, tôi sẽ không thua."

Tử Thao cảm thấy giọng của mình có chút run run, cậu sắp không khống chế được. Cậu không biết rốt cuộc cậu nói những lời này là cho Ngô Diệc Phàm nghe, hay cho chính mình.

Ngô Diệc Phàm nhìn cậu, không hề lên tiếng. Tử Thao đột nhiên cảm thấy bất an, như là dự cảm sắp sửa có chuyện gì phát sinh. Cậu nhìn sâu vào mắt anh, ngay trong tích tắc đó, giống như màn đêm bị bóng tối bao trùm, anh cúi đầu xuống, đột nhiên hôn lên môi cậu.

Cậu còn chưa kịp có phản ứng gì, cứ như vậy bị anh hôn.

Giống như đã từng quen biết, mà lại giống như hoàn toàn xa lạ. Là thứ cậu hàng đêm ao ước, rồi lại là sự thấp thỏm lo sợ. Là sự ngọt ngào hạnh phúc mà lại chua xót trong lòng. Vừa tốt đẹp xen lẫn sự nguy hiểm.

Tử Thao không phân biệt được sự phức tạp trong lòng mình.

Khi đôi môi hơi lạnh giá vì đứng đợi lâu trong gió lạnh của anh bao phủ lên bờ môi cậu, cậu hoàn toàn không nghĩ ngợi gì được nữa.

Cậu tựa như một viên thiên thạch liều lĩnh, bị lực hấp dẫn của anh kéo vào tầng khí quyển, chỉ có sa xuống không ngừng, bốc cháy, phóng ra thứ ánh sáng chói rực nhất, đến khi tự hủy diệt bản thân mình.

Cậu thật sự là vô dụng mà. Bảy năm trước Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ hòa nhã với cậu. Mà bảy năm sau, thỉnh thoảng anh đối xử tốt với cậu trước mặt người khác cũng chỉ vì trêu đùa cậu, giống như bắt một con chuột nhưng lại không vội ăn, đem cậu nâng lên lại quẳng cậu xuống không chút thương tình. Có thể là vì âm mưu gì mà cậu không biết, bởi cậu chính là ngu ngốc như vậy. Hay nói theo cách của anh, cậu là rẻ mạt như vậy đấy, chỉ cần Ngô Diệc Phàm ngoắc một ngón tay thôi, lý trí của cậu sẽ tan biến, phòng tuyến của cậu sẽ tan vỡ. Cậu cũng chỉ có giao nộp vũ khí, mặc anh sắp đặt.

Môi của cậu bị anh cạy ra, cậu theo sự càn quấy của lưỡi anh, mặc hơi thở của anh đang gặm nhấm hơi thở của cậu. Cậu không tự chủ mà dán vào người anh càng chặt hơn, dường như xuyên qua quần áo, qua da thịt và xương cốt đều có thể cảm nhận nhiệt độ sâu bên trong của cơ thể.

Nụ hôn này của Ngô Diệc Phàm ban đầu mang theo tính xâm chiếm mạnh mẽ, không có một chút ôn nhu, một mực tìm tòi, mút vào, phảng phất mang theo một chút trừng phạt, muốn đem môi lưỡi của Tử Thao làm cho đau đớn. Nhưng sự mềm mại, cam chịu của cậu đã làm dịu sự thô lỗ của anh. Có lẽ anh căn bản không biết bản thân mình rốt cuộc muốn trừng phạt cậu điều gì, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không biết muốn trừng phạt cậu, hay trừng phạt bản thân mình.

Đến khi môi của anh phủ xuống môi cậu, khi chiếc lưỡi của cậu và anh nhiệt tình quấn lấy nhau, khi nước bọt trong miệng cậu và anh hòa làm một, anh càng thêm mơ hồ, anh đang làm gì, tại sao lại bắt đầu hôn cậu. Là vì kế hoạch, vì để Hoàng Duy Thức đứng trên ban công theo dõi, hay chỉ là bởi vì anh muốn hôn cậu?

Anh đáng chết, bị quỷ ám hay sao mà muốn hôn cậu?

Nghiêm khắc trừng phạt sự ngu xuẩn, sự kiêu căng, ngạo mạn của cậu.

Bọn họ như cùng lâm vào vòng xoáy, cứ như vậy mà đứng dưới ánh đèn đường ôm hôn. Không cần suy nghĩ, không có cách nào suy nghĩ. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, như ngăn cách ra một vùng đất bất định không rõ ràng. Tại nơi tràn ngập ánh sáng này, ở nơi duy nhất có ánh sáng, chỉ còn lại đê mê quên hết mọi thứ...

************

Mà lúc này tại nhà họ Hoàng, Lý An Khiết có chút lo lắng nói với ông Hoàng: "Ông à, hình như thằng bé Tiểu Thao không thích Ngô Diệc Phàm, thằng bé từ chối qua lại với họ Ngô như thế, có khi nào làm ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa công ty và Cửu Châu không hả?"

Hoàng Duy Thức cười lạnh một tiếng: "Hừ, sợ cái gì? Bà không biết đối với một người đàn ông mà nói, càng không dễ dàng đạt được ngược lại càng muốn có hay sao? Tiểu Thao như vậy càng đang giúp tôi "nhử" họ Ngô kia. Nó nhử càng lâu thì tôi càng có lợi thế đàm phán với họ Ngô."

"Thế nhưng vừa rồi họ Ngô cũng rất tức giận bỏ đi, Tiểu Thao tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, có thể làm được hay không?"

"Thằng nhãi Ngô Diệc Phàm kia tôi đã tìm hiểu qua quá khứ của hắn, phàm là những gì hắn muốn có đều không dễ dàng buông tay. Nếu như có chút chuyện cỏn con ấy mà khiến hắn lùi bước thì sẽ không đi cho tới hôm nay. Bảy năm qua hắn đều quyến luyến không quên Tiểu Thao, không lý do hiện tại người đứng trước mắt mà vẫn không "nhấm nháp". Hoàng Duy Thức vừa nói vừa vén rèm cửa sổ, chỉ cho Lý An Khiết thấy. "Bà xem, ha ha, không phải đang hôn nhau là gì?"

"Nhưng Tiểu Thao tính tình như vậy, sợ khó kiểm soát? Tôi nhớ trước đây con bé không muốn gì thì không ai có thể ép buộc nó."

Ánh mắt Hoàng Duy Thức trở nên hung dữ, ông ta hung hăng nói: "Nó là con gái của tôi, tôi muốn nó thế nào nó phải thế đó! Nhiều năm trước mẹ nó cũng bị tính khí của nó bức chết rồi, nó đã nhận được một bài học như vậy mà hiện tại còn muốn không thuận theo tôi sao? Nếu nó và Ngô Diệc Phàm ở cùng nhau rồi, tôi sẽ làm bọn chúng chia tay, trừ phi Ngô Diệc Phàm đem dự án "Thành phố hàng không" dâng đến trước mặt tôi. Nó nếu như không muốn ở cùng tên họ Ngô, tôi vẫn sẽ có cách đem nó lột hết đưa lên tận giường. Nói chung, không thể để nó tạo phản!"

"Vẫn là ông lợi hại sáng suốt, tên nhóc họ Ngô có bao nhiêu năng lực, coi như là Tôn Ngộ Không có bảy hai phép thần thông cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông."

"Ha ha, bà đúng là biết nói ngọt."

************

Ngoài cửa sổ, cổng lớn của nhà họ Hoàng, đắm chìm trong nụ hôn, Tử Thao không hề biết gì về mục đích của cha.

Đến khi mọi thứ kết thúc, khi cuối cùng họ cũng thoát ra khỏi nụ hôn, cậu hơi mất sức dựa vào ngực Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm hôn lên tóc cậu, anh ta nói: "Không yêu tôi sao?Trái tim đang đập của cậu, hơi thở của cậu, môi của cậu, tất cả đều nói cho tôi biết cậu đang nói dối. Hoàng Tử Thao, cậu thua rồi."

Cậu thua sao?

Không, chẳng qua cậu chưa bao giờ chiến thắng mà thôi. Từ khi bắt đầu yêu một người, cậu đã mãi mãi là kẻ thất bại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro