Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngô Diệc Phàm, anh đang nói cái gì, sao tôi lại phải đánh cược với anh?"

"Cậu không dám bởi vì cậu biết mình sẽ thua."

"Tôi không có gì không dám, chẳng qua điều này quá nhàm chán." Tử Thao thở dài một hơi, có chút không biết làm thế nào, đành nói. "Hơn nữa tôi cũng không có cái gì dùng để đánh cược."

Ngô Diệc Phàm giơ bức tranh nhăn nhó trong tay lên. "Nếu như tôi thắng, bức tranh này sẽ thuộc về tôi. Nếu như cậu thắng, cậu muốn cái gì?"

Cậu muốn gì?

Cậu muốn giành được gì từ anh?

Nhiều năm trước, cậu cũng từng đánh cược với mấy người khác, khi đó bọn họ đánh cuộc chính là cậu có chiếm được trái tim Ngô Diệc Phàm hay không. Về phần tiền đặt cược là cái gì, cậu cũng đã quên rồi. Bởi vì cậu đã thua, sớm đã mất đi thứ quý hàng ngàn hàng vạn lần thứ đặt cược.

Hiện tại, anh chủ động đánh cược với cậu, anh hỏi cậu thắng rồi sẽ muốn cái gì? Liệu cậu có thể nói cậu vẫn còn muốn trái tim của anh không? Cậu có thể nói muốn anh yêu cậu được hay không? Cậu có thể nói muốn trở lại quá khứ, thời điểm tất cả mọi sai lầm đều chưa phát sinh, để cho bọn họ làm lại từ đầu được hay không?

Đương nhiên là không thể, vì lời vừa nói ra, cậu sẽ thua.

Đây vốn là điều nghịch lý, thứ mà cậu muốn thắng cược đã định sẵn là sẽ khiến cậu thua một cách thảm hại.

Cho nên cậu đành phải bắt chước anh, giả vờ nói một cách thờ ơ: "Nếu như tôi thắng, vậy anh phải đem bức tranh trả lại cho tôi."

Thứ đặt cược này chẳng qua chỉ là một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc mỏng manh, nhưng Ngô Diệc Phàm lại cầm lấy nó ngắm nghía cẩn thận: "May mà tôi sẽ không thua, bằng không thật tiếc khi phải đem nó trả lại cho cậu." Nói xong anh còn nhìn Tử Thao với vẻ đầy ẩn ý. "Vẽ rất giống."

Tử Thao thấy anh cầm bức tranh lâu như vậy cũng không có nói gì về nội dung bức tranh nên tưởng rằng chuyện này đã được cho qua, không ngờ Ngô Diệc Phàm đột nhiên lại nói ra một câu như thế. Cậu thoáng cảm thấy lúng túng, thế nên nói đại một câu ngu xuẩn để che giấu: "Ngô Diệc Phàm, đây chỉ là bức tranh tôi vẽ lung tung, anh không nên hiểu lầm, trong tranh không phải là anh, chỉ là... chỉ là phác họa lung tung mà thôi."

Nói còn chưa xong cậu đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình, còn câu nói dối nào vụng về hơn nữa không?

Ngay cả chính cậu nghe xong cũng cảm thấy quá giả tạo, một chút độ tin cậy cũng không có.

"Tôi hiểu lầm gì chứ? Tôi nói bức tranh này giống tôi lúc nào đâu chứ?"

Ngô Diệc Phàm vẫn giữ bộ dáng nhàn nhã, mà điều này khiến Tử Thao đích thực chỉ muốn độn thổ cho xong.

Nhưng không biết vì sao, cậu mơ hồ cảm thấy tâm trạng Ngô Diệc Phàm lúc này rất tốt, cậu không nói được lý do, chẳng qua chỉ là cảm giác của cậu, có lẽ là ảo giác.

************

Hai người trở lại nhà họ Hoàng, sau khi ăn cơm xong, Hoàng Tử Thao phải thừa nhận rằng lời nói của Ngô Diệc Phàm quả thực rất đúng. Ông Hoàng đích thực muốn tác hợp hai người bọn họ. Lời nói rõ ràng ám chỉ, thậm chí cuối cùng cũng không hề quan tâm đến sự phản đối của cậu, mỗi ngày đều an bài để Ngô Diệc Phàm đón cậu tan ca.

Nói cái gì mà con trai luôn tăng ca, về muộn sẽ không an toàn...

Ông Hoàng liên tục nói khách sáo với Ngô Diệc Phàm: "Thực sự là phiền phức cho cậu rồi, cậu Ngô. Tiểu Thao có cậu giúp đỡ đưa đón tôi rất an tâm."

Người kia cũng vui vẻ đáp ứng: "Không phiền phức, Tiểu Thao là đàn em của cháu, đàn anh chăm sóc cho đàn em cũng là việc nên làm."

Tử Thao căn bản không chen nổi miệng, trong đầu cậu quả thực dấy lên sự khinh thường. Ngô Diệc Phàm, chỉ vì một bức vẽ, vì một trận cá cược chả quan trọng gì, anh có cần phải dốc sức thế không? Người không biết nội tình có lẽ sẽ cho rằng anh thực sự thích cậu.

Ngô Diệc Phàm của bảy năm sau luôn lúc lạnh lúc nhạt với Tử Thao, càng làm cho cậu không hiểu rõ suy nghĩ của anh. Trên thực tế, cậu cũng chẳng muốn suy đoán suy nghĩ của anh. Dù sao anh ta thông minh như vậy, cậu chưa bao giờ có khả năng hiểu được những suy nghĩ đó.

Nhưng dù mọi chuyện thế nào, cậu vẫn luôn thầm nhắc nhở chính mình: Ngàn vạn lần đừng tin là thật, Ngô Diệc Phàm không thể nào thích mày đâu. Cũng giống như lần trước, anh ta giúp mày xong thì sẽ nói những lời ác ý. Anh ta tạm thời có thể đem mày nâng lên tận mây xanh, mà rất nhanh cũng sẽ ném mày xuống tận địa ngục.

Tử Thao hạ quyết tâm muốn đến tìm ba để thử nói chuyện một chút. Cậu tin chỉ cần mình nghiêm túc bày tỏ đối với Ngô Diệc Phàm là hoàn toàn không có một chút tình cảm, Ngô Diệc Phàm chẳng qua cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự, nể mặt ba nên mới tươi cười với cậu. Hai người họ tuyệt đối không có khả năng, như vậy ba hẳn sẽ không tác hợp lung tung nữa.

Ăn xong bữa cơm, ông Hoàng và Ngô Diệc Phàm vào phòng hút thuốc, trò chuyện.

Tử Thao gõ cửa tiến vào. "Ba à, con có chuyện muốn nói với ba."

"Tiểu Thao, ngồi qua đây, con có cái gì muốn bàn với ba sao?" Ông Hoàng ôn hòa hướng về phía Tử Thao vẫy tay, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình.

Tử Thao có chút khó xử nhìn thoáng qua Ngô Diệc Phàm. "Ba, nhưng mà ba đang có khách..."

"Cậu Ngô thế nào lại là khách chứ? Có cái gì không thể nói với anh ấy."

"Nhưng mà con muốn một mình..." Tử Thao vẫn muốn tranh thủ, nhưng lời còn chưa dứt, Ngô Diệc Phàm đã đứng lên.

Anh biết điều nói: "Chủ tịch Hoàng, con trai muốn nói chuyện riêng với ông, tôi là người ngoài xác thực không thích hợp ở đây, tôi nghĩ tôi vẫn nên ra ngoài trước đã."

"Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, tôi đã nói bao nhiêu lần, sao cậu lại là người ngoài chứ." Ông Hoàng vội vã đứng lên vỗ vỗ Ngô Diệc Phàm trở về chỗ ngồi, quay đầu lại đối với Tử Thao, có chút nghiêm khắc nói: "Tiểu Thao, con sao lại không hiểu lễ phép gì vậy? Không có vấn đề gì cần che giấu, nào có điều gì khó giải thích như vậy, cứ thế mà nói đi."

Tử Thao không có cách nào khác, chỉ có thể lên tiếng: "Ba, con nghĩ không nên làm phiền anh Ngô đón con tan tầm."

"Thằng bé này, con đang nói cái gì vậy? Không phải nói rồi hay sao?"

"Anh Ngô bận rộn như vậy..."

"Cậu Hoàng, không sao. Nếu như quá bận, tôi vẫn có thể cho trợ lý Từ sang đón cậu. Dù sao bảo tàng của các cậu cách công ty tôi cũng rất gần, chẳng qua chỉ là thuận tiện, chuyện nhỏ thôi." Ngô Diệc Phàm nói trước, chặn miệng của cậu.

Tử Thao rất muốn lườm anh một phát, nhưng đón nhận ánh mắt chân thành và vô tội đó, cậu lại không có cách nào làm được. Nếu không có cuộc đánh cược trước đó, nếu cậu không quen biết anh lâu như vậy, có lẽ cậu sẽ bị sự chân thành nhiệt tình của anh làm cảm động.

Cậu không để ý đến anh, vẫn tiếp tục nói với ông Hoàng: "Nhưng con thực sự không cần người khác đưa đón, con đã là một người trưởng thành rồi, con sống ở nước ngoài bảy năm cũng đã quen với việc tự chăm sóc bản thân."

"Tiểu Thao, có phải con đang trách ba đã đem con ra nước ngoài, hại con một thân một mình nhiều năm như vậy?"

"Không phải, đương nhiên là không phải. Ba, con chỉ, con chỉ là..." Tử Thao có chút quýnh lên, lại không biết dùng lời nào cho hợp lý. "Ba, con biết ba lo lắng cho việc chung thân đại sự của con, muốn tác hợp con với anh Ngô nhưng chúng con thực sự không có cảm giác với người kia, con cũng tạm thời chưa muốn nói chuyện yêu đương."

Sau cùng cậu dứt khoát nói thẳng: "Ba, xin ba hãy tôn trọng suy nghĩ của con, con không muốn cùng anh Ngô phát triển thêm nữa, con không thích anh ấy."

Lời vừa nói xong, ông Hoàng còn chưa kịp phản ứng, Ngô Diệc Phàm đã đứng lên. "Chủ tịch Hoàng, tôi thấy tôi thực sự không thích hợp để nghe tiếp nữa, tôi nên cáo từ trước thì hơn."

Nói xong xoay người rời đi.

Không biết làm sao, nhìn bóng lưng anh, Tử Thao đột nhiên cảm giác anh rất cô đơn, và khi nói câu cuối cùng kia lại như vô cùng thất vọng.

Tử Thao lại cảm thấy hơi bối rối. Là vì anh muốn thắng cược nên mới đang giả vờ, hay vì cậu đã nói ra những lời làm mất mặt anh? Cậu có lợi hại đến nỗi khiến Ngô Diệc Phàm bị như vậy không?

Đương nhiên là không có khả năng rồi!

Có lẽ chỉ là thói quen anh dùng để chiến thắng, không muốn thua mà thôi.

"Hoàng Tử Thao, con xem con làm cái gì vậy!" Ông Hoàng tức giận lớn tiếng cắt đứt suy nghĩ miên man của Tử Thao.

"Con..." Tử Thao hơi ngập ngừng. "Con chỉ nói ra những lời thật lòng. Ba, xin ba đừng cố gắng sắp đặt thêm nữa, con và anh Ngô không có khả năng đâu."

"Có cái gì không có khả năng? Con chưa kết hôn, cậu ta cũng chưa lập gia đình, các con đều là trai tài trai sắc, có cái gì mà không có khả năng?"

Tử Thao lần nữa nghiêm túc nói: "Ba, hiện tại con thực sự chưa muốn yêu đương, xin ba hãy để ý một chút đến cảm nhận của con."

"Con..." ông Hoàng còn muốn lên tiếng, lại đột nhiên ôm bụng, như là rất đau.

Cửa thư phòng mở ra, lúc này Lý An Khiết vừa lúc đi đến. "Ủa, sao anh Ngô lại đi nhanh như vậy? Ông à... Ai da, ông lại phát bệnh nữa rồi!"

Bà ta bước nhanh tới đỡ ông Hoàng.

Hoàng Tử Thao cũng lo lắng không ngớt: "Ba, ba làm sao vậy?"

Ông Hoàng ngẩng đầu nhìn Tử Thao:"Tiểu Thao, ba lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể sống bao lâu nữa chứ? Con hãy theo ý ba một lần, Ngô Diệc Phàm là muốn tài hoa có tài hoa, muốn có gia sản có gia sản. Hãy nghe ba một câu, nắm thật chặt Ngô Diệc Phàm, coi như đã giúp ba một việc tốt rồi."

Lý An Khiết đứng bên cạnh cũng phụ họa thêm: "Phải đó, Tiểu Thao, con xem, con khiến ba con ra nông nỗi gì này. Đừng trách dì nhiều chuyện, con trước kia như vậy rồi, có mấy người đàn ông có thể chấp nhận được. Anh Ngô không chê con, con hà tất phải giả bộ thanh cao như vậy làm gì? Con cho rằng cơm ngon áo đẹp của con là từ trên trời rơi xuống sao? Không vì con, ba con đâu phải lao động cực khổ, con có thể an tâm làm đại công tử nhiều năm như vậy sao? Hiện tại Hoàng Thị cần mượn sức của Ngô Diệc Phàm, con không thể thu lại một chút tính khí nóng nảy đại công tử, giúp ba con, sẻ chia ưu phiền với ông ấy sao?"

Ông Hoàng cau mày liếc Lý An Khiết một cái. "Bà im miệng cho tôi! Tình hình của công ty lúc nào đến lượt một người phụ nữ trong gia đình như bà lên tiếng?"

Lý An Khiết bày ra bộ dáng uất ức, không hề mở miệng.

Mà Tử Thao nhìn thấy cha già yếu, lần nữa nói không nên lời.

Sức khỏe của cha, quá khứ nhục nhã của cậu, tương lai của Hoàng Thị đều bị moi ra nói. Ngô Diệc Phàm nói đúng, cảm nhận của cậu đâu có quan trọng gì.

Ba không để ý cậu nghĩ gì, mà Lý An Khiết lại càng thẳng thừng, Hoàng Thị cần phải mượn sức của Ngô Diệc Phàm, cậu nhất định phải ra mặt mới được.

Một người đóng vai lương thiện, một người đóng vai phản diện, Tử Thao cảm thấy thất vọng sâu sắc.

"Tiểu Thao, con đừng nghe dì con nói lung tung, ba chỉ lo lắng cho hạnh phúc của con, ngộ nhỡ ba xảy ra chuyện gì vẫn không thể nhìn thấy con xuất giá thì làm sao? Không có người chăm sóc cho con thì làm sao? Ba thực sự không yên lòng." Ông Hoàng thấy Tử Thao thần sắc có chút không bình thường, đành nói vài câu trấn an.

Tử Thao cười cười: "Ba, con biết rồi."

Cậu yên lặng đứng dậy đi ra ngoài, có lẽ những lời ba nói là sự thật, cũng có lẽ Lý An Khiết nói mới chính là thực, nhưng đều không quan trọng. Cậu rất muốn nói cho bọn họ, các người đừng nên vọng tưởng quá, cho dù nước biển chảy ngược, mặt trời không xuất hiện, Ngô Diệc Phàm cũng tuyệt đối không thích cậu. Cậu hoàn toàn không giúp gì được cho Hoàng Thị.

Cậu đi ra ngoài với vẻ thất thần, Ngô Diệc Phàm vẫn còn đứng ở cửa nhà họ Hoàng, đèn đường hạ xuống, khuôn mặt của anh như được một vầng hào quang ấm áp bao phủ, nhìn không rõ ràng. Mơ hồ không thể phân biệt rõ là tà ác hay tốt đẹp.

Cậu chỉ biết anh đang nhìn cậu chằm chằm.

Anh nói: "Cậu thua rồi, Hoàng Tử Thao."

************

3 chap nhé.

Nếu có sai sót gì mong mọi người cmt cho mình nhé!!!

Cảm ơn ạ. :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro