Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao vội vàng gọi điện thoại tìm quản lý Tầm xin giúp đỡ.

Hiệu suất làm việc của quản lý rất cao, rất nhanh tìm đến một bác sĩ mập mạp, giống như như ông già Nô-en vậy.

Ông ta cẩn thận kiểm tra một phen, may mắn cũng không quá nghiêm trọng, không bị gãy xương, nhưng cũng không có thuốc gì có thể khiến Ngô Diệc Phàm ngay lập tức khá lên, đề nghị phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vài ngày.

Bác sĩ cười híp mắt, thoải mái nhìn bộ dáng gấp gáp của Hoàng Tử Thao. "Cậu trai, thả lỏng đi, chồng cậu không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một tuần là có thể 'mạnh như rồng như hổ' rồi."

Thốt ra lời này, nhìn nét mặt Ngô Diệc Phàm không có biểu cảm gì, Hoàng Tử Thao lại cúi đầu, lúng túng nói: "Anh ấy không phải chồng tôi."

"À, là bạn trai. Tóm lại cứ hưởng thụ kì nghỉ thật tốt đi. Được rồi, bánh nướng ở đây rất ngon, hai người có thể nếm thử."

Hoàng Tử Thao muốn phủ nhận Ngô Diệc Phàm cũng không phải là bạn trai của cậu, nhưng lại không biết nói như thế nào? Nên giải thích quan hệ của hai người thế nào đây? Anh không phải là chồng của cậu, cũng không phải bạn trai của cậu, nhưng bọn họ lại ở cùng nhau, hôn nhau, lên giường. Thậm chí, cậu còn vô cùng lo lắng khi anh bị thương.

Cậu chỉ coi như không nghe thấy câu "bạn trai" đấy, nói cảm ơn và tiễn bác sĩ ra ngoài cửa.

Chờ đến khi quản lý thân thiết hỏi Hoàng Tử Thao có muốn đem bữa trưa vào trong phòng hay không, Hoàng Tử Thao gật đầu ngầm đồng ý, tùy ý gọi vài món, sau đó trở về phòng.

Nhưng người quay về phòng, trong lòng vẫn còn rối bời.

Hai ngày vui vẻ làm cậu hí hửng, bác sĩ vô ý nói một câu lại kéo cậu trở về hiện thực.

Anh là gì của cậu đây? Giữa bọn họ được coi là gì chứ?

Một trận trả thù, một hồi nhục nhã.

Anh lấy người nhà của cậu để uy hiếp, ép buộc cậu, làm cậu trải qua những đau đớn cả đời cũng khó quên, nhưng anh cũng cứu cậu từ trong tay Trương Nghệ Hưng...

Anh lạnh lùng muốn cậu phải chủ động lấy lòng anh, đả kích mạnh mẽ lòng tự tôn của cậu, nhưng anh cũng từng ôm chặt lấy cậu, trong đêm tối vỗ về cậu...

Anh dùng lợi ích dụ dỗ ba vứt bỏ cậu, nhưng cũng chính anh nói cho cậu biết, nếu như cậu không muốn đi dự bữa tiệc cuối năm, anh sẽ giúp cậu từ chối.

Anh nói, anh ta ở cùng Hoàng Thiên Trang, nhưng cuối cùng anh cũng giải thích với cậu.

Anh nói, anh muốn cậu phải lẻ loi, cô quạnh một mình, nhưng anh lại theo cậu đi vui đùa trượt tuyết...

Có đôi khi, Hoàng Tử Thao cảm thấy mơ hồ, đây là trả thù, đơn giản chỉ là trả thù thôi sao?

Phải chăng, Ngô Diệc Phàm cũng không cứng rắn như mình nghĩ, dù chán ghét Hoàng Tử Thao như thế, cũng có lúc, anh sẽ mềm lòng? Có lúc, anh sẽ dần dần buông bỏ thù hận và buông tha cho cậu?

Mà nếu như ngày đó thật sự đến, anh không hề hận cậu, chán ghét cậu, hoàn toàn buông tha cho cậu... Hoàng Tử Thao nghĩ tới đây, đáy lòng đột nhiên không khỏi đau xót... Cậu sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Có cảm giác giải thoát sao?

Nếu như, khi giữa bọn họ ngay cả thù hận cũng không có, có phải tất cả mọi thứ cũng không có ý nghĩa nữa? Mà đó là mong muốn của cậu sao?

Không có gì cả, không có thù hận, không có tình yêu, từ nay về sau là người xa lạ...

Hoàng Tử Thao cảm thấy bản thân không có cách nào lý giải được mớ hỗn độn này, dứt khoát tiếp tục làm một con đà điểu, nghĩ không được thì đừng nghĩ nữa. Cho tới bây giờ, chuyện giữa cậu và Ngô Diệc Phàm không đến phiên cậu phải suy nghĩ. Lúc trước, cậu ỷ vào tình yêu với anh nên chỉ biết cắm đầu xông lên trước, cho đến khi đụng phải ngọn núi, thế giới của cậu sụp đổ. Bây giờ, trải qua nhiều chuyện, cậu vẫn thích anh được sao? Cậu không có cách nào phủ định, cũng không muốn khẳng định. Đi được tới đâu thì hay tới đó. Chính như những lời mà cậu nói với Phác Xán Liệt: Cậu còn có cái gì để mất đây?

Cậu cùng anh, đi được bước nào hay bước đấy. Cậu cũng chỉ có thể làm theo suy nghĩ này.

Mà lúc tinh thần Hoàng Tử Thao đang hốt hoảng, Ngô Diệc Phàm lại trước sau như một, bình tĩnh nằm ở trên giường. Giống như anh không hề bị thương, cũng không hề có chút cảm xúc nào với danh xưng "chồng" hoặc "bạn trai".

Trong lòng Hoàng Tử Thao phấn chấn lại, không muốn làm hỏng bầu không khí "Hòa bình thân thiện" hai ngày nay giữa hai người.

Cậu nửa trách cứ nói với anh: "Bác sĩ nói ngày hôm qua chân anh đã bị thương, sao vẫn chịu đựng không nói, tối hôm qua vẫn..."

Hoàng Tử Thao không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhất thời buột miệng thốt ra. Ở phương diện này, da mặt cậu luôn rất mỏng, mạnh miệng nói được nửa câu xong cũng lại đem nửa câu sau nuốt vào. Nhưng cũng không cần nói đầy đủ, dù sao đi nữa, trong lòng hai người đều biết rõ.

Ngô Diệc Phàm không bắt bẻ câu nói buột miệng của Hoàng Tử Thao, anh nói một cách vô tư: "Cũng không phải chuyện gì lớn, hôm qua cho rằng nhịn một chút là được rồi."

"Nào có ai bị thương vẫn cố nhịn, càng thêm nghiêm trọng rồi, làm sao bây giờ?"

Ngô Diệc Phàm cười cười. "Không cần ngạc nhiên, trước đây tôi bị thương còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều, nếu như mỗi lần đều vội vã đi tìm bác sĩ, còn lấy đâu ra tiền ăn?"

Hoàng Tử Thao nhớ tới việc lúc trước anh ở trong căn phòng nhỏ và rách nát kia, anh kéo cậu vào trong đó và nói một loạt về sự nghèo đói. Đối với nhận thức về nghèo khổ, cậu chưa bao giờ hiểu hết được.

Cậu có chút đau lòng nói: "Thế nhưng bây giờ có tiền rồi, cần gì chứ?"

"Thói quen thôi."

Hoàng Tử Thao còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng Ngô Diệc Phàm đã chuyển đề tài: "Được rồi, buổi trưa ăn gì? Em gọi đưa tới món gì?"

Hoàng Tử Thao há hốc miệng đáp, đột nhiên phát hiện ra, trước lúc quản lý hỏi cậu, cậu đang miên man suy nghĩ, sớm đã quên mất là mình đã gọi cái gì rồi. Vì vậy cậu chỉ nói qua loa: "Đưa tới anh sẽ biết, thân là một bệnh nhân, dưỡng bệnh cho tốt là được, hỏi nhiều như vậy làm gì."

Ngô Diệc Phàm cười hờ một tiếng, dù sao đối với anh, buổi trưa ăn gì cũng không quan trọng lắm.

Chỉ là sau khi Hoàng Tử Thao trả lời anh xong, giữa hai người lại tạm thời trầm lặng, nhất thời bầu không khí trong phòng có chút cứng ngắc.

Bình thường, bọn họ cũng không hay trao đổi. Không trượt tuyết được nữa, đột nhiên bị vây hãm trong một căn phòng với nhau, bọn họ có thể làm gì, nói gì được đây?

Ngày trước, bọn họ là cô nam quả nam cùng ở trong một căn phòng, nếu không phải tranh cãi, gây lộn, thì cũng phải làm chuyện ân ái.

Giống như bây giờ, không muốn cãi nhau, cũng không thích hợp cho việc vận động trên giường, hầu như chưa bao giờ có. Lẽ nào cứ ở trong phòng chống mắt nhìn nhau, nhìn núi tuyết mấy ngày sao?

Ngô Diệc Phàm có thể cũng hiểu được cảm giác kỳ quặc, không được tự nhiên, anh nói: "Em tự đi ra ngoài trượt tuyết đi, chân của tôi chỉ bong gân một chút mà thôi, không cần em trông chừng."

Nhưng Hoàng Tử Thao phủ định ngay. Bỏ qua những ân oán trước kia không nói làm gì, nếu hai người đã cùng đi, từ góc độ nào đó mà nói, cậu không thể vô tình vô nghĩa bỏ lại anh một mình đi du ngoạn được.

Cậu suy nghĩ một chút, sau đó lấy ipad ra, có hơi do dự nói: "Nếu không... anh có muốn xem video với tôi không?"

Thực ra trong phòng có TV lớn, khách sạn cũng cung cấp ipad, Ngô Diệc Phàm vẫn mang theo máy tính của anh, hai người hoàn toàn có thể mạnh ai nấy chơi. Nhưng mấy ngày nay, hai người cùng vào cùng ra, Hoàng Tử Thao vô tình ngầm thừa nhận hai người mặc định dính lấy nhau.

Nhưng Ngô Diệc Phàm cũng không hề hay biết, vui vẻ đồng ý. "Được, em muốn xem cái gì?"

"Tôi?" Hoàng Tử Thao ngại ngùng nói: "Tôi thích xem đều là những thứ tình cảm, hài hước, nhưng anh lại không có hứng thú. Anh là bệnh nhân, vẫn là chọn cái anh muốn xem đi."

Ngô Diệc Phàm nhướn mày lên. "Hoàng Tử Thao, tôi lặp lại lần nữa, mắt cá chân của tôi chỉ hơi bị thương mà thôi, toàn bộ những thứ khác đều rất khỏe mạnh, em lại muốn làm việc đó..."

Trước khi anh nói ra càng nhiều, Hoàng Tử Thao vội vàng ngăn cản. "Được, được, vậy xem thứ tôi thích đi."

Ngô Diệc Phàm hài lòng vỗ nhẹ xuống giường, vào vị trí bên cạnh mình. "Qua đây, cùng tôi nằm trên giường đi. Cứ xem mấy thứ mà em hễ xem là cười đi."

"Có sao? Lúc tôi xem video có cười sao?"

"Đúng vậy, lúc em ngủ cũng còn ngáy đấy, em cũng không biết sao?" Ngô Diệc Phàm trêu ghẹo cậu.

Hoàng Tử Thao oán trách lườm anh một cái, cậu nghĩ, không thèm tính toán với người bệnh.

Cậu nghe lời Ngô Diệc Phàm cùng nằm một chỗ. "Anh đã xem "ngàn lần không ngờ tới" chưa? Được không?"

"Chưa xem qua, em nói xem cái nào thì xem cái đó đi."

Ngô Diệc Phàm tự nhiên vươn tay ôm Hoàng Tử Thao vào trong ngực. Tuy rằng không phải lần đầu được anh ôm ấp, lúc bọn họ làm chuyện ân ái còn nhiều hơn thế này, nhưng vào thời khắc này, dường như đặc biệt ấm áp, giống như một đôi tình nhân chân chính, trong mùa đông giá rét cùng nhau quấn chăn xem những chương trình nhàm chán trên TV. Hoàng Tử Thao cảm thấy ngay cả nhịp tim của mình cũng loạn mấy nhịp.

Cứ ở đây không quay về đi. Trên núi tuyết yên tĩnh, không có người quen biết, không có Trương Nghệ Hưng, không có Hoàng Thị, vào giờ phút này, bọn họ cùng nhau xem phim hài.

"Ta là Vương Đại Chuy, ngàn lần không ngờ tới..."

Mặc dù đã xem qua một hai lần, nhưng khi tiếng nói mang tính biểu trưng của Vương Đại Chuy xuất hiện, Hoàng Tử Thao vẫn ngây ngốc cười liên tục.

Xem xong mấy tập, Ngô Diệc Phàm đưa ra một kết luận: "Em rất dễ bị chọc cười."

"Không đúng, thực sự rất buồn cười mà, anh xem tập mới này, tập Vương Đại Chuy đùa yêu quái Tiểu Ngưu này. Nhìn dáng điệu kêu oang oang "Muốn chết muốn chết" thực sự rất buồn cười, anh không cảm thấy sao?"

"Không cảm thấy, chỉ cảm thấy em thật sự rất dễ cười."

"Cái này không buồn cười vậy anh nghĩ phim gì mới buồn cười chứ?" Hoàng Tử Thao không phục nói.

"Tôi không cảm thấy phim gì buồn cười."

"Đông Thành Tây Tựu, Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương và bộ Thái, cũng không buồn cười ư?"

"Tôi đều chưa xem qua."

"Cái gì? Tại sao anh có thể chưa xem qua những thứ này?"

"Không có thời gian, không có hứng thú."

Hoàng Tử Thao không thể tin, nói: "Xem một bộ phim thì mất bao nhiêu thời gian chứ? Vậy mà cũng không có?"

Ngô Diệc Phàm giống như nhớ ra cái gì đó, đại khái là nhưng ký ức không mấy vui vẻ lúc anh còn nhỏ, anh mím chặt môi, không nói gì.

Hoàng Tử Thao nhận ra tậm trạng của anh trầm xuống, làm bộ khoe khoang nói: "Chưa xem qua thì xem đi, vậy bây giờ chúng ta xem Đông Thành Tây Tựu đi, cực kỳ hài hước, tôi đảm bảo tuyệt đối không phải là tôi dễ cười."

...

Bọn họ cứ quấn chăn nằm trong phòng ba ngày, xem đủ các loại video, thêm các loại phim hài kinh điển.

Hoàng Tử Thao còn quái đản dụ anh xem các thể loại phim tình cảm, cậu chiếu những tập cuối cùng của bộ 'Sex and the city', háo sắc nói: "Anh xem Mr. Big đẹp trai chưa. Lúc anh ta nói, không ai có thể kháng cự được."

Ngô Diệc Phàm cũng mặc cậu tác quái, cậu đưa cái gì thì anh xem cái đó, ngay cả khi cậu háo sắc vừa mới nói Jo In Seong thật đẹp trai, lại tiếp tục khen Hoắc Kiến Hoa đẹp trai không ai bằng, một giây sau lại hô lớn Dương Dương dáng vẻ quả thực mê đảo chúng sinh... anh cũng hoàn toàn dung túng, không có cười nhạo cậu tinh thần phân liệt.

Hoàng Tử Thao còn dụ anh chơi game, các loại trò chơi nhàm chán, ngay cả trò kim cương xếp hình...

Ngô Diệc Phàm cũng học được rất nhanh. Chỉ là lúc đầu Hoàng Tử Thao giành chiến thắng mấy bàn, nhưng chẳng mấy chốc anh đã làm chủ, sau đó làm cho Hoàng Tử Thao thua đến nỗi cậu còn cảm thấy mình đúng là đầu người óc heo...

************

Đêm trước ngày rời khỏi núi tuyết, khuya lắm rồi, bọn họ cũng không đi ngủ.

Cũng không phải có chuyện gì cần làm, cũng không chơi cái gì, chỉ là không đi ngủ. Có lẽ là luyến tiếc.

Hoàng Tử Thao còn nhớ rõ hôm đó, ngoài cửa sổ ánh trăng đặc biệt sáng, rọi xuống khắp mặt đất, phảng phất giống như có linh tính vậy, có thể đem trái tim của con người gột rửa sạch sẽ.

Bọn họ cũng không tùy tiện lên tiếng, dường như sợ quấy rối khoảnh khắc yên tĩnh tuyệt đẹp này.

Cách một lúc lâu, có lẽ là sắp rời đi, trở lại cõi trần thế vẩn đục thuộc về bọn họ, ma xui quỷ khiến thế nào, Hoàng Tử Thao hỏi: "Ngô Diệc Phàm, chúng ta trò chuyện đi."

"Được, em muốn nói chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro