Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Duy Thức trở lại tập đoàn Hoàng Thị với lửa giận ngút trời.

Ông ta vừa vào đến phòng làm việc của chủ tịch liền gọi điện thoại nội bộ ra lệnh: "Gọi Phác Xán Liệt lên đây cho tôi."

Phác Xán Liệt nhanh chóng nghe lệnh chạy đến.

Cửa phòng vừa đóng lại, anh ta còn chưa đứng vững, Hoàng Duy Thức liền hung hăng giáng một bạt tai. "Phác Xán Liệt, cậu làm việc kiểu gì vậy?"

Phác Xán Liệt còn chưa rõ ràng việc gì xảy ra, chỉ biết nhận một cái tát, nửa bên mặt đều là dấu ngón tay. Nhưng anh ta cũng không tức giận phản kháng, chỉ cúi đầu giữ nguyên dáng vẻ một mực cung kính. "Chú Hoàng, cháu đã làm sai điều gì khiến chú nổi giận như vậy?"

Hoàng Duy Thức tát bạt tay này xong, những phẫn nộ vừa ở chỗ Ngô Diệc Phàm cũng dần tiêu tan vài phần: "Chuyện mấy tên giáo sư của nhóm EIA kia có phải do cậu phụ trách?"

"EIA? EIA của sân bay mới?"

"Vậy chứ cậu bảo còn EIA nào nữa? Lúc này, ngoại trừ dự án 'Thành Phố Hàng Không', còn có chuyện gì đáng để tôi tức giận như thế?"

"À, đó chính là giáo sư Tô. Phải, lúc đó là cháu giúp ông ta sắp xếp chuyện con gái ra nước ngoài học. Thế nào ạ, chú Hoàng, bây giờ có xảy ra sơ suất gì hay sao? Cho tiền con gái ông ta đi học cũng là cháu cấp, qua tay một công ty mang danh nước ngoài, theo lý mà nói thì không có vấn đề gì."

"Không phải chuyện tiền bạc, là cái tên giáo sư Tô gì đó mồm miệng không kín kẽ, đem mọi chuyện tiết lộ ra ngoài. Còn bị một tên nhãi phóng viên biết được viết thành bản thảo muốn đưa ra ngoài sáng."

"Tại sao có thể như vậy? Chuyện này mà tung ra ngoài sáng đối với ông ta cũng không có lợi lộc gì." Phác Xán Liệt hơi kinh ngạc, nhưng anh ta rất nhanh điều chỉnh giọng điệu an ủi: "Nhưng chú Hoàng à, chú cũng đừng quá tức giận. Cho dù tên phóng viên có viết linh tinh, chúng ta cho hắn ít lợi lộc, cũng không có gì ghê gớm. Tìm một nhân viên bên dưới làm kẻ chết thay là được rồi. Nói là hành động của một mình hắn, phía công ty không biết chuyện, lại mượn một số người đánh lạc hướng dư luận, trên dưới tạo chút quan hệ xã hội, cũng sẽ không tạo thành sóng gió lớn được."

"Cậu thì hiểu cái gì! Nếu đơn giản như vậy Ngô Diệc Phàm cũng không cần tìm tới tôi. Trước đây, không phải tôi bảo cậu kêu cái tên giáo sư kia giúp chúng ta chỉnh sửa miếng đất bên cạnh Hoàng Thị một chút thôi sao, chỉ lệch một chút thôi sao? Cậu làm việc thế nào vậy? Cái tên chuyên gia đó đã hoàn toàn bóp méo số liệu, đem một mảnh đất vốn dĩ không thích hợp làm sân bay lại biến thành thích hợp nhất. Cậu xem đi, tài liệu Ngô Diệc Phàm đưa cho tôi viết thế nào? Trường hợp xấu nhất có thể gây ra rủi ro! Mức độ sai sót vị trí này mà tuôn ra, sẽ dẫn tới việc làm hỏng toàn bộ dự án 'Thành Phố Hàng Không'!"

Hoàng Duy Thức ném cả bản báo cáo xuống người Phác Xán Liệt, tờ giấy rơi trên mặt anh ta, thiếu chút nữa thì làm tổn thương đến mắt.

Phác Xán Liệt vẫn cố gắng không một chút nhúc nhích, không uất không giận nhặt bản báo cáo ở dưới đất lên, nhanh chóng lật xem hai trang. Nếu quả thật giống với những lời Hoàng Duy Thức đã nói, đúng là không phải chỉ đơn giản tìm một kẻ chết thay là có thể giải quyết được vấn đề, dù sao thì chỉnh sửa một chút và hoàn toàn bóp méo cũng có tính chất hoàn toàn khác nhau.

Sau khi xem xong, anh ta cũng quá sợ hãi nói: "Rõ ràng là cháu không bảo giáo sư Tô làm như vậy? Loại người đọc sách cả ngày này sao lại không biết điều thế chứ, ngay cả hơi lệch một chút hay hoàn toàn chỉnh sửa đều không phân biệt được rõ. Chú Hoàng, phải làm sao bây giờ? Tuyệt đối không thể để chuyện này tiết lộ ra ngoài, ít nhất thì trước kia sân bay mới được đưa vào hoạt động, chuyện Hoàng Thị thu hồi tiền đầu tư cũng tuyệt đối không được đưa ra ánh sáng. Tập đoàn vì muốn ăn được dự án lớn, vốn tài chính đã rất hạn hẹp rồi, nếu như còn bị bại lộ một vụ bê bối lớn như vậy, Hoàng Thị sẽ, sẽ rất nguy hiểm."

"Tình hình tài chính của tập đoàn chẳng nhẽ tôi còn không rõ hơn cậu sao? Còn cần tới lượt tên nhãi nhà cậu nhắc nhở tôi?" Hoàng Duy Thức chửi ầm lên.

Phác Xán Liệt vẫn cúi đầu đứng im. "Vâng, chú Hoàng. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ."

Hoàng Duy Thức ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc, ông ta hít mạnh một hơi. "Tên nhãi phóng viên kia tạm thời đã bị Ngô Diệc Phàm bịt miệng, việc này mà tuôn ra đối với Cửu Châu bọn họ cũng là tổn thất nghiêm trọng, tôi tin cậu ta có thể xử lý sạch sẽ không cần chúng ta lo lắng. Vướng tay vướng chân bây giờ chính là cái tên giáo sư Tô này, phải nghĩ ra cách để ông ta ngậm miệng lại."

Ông ta ngừng chốc lát, suy nghĩ một chút: "Xán Liệt, cậu lập tức tìm được giáo sư Tô, điều tra xem ông ta còn tiết lộ tin tức cho người khác không, với vì mục đích gì mà ông ta làm như vậy. Ba ngày, tôi cho cậu ba ngày. Dự án 'Thành Phố Hàng Không' tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay mấy tên cặn bã đó được."

"Vâng, chú Hoàng, cháu biết rồi."

"Nếu như lần này lại xảy ra rắc rối gì, cậu cũng không cần phải quay lại gặp tôi nữa."

"Chú Hoàng, chú yên tâm." Phác Xán Liệt kính cẩn đáp ứng, sau đó yên lặng rời khỏi căn phòng.

Hoàng Duy Thức vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, làn khói tỏa ra bao trùm cả căn phòng, khuôn mặt ông ta càng lộ vẻ dữ tợn. Ông ta thật không ngờ một viễn cảnh tốt đẹp như vậy lại bị một tên chuyên gia nhỏ ngáng đường.

Lúc trước, ông ta cũng chỉ muốn đi một bước nhàn hạ, hối lộ cái tên giáo sư kia, vì muốn nhờ vào vị trí của sân bay mới tăng thêm một chút lợi ích cho tập đoàn Hoàng Thị mà thôi. Loại chuyện như thế này, nhiều năm qua đây cũng không phải là lần đầu tiên làm, có lúc còn giành được lợi ích lớn. Đám EIA này, dưới sự hoán đổi một dãy số liệu, bọn họ đều là những chuyên gia có ngòi bút tuyệt vời, xu hướng đã hoàn toàn khác nhau. Nói một cách thẳng thừng, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Ai mà biết được, chả lẽ tên giáo sư Tô đáng chết kia là lần đầu tiên cầm loại tiền này hay sao? Trên thực tế, để giúp Hoàng Thị đạt được một mức độ như vậy, ông ta chỉ cần đổi trắng thành xám, chứ ai bắt ông ta đổi hẳn thành đen cơ chứ! Bằng không, bây giờ bọn họ cũng không rơi vào thế bị động như vậy.

Đương nhiên, sửa thì cũng sửa rồi, dù sao thì cũng không phải là thủ đoạn của một mình giáo sư Tô. Lúc trước, cơ hội Hoàng Thị giành được dự án 'Thành Phố Hàng Không' cũng thấp đi vài phần. Nhưng con lợn ngu xuẩn này lại ngu xuẩn đến mức đem tin tức này tiết lộ ra ngoài. May mà có Ngô Diệc Phàm phản ứng nhanh, đem chuyện này tạm thời ép xuống, nếu không những cố gắng trước đó của ông ta là vô dụng rồi.

Hoàng Duy Thức hút xong điếu thuốc, ông ta dụi mạnh mẩu thuốc trong cái gạt tàn.

Phàm là ai cản trở ông ta, nhiều năm qua, không ai có kết cục tốt. Ông ta cũng không ngại để tâm thêm một giáo sư Tô.

Chỉ cần tra rõ có thêm chuyện gì phiền phức, vị họ Tô kia cũng đừng trách ông ta trở mặt tàn nhẫn.

Dù sao, trên cái thế giới này, chỉ có miệng người chết mới là đáng tin nhất.

************

Nửa đêm, lúc Ngô Diệc Phàm về đến nhà, đèn phòng ngủ vẫn còn sáng, có lẽ Hoàng Tử Thao đang chờ anh.

Anh nghĩ cậu rất ngốc, không nhìn rõ lòng người, không phân biệt rõ người tốt kẻ xấu, cũng dễ dàng quên đi người bên cạnh đã đối xử với cậu không tốt thế nào, vẫn ngốc nghếch làm những chuyện không hề có ý nghĩa, giống như hiện tại, để đèn chờ anh.

Ngô Diệc Phàm muốn đi thẳng tới phòng khách để ngủ, nhưng đi tới cửa, không tự chủ được lại đẩy cửa phòng ngủ ra.

Kỳ thực đèn vẫn sáng, nhưng Hoàng Tử Thao thì đã ngủ rồi.

Cậu ngả xuống giường, hai bên tai vẫn đeo tai nghe, ipad trong tay trượt xuống chăn, sớm đã ngừng phát, tự động khóa màn hình rồi.

Anh đứng lặng bên giường nhìn cậu ngủ. Có một loại người đến năm bảy tám mươi tuổi, giữa hai hàng lông mày vẫn còn mang theo một chút hơi thở ngây ngô, Hoàng Tử Thao cũng chính là người như vậy. Kỳ thực, cậu từ lâu đã không còn là một chàng trai hơi tròn trịa của bảy năm trước nữa, gò má đã hốc hác đi rất nhiều, biến thành một người đàn ông thanh lịch, dần dần làm anh mất đi lý trí, hận không thể nuốt cậu vào bụng, ôm ấp vào trong lòng...

Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của cậu, anh không khỏi nghĩ cậu thật ngây thơ và vô hại, giống như một đứa trẻ, ẩn náu ở sâu trong đầu anh là một tia thương hại.

Anh cảm thấy mình lại sắp thở dài. Cậu ngủ như vậy sao có thể thoải mái chứ? Ngày mai tuột mất gối, cái cổ sẽ bị đau.

Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng cử động tay chân, cúi người thận trọng giúp cậu gỡ tai nghe xuống, đem ipad đặt lên tủ đầu giường. Lại dịu dàng đem gối đầu đặt ngang, để cho cậu có một giấc ngủ thoải mái một chút.

Chỉ là mấy năm qua, giấc ngủ của Hoàng Tử Thao luôn luôn rất tỉnh, cho dù động tác của Ngô Diệc Phàm đã đủ nhẹ nhàng, vẫn làm cậu thức giấc.

Cậu từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, còn có chút hoảng hốt, mắt nửa mở nửa nhắm mơ hồ hỏi: "Anh về rồi à?"

Ngô Diệc Phàm cũng không muốn quấy rầu giấc ngủ của cậu, chỉ trả lời ngắn gọn: "Ừm, em ngủ tiếp đi, tôi đi tới phòng làm việc có việc."

Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Có lẽ là chưa hoàn toàn phục hồi tỉnh táo, Hoàng Tử Thao nửa tỉnh nửa mơ thốt ra: "Gần đây bận rộn như vậy sao?"

Ngô Diệc Phàm đi tới cửa, đưa lưng về phía Hoàng Tử Thao, "Ừm. Em ngủ đi, không cần lo cho tôi."

Hoàng Tử Thao biết mình nên làm quen với sự thất vọng, nhưng không biết tại sao, cậu lại thốt thêm một câu. "Anh...Anh đừng thức khuya quá, chú ý sức khỏe."

Ngô Diệc Phàm nghe xong thoáng ngừng trước cửa một chút, không quay đầu lại, cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đóng chặt cửa phòng ngủ lại.

Hoàng Tử Thao nhìn bóng lưng anh và cánh cửa bị đóng lại không chút tình cảm, thấy tỉnh cả ngủ. Anh đã từng nói với cậu, ghét nhất là nhìn thấy bộ dáng giả nhân giả nghĩa của cậu, sao cậu còn phải khổ sở chọc giận cho anh chán ghét chứ?

Cậu đan hai tay ngồi ở trên giường, qua nhiều năm như vậy, vì sao lúc nào cậu cũng không học được sự thông minh chứ?

Không biết qua bao lâu, lúc cậu đang oán trách chính mình, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, là Ngô Diệc Phàm quay lại.

Hoàng Tử Thao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng của anh vẫn lãnh đạm như vậy: "Thứ bảy em có rảnh không?"

Trong ấn tượng của Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm ít khi hỏi qua ý nguyện của cậu, thông thường anh chỉ ra lệnh.

Cậu có chút kinh ngạc nói: "Có, cuối tuần nào cũng được nghỉ."

"Chọn một bộ vest đẹp, cuối tuần theo tôi đi tham gia một buổi đấu giá."

"Buổi đấu giá? À, được, tôi biết rồi."

Hoàng Tử Thao còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Ngô Diệc Phàm nói xong lại lập tức đóng cửa rời đi, bỏ lại cậu tại chỗ, không biết nên cảm thấy vui vẻ hay thấp thỏm vì lời mời kỳ quặc hoặc mệnh lệnh của anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro