Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên, giữa đêm hôm khuya khoắt, Ngô Diệc Phàm để lại một câu không đầu không đuôi như vậy, bảo Hoàng Tử Thao theo anh đi tham gia một buổi đấu giá.

Rốt cuộc là buổi đấu giá cái gì, Hoàng Tử Thao không tránh tự đi thăm dò một chút.

Cậu vốn làm nghệ thuật, thành phố cũng không phải là một nơi có nhiều buổi bán đấu giá như vậy, hỏi thì được biết, buổi đấu giá vào thứ bảy này là do gia tộc nhà họ Kim đứng ra tổ chức bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật đương đại nhằm mục đích làm từ thiện.

Nghe nói, buổi đấu giá này còn có tác phẩm của họa sĩ đương đại Lưu Dã mà cậu yêu thích nhất, Hoàng Tử Thao quả thực mừng rỡ không thôi.

Nếu không phải vì cậu quá hiểu mối quan hệ kỳ lạ không thể diễn tả của mình với Ngô Diệc Phàm, nếu không phải cậu chưa bao giờ nói về họa sĩ mà cậu yêu thích trước mặt Ngô Diệc Phàm, thì có lẽ cậu đã hiểu lầm là do Ngô Diệc Phàm sắp xếp dành riêng cho cậu.

Lần này, những bức tranh của Lưu Dã là "Nhẹ nhàng giết chết tôi", "Rmaid" cùng "Ngón út". Vì vậy, Hoàng Tử Thao đặc biệt chọn một bộ vest đuôi cá để phù hợp với nàng tiên cá nhỏ trong tác phẩm hội họa hồi trẻ của ông ta.

Đương nhiên, cũng không có ai phát hiện được ra bí mật này của cậu, đây cũng chỉ là một trò cậu hứng lên trong lúc nhàm chán mà thôi.

Thứ bảy này, Hoàng Tử Thao đã sớm chuẩn bị trang phục đâu ra đấy, thậm chí cậu còn đánh thêm một lớp phấn mỏng. Khoảnh khắc Ngô Diệc Phàm nhìn thấy cậu, rõ ràng trong ánh mắt anh còn ánh lên vẻ sững sờ.

Anh lịch lãm đưa tay về phía cậu, cậu đứng dậy thong thả khoác cánh tay anh, khóe mắt đảo qua tấm gương trên bàn trang điểm, bên trong chiếu rọi hình ảnh hai người đang dựa vào nhau. Cậu không khỏi suy nghĩ, nếu như không có những chuyện cũ trước đây, ở trong mắt người ngoài, có phải bọn họ cũng có thể là một cặp xứng đôi vừa lứa?

Lúc hai người đến hội trường, thời gian vẫn còn khá sớm, buổi đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, Hoàng Tử Thao không nhẫn nại được tâm trạng kích động, muốn đi xem trước những món đồ chuẩn bị mang ra đấu giá một chút.

Ngô Diệc Phàm cùng cậu đi xem tranh, đương nhiên là Hoàng Tử Thao đi thẳng tới những bức tranh của Lưu Dã, Ngô Diệc Phàm cũng liền yên lặng đi theo sau lưng cậu.

Kỳ thực, Ngô Diệc Phàm luôn không có hứng thú với nghệ thuật đương đại, nhiều năm qua anh chỉ biết bận rộn với cuộc sống, vội vàng kiếm tiền, vội vàng báo thù, cũng chẳng có thời gian để dừng lại thưởng thức những thứ "Nghệ thuật" vô vị. Đương nhiên, trong lĩnh vực xã giao, nếu bạn là một người yêu thích nghệ thuật, anh cũng có thể cùng bạn nói về Cezanne, Van Gogh, hay Mondrian một cách tuyệt vời nhất, chuẩn xác nhất. Nhưng đấy chẳng qua chỉ là một sự hiểu biết, một câu chuyện, chứ không phải từ sự yêu thích...

Nhưng hôm nay, khi anh đứng cùng Hoàng Tử Thao đứng trước bức "Nhẹ nhàng giết chết tôi" của Lưu Dã, đột nhiên anh cảm thấy mình ngay lập tức biết được Hoàng Tử Thao vô cùng yêu thích nó. Bọn họ không nói chuyện với nhau, nhưng anh vẫn biết rõ.

Trong tranh là một cô bé mặc váy đỏ, cùng với một con heo màu hồng phấn. Trên tay cô bé cầm một con dao đứng đối đầu với con heo kia. Heo nghếch đầu lên, không thấy một chút hoảng sợ. Cô gái cầm trong tay một con dao sắc bén, cũng nhìn không ra một chút hung dữ và sát ý. Chỉ là bọn họ cứ đứng đối đầu nhau như vậy, cái bóng nối lại thành một đường, giống như là một loại ràng buộc vô hình. Bối cảnh là màu hồng nhạt và màu xám tro, toàn bộ bức tranh trừ những thứ ấy thì không còn cái gì khác nữa.

Bạo lực và chém giết, sự thương hại và nhân từ, giống như là một câu chuyện ngụ ngôn.

Sức hấp dẫn của nghệ thuật chính là ở đây, nó không để bạn đề phòng mà trong nháy mắt sẽ bắn trúng chính giữa trái tim bạn.

Trong lúc nhất thời, Hoàng Tử Thao và anh đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bức tranh này.

Là giọng nói của một người đàn ông phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.

"A Phàm, cậu đến hội trường rồi cũng không tới chào hỏi tôi trước, trái lại lại đứng nhìn tấm hình đó làm cái gì?"

Hai người đồng thời quay lại nhìn nơi phát ra giọng nói. Nhất thời, Hoàng Tử Thao không nhận ra người đàn ông này là ai, nhưng cảm thấy có chút quen quen.

Còn Ngô Diệc Phàm lại nở nụ cười hiếm thấy, là nụ cười không mang theo mặt nạ, chỉ có ấm áp. Anh nói: "Tôi tưởng cậu sẽ không đến sớm như vậy, mặt hàng hôm nay cũng không có gì đặc biệt, hai bức cuối cùng kia thì có chút giá trị. Ai ngờ còn chưa mở màn thì cậu đã tới rồi."

"Tôi đặc biệt thức dậy sớm để tới đây, không tin cậu hỏi Sa Sa xem, tối qua chúng tôi mệt biết nhường nào, tôi có thể dậy sớm như vậy cũng không phải dễ dàng gì." Người đàn ông vừa nói vừa dùng khủy tay huých vào cô gái xinh đẹp bên cạnh, vẻ mặt làm bộ hy sinh to lớn.

"Kim công tử, bây giờ sắp hai giờ chiều rồi." Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhắc nhở.

"Cái loại người nhiều tuổi dậy sớm như cậu làm sao có thể hiểu được nhịp độ sinh học của những người trẻ tuổi chúng tôi. Bọn con nhà giàu chúng tôi có người nào mà thức dậy được trước 2 giờ chiều chứ? Nếu không phải vì tới nhìn bảo bối Hoàng Tử Thao của cậu, tôi sẽ hy sinh giấc ngủ quý báu của mình hay sao?" Kim Mân Thạc vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa trừng mắt nhìn về phía Hoàng Tử Thao.

Lúc này Hoàng Tử Thao mới phản ứng được, người này không phải là công tử phong lưu Kim Mân Thạc tiếng tăm lừng lẫy hay sao? Hôm bữa tiệc cuối năm của Hoàng Thị anh ta cũng có mặt, lúc đi vẫn còn liếc mắt với cậu một cái.

Dường như Ngô Diệc Phàm có một chút bất đắc dĩ đối với Kim Mân Thạc, anh dắt tay Hoàng Tử Thao, nói với Kim Mân Thạc: "Đây là Hoàng Tử Thao, trước đây hai người đã gặp qua một lần."

Hoàng Tử Thao nhìn về phía anh ta, mỉm cười, lịch sự gật đầu chào hỏi. Cậu nhớ Phác Xán Liệt từng nói, đứng sau lưng Cửu Châu của Ngô Diệc Phàm cũng chính là nhà họ Kim.

So với sự kín kẽ của Hoàng Tử Thao, Kim Mân Thạc liền tỏ ra rất nhiệt tình. Anh ta cười hì hì ghé sát vào Hoàng Tử Thao, cũng không để ý tới người bạn gái bên cạnh, "Lần trước, chưa có cơ hội nói vài câu với người đẹp, bây giờ chúng ta lại tình cờ gặp mặt, duyên phận lớn như vậy, cần phải trò chuyện nhiều hơn. Người đẹp, bánh bao cua của Tứ Quý ăn có ngon không?"

"Bánh bao cua?" Hoàng Tử Thao nghệch ra, nhất thời, chẳng biết tại sao lại nói như vậy.

Ngô Diệc Phàm ở bên khẽ quát một tiếng, ngăn cản anh ta nói ra càng nhiều. "Tiểu Kim."

Kim Mân Thạc nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, ranh mãnh bĩu môi. "Xem ra... quà tặng của tôi, cậu không hề giúp tôi tặng."

Rồi anh ta hướng về phía Hoàng Tử Thao nói: " Sweetheart, thực ra tôi gặp cậu không chỉ một lần, chỉ có điều cậu không nhớ thôi. Lần trước ở khách sạn Tứ Quý tôi chỉ nhìn thấy một mình cậu ăn ở bàn bên, nhưng đáng tiếc tại vì vợ của tôi nên mới hại cậu không được ăn bánh bao cua của đầu bếp Lâm, cho nên lúc đó tôi không có mặt mũi nào tới bắt chuyện với cậu."

"A, hóa ra là anh thanh toán giúp tôi." Hoàng Tử Thao chợt nhớ tới lời bọn họ nói sớm muộn gì sẽ biết người thần bí tính tiền ấy.

"Đúng vậy, đúng vậy, tốt hơn hết tôi nên trả tiền cho người đẹp mà. Cậu cũng không biết, hôm đó sau khi trở về tôi vẫn muốn gặp cậu."

Miệng Kim Mân Thạc không ngừng trêu đùa Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm thấy anh ta càng nói càng thái quá, bon bon như tàu hỏa, vội vã ngăn lại: "Được rồi, Tiểu Kim, chúng tôi đi vào trước, cậu cứ từ từ mà xem."

Nói xong lôi kéo Hoàng Tử Thao định bỏ đi.

Kim Mân Thạc cũng không ngăn cản, chỉ là đứng sau lưng cao giọng hô: "Người đẹp, nhớ kỹ tôi là Kim Mân Thạc, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Kim, Tiểu Kim đẹp trai trẻ trung. Ngô Diệc Phàm không cần cậu nữa thì tới tìm tôi!"

Ngô Diệc Phàm lắc đầu, quả thực chịu không nổi cái tính cách hay bỡn cợt này của Kim Mân Thạc.

Anh có chút miễn cưỡng lên tiếng, giải thích với Hoàng Tử Thao: "Em đừng để ý tới anh ta, anh ta chính là người điên đấy."

Hoàng Tử Thao hơi nghi hoặc một chút, quay đầu lại, nhìn thoáng qua cái dáng vẻ không thể lý giải nổi của Kim Mân Thạc, nhún vai, cũng không để bụng. Dù sao, trên thế giới này có nhiều người kỳ quái hơn nhiều. Chỉ là, người như thế sao có thể làm bạn tốt với Ngô Diệc Phàm được chứ?

Vào hội trường, hai người ngồi xuống hàng ghế khu VIP.

Toàn bộ hội trường là một không gian hai tầng, hình như cửa sổ trần nhà cũng na ná như vậy, hai bên còn có hành lang uốn khúc và căn phòng.

Buổi bán đấu giá chỉ chốc lát sẽ chính thức bắt đầu.

Đúng như lời Ngô Diệc Phàm từng nói, phía trước cũng chẳng có mấy thứ đáng giá, bao gồm cả của Lưu Dã. Thứ mà bạn coi như vật báu gì đó, ở trong mắt người khác có thể chẳng đáng một xu. Có lẽ, ở trước mặt những đại gia này, bức tranh của Lưu Dã cũng kém xa những món đồ dùng bằng gỗ ở trong nhà họ.

Hoàng Tử Thao rất muốn mua bức tranh của Lưu Dã, nhưng cho dù so với những tác giả nổi tiếng mà nói, bức tranh của ông rất rẻ, cậu cũng không mua nổi.

Kỳ thực, cũng không thể nói là cậu mua không nổi. Trên danh nghĩa, cậu còn được mẹ giữ lại cho một ít cổ phần của Hoàng Thị. Có điều, những cổ phần này cũng không thể đổi thành tiền mặt, hơn nữa cậu cũng không hiểu biết về thương nghiệp, tất cả đều giao cho ông Hoàng quản lý. Nếu như cậu muốn sử dụng một khoản tiền lớn, nhất định phải thông qua ba, mà cậu thì không muốn.

Bảy năm trước cậu bị đưa ra nước ngoài, lúc đó, cậu cảm thấy ba bỏ tiền ra cho cậu đi học cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cậu đâu còn mặt mũi tiêu xài phung phí như trước, huống chi còn có Lý An Khiết ở bên mỉa mai cậu chỉ biết làm công tử nhà họ Hoàng, chẳng biết bên ngoài xã hội kiếm tiền vất vả thế nào. Mà bây giờ, tuy rằng cậu đã có thể tự làm tự ăn, nhưng cũng không có khả năng bỏ ra mấy chục triệu.

Có điều, có thể đứng gần ngắm cũng không tệ, sau này cậu có thể tiết kiệm ít tiền mua một bức nhỏ, những tác phẩm của Lưu Dã cũng khá rẻ. Chỉ là bức "Nhẹ nhàng giết chết tôi" mà cậu thích nhất đã định giá tới bảy chữ số, hôm nay là không có được rồi.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng khi đến phiên tác phẩm của Lưu Dã bắt đầu bán đấu giá, Hoàng Tử Thao cũng không khỏi chú ý nhiều hơn một chút, muốn nhìn xem là tấm bảng của vị nào có thể bỏ nó vào túi.

Đầu tiên bán đấu giá chính là "Nhẹ nhàng giết chết tôi".

Giá quy định 800 ngàn, có lẻ loi vài người tranh nhau ra giá, cạnh tranh cũng không kịch liệt, lúc đến 1 triệu 100 ngàn, người bán đấu giá kêu hai lần vẫn chưa có người nào đáp ứng được giá cả, giá tiền này không cao không thấp, chỉ chốc lát là phải nhàm chán kết thúc đấu giá.

Hoàng Tử Thao quay đầu liếc nhìn người giơ bảng một cái, một người đàn ông trung niên bụng phệ hói đầu, cũng không biết ông ta có am hiểu bức tranh này hay không, hay chỉ nhàm chán mà mua, nhằm mục đích khoe khoang, thật giống như kiểu mua một chiếc đồng hồ số lượng có hạn.

Đang lúc người bán đấu giá chuẩn bị gõ búa định giá, đột nhiên Hoàng Tử Thao nghe thấy Ngô Diệc Phàm bên cạnh lên tiếng: "1 triệu 500 ngàn."

Hoàng Tử Thao hết sức kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ Ngô Diệc Phàm lại ra tay đấu giá bức tranh này! Hơn nữa mọi người đều chỉ tăng giá mấy chục ngàn một lần, Ngô Diệc Phàm lại tăng thêm tới 400 trăm ngàn.

Trong lúc buồn tẻ, phòng đấu giá cũng bắt đầu xôn xao, bốn phía truyền tới một vài tiếng xì xào bàn luận.

Người đàn ông trung niên thiếu chút nữa có được bức tranh này lại có điểm không phục giơ bảng lần nữa: 1 triệu 550 ngàn.

Ngô Diệc Phàm lần thứ hai ra giá: "Hai triệu." Chênh cao hẳn lên mấy trăm ngàn.

Tiếng trò chuyện trên hội trường càng lúc càng lớn, rất nhiều người nhìn về phía Ngô Diệc Phàm.

Tâm trạng của người bán đấu giá trên sân khấu cũng kích động hẳn lên. "Vị tiên sinh này ra giá hai triệu, thực sự là người có mắt nhìn, còn ai ra giá cao hơn không?"

Người đàn ông bụng bự kia giật giật cánh tay, có lẽ còn muốn ganh đua, nhưng suy nghĩ một chút, rốt cuộc tỉnh táo vẫn thắng thế, không giơ bảng nữa. Ngô Diệc Phàm ra cái giá này cho thấy rõ ràng nhất định muốn có được, anh không cần phải băn khoăn tiền bạc, lại không phải là một kiệt tác nổi tiếng, không cần phải mua.

Người bán đấu giá còn đang trên đài cổ động: "Lưu Dã tiên sinh là một họa sĩ đương đại nổi danh của Trung Quốc, bức "Nhẹ nhàng giết chết tôi" này bản thân nó cũng có chút huyền thoại, từng được bán với giá chỉ có 5 con số, nhưng 4 năm sau lại được bán với giá 1 triệu 400 ngàn..."

Nhưng sau một phen giải thích bên dưới vẫn không động đây, vì vậy anh ta bắt đầu kêu giá: "Hai triệu lần thứ nhất, hai triệu lần thứ hai..."

Ngay khi mọi người cho rằng đây sẽ là quyết định cuối cùng, ai ngờ rằng hàng sau lại có người lần nữa nhảy ra. "2 triệu 50 ngàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro