Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám người lần nữa xôn xao, mọi người đều nhao nhao nhìn về phía sau, chỉ thấy người giơ bảng là một người đẹp mặc bộ váy công sở, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, vóc người có chút nóng bỏng thì cũng không có cái gì đặc biệt, chắc là thư ký của một vị lão đạo giấu mặt nào đó.

Ngô Diệc Phàm không quay đầu lại, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người đột ngột xuất hiện đấu giá này, vẫn giữa nguyên biểu cảm lạnh lùng, tiếp tục kêu giá: "2 triệu 300 ngàn."

Không đợi người bán đấu giá nói, cô thư ký phía sau cũng lập tức bắt theo: "2 triệu 350 ngàn."

Ngô Diệc Phàm lại kêu giá: "2triệu 500 ngàn."

Cô thư kí cũng không chút do dự giơ bảng: "2 triệu 550 ngàn."

Hai người cứ luân phiên ra giá, mặc kệ Ngô Diệc Phàm ra giá cao bao nhiêu, bọn họ đều chăm chú theo sát, nhưng mỗi lần cũng chỉ cao hơn một chút, cứ mặt dày nhất quyết không bỏ qua.

Hoàng Tử Thao cũng hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Ngô Diệc Phàm. Lẽ nào, bởi vì bọn họ vừa mới để ý đến bức tranh này một chút mà Ngô Diệc Phàm đã sinh ra hứng thú mãnh liệt như vậy, bất kể giá nào cũng muốn mua hay sao? Mà cái người bí ẩn vẫn tiếp tục không buông tha kia là ai? Hoàng Tử Thao cảm thấy cảnh tượng này quá sức tưởng tượng, nhất thời không thể thích ứng kịp. Cậu cho rằng nó chỉ là niềm yêu thích của riêng mình cậu thôi, chỉ là một tác phẩm hội họa cậu nhiều lần quyến luyến xem trên máy tính mà thôi, thế nào mà đột nhiên lại có nhiều người cùng giành giật với nhau vậy? Cậu cảm thấy mình còn không khẩn trương bằng Ngô Diệc Phàm, một mặt cảm thấy giá tiền này rất cao, một mặt lại âm thầm hy vọng anh có thể thành công mua được.

Trong chớp mắt giá cả đã lên tới hơn 5 triệu.

Lúc này Ngô Diệc Phàm lại không thể kiên nhẫn với sự dây dưa này, muốn đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp báo giá lên 7 triệu, nhoáng một cái đề cao giá lên chừng một triệu. Phải biết rằng giá khởi đầu cũng chỉ có 800 ngàn, 7 triệu đã gấp tới 9 lần so với giá khởi điểm rồi.

Lần này đừng nói tới người bán đấu giá, bầu không khí toàn hội trường đều có chút sôi sục, ai cũng không ngờ rằng một buổi bán đấu giá thông thường lại gặp phải một màn kịch tính như vậy.

Vị thư kí kia cũng không lập tức đua theo, cô nhanh chóng gọi điện thoại, hiển nhiên giá tiền này đã vượt qua quyền hạn của cô, cô cần phải yêu cầu chỉ thị tiếp theo.

Rất nhanh cô gái đã cúp điện thoại, quay sang người bán đấu giá phất tay một cái, tỏ ý không hề ra giá nữa.

Mọi người trong phòng đấu giá cũng có chút thất vọng đối với kết cục đầu voi đuôi chuột này, vốn cho rằng còn có màn trình diễn của vị lão đại đứng sau cô gái kia, không ngờ lại dễ dàng bỏ qua như vậy, hại mọi người cũng không được xem một màn náo nhiệt nữa.

Có điều, cái giá tiền này cũng đủ làm người bán đấu giá hưng phấn rồi, anh ta gõ búa thật mạnh, lớn tiếng nói: "Chúc mừng anh đã dành được tác phẩm hội họa 'Nhẹ nhàng giết chết tôi' của họa sĩ Lưu Dã. Giá cuối cùng là 7 triệu. Chúc mừng!"

Hoàng Tử Thao giơ tay che miệng, bảy triệu, thực sự được Ngô Diệc Phàm mua lại. Trời ơi, bức tranh cậu yêu thích nhất!

Cậu cảm thấy mình sắp bị kích động đến phát khóc rồi, thiếu chút nữa không kiềm chế được muốn quay sang ôm Ngô Diệc Phàm để chúc mừng, tuy rằng về lý mà nói bức tranh này cũng không có quan hệ gì với cậu.

Mà vào lúc này, lúc cậu đang kích động không nguôi, ánh mắt trong lúc lơ đãng đột nhiên nhìn thấy một người đang dựa vào lan can trên hành lang uốn khúc tầng hai.

Trong tay anh ta cầm một ly sâm banh, cúi đầu nhìn về phía Hoàng Tử Thao tỏ ý mỉm cười.

Người đó là Kim Mân Thạc.

Hoàng Tử Thao cho rằng Kim Mân Thạc nhìn Ngô Diệc Phàm, nhưng nghiêng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm một chút, lại thấy anh hoàn toàn không hề chú ý đến Kim Mân Thạc, vẫn giữ nguyên thần thái cùng tư thế ngồi, yên tĩnh chờ đợi các món đồ đấu giá tiếp theo trên đài. Bề ngoài cũng hoàn toàn không nhìn thấy bức tranh anh bỏ ra một số tiền lớn để mua mang lại cho anh bất kỳ sự biến đổi tâm trạng gì.

Cậu lại ngẩng đầu nhìn Kim Mân Thạc lần nữa, anh ta rõ ràng phát hiện ra Hoàng Tử Thao đang chăm chú nhìn mình nên cười nâng ly rượu về phía cậu, làm ra khẩu hình "Chúc mừng" trên miệng.

Lần này, Hoàng Tử Thao khẳng định là anh ta ra hiệu với mình.

Nhưng Kim Mân Thạc như vậy là có ý gì? Hướng về phía cậu chúc mừng cái gì? Hoàng Tử Thao cảm thấy người đàn ông này đúng là khiến cho người khác thấy khó hiểu.

Mà quái lạ nhất là, vị thư kí phía sau kia, lúc này lại lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Kim Mân Thạc, hình như đang báo cáo chuyện gì với anh ta. Trong lòng Hoàng Tử Thao kinh ngạc không hiểu, lẽ nào anh ta chính là vị lão đại bí ẩn vừa tranh giành bức tranh với Ngô Diệc Phàm. Nhưng bọn họ không phải là bạn tốt hay sao? Vì sao anh ta còn làm như vậy?

Người này, trước nay hành động đều không có quy củ gì, Hoàng Tử Thao thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm nghĩ, vẫn là nên ít tiếp xúc với anh ta thì hơn.

Buổi đấu giá tiếp tục, Ngô Diệc Phàm nghiễm nhiên trở thành người yêu thích Lưu Dã, anh mua hết hai tác phẩm còn lại của Lưu Dã, có điều lần kế tiếp thuận lợi hơn nhiều so với lần trước, cũng không xuất hiện thêm người phá rối, giá cuối cùng cũng coi như là hợp lý.

Ngoài những thứ đó ra, Ngô Diệc Phàm không mua thêm bất kỳ tác phẩm nào nữa. Như thể hôm nay anh mang Hoàng Tử Thao đến tham gia cái buổi đấu giá này, chỉ là hướng về phía Lưu Dã. Nhưng từ trước tới nay, anh đâu có bao giờ quan tâm tới Lưu Dã, thậm chí đối với một tác phẩm của một họa sĩ đương đại lớn anh cũng đâu có cảm tình.

Nếu như Hoàng Tử Thao tự mình đa tình một chút, thậm chí sẽ cho rằng Ngô Diệc Phàm vì mình mà phá lệ.

Nhưng đương nhiên cậu không dám.

************

Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, Ngô Diệc Phàm lui về sau kí tên bàn giao một ít thủ tục, Hoàng Tử Thao ở lại hành lang trưng bày tranh vẽ, muốn nhìn lại các tác phẩm hội họa được bày, hai người tạm thời tách ra.

Nhưng được một lúc, Hoàng Tử Thao lại đụng phải Hoàng Thiên Trang.

Vừa trên sàn bán đấu giá không phát hiện ra người này, thế nào mà lại gặp trên hành lang triển lãm tranh? Lẽ nào cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là đây? Thực tế, trên hành lang ngoài bày tranh vẽ căn bản cũng không có ai, có vẻ như Hoàng Thiên Trang đặc biệt đợi Hoàng Tử Thao đến tìm cô ta.

Hoàng Tử Thao cũng không truy xét xem Hoàng Thiên Trang tại sao lại xuất hiện ở nơi này, cậu theo bản năng thầm nghĩ muốn tránh đi, không muốn tiếp xúc cùng người như vậy, bởi vì cậu không biết Hoàng Thiên Trang còn muốn ngáng đường nói những lời khó nghe nào nữa. Đáng tiếc, Hoàng Thiên Trang trước sau như một vẫn không dễ dàng buông tha cho cậu, dường như tìm mọi cách làm cho cậu không thoải mái mới chịu bỏ qua.

Chỉ nghe loáng thoáng thấy Hoàng Thiên Trang nói: "Anh, anh làm gì mà vội vã vậy ạ? Anh em chúng ta khó khăn lắm mới có dịp gặp nhau, không ít nhiều trò chuyện với nhau vài câu, thế nào thì mới thể hiện tình cảm anh em sâu đậm chứ?"

Gương mặt Hoàng Tử Thao lạnh lùng. "Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, mẹ tôi chỉ sinh ra có mình tôi, tôi không biết cậu là nghiệt chủng từ đâu tới, tôi chưa bao giờ có cô em gái như vậy."

Hoàng Thiên Trang lại dường như đến có chuẩn bị, cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói rằng: "Anh, anh luôn không nhận cô em gái này, cũng không phải bởi vì coi thường mẹ tôi hay sao? Phá hủy tình cảm hôn nhân giữa ba và bác gái. Thế nhưng anh à, chính anh cũng đê tiện như vậy, anh cũng làm kẻ thứ ba giữa Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng. Anh lại có tư cách gì coi thường mẹ con tôi."

"Làm sao cậu biết Trương Nghệ Hưng?" Hoàng Tử Thao lớn tiếng chất vấn. Cậu vừa mới nghe thấy tên Trương Nghệ Hưng liền cảm thấy cả người đều không được bình thường. Đương nhiên, chuyện của Trương Nghệ Hưng năm đó cũng không mấy người biết, huống chi lúc đó Hoàng Thiên Trang mới có mấy tuổi, từ đâu mà biết được chứ?

"Anh thân yêu của em, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu anh đã làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy, sao lại sợ em nói ra gì chứ?"

Hoàng Tử Thao trong lúc nhất thời cũng chỉ biết giả vờ mạnh mẽ. "Đó là ân oán giữa tôi, Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm, không tới lượt cậu quan tâm."

"Anh, anh đang chột dạ. Anh sợ tôi chọc thủng cái lớp mặt nạ cao quý của anh." Hoàng Thiên Trang cười ngọt, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia thâm độc. "Giả bộ thánh thiện gì chứ? Thực chất bên trong chính là đồ đê tiện. Anh cho rằng mình thay hình đổi dạng rồi thì anh Diệc Phàm sẽ yêu anh thật lòng hay sao? Tôi cho anh biết, anh ấy chỉ chung thủy yêu Trương Nghệ Hưng! Thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng. Đáng tiếc nếu không phải lúc đó anh hoành đao đoạt ái, tìm người cưỡng dâm Trương Nghệ Hưng, để lại một cái bóng ma trong lòng cậu ấy, đến bây giờ cũng không có cách nào tiếp nhận tình cảm của người đàn ông khác, không thể ở cùng một chỗ với anh Diệc Phàm. Không phải bây giờ anh vẫn nghĩ rằng anh Diệc Phàm muốn chạm vào anh ấy chứ? Cùng lắm là muốn phát tiết để trả thù trên cơ thể của anh mà thôi. Cưỡng dâm, anh à, tôi thật không ngờ anh cũng là đàn ông, sao lại ra tay độc ác đến mức này, làm những chuyện như vậy với một chàng trai vô tội..."

"Được rồi, Hoàng Thiên Trang, tôi mặc kệ cô từ đâu mà nghe được chuyện này, nói chung chuyện này không liên quan đến cô! Oan có đầu nợ có chủ, tôi đã làm sai chuyện tự nhiên sẽ có người đến tìm tôi đòi lại, tôi có trả giá đắt cũng không cần tới lượt cô nhắc nhở. Cô lại nhiều lần muốn tìm tôi gây phiền phức như vậy rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

"Anh, anh đừng nên tức giận chứ, em sao có thể tới tìm anh gây phiền phức chứ? Em tới làm việc tốt nhắc nhở anh. Tránh cho anh ngu ngốc bán mình cũng còn không biết."

"Nhắc nhở tôi cái gì? Hoàng Thiên Trang, tôi cho cô biết, tôi không cần! Cũng làm phiền cô tránh xa tôi ra một chút." Thực sự Hoàng Tử Thao không muốn dây dưa cùng cô ta, nói xong xoay người rời đi.

Nhưng Hoàng Thiên Trang lại tiến lên ngăn cản lối đi của Hoàng Tử Thao. "Anh, ngay cả nghe anh cũng không dám nghe cho xong hay sao? Anh đang sợ cái gì chứ?"

"Hoàng Thiên Trang, cô tránh ra! Tôi không có hứng thú nói chuyện vớ vẩn với cô, bữa tiệc cuối năm lần trước, cô nói cái gì mà ở cùng Ngô Diệc Phàm, cô cảm thấy anh Diệc Phàm trong miệng cô sẽ thích nghe những lời bịa đặt của cô hay sao? Cô nghĩ nếu như tôi đem toàn bộ lời nói dối của cô thuật lại không sót chữ nào cho anh ta, anh ta sẽ làm gì với cô? Anh ta sẽ để yên sao?"

Hoàng Thiên Trang thoáng sững sờ, nhưng mà sự chần chờ chỉ lóe lên giây lát, cô ta lại cười ngọt ngào, vẻ mặt hiền lành nói: "Tôi thừa nhận lần trước tôi lừa anh, nhưng cùng lắm chỉ muốn đùa với anh một chút thôi, không cần hẹp hòi vội vã đi tố cáo như vậy chứ. Anh à, lần này tôi thật tình tới nhắc nhở anh thức tỉnh."

Vừa nói, cô ta vừa giả vờ làm dáng vẻ chân thành. "Anh cho rằng, hôm nay anh Diệc Phàm mang anh tới buổi đấu giá này là vì muốn anh vui? Thôi đi, là bởi vì hôm nay Kim Mân Thạc, Kim công tử tới đây."

Kim Mân Thạc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro