Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thiên Trang nói đúng, quả thực Hoàng Tử Thao rất sợ. Cậu sợ nghe thấy Hoàng Thiên Trang nói lung tung cái gì đó. Quan hệ giữa cậu và Ngô Diệc Phàm vốn đã lung lay sắp đổ, chưa kể đến Hoàng Thiên Trang còn nói ra những suy nghĩ trong lòng cậu, sợ nhất khi nghe thấy cái tên đó – Trương Nghệ Hưng. Bởi vậy cậu càng thêm sợ hãi, cậu biết có quá nhiều điều có thể sẽ dễ dàng phá vỡ mối quan hệ vô cùng mỏng manh giữa cậu và Ngô Diệc Phàm.

Cậu thừa nhận cho tới bây giờ mình đều không thông minh, cũng không có nhiều tâm kế như vậy, ngoại trừ vài lời nói ngoan cố của cậu thì không còn có cái gì để ngăn chặn, giáo huấn Hoàng Thiên Trang thêm nữa. Cho nên cậu chỉ muốn chạy trốn, cũng chỉ có thể chạy trốn.

Nhưng lúc Hoàng Thiên Trang nói ra cái tên Kim Mân Thạc, cái tên này ban đầu cũng làm cậu có chút nghi hoặc, bước chân của cậu không tự chủ thoáng chốc ngừng lại.

Ngay lập tức Hoàng Thiên Trang bắt được ánh mắt do dự của Hoàng Tử Thao, cô ta thừa dịp tiến lên lấy thân phận em gái nói: "Anh, Kim công tử thân phận gì? Nhà họ Kim địa vị gì? Coi như anh ở nước ngoài bảy năm, về nước mấy tháng nay hẳn cũng có nghe qua. Chính như anh Diệc Phàm, không có nhà họ Kim ở sau lưng chống đỡ thì đâu thể đơn giản có được địa vị như hôm nay."

"Ngô Diệc Phàm và Kim Mân Thạc là anh em, bạn bè tốt, điều này tôi vẫn biết, nhưng cái này thì có liên quan gì đến tôi?"

"Anh đều biết, như vậy anh biết biệt danh bên ngoài của Kim công tử, thích nhất là làm chuyện sưu tầm các loại sắc đẹp hay không? Anh có biết hôm nay Ngô Diệc Phàm mang anh tới buổi bán đấu giá này là để cho Kim công Tử ngắm hay không?

"Có ý gì?"

"Anh trai thân yêu, anh vẫn chưa rõ hay sao? Kỳ thực lần trước lúc ở bữa tiệc cuối năm, Kim công tử nhìn trúng anh, nghe nói còn là nhớ mãi không quên, cho nên anh ta muốn anh Diệc Phàm bỏ đi những thứ yêu thích. Anh, anh cảm thấy địa vị của mình trong lòng anh Diệc Phàm là như thế nào, anh ấy sẽ làm thế nào đây? Anh nghĩ anh ấy sẽ trở mặt cùng Kim công tử hay sao?"

"Hoàng Thiên Trang, mỗi một từ cô nói tôi đều không tin. Như lời cô nói, dạng người đẹp nào mà Kim công tử chưa thấy qua, tôi không đến mức cảm thấy mình đẹp như thần tiên, có thể khiến cho loại công tử đào hoa, tay tình trường lão luyện đó phải thương nhớ. Làm phiền cô lần sau muốn biên soạn lời nói dối, cũng làm cho giống một chút."

"Anh à, anh nói không sai, Kim công tử ánh mắt tinh tường, nhưng anh cũng đừng nên coi nhẹ mình, nhan sắc của anh vẫn đủ làm Kim công tử liếc một cái rồi. Huống chi, có câu nói: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không vụng trộm được. Bữa tiệc cuối năm lần trước Kim công tử chưa kịp làm được nên vẫn nhớ nhung anh cũng chẳng có gì là lạ. Có điều, phải nói rằng số anh cũng thật tốt, hôm nay đột nhiên người vợ Kim Chung Đại của Kim công tử lại quyết định muốn tới, cho nên anh ta mới bỏ hành động. Nếu không, anh nghĩ rằng anh vẫn có thể ở đây nói chuyện với tôi hay sao? Tôi sợ, không khéo anh đã sớm được dâng lên giường của Kim công tử rồi. Tôi nói những điều này cho anh nghe cũng là làm tròn bổn phận của một cô em gái. Hy vọng anh có thể nhìn rõ bộ mặt thật sự của người đàn ông không yêu anh. Anh Diệc Phàm yêu Trương Nghệ Hưng, điểm này tôi và anh đều rất rõ ràng, anh ấy vì muốn báo thù nên mới ở cùng anh. Lần này may mắn là cuối cùng Kim công tử lại bỏ qua anh, nhưng ai mà biết được lần sau lại có thêm Trần, Lý công tử nào xuất hiện nữa? Đến lúc đó anh ấy ngán anh rồi, lại tiếp tục tặng cho người khác. Anh à, đến lúc đó anh phải làm sao chứ?"

Hoàng Thiên Trang bày bộ dạng chân thành, Hoàng Tử Thao chỉ cảm thấy ghê tởm muốn ói. "Những điều này không cần cô nhọc lòng quan tâm, cô có nói nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ không tin. Hoàng Thiên Trang, tôi không hiểu vì sao cô còn nhỏ tuổi như vậy mà không học hành cho tốt, suốt ngày đi học làm những chuyện đâm bị thóc chọc bị gạo như vậy. Chả nhẽ mẹ nào con nấy."

"Tôi nói thật hay giả, anh à, anh nên suy nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu. Thế nhưng nói đến học hành tốt, anh hẳn là không có một chút tư cách giáo dục tôi. Ban đầu, là ai chọc bác gái tức chết chứ? Trước đây, tôi còn nghĩ nguyên nhân là do đoạn phim khiêu dâm kia của anh, sau mới phát hiện ra còn vì một người đàn ông mà tìm người cưỡng dâm Trương Nghệ Hưng, thảo nào mà bác gái tức giận phát bệnh tim. Chuyện điên rồ như vậy, lúc đó anh mới có mười mấy tuổi, đấy mới đúng thật là tuổi còn nhỏ mà không học hành cho tốt ấy chứ?"

"Câm miệng!"

Hoàng Thiên Trang lại càng không câm miệng, một mặt càng làm Hoàng Tử Thao tức giận. "Được rồi, anh à, anh có biết ai là người tung đoạn phim khiêu dâm của anh hay không? Chính là anh Diệc Phàm. Anh ấy vì muốn trả thù những chuyện anh đã làm với Trương Nghệ Hưng. Có đôi lúc, tôi cũng không khỏi bội phục con người anh. Lại nói thêm, nếu không phải anh Diệc Phàm tung đoạn phim khiêu dâm đó, bác gái cũng sẽ không bị phát bệnh tim đúng không? Nói như vậy, anh ấy cũng coi như là gián tiếp hại chết bác gái, và anh chính là một trong những hung thủ không phải sao? Nhưng anh à, thế mà anh cũng có thể không cần thể diện tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, cùng mây mưa trên giường với anh ấy, không biết buổi tối có gặp ác mộng thấy bác gái hay không? Anh nói xem, bác gái mà nhìn thấy hai người trần truồng lăn lộn thì ở dưới suối vàng có yên lòng hay không?"

Hoàng Tử Thao cũng không nhịn được nữa, giương tay đánh tới, Hoàng Thiên Trang lại như sớm có phòng bị, ngược lại bắt được cổ tay của Hoàng Tử Thao hất xuống. "Anh, anh bị tôi nói trúng tim đen rồi, thẹn quá hóa giận sao."

Hoàng Tử Thao cảm giác toàn bộ bàn tay của mình đều vì tức giận mà run lên, nhưng một lần không hề đánh trúng Hoàng Thiên Trang, mà toàn thân như cạn kiệt, cậu đã không còn sức lực để ra tay thêm nữa.

Năm đó, chuyện của Trương Nghệ Hưng bị mẹ cậu ép xuống, ngay cả ba cũng không biết. Rốt cuộc, Hoàng Thiên Trang từ đâu mà biết được chuyện này? Mà đoạn phim sex bị tiết lộ, tuy cậu và anh tư đều từng nghi ngờ do Ngô Diệc Phàm, nhưng nhiều năm qua, cũng chưa từ xác định chắc chắn. Thực tế, cậu vẫn tự nhủ, không phải do Ngô Diệc Phàm làm, anh không đến mức thấp hèn như vậy. Dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cậu, cùng với người đàn ông cậu yêu nhất. Cậu không muốn thừa nhận từ đầu đến cuối đều là cạm bẫy, một hồi lừa dối. Không muốn thừa nhận, từ đầu đến cuối Ngô Diệc Phàm không có một chút thương hại cậu, không có một chút tình cảm với cậu. Nhưng tại sao vẻ mặt của Hoàng Thiên Trang lại nói chắc như đinh đóng cột vậy? Còn có Kim Mân Thạc, rốt cuộc Hoàng Thiên Trang nói năng bậy bạ hay là sự thật?

Hoàng Tử Thao cảm thấy con người trước mắt quá mức nham hiểm đáng sợ, nhưng cậu không thể đứng trước mặt cô ta biểu hiện một chút dao động ra ngoài sắc mặt được nên kiêu căng nói: "Tôi đây chỉ muốn đánh một con chó điên cắn bậy mà thôi. Tôi không biết cô nghe được tin đồn này từ đâu, nhưng cho dù là chính cô nói ra, mỗi một từ chính miệng cô nói ra đều không có bất kỳ sự tin cậy nào đối với tôi."

"Anh, anh chưa tin? Ha ha, vậy tôi cho anh nghe đoạn ghi âm được chứ?" Nói xong, Hoàng Thiên Trang lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên là đến có chuẩn bị.

Trong ghi âm có chút tạp âm, như là lén ghi lại.

Đầu tiên là một giọng nữ: "Anh Trương, anh đừng nên uống nữa, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm tổn hại bản thân."

"Không, Hiểu Hiểu, cậu để tôi uống, uống say, sẽ không cần phải chịu những chuyện đau khổ này nữa." Hoàng Tử Thao bỗng nhiên căng thẳng, là Trương Nghệ Hưng, giọng nói của Trương Nghệ Hưng, cậu khắc cốt ghi xương không thể quên.

"Anh Trương, anh như vậy anh Ngô nhìn thấy sẽ trách chúng tôi, anh ấy sẽ đau lòng."

"Đúng vậy, A Phàm, đừng nói với A Phàm, tôi có lỗi với anh ấy, tôi đã ô uế, cũng không xứng với anh ấy nữa."

"Anh Trương, anh đừng nói như vậy, anh Ngô đối tốt với anh như vậy, sao anh ấy có thể ghét bỏ anh?"

"Anh ấy không ruồng bỏ tôi, tôi lại ruồng bỏ chính mình. Nhiều đàn ông như vậy, ba hay năm gã? Tôi vừa nghĩ đến liền run cả người, tôi muốn ói, tôi đã không có cách nào ở cùng A Phàm nữa rồi. Tôi hận Hoàng Tử Thao, là cậu ta hủy hoại tôi, hủy hoại hạnh phúc của tôi và A Phàm. Tôi hận không thể lột da cậu ta, róc xương cậu ta."

"Cậu ta sẽ nhận được báo ứng, anh Ngô sẽ báo thù cho anh."

"Không, Hiểu Hiểu, đây chính là nỗi khổ của tôi. Đương nhiên, A Phàm vì giúp tôi báo thù, đã đem đoạn phim khiêu dâm của con khốn kia tung lên mạng, bây giờ, lại giả vờ ở cùng cậu ta để làm nhục cậu ta. Nhưng những điều này đều không phải tôi mong muốn nhìn thấy. Không sai, tôi hận Hoàng Tử Thao, nhưng tôi không hy vọng Ngô Diệc Phàm cũng giống như tôi, bị vây hãm trong thù hận không rút ra được. A Phàm, anh ấy rõ ràng trong sáng, vui vẻ. Anh ấy không nên vì tôi mà làm cho đôi tay trở nên dơ bẩn như vậy..."

Ghi âm đến đây thì ngừng lại, Hoàng Tử Thao cảm thấy mỗi một câu Trương Nghệ Hưng nói ra đều như mũi dao nhọn, cắm trong tim của cậu, sắc mặt của cậu trở nên trắng bệch, là ân hận lúc đầu đã làm sai, là vô cùng hổ thẹn, một lần nữa, buộc cậu phải đối mặt với hiện thực đẫm máu giữa cậu và Ngô Diệc Phàm.

Cậu mạnh mẽ chống một hơi, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Trang, khàn giọng hỏi lại lần nữa: "Vậy cô tới đây tìm tôi gây phiền phức, trăm phương ngàn kế bới ra những chuyện này, rốt cuộc có lợi gì cho cô."

"Anh à, anh đã quên sao? Tôi thích anh Diệc Phàm. Một cô gái yêu chân thành một người đàn ông, cuối cùng vẫn làm ra những chuyện mất lý trí, giống như anh năm xưa ấy. Có điều, là tôi phát hiện mỗi tháng anh Diệc Phàm đều đều đặn tới câu lạc bộ 'Thiên Thiên' của Trương Nghệ Hưng, mới cao hứng điều tra chuyện của cậu ấy, sắp xếp người tiếp cận cậu ấy. ai biết lại có thu hoạch lớn như vậy, không như vậy sẽ không biết được câu chuyện vẻ vang năm xưa của anh. Tôi nói rõ ràng như vậy rồi anh còn cần hỏi có lợi gì cho tôi hay sao? Anh rời khỏi Ngô Diệc Phàm, chính là lợi ích tốt nhất cho tôi."

Hoàng Tử Thao cười thê lương một tiếng. "Cô quên mất Trương Nghệ Hưng rồi à? Đúng như lời cô nói, tôi chỉ là đối tượng để Ngô Diệc Phàm trả thù, anh ta yêu Trương Nghệ Hưng như vậy, cô có đánh đuổi được tôi cũng hoàn toàn chẳng được tích sự gì?"

"Trương Nghệ Hưng đã sớm bị anh hủy hoại, cho dù anh Diệc Phàm có lòng, bọn họ cũng không có khả năng. Còn đánh đuổi anh, dĩ nhiên không phải nghĩ rằng anh có uy hiếp gì. Chỉ là một con ruồi, mặc dù đối với người khác không có tổn hại gì, nhưng nào có ai có thể bình tĩnh nhìn nó bay tới bay lui chứ? Anh à, tôi nói đến mức này rồi, phàm là người vẫn còn biết nhục nhã, nên biết chạy đi, chạy ra nước ngoài đừng trở về, anh nói có đúng không?"

Nói xong Hoàng Thiên Trang giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút. "Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh Diệc Phàm cũng sắp tới tìm anh. Tôi nên đi trước. Anh à, lời nói của tôi anh nên suy nghĩ lại thật kỹ, bất kể thế nào anh em chúng ta cũng là cùng cha khác mẹ, cuối cùng tôi có lòng nhắc nhở anh một câu, rời khỏi anh ấy, buông tha chính anh, cũng là buông tha anh ấy."

Sau đó, Hoàng Thiên Trang không hề liếc nhìn Hoàng Tử Thao một cái, cô ta đạp giày cao gót, tao nhã bước đi, để lại Hoàng Tử Thao một mình đứng trước tác phẩm hội họa của Lưu Dã, nhỏ bé mà bất lực.

************

Sau khi đi ra khỏi hành lang bày tranh vẽ, Hoàng Thiên Trang rút di động ra gọi điện thoại.

"Chuyện anh dặn dò, tất cả tôi đã làm xong. Đem tất cả những lời anh dặn nói lại cho cậu ta nghe rồi, người anh đó của tôi tuy rằng còn mạnh miệng, nhưng có lẽ cũng đã tin bảy tám phần rồi, nhờ có đoạn ghi âm của anh. Anh Trương, bây giờ đến lượt chuyện anh đồng ý với tôi."

"Cô yên tâm, Tiểu Thi, mỗi lần Kim công tử tới đều là tới câu lạc bộ 'Thiên Thiên' của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng sắp xếp cho hai người một cuộc gặp gỡ thật tốt. Đám cưới của anh ta và người vợ Kim Chung Đại cùng lắm chỉ là hôn nhân thương mại, đều là vui đùa. Lần này tình nhân cũ của Kim Chung Đại đã trở về, chính là thời cơ tốt cho cô thừa cơ mà xông vào. Đến lúc đó cô có thể leo lên chiếc thuyền lớn là Kim công tử, thế chỗ Kim Chung Đại, cũng đừng quên anh Trương này."

"Anh Trương cứ nói đùa, ngu xuẩn như tôi quả thật so với đầu ngón tay của anh cũng không bằng, không biết anh ta dựa vào cái gì mà cùng tranh với anh. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, đều đạt được thứ mình mong muốn."

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro