Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên hành lang bày tranh, tác phẩm hội họa "nhẹ nhàng giết chết tôi"

Hoàng Tử Thao cố gắng duy trì cơ thể đến khi Hoàng Thiên Trang rời đi, cuối cùng cũng chậm rãi ngồi xuống đất.

Hành lang mênh mông không một bóng người, chỉ còn lại cậu và bức tranh.

Trời hồng nhạt, đất màu xám, một cô gái nhỏ cầm trong tay con dao sắc bén cùng con heo đang nghếch đầu lên, thứ duy nhất liên kết giữa bọn họ là cái bóng màu đen trên mặt đất, mịt mờ...

Hoàng Thiên Trang nói thật sao? Hôm nay Ngô Diệc Phàm mang cậu tới tham gia buổi đấu giá này là vì muốn dâng cậu cho Kim Mân Thạc? Lý trí nói cho cậu biết không nên tin Hoàng Thiên Trang, nhưng đầu óc cậu không có cách nào ngừng hồi tưởng.

Cậu nhớ tới cái đêm Ngô Diệc Phàm trở về, anh bảo cậu mặc một bộ vest thật đẹp cùng anh tham gia buổi bán đấu giá. Bữa tiệc cuối năm khi Kim Mân Thạc thanh toán giúp cậu, nói bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ quen biết, trước khi đi rõ ràng Kim Mân Thạc còn liếc nhìn cậu một cái. Hôm nay trước khi bán đấu giá, trên hành lang Kim Mân Thạc còn nói, anh ta không hề che giấu chút nào nói hôm nay anh ta đặc biệt đến để nhìn cậu, nói nhớ mãi không quên cậu, nếu Ngô Diệc Phàm không cần cậu nữa thì cậu phải tìm anh ta, trong phòng đấu giá Kim Mân Thạc đứng trên tầng hai còn tỏ ý mỉm cười với cậu, Ngô Diệc Phàm làm như không thấy, còn có, hộp bánh bao cua, dì Dương nói để trong tủ lạnh sắp bị hỏng, là Kim Mân Thạc để Ngô Diệc Phàm mang về cho cậu ư? Lúc đó, nét mặt Ngô Diệc Phàm có chút lúng túng...

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình không dám nghĩ thêm nữa, những manh mối này như những sợi tơ nhện, đúng như Hoàng Thiên Trang từng nói, cậu quá ngu ngốc, hoặc là quá cố chấp hay sao?

Ngô Diệc Phàm hận cậu, ghét bỏ cậu, cậu đều biết. Nhưng thời điểm ở trên núi tuyết, cậu lại không ngừng kìm nén, nhưng cũng không ngừng hy vọng có kỳ tích. Cậu cho rằng Ngô Diệc Phàm cũng sẽ có lúc mềm lòng, sẽ dần dần buông tha cậu. Cậu không cầu mong giữa bọn họ có bất kỳ khả năng gì, chỉ hy vọng cậu không còn là kẻ thù của anh nữa.

Nhưng những lời nói của Trương Nghệ Hưng đã xé tan toàn bộ hy vọng nhỏ bé của cậu.

Năm đó, thì ra chính anh tung đoạn phim của cậu, hóa ra lần đầu tiên của hai người, Ngô Diệc Phàm cũng đã đặt bẫy, chủ ý chụp lén những đoạn bọn họ triền miên. Nhưng khi đó cậu vẫn chưa hề làm gì cả, lẽ nào là bởi vì cậu không ngừng quấn lấy anh ta, anh ta liền tàn nhẫn, chán ghét, thế nên mới cho cậu một bài học đả kích nặng nề như vậy?

Chuyện cũ rõ ràng, đã nhiều năm như vậy, nghĩ lại một chút, những hình ảnh sinh động lập tức hiện ra trước mắt. Vết thương chỉ cần bị người khác rạch một chút, những hình dạng xấu xí ghê tởm đều bị lộ ra, thì ra bảy năm qua chưa từng khỏi hẳn.

Bảy năm, Hoàng Tử Thao ôm lấy đầu. Bảy năm trước, toàn bộ đều mở đầu cho một sai lầm, là ngọn nguồn cho tất cả bi kịch, nhưng số phận lại mang theo một chiếc mặt nạ hoa hồng, dụ dỗ con người nhảy xuống vực thẳm...

*************

Bảy năm trước, trong bữa cơm chia tay Hoàng Tử Thao tốt nghiệp trung học.

Cậu cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế giới, giống như một giấc mơ, nam thần của cậu, bước từ những đám mây đầy màu sắc xuống trước mặt cậu, ngay khi cậu chuẩn bị dâng trà nhận thua, thậm chí còn tự xưng là "người thân".

"Người thân" chính là thừa nhận anh là bạn trai của cậu, đúng không? Đúng không?

Hoàng Tử Thao lặng lẽ kéo cậu bạn tốt Lộc Hàm qua một bên, không nhịn được hỏi thêm lần nữa.

Khi lấy được câu trả lời khẳng định của Lộc Hàm, cậu có chút bất bình lại có chút tinh nghịch nói: "Nhưng anh ấy cũng không hỏi mình có muốn làm bạn trai của anh ấy hay không? Còn chưa để mình suy nghĩ một chút đấy."

Lộc Hàm cười hì hì đẩy cậu một cái. "Thôi đi, đừng có mà được tiện nghi lại khoe mẽ. Cậu cũng không nhìn xem cậu biến Chu Thiên Vũ thành cái gì rồi. Không ngờ cậu thực sự có thể thu phục Ngô Diệc Phàm vào trong tay."

"Cũng phải... Mặc kệ những tiểu tiết kia, nói chung, anh ấy là của mình."

Anh là của cậu, buổi tối nào đó, trong lòng Hoàng Tử Thao vẫn quanh quẩn những lời nói này. Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh đều tuyệt vời như vậy, trên mặt cậu vẫn treo nguyên nụ cười tươi rói, nhưng trong ánh mắt lại như có chút ẩm ướt, dường như chóp mũi lúc nào cũng có chút đau xót, rơi lệ. Cậu cạn chén với từng người, hận không thể đứng lên bàn mà la lớn: "Ngô Diệc Phàm là của Hoàng Tử Thao rồi!"

Đó là lúc tình yêu đẹp nhất, bạn cho rằng người bạn yêu cuối cùng cũng yêu bạn, bạn không thể tin, nhưng hạnh phúc của bạn đều đang không ngừng nảy nở.

Mà Ngô Diệc Phàm vẫn liên tục xứng danh anh bạn trai bầu bạn ở bên cạnh cậu, không nói quá nhiều, hay trong ánh mắt anh cũng không nhìn ra ít nhiều sự cưng chìu, nhưng anh vẫn một mực ở bên cạnh cậu, như vậy không đủ hay sao?

Sau đêm đó, Hoàng Tử Thao uống khá nhiều, cậu chìm đắm ngã vào lòng Ngô Diệc Phàm. Từ lâu cậu đã quên mất nên về nhà thế nào, ngày hôm sau Lộc Hàm nói cho cậu biết, Ngô Diệc Phàm cõng cậu rời đi.

Cậu còn nhớ rõ mùi vị tươi mát, sạch sẽ trên người anh. Bộ quần áo ban ngày vừa giặt xà bông, sau đó được phơi khô dưới cái nắng ấm áp của mùa hè. Cậu nằm trên lưng anh, gương mặt cọ qua cọ lại quanh cái ót của anh. Lúc đó, kiểu tóc của anh rất đơn giản, có lẽ là do mùa hè, cắt ngắn gọn gàng, cứng rắn, đâm vào da cậu, không biết là đau hay là ngứa. Ánh đèn đường có vẻ yếu ớt, bao trùm xuống một màu vàng ấm áp, có nhiều côn trùng nhỏ quanh quẩn bên người, cậu lười nhác không muốn đưa tay xua đuổi.

Thời gian sau khi say rượu cứ ẩn ẩn hiện hiện, chỉ còn đứt quãng từng đoạn từng đoạn một, cậu không thể nhớ lại hoàn chỉnh mọi chi tiết, nhưng cảm giác nhỏ nhoi khi nằm trên lưng anh lại như một chiếc rễ cắm sâu trong kí ức của cậu.

Cậu nói, Ngô Diệc Phàm, anh cứ cõng em như thế nhé.

Anh nói, vậy em cần phải giảm cân.

...

Sau đó, đoạn đường này, cậu không thể nhớ thêm bất cứ điều gì nữa.

Chờ cho đến khi hồi ức hiện ra, cậu đã nằm ở trên giường.

Cậu mơ hồ mở hai mắt, muốn cố gắng suy nghĩ thật lâu, cậu mới nhận ra đây là căn nhà mà trước đây mẹ tặng cho cậu, mà Ngô Diệc Phàm thì đang nằm ngủ trên sô pha ở phòng khách canh chừng cậu cả đêm.

Cậu cảm thấy mình cũng thật là một kỳ tích, thậm chí say đến mức hồ đồ, vẫn có thể hai lần dẫn Ngô Diệc Phàm đến căn phòng của cậu mà trước nay anh chưa từng tới.

Hoàng Tử Thao cảm thấy rất khát nước, cậu muốn rời giường tìm nước uống.

Phòng ngủ và phòng khách thông nhau một cách cửa khép hờ, Hoàng Tử Thao rời giường tiếng động cũng không nhỏ, cậu đã đánh thức Ngô Diệc Phàm.

Cậu vô cùng ngượng ngùng nói: " Đánh thức anh rồi."

"Em muốn uống nước sao?" Ngô Diệc Phàm hỏi lại thay câu trả lời.

"Hả? Làm sao anh biết?"

"Đa số người uống say nửa đêm sẽ khát nước." Ngô Diệc Phàm đứng dậy rót cho Hoàng Tử Thao một cốc nước. Căn phòng này Hoàng Tử Thao còn chưa quen thuộc, cũng không biết anh làm thế nào mà tìm được cốc, còn chuẩn bị cả nước nguội trước.

Hoàng Tử Thao đón nhận cái cốc, một hơi uống hết hơn nửa cốc nước, sau đó mới ý thức được những chuyện tối hôm trước đã quên hết, cậu say rượu đến mức mất trí nhớ rồi.

Cậu có chút lúng túng hỏi: "Tối hôm qua, em có làm chuyện mất mặt gì không?"

"Cũng may, ở trong quán ăn ói ra một lần; ngay trước mặt cười nhạo một người đàn ông xấu xí hai lần, ba lần; uống cạn một bình rượu với một người bạn; không biết bởi vì sao muốn đứng lên bàn ăn cơm tới bốn lần..."

"Được rồi, được rồi, không cần nói, em thừa nhận lúc em uống rượu phẩm chất không tốt." Hoàng Tử Thao vội vã ngăn cản, không muốn nghe những chuyện say rượu mất mặt của mình nữa, cậu khó khăn ấp úng nói: "Hix, Ngô Diệc Phàm, cảm ơn, cảm ơn anh đã đưa em về."

Ngô Diệc Phàm không đáp lại lời cảm ơn khách sáo của Hoàng Tử Thao, anh quay lại trên ghế sô pha tìm một vị trí thoải mái. "Bây giờ còn sớm, mới có ba giờ sáng, em tiếp tục quay về ngủ đi. Không cần lo lắng, Lộc Hàm đã giúp em gọi điện thoại về nhà, nói cậu ấy ở cùng với em."

"Hả, à phải, em quên báo cho mẹ chuyện này." Lúc này Hoàng Tử Thao mới chợt nhớ ra, cậu thốt lên. Có điều cậu nói xong cũng hối hận, bởi vì cậu nhìn thấy ánh mắt Ngô Diệc Phàm khẽ nhếch lên, làm ra vẻ khinh thường.

Kỳ thực, ánh mắt này so với cái nhìn lúc trước của Ngô Diệc Phàm đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng vẫn chuẩn xác làm cậu cảm nhận được sự ngu dốt của bản thân.

Xấu hổ, Hoàng Tử Thao đi tới gần sô pha, ngồi xổm trước mặt Ngô Diệc Phàm tức giận nói: " Ai uống say rồi còn có thể tỉnh táo xử lí từng chuyện thật tốt chứ hả?"

"Vì thế không nên uống say." Ngô Diệc Phàm đưa tay vò rối tóc cậu, giống như vuốt ve một con chó nhỏ.

Đây là động tác thân mật, chiều chuộng của người yêu thích chứ? Hoàng Tử Thao có chút sững sờ không kịp phản ứng.

Mà Ngô Diệc Phàm làm xong động tác này cũng không để ý tới cậu nữa, tự mình xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía Hoàng Tử Thao, giống như chuẩn bị tiếp tục ngủ.

Nhưng Hoàng Tử Thao còn trẻ hay giận dữ, cậu chỉ sửng sốt một lúc, liền dương dương tự đắc đặt câu hỏi: "Anh thích em đúng không? Ngô Diệc Phàm."

Nhưng đáp lại lời cậu lại là: "Khi nào em vào ngủ nhớ tắt đèn."

Hoàng Tử Thao tức giận đẩy Ngô Diệc Phàm một cái, đương nhiên là không nỡ dùng sức. Sau đó cậu có chút giận dữ đứng dậy quay về phòng ngủ, trong lòng thầm hạ quyết tâm: "Hừ, sớm hay muộn em sẽ làm cho anh nói những lời còn sến hơn câu anh thích em gấp vạn lần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro