Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi Hoàng Tử Thao quay lại nhà họ Hoàng, Lộc Hàm gọi điện thoại rất nhiều, hai người nói chuyện tào lao về tình hình bữa cơm chia tay tối hôm trước tận nửa ngày mới thôi, cuối cùng Lộc Hàm thần bí hề hề hỏi: "Hai người, tối hôm qua, ở cùng một phòng, có làm cái gì không hả?"

Quả thực, Hoàng Tử Thao có thể tưởng tưởng ra cái nháy mắt của Lộc Hàm đầu bên kia điện thoại.

Cậu dõng dạc quát lớn: "Này, Lộc Hàm! Chúng mình vừa mới bắt đầu, rất thuần khiết không được sao?"

"Xùy, nghe nói cậu nào đó ở lớp bên cạnh đêm qua đã gì gì đó với bạn trai rồi đấy. Chúng ta đã trưởng thành rồi, trong trắng là chuyện vẻ vang gì lắm sao?"

Thực tế, ngoài miệng Hoàng Tử Thao nói thì vậy, nhưng trong lòng vẫn rất xấu hổ đối với những chuyện đó. Giống như chó hay sủa thì không cắn người vậy.

Ngay cả khi cậu tìm mọi cách theo đuổi tình yêu của Ngô Diệc Phàm, thậm chí còn cởi quần áo kêu anh ta bôi tuýp thuốc dị ứng, thực tế nếu như hôm đó Ngô Diệc Phàm thực sự giúp cậu bôi thuốc, cậu cũng chỉ nghĩ đến bước đó thôi, còn nhiều hơn thì cậu chưa bao giờ nghĩ tới. Ngày mưa lớn cậu chạy đi tìm Ngô Diệc Phàm, nụ hôn kia, cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu. Nói theo một ý nghĩa khác, cậu thực ngu dốt.

Giống như tối hôm qua, nếu như Lộc Hàm không nhắc tới, cậu cũng không cảm thấy mình uống say, Ngô Diệc Phàm trông cậu cả đêm thì có vấn đề gì. Cậu không có nghĩ đến chuyện anh là một người đàn ông, một người đàn ông có khả năng làm ra những chuyện nguy hiểm với cậu.

Cậu cúp điện thoại, sờ sờ lên mặt mình, vậy mà lại nóng và đỏ lên. Cậu không kìm chế được nhớ tới cảm giác lúc Ngô Diệc Phàm vân vê lọn tóc của cậu, cảm giác lúc cậu nằm trên lưng anh, còn cả nụ hôn trong mưa nữa.

Cậu vỗ vỗ gương mặt mình, tự nhủ, mau ngừng suy nghĩ, Hoàng Tử Thao!

Chỉ một câu nói đùa của Lộc Hàm liền biến cậu thành như thế, đây chính là tình yêu sao?

Buổi sáng, lúc chia tay Ngô Diệc Phàm, hai người cũng không giao hẹn lần sau gặp lại. Hoàng Tử Thao cảm thấy mình mới cách xa mà đã bắt đầu nhung nhớ rồi.

Cậu muốn hẹn thì hẹn ngay, lập tức dứt khoát cầm điện thoại di động thoại đường hoàng tìm anh.

Làm cậu vui mừng không nguôi chính là, số điện thoại di động của cậu đã từng bị Ngô Diệc Phàm cho vào danh sách đen thì nay đã được giải phóng ra ngoài, điện thoại thuận lợi kết nối.

Tâm lý con người đúng thực là một vấn đề tế nhị, lúc trước Hoàng Tử Thao càng thất bại lại càng can đảm theo đuổi Ngô Diệc Phàm, cậu có thể oanh liệt không cần lý do gì mà cứ đi tìm anh. Bây giờ quan hệ của hai người tiến thêm một bước, trái lại cậu lại có chút lo sợ không biết nên lấy lý do gì.

Cậu nói, Ngô Diệc Phàm, em mời anh đi ăn cơm nhé, coi như cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc lúc em uống say.

Lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm vui vẻ đáp ứng lời mời của Hoàng Tử Thao. Có điều, anh bận rộn nhiều việc, cuộc hẹn đành dời sang mấy ngày sau.

Là hẹn hò chứ? Trong lòng Hoàng Tử Thao tự hỏi mình. Vậy cứ coi như lần đầu tiên chính thức hẹn hò đi.

Hoàng Tử Thao bày mọi loại đồ ra giường, thử hết cái này đến cái khác, cái này thì quá trang trọng, cái kia thì quá tùy tiện, cái này thì quá lộ vẻ mập mạp, cái kia thì có thể không để lộ được ra xương quai xanh xinh đẹp của cậu... Do vậy, cảm nhận sâu sắc trong tủ quần áo của một thiếu niên là mãi mãi thiếu một bộ đồ được chọn cuối cùng.

Bà Hoàng đi ngang qua phòng cậu nhìn thấy cảnh này, còn cười cậu: "Tiểu Thao, sinh nhật ba con còn mấy hôm nữa, con không đến mức tích cực chọn đồ từ giờ đấy chứ?"

"A, đúng vậy, sinh nhật ba sắp tới rồi." Lúc này Hoàng Tử Thao mới nhớ ra buổi hẹn hò đầu tiên của cậu và Ngô Diệc Phàm lại trước một ngày sinh nhật ba, may mắn vẫn kịp. Cậu đúng là đứa con bất hiếu mà, chỉ muốn nói chuyện yêu đương, ngay cả ba mà cũng quên mất.

"Gần đây không phải con đang được nghỉ hè hay sao? Ngoại trừ ngày sinh nhật gần nhất của ba con ra, còn có dịp nào quan trọng hơn à?"

"Há, không có, không có, là sinh nhật của một người bạn." Cậu thuận miệng nói qua loa để đuổi mẹ.

Thật vất vả mới chọn xong đồ, kế tiếp chính là nhà hàng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò. Hoàng Tử Thao muốn toàn bộ phải thật hoàn mỹ.

Ban đầu cậu muốn chọn một nhà hàng cao cấp, nhưng suy tính một chút, kinh tế của Ngô Diệc Phàm cũng không giàu có, cậu vẫn nên suy nghĩ vì anh một chút, chiều theo ý của anh đi. Cho nên cậu đi tìm Phác Xán Liệt giúp đỡ, tìm một nhà hàng được được là ok.

Trong một tình yêu đẹp, con người sẽ trở nên tốt đẹp hơn, ngay cả người luôn kiêu ngạo, cầu kỳ như Hoàng Tử Thao cũng bắt đầu học được vì người khác mà suy nghĩ.

Thật vất vả mới đến được ngày hẹn hò ấy, Hoàng Tử Thao đến nhà hàng thật sớm để đợi, tuy rằng bình thường cậu hay đến muộn, nhưng đó cũng chỉ là bởi vì người muốn gặp không có trọng lượng trong lòng cậu.

Nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn chưa có đến, Hoàng Tử Thao cùng Lộc Hàm nhắn tin, Lộc Hàm nói: 'Cậu cần phải đến muộn một chút.  Dù sao cũng nên để anh ta chờ, như vậy mới có vẻ cao quý.'

Nhưng nếu như Hoàng Tử Thao trẻ tuổi lại chú ý đến những điều này, thì đó không phải là Hoàng Tử Thao. Tình yêu của cậu là dũng cảm tiến lên, ngu xuẩn không được báo đáp.

Trái lại Ngô Diệc Phàm cũng không khiến Hoàng Tử Thao đợi quá lâu, anh căn thời gian đến đúng giờ, chuẩn xác y như một cái máy.

Anh hỏi: "Đợi lâu lắm rồi à?"

"Bốn mươi lăm phút ba mươi bảy giây. Nhớ kỹ, đây là thời gian anh thiếu nợ em, lần sau nhớ lấy 45 phút 37 giây từ thời gian kiếm tiền của anh để bù cho em." Rõ ràng là do cậu đến sớm, lại muốn cưỡi lên đầu anh.

"Được." Biết rõ cậu chơi xấu, anh vẫn vui vẻ chịu đựng, vui vẻ đón nhận.

Đương nhiên cái đạo lý loại này không thể áp dụng về mặt tình cảm.

Cũng như, bữa cơm ăn cái gì, kỳ thực cũng không quan trọng, quan trọng là cái người cùng ăn kia.

Cao hứng, Hoàng Tử Thao gọi một chai rượu, chỉ là rượu đỏ thông thường, hơn mười đồng một chai. Trước đây Hoàng Tử Thao chưa bao giờ uống, nhưng bây giờ lại uống đến nhiệt tình, mặc kệ nó sản xuất từ đâu, năm nào...

Cậu cảm giác mình say rất nhanh, chưa bao giờ nhanh như vậy, hai người một chai cũng không hết, cậu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, mọi thứ xung quanh có chút mờ ảo, dường như trong lòng có một ngọn lửa bùng cháy, hừng hực bùng lên không rõ ràng.

Cậu nghĩ, có lẽ từ lúc bắt đầu nhìn thấy Ngô Diệc Phàm, cậu cũng đã say, cũng không liên quan tới rượu.

Dường như Ngô Diệc Phàm cũng có cảm giác tửu lượng kém.

Bọn họ không bao lâu thì thanh toán, là Ngô Diệc Phàm khăng khăng cầm hóa đơn, ban đầu Hoàng Tử Thao muốn tranh trả tiền, nhưng không biết sao, có thể cậu say thật, chỉ cảm thấy người không có sức lực, thầm nghĩ muốn dựa vào anh. Thậm chí là vuốt ve anh, hôn môi anh, hoặc nhiều hơn thế nữa...

Cậu lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ dâm loạn này ra khỏi não, nhưng cũng không được tích sự gì, Ngô Diệc Phàm vẫn một mực bên cạnh, thật giống như một viên kẹo mê người, đợi cậu đi bóc lớp vỏ bọc đường, nhấm nháp hương vị ngọt ngào bên trong...

Kỳ thực, nếu như lúc này cậu có thể tỉnh táo quan sát, cậu sẽ phát hiện ra Ngô Diệc Phàm không khá hơn cậu là mấy, anh bắt đầu thở dốc, trên mặt hiện lên chút ửng đỏ.

Ngô Diệc Phàm lập tức quyết định đưa Hoàng Tử Thao về nhà trước.

Nhìn bộ dạng này của cậu, đưa về nhà họ Hoàng là không được, vẫn là nên đến chỗ ở lần trước cậu chỉ cho anh.

Dọc theo đường đi có gió thổi, nhưng bọn họ cũng không tỉnh táo hơn, trái lại nhịp tim càng đập loạn hơn. Gió đêm mùa hè, là ẩm, mang lại một mùi cơ thể, nhiễm ở trên người, không thể nào bỏ xuống được. Hết lần này tới lần khác Hoàng Tử Thao giống như người không xương, ngã vào ngực anh, vây quanh hơi thở, giữa những đầu ngón tay, mở mắt nhắm mắt, đều là cậu.

Một bộ phận trên cơ thể anh dần dần biến đổi, mà cậu vẫn như một đứa trẻ không hề hay biết.

Anh cố gắng kìm nén, muốn điều chỉnh lại hơi thở, nhưng càng dốc sức đắp đê cũng không thể hoàn toàn ngăn nổi làn sóng trỗi dậy trong lòng.

Thật vất vả mới về đến phòng, anh muốn đặt Hoàng Tử Thao ổn định trên giường rồi mới đi.

Nhưng không biết sao, anh lại bị cậu lôi kéo cùng ngã xuống, giường giống như có một sức lôi cuốn, cũng giống như một vũng lầy, khiến cho cơ thể anh rơi vào liền không thể thoát ra nổi, anh muốn giãy giụa nhưng chỉ càng làm vùi lấp sâu hơn.

Hoàng Tử Thao khẽ mấp máy môi, dường như không biết có chuyện gì xảy ra chỉ có chút mê man nhìn anh, nhưng trong mắt anh rõ ràng là sự quyến rũ, mê hoặc tâm trí con người.

Trong lúc hai người muốn tách xa nhau, trong lúc vô tình, áo của cậu bị kéo lên, lộ ra vùng bụng trắng nõn, thậm chí còn có thể nhìn thấy 2 điểm nhỏ màu hồng nhạt của cậu.

Ngô Diệc Phàm đưa tay kéo áo cậu xuống để che, nhưng tay vừa chạm tới vùng bụng của cậu, trong cơ thể anh giống như có cái gì nổ tung, chạm vào nơi mềm mại như vậy, sao có thể nhẫn nhịn thu tay về được?

Anh vẫn dựa vào một chút ý niệm ra sức chống đỡ lớp phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ. Anh không thể kìm nén được sâu trong cổ họng phát ra một tiếng trầm ngâm, cuối cùng một chút lý trí cũng bị tan thành mây khói.

Cứ như vậy đi, chìm đắm trong cơ thể của cậu.

Bọn họ bám chặt lấy nhau, điên cuồng tìm kiếm môi của đối phương. Truy đuổi theo bản năng, tay giống như không thể kiểm soát lột cởi quần áo, cởi những vật cản trở con người thật của bọn họ. Dùng nhiệt độ của cơ thể anh để làm nóng cơ thể cậu.

Bọn họ giống như hai con thú đói khát bị nhốt, chu du trên khắp cơ thể nhau, cố gắng tìm lấy lối thoát duy nhất, duy nhất chỉ có ở chỗ đó.

Đều là vụng về, không có cách thức, lần đầu tiên mê loạn, nhận thức mơ hồ qua sự va chạm.

Cuối cùng làm thế nào đi vào anh đều không nhớ rõ, cậu bị đau đớn kéo lại chút tỉnh táo, đau đớn, nhưng mà âm thanh kêu đau chỉ nhỏ nhoi, giống như ngâm nga mời gọi.

Anh cảm thấy mình giống như lên cơn điên, tùy ý để dục vọng dẫn dắt, càng sâu một chút, một chút rồi lại một chút, chẳng biết mệt mỏi, thẳng đến tận bến bờ khoái cảm sâu thẳm...

Một đêm hỗn loạn mê ly này, đau nhức và khoái cảm, mồ hôi và máu, rượu và nụ hôn nồng nhiệt...Tất cả đều đan xen vào nhau, hòa quyện thành một dòng chảy ào ạt, đưa bọn họ cuốn vào vùng đất bí ẩn xa xôi.

Tuổi còn trẻ mà không biết tiết chế cơ thể, không ngừng trao đổi nhu cầu cho nhau, mãi đến khi mệt mỏi, mới ôm nhau ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro