Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tử Thao bị cuộc điện thoại của Phác Xán Liệt đánh thức.

Lúc đầu, cậu cũng không muốn nhận, cậu cảm thấy toàn thân đều như rời rạc ra vậy, chỉ muốn tiếp tục tận hưởng giấc ngủ dài ngọt ngào. Nhưng tiếng chuông vẫn bền bỉ vang lên liên tục.

Hoàng Tử Thao muốn kéo chăn che lỗ tai, nhưng lúc giơ tay lên không phải chạm vào cái chăn, mà là một cơ thể ấm áp xa lạ. Cậu có chút bối rối mở mắt ra, chỉ liếc mắt thôi đã dọa cậu phát sợ, thiếu chút nữa thì thét lên thành tiếng.

Trước mắt dĩ nhiên là tấm lưng trần rắn chắc của một người đàn ông.

Một dòng điện xẹt qua, đủ các loại chuyện kiều diễm của tối hôm qua nổi lên trong đầu, dĩ nhiên cậu đã làm chuyện đó cùng Ngô Diệc Phàm!

Trong lúc nhất thời cậu hết cả buồn ngủ, không biết nên hoảng loạn hay là xấu hổ nữa.

Mà điện thoại di động vẫn còn đang vang, Hoàng Tử Thao giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, đúng rồi, phải nghe điện thoại trước.

Thế nhưng điện thoại di động đang ở đâu vậy? Cậu cấp tốc nhảy xuống giường, tìm kiếm xung quanh. Quần áo của bọn họ rải đầy đất, xộc xệch, quấn bện một chỗ. Hoàng Tử Thao nửa quỳ trên sàn nhà tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chiếc điện thoại.

Vai bị ai đó vỗ một cái, Hoàng Tử Thao phản xạ có điều kiện quay đầu lại, là Ngô Diệc Phàm đã tỉnh.

Anh nửa ngồi ở trên giường, đem điện thoại di động của cậu đưa cho cậu, hóa ra điện thoại rơi xuống bên cạnh Ngô Diệc Phàm.

Hoàng Tử Thao hơi sửng sốt một chút, nhìn thấy nửa thân trên để trần của Ngô Diệc Phàm, không khỏi lập tức liên tưởng đến cậu cũng đang không mảnh vải che thân nên cảm thấy mỗi một sợi lông trên người đều xấu hổ đến nỗi đỏ lên như ứa máu.

Sau đó, cậu cũng không tìm được thứ gì để che chắn cho mình, chỉ đành một tay cầm lấy điện thoại di động, một tay che chắn trước ngực, sau đó nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Ngô Diệc Phàm để nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Phác Xán Liệt: "Tiểu Thao, em đang ở đâu?"

"Sao vậy?"

"Em đã quên hôm nay là sinh nhật chú Hoàng à? Bữa tiệc trưa nay chẳng phải muốn lên bục phát biểu cảm ơn tới ba sao? Bây giờ đã là 10 giờ rồi, em đi đâu vậy?"

Hoàng Tử Thao lấy tay chống trán. Trời, tối hôm qua, tối hôm qua thực sự đã quá điên cuồng hỗn loạn rồi, rõ ràng cậu uống không đáng là bao mà sao lại thành như vậy? Cậu biết rõ hôm nay là bữa tiệc sinh nhật ba, sao lại còn phóng túng như thế cơ chứ? Thật là đáng chết, vì sao vừa đụng vào Ngô Diệc Phàm là quên hết mọi thứ được cơ chứ?

"Em, em đang ở trong căn nhà mà mẹ tặng cho em."

"Em, một mình?" Phác Xán Liệt hơi chần chừ, vẫn là hỏi ra.

"Phác Xán Liệt, chuyện này không liên quan đến anh." Hoàng Tử Thao đang xấu hổ, tính tình cũng không tốt.

"Tiểu Thao, anh chỉ quan tâm em. Tối hôm qua em ở cùng Ngô Diệc Phàm cả đêm không về, bà chủ lo lắng vô cùng, anh còn giúp em giấu giếm, nói em dự sinh nhật một người bạn cùng bọn Lộc Hàm, muộn sẽ ở lại nhà bạn. Còn nói em đã gọi điện thoại về để báo lại. Nhưng đến giờ em vẫn chưa về, điện thoại cũng không nghe, tin nhắn cũng không gửi, vừa xong bà chủ còn hỏi anh, anh sắp không che giấu giúp em được nữa."

"Em biết rồi, anh kiên trì thêm chút nữa, em lập tức trở về."

Nói xong, Hoàng Tử Thao định ngắt điện thoại, nhưng trong loa truyền đến tiếng vội vã của Phác Xán Liệt. "Chờ đã, Tiểu Thao, em có muốn anh giúp em mang một bộ lễ phục hôm nay mặc đến cho em hay không? Anh mang vest của em ra ngoài, bây giờ đang cách khu nhà không xa."

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Tử Thao chính là cự tuyệt, cậu không muốn Phác Xán Liệt nhìn thấy bộ dạng của cậu cùng Ngô Diệc Phàm, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, cậu liền nhặt bộ đồ bị rơi trên mặt đất, đã sớm bị nhàu nát không còn hình dáng, cũng không biết có hư hại gì hay không, không có cách nào đi ra gặp người khác.

Vì vậy cậu cũng chỉ đành nói: "Anh kêu một người mang tới cho em, anh đừng tới."

Nói xong, cậu không đợi Phác Xán Liệt đáp ứng hay cự tuyệt, liền cúp điện thoại.

Bốn phía bỗng chốc yên tĩnh trở lại, mặc kệ Hoàng Tử Thao là cậu trai liều lĩnh cỡ nào, nhưng dù sao đêm hôm qua cũng là lần đầu tiên, tuy rằng cậu thích Ngô Diệc Phàm, nhưng nghiêm túc mà nói, hai người mới là lần đầu hẹn hò, cậu không nghĩ nhanh như vậy đã phát triển đến bước này.

Hoàng Tử Thao không biết nên dùng bộ dạng biểu cảm gì để quay đầu lại đối mặt với Ngô Diệc Phàm, lẽ nào lại cười giả vờ không sao cả, ha, sau này anh sẽ là người của em, yên tâm đi, em sẽ che chở cho anh.

Cậu không nên rụt rè trước mặt anh, không phải sao? Hoàng Tử Thao luôn luôn cao ngạo không hề tỏ ra yếu kém không phải sao?

Nhưng người trần truồng so với người hàng ngày mặc quần áo, tâm thái của con người cũng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bình thường nói ra miệng vô cùng đơn giản, nhưng bây giờ lại nửa ngày trời vẫn chưa thể mở miệng được.

Ngay lúc cậu đang lúng túng đưa lưng về phía Ngô Diệc Phàm, hồi lâu không có động tác gì, Ngô Diệc Phàm lại từ phía sau lưng trùm lên cho cậu một chiếc chăn.

Không biết có phải là trải qua quá trình thân mật một đêm, Hoàng Tử Thao nghĩ giọng điệu Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ dịu dàng như vậy, dường như anh có chút thận trọng vừa nói vừa lựa từ ngữ: "Em có muốn đi tắm rửa một chút hay không? Tối hôm qua, có thể tôi uống quá nhiều, quá kích động... Em không sao chứ? Có phải tôi làm em đau hay không? Tôi..."

"Tối hôm qua anh tình em nguyện, anh là một người đàn ông trưởng thành cũng không cần dong dài như vậy chứ." Hoàng Tử Thao cắt ngang Ngô Diệc Phàm, nói xong, cậu nghĩ muốn cắn đứt lưỡi mình, cậu cũng không biết tại sao mình lại thốt ra những lời như vậy, có lẽ là bởi vì quá mức xấu hổ, cho nên không được tự nhiên, một lòng muốn trốn tránh đề tài ngày hôm qua.

Cậu giống như chạy trốn, cũng không dám xem phản ứng của Ngô Diệc Phàm, trực tiếp nhắm thẳng về phía phòng tắm.

Mở vòi hoa sen, nước nóng dội từ đầu tới chân, cậu trượt theo dòng nước khẽ vuốt qua cơ thể mình, là có gì không giống chứ? Từ nay về sau cậu đã là một người đàn ông.

Có điều Hoàng Tử Thao cũng không phải là một kẻ cảm xuân thương thu, cậu cũng không nán lại ở phòng tắm quá lâu, việc gì nên làm sẽ phải làm, ngoại trừ lúc đầu có bộc lộ chút xấu hổ, kỳ thực, khi tâm tình bình phục, ngẫm lại cũng không có gì. Thực tế thì cậu thích anh, đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra, sớm một chút thì cứ sớm một chút đi. Cho tới giờ phút này, cậu không hối hận chuyện phát sinh quan hệ cùng với anh, điều này không phải là đủ rồi sao? Hơn nữa cậu còn phải vội vàng đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của ba nữa.

Hoàng Tử Thao tắm rửa xong mặc áo choàng tắm đi ra, đã biến trở lại thành một cậu trai can đảm. Cậu cố gắng thoải mái cùng Ngô Diệc Phàm: "Anh cũng đi tắm một chút đi, quần áo hôm qua có lẽ đã không còn mặc được, em gọi anh tư mang tới cho anh một bộ quần áo."

"Ừm, tôi đi tắm trước, có điều không cần mang quần áo tới, chỉ hơi bị nhăn, lại không có rách, vẫn có thể mặc được." Anh vốn muốn hỏi Hoàng Tử Thao, em thật sự không có chuyện gì chứ? Vệt máu trên giường vẫn chướng mắt, nhắc nhở tối hôm qua anh có chút lỗ mãng, nhưng mắt thấy Hoàng Tử Thao khôi phục thần sắc bình thường, dường như tỏ ra anh là người quá mức dong dài.

Trong đời của anh chưa bao giờ có kinh nghiệm xử lí loại tình huống này, trên lưng anh vẫn còn gánh vác quá nhiều thứ, sinh tồn cùng thù hận.

Không phải là không có người yêu mến, nhưng anh chưa từng suy nghĩ qua những nhi nữ tình trường phiền toái như vậy, đó cùng lắm là lãng phí thời gian vô tích sự. Nhưng Hoàng Tử Thao lại như một tinh cầu nhỏ tùy tiện xông vào hành tinh của anh, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự cự tuyệt của anh, tổn thương, xua đuổi, ương ngạnh cứng rắn xông vào cuộc sống của anh, cố chấp chiếm giữ một vị trí. Anh không kịp trở tay, thế giới nhanh chóng bị cậu phá vỡ. Sự tự chủ anh kiêu ngạo tạo dựng nên từ đó mất đi hiệu lực, rõ ràng là anh chán ghét cậu, nhưng lại lần nữa đến gần cậu.

Khi anh đứng tắm dưới vòi hoa sen, anh nghĩ, lúc Hoàng Tử Thao đứng ở chỗ này đã nghĩ cái gì chứ? Nói về những dấu vết lần đầu tiên của người nằm dưới, nhưng kẻ nằm trên lại không tìm ra chút vết tích nào, mọi người cho là bọn họ không thèm quan tâm, hay là thật ra bọn họ không biết phải biểu hiện thế nào... Nhưng làm thì đã làm, cùng cậu, anh không hề hối hận.

************

Hiệu suất làm việc của Phác Xán Liệt rất cao, Ngô Diệc Phàm còn đang trong phòng tắm, chuông cửa đã vang lên. Hoàng Tử Thao nheo mắt mèo nhìn qua, là một cô gái trẻ xa lạ mang quần áo tới cho cậu.

Hoàng Tử Thao mở cửa nhận lễ phục, chờ lúc Ngô Diệc Phàm tắm rửa xong đi ra, cậu đã nhanh chóng thay xong.

Thời gian không còn sớm, Hoàng Tử Thao vội vã nói: "Hôm nay là sinh nhật ba em, buổi trưa mời rất nhiều khách khứa, em phải lập tức chạy tới."

Ngô Diệc Phàm đi tới trước mặt cậu, chủ động nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng hạ xuống trán cậu một nụ hôn, anh nói: "Đi đi. Tôi mặc quần áo tử tế xong sẽ giúp em khóa cửa thật kỹ. Quay về tôi lại tìm em."

Một nụ hôn chân thực thân thiết như thế, là tình cảm dịu dàng trong trí nhớ của Hoàng Tử Thao từ bảy năm trước liên quan tới Ngô Diệc Phàm, sau này, chính nó là bóng tối vô tận.

Mà ngay lúc đó, đối với số mệnh, Hoàng Tử Thao hoàn toàn không biết gì cả, phất tay chào tạm biệt anh, đi tới cửa, lại không nhịn được chạy lại, nhảy dựng lên hôn nhẹ trên bờ môi của anh một cái, nét mặt cậu tươi cười như hoa. "Tạm biệt, Ngô Diệc Phàm."

************

Sau khi Hoàng Tử Thao rời đi, Ngô Diệc Phàm mặc quần áo tử tế, giúp cậu dọn dẹp lại căn phòng một chút. Đang lúc muốn rời đi thì nhận được một tin nhắn: 'Vẫn là để cho người khác mang tới cho anh một bộ quần áo, ngày hôm qua vừa bẩn vừa nhăn, đừng mặc. Biết anh muốn từ chối, không cho phép!'

Ngô Diệc Phàm nhìn tin nhắn Hoàng Tử Thao gửi đến, rõ ràng là anh ghét giọng điệu ra lệnh, nhưng không kìm chế được nụ cười trên khóe miệng. Anh cười lắc đầu, bỏ điện thoại di động vào trong túi, vẫn chuẩn bị rời đi trước.

Đúng lúc này, lại có một người đàn ông dùng chìa khóa mở cửa đi vào.

Người Hoàng Tử Thao gọi nhanh như vậy đã tới rồi sao? Ngô Diệc Phàm nhìn người đến, trong ấn tượng người đàn ông này thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hoàng Tử Thao, giống như bóng dáng của một vệ sĩ trung thành.

Không đợi anh lên tiếng hỏi, người nó nhiệt tình đưa tay ra: "Tôi là Phác Xán Liệt, bình thường Tiểu Thao hay gọi tôi là anh tư. Cậu Ngô, xin chào."

Ngô Diệc Phàm cũng lễ phép đưa tay ra bắt lấy tay anh ta.

" Cậu Ngô, Tiểu Thao đặc biệt kêu tôi mang tới cho cậu ít đồ."

"Không cần, anh Phác, làm phiền anh mang đi, tôi không cần bộ đồ mới."

"Không, không chỉ vậy. Tiểu Thao kêu tôi nói một tiếng cảm ơn tới cậu, cám ơn cậu tối qua đã cùng cậu ấy trải qua một đêm tuyệt vời."

Ngô Diệc Phàm nhíu mày một cái, trong lòng dâng lên một chút dự cảm chẳng lành.

Lúc này, Phác Xán Liệt lại đưa tới một tấm chi phiếu. "Tiểu Thao nói, kinh tế của cậu Ngô không được tốt, cho nên muốn giúp đỡ chút ít, mong cậu Ngô không cự tuyệt ý tốt của cậu."

Ngô Diệc Phàm nghĩ sao tất cả bỗng nhiên trở nên hoang đường như vậy, anh hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt. "Anh nói cái gì?"

"Cậu Ngô, ý là như vậy đấy."

Ngô Diệc Phàm khua tay chặn tấm chi phiếu trong tay Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt thở dài một hơi, vẻ mặt khổ sở nói: "Kỳ thực, tôi cũng biết làm như vậy rất là mạo muội. Cậu Ngô, cậu tức giận cũng là phải. Tiểu Thao quả thực đã bị làm hư rồi, quá mức tùy hứng. Trong khoảng thời gian này gây thêm cho cậu phiền toái. Haiz, thế nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại cả lại gan làm loạn đến mức độ này, cũng không biết bạn bè nào xúi giục, lại hạ thuốc mê trong rượu. Thật là..."

Anh nói xong giống như không còn mặt mũi nào để nói thêm nữa, vẻ mặt đau lòng giống như chỉ hận rèn sắt không thành. Anh ta dừng một chút, hạ quyết tâm, tiếp tục nói: "Nói chung, cậu Ngô, mong cậu có thể độ lượng, không nên tính toán cùng với một thiếu niên. Tiền này, cậu hãy cầm đi, dù sao cũng là đàn ông, cũng không thua thiệt cái gì."

Nói xong anh ta ngước mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, chậm rãi đợi phản ứng của anh.

Chỉ thấy Ngô Diệc Phàm mím chặt môi, giống như vô cùng tức giận, lại giống như chẳng có chuyện gì, khiến cho người khác khó mà phán đoán được.

Nhưng mà có điều chỉ trong chốc lát, Ngô Diệc Phàm cười nhạt, anh nhận tấm chi phiếu, thản nhiên nói: "Thay tôi cảm ơn cậu Hoàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro