Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa riệc sinh nhật của ông Hoàng, ở nhà hàng Shangri-La mở 80 bàn tiệc, khách khứa đông đúc, hoa tươi pháo sáng rực rỡ, cảnh tượng xa hoa quý phái...

Tiệc trưa vẫn chưa chính thức bắt đầu, trong phòng nghỉ bộ phận PR của Hoàng Thị đã sắp xếp một cuộc phỏng vấn, tập thể một nhà ba người xuất hiện, ông Hoàng thân mật nắm tay bà Hoàng, Hoàng Tử Thao ngoan ngoãn nép mình bên mẹ, trên màn ảnh hoàn toàn khiến cho người khác ngưỡng mộ và vẻ ghen tỵ.

Lúc chụp hình đến gần cuối, thư kí của ông Hoàng đi vào, ghé vào bên tai ông lặng lẽ nói mấy câu, sắc mặt ông Hoàng dần dần biến đổi, ông ta đứng dậy nói: "Tạm thời dừng đến đây đi, sức khỏe của mẹ Tiểu Thao không tốt lắm, không nên quá mệt nhọc."

Sau đó ông ta dặn dò bà Hoàng vài ba câu: "Tổng giám đốc Vương của Hưng Nghiệp đã tới, tôi phải đến tiếp đãi. Trước mắt khách khứa cũng lần lượt tới rồi, lúc nữa bà mang Tiểu Thao đi ra ngoài sớm một chút." Nói xong cũng vội vã rời đi.

Sau khi ông Hoàng ra ngoài, một đám kí giả chụp ảnh cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Đợi cho mọi người đi rồi, cuối cùng Hoàng Tử Thao cũng duỗi lưng thả lỏng, xoa bóp bả vai cứng ngắc. Sau đêm qua, cả người vẫn chưa hồi phục, vừa phải giả bộ làm thục nam cả nửa ngày, bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm đau nhức.

Nhưng còn chưa duỗi lưng xong, chợt nghe thấy giọng nói có chút nghiêm nghị của bà Hoàng ra lệnh cho cậu: "Tiểu Thao, bỏ chiếc khăn lụa của con xuống!"

Hai cánh tay đang duỗi ra của Hoàng Tử Thao thoáng cái sững sờ trong không trung. Tối hôm qua, thời điểm kích tình, Ngô Diệc Phàm lưu lại trên cơ thể cậu rất nhiều dấu hôn, nhất là vùng cổ. Mùa hè, cậu không thể mặc một cái áo len cao cổ để che giấu, cậu cũng chỉ đành tìm một chiếc khăn lụa quấn tạm vậy.

Thấy Hoàng Tử Thao nửa ngày không có phản ứng, bà Hoàng đành tự mình vươn tay gỡ chiếc khăn lụa. Hoàng Tử Thao né tránh không kịp, vốn chỉ quấn lỏng lẻo quanh cổ, nhẹ nhàng gỡ ra, liền rơi mất. Trong lúc nhất thời những vết hôn hồng nhạt đều bị phơi bày trước mặt người khác.

"Đây là có chuyện gì? Lúc chụp hình mẹ đã loáng thoáng nhìn thấy." Bà Hoàng chỉ vào vết hôn chất vấn.

"Thì, thì..." Hoàng Tử Thao ấp úng không biết nên giải thích thế nào, cũng là cái khó ló ra cái khôn, cậu bỗng nhiên nảy ra: "Thì tối hôm qua bọn Lộc Hàm, các cậu ấy mua cái bánh sinh nhật bên trong có đậu phộng, con ăn liền bị dị ứng, nổi lên những điểm hồng này."

"Tiểu Thao, con nói thật đi, tối qua có thật con cùng với đám Lộc Hàm đi sinh nhật sao? Mẹ vẫn chưa tới mức mắt mờ, là dị ứng hay là cái gì khác, mẹ phân biệt được." Cái cớ đó áp dụng với bà Hoàng, hoàn toàn không thể qua cửa.

"Con..."Hoàng Tử Thao cúi đầu, không biết nên tiếp tục mạnh miệng, hay là khai ra?

Đang lúc ấp a ấp úng, bên ngoài truyền đến tiếng khóc thét của trẻ con, cùng với giọng nói của một người phụ nữ, mang theo tiếng nức nở nặng nề: "Duy Thức..."

Điều ngoài ý muốn này đã cắt đứt lời xét hỏi của bà Hoàng đối với Hoàng Tử Thao, bà Hoàng đứng lên đẩy cửa ra, xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra. Hoàng Tử Thao cũng theo đuôi cùng ra.

Chỉ thấy bên ngoài hành lang có một người phụ nữ đang ôm trong lòng một đứa trẻ con, đang dằng co cùng với ông Hoàng, bên cạnh còn có một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi, cũng khóc sướt mướt kéo góc áo ông Hoàng.

Người phụ nữ kia kêu khóc: "Duy Thức, nhiều năm qua em chưa từng hiểu chuyện hay sao? Nếu không phải Tiểu Phong phát sốt, em rất lo sợ không có biện pháp nào, cũng sẽ không tìm tới cửa. Anh xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nó chính là con trai ruột duy nhất của anh đấy."

"Hôm nay nhiều khách khứa như vậy, cô ở đây làm loạn cái gì? Mất thể diện, mau trở về! Sau khi bên này hết bận tôi sẽ nhanh chóng qua đó tìm cô là được." Ông Hoàng đẩy người phụ nữ qua một bên, người phụ nữ kia nhất thời đứng không vững, té ngã xuống đất, đứa trẻ trong lòng cũng suýt nữa rơi xuống đất. Ông Hoàng không nỡ phải lập tức xoay người lại đỡ.

Hoàng Tử Thao trông thấy một màn này, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Người phụ nữ họ Lý này lại càng ngày càng không biết xấu hổ. Thế nào mà vẫn tìm tới khách sạn này. Cậu không nhịn được rống to: "Lý An Khiết, bà còn bám lấy ba tôi làm cái gì? Không phải đã cho bà tiền để bà cút đi hay sao?"

Ông Hoàng và Lý An Khiết nghe thấy tiếng cùng nhìn về phía Hoàng Tử Thao, chỉ thấy mặt bà Hoàng xanh mét đứng ở cửa, mặt lạnh nhìn trò khôi hài trước mặt.

Lý An Khiết thấy vậy, làm ra vẻ đáng thương, khiếp sợ nói: "Chị cả, em thật sự không phải cố ý, có điều Tiểu Phong sốt cao không dứt, còn khóc nháo muốn tìm ba, em... Chị cả, chị đừng trách em, em thật sự không phải cố ý."

Cái con bé Hoàng Thiên Trang đứng một bên kia cũng cong cái miệng nhỏ nhắn lên, kêu khóc theo: "Bác gái, bác đừng mắng mẹ, là Tiểu Trang không tốt, Tiểu Trang cũng rất nhớ ba giống như Tiểu Phong, con còn vẽ cho ba thiệp chúc mừng, muốn chúc sinh nhật vui vẻ với ba, hu hu..."

Tiếng khóc của hai người bọn họ rống lên thành một đoàn, hơn nữa thêm một đứa con nít, thực là một màn hỗn loạn.

Ông Hoàng có chút ngượng ngùng đi lên phía trước, nói với bà Hoàng: "Hữa Lam, nể tình đứa nhỏ, em hãy..."

Bà Hoàng không đợi ông ta nói xong, liền xoay người về phía phòng nghỉ, chỉ để lại một câu nói: "Ông hãy mau xử lí cho tốt, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, không nên làm mất thể diện trước mặt khách khứa."

Hoàng Tử Thao tức giận nhìn chòng chọc vào ba mẹ con Lý An Khiết, cũng theo sát trở về phòng nghỉ.

Vừa đóng cửa, bà Hoàng loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống, Hoàng Tử Thao vội vã đỡ bà ngồi xuống, sau đó nhanh chóng thuần thục bóc một viên thuốc cho bà nuốt vào.

Bà Hoàng thở hổn hển nằm sấp trên bàn, tức giận đến nửa ngày vẫn chưa phục hồi, giọng nói của bà run rẩy, đứt quãng nói: "Tiểu Thao, ba con, ba con thật sự làm cho mẹ quá thất vọng rồi..."

Hoàng Tử Thao có lòng muốn an ủi mấy câu, lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Mấy năm nay, người đàn bà họ Lý càng ngày càng kiêu ngạo, nhất là sau khi sinh đứa con trai, hết lần này tới lần khác ra mặt.

Cậu cũng chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve lưng mẹ, bất lực nói: "Mẹ, không nên chọc tức sức khỏe của mình, kẻ thứ ba kia sẽ gặp báo ứng..."

Đang nói, điện thoại di động của cậu vang lên. Hoàng Tử Thao lấy ra nhìn, là Ngô Diệc Phàm. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cậu, anh nói sẽ quay lại tìm cậu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Hoàng Tử Thao muốn tiếp nhận, nhưng mẹ lại đang nằm bên cạnh, vừa rồi còn tra hỏi chuyện của cậu, không biết có bỏ qua hay không, cậu cũng không dám vui mừng, không dám trò chuyện vài ba câu.

Vì vậy chỉ đành giả vờ tỏ ra xa cách: "Alo, tôi là Hoàng Tử Thao."

"Hoàng Tử Thao, tôi muốn hỏi em một chuyện."

"Ồ, anh nói đi."

Bên kia Ngô Diệc Phàm còn chưa mở miệng, bà Hoàng bên cạnh hỏi ngay: "Tiểu Thao, là ai vậy?"

"Một người bạn bình thường." Cậu chột dạ thuận miệng trả lời, sau đó vội vàng ngắt điện thoại: "Cứ như vậy đi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước."

Cúp điện thoại xong, Hoàng Tử Thao lại an ủi bà Hoàng mấy câu, bà Hoàng có vẻ đã sớm nguôi ngoai, cũng không nói nữa, nghỉ ngơi một lúc, hô hấp bình thường lại một chút, bà liền kéo Hoàng Tử Thao về trước phòng chính. Nét mặt dịu dàng vui vẻ, cử chỉ cực kì khéo léo. Những người khách khứa cũng lần lượt tới, thân là bà chủ của nhà họ Hoàng, bà cần phải đứng ra xã giao trực diện.

Nếu như nói sự kiêu ngạo của Hoàng Tử Thao được di truyền từ ai, như vậy nhất định là đến từ mẹ. Bất kể bên trong là bi thảm, uất ức cỡ nào, đau lòng cỡ nào, cằm vẫn luôn vểnh cao lên, không bao giờ chịu khuất phục, tỏ ra yếu kém trước mặt người khác.

************

Bận rộn cả ngày, cảnh tượng bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, náo nhiệt của ông Hoàng cuối cùng cũng kết thúc.

Bà Hoàng thân mang bệnh, mệt nhọc, sau khi về nhà bà liền vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Mà ông Hoàng thì dĩ nhiên là đến bên ba mẹ con Lý An Khiết kia. Dù sao thì nơi đó cũng có người đàn bà trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại và cả hương hỏa nhà họ Hoàng nữa.

Hoàng Tử Thao thừa dịp mẹ ngủ say, lặng lẽ chạy ra ngoài, không cần phải nói, dĩ nhiên là đi tìm Ngô Diệc Phàm.

Cậu nhớ anh, từ lúc bữa tiệc vừa kết thúc đã bắt đầu nhớ anh. Không, từ lúc anh gọi điện thoại tới đã bắt đầu nhớ anh, phải là còn nhớ sớm hơn, lúc sáng vừa rời xa đã nhớ anh.

Cậu gọi điện cho anh, nhưng không ai nhận. Cậu biết anh luôn luôn bộn bề nhiều việc, luôn luôn làm các loại công việc để kiếm tiền. Không nhận, không sao, nhất định là đang bận, ít nhất cậu đã không còn ở bên trong danh sách đen của anh nữa rồi.

Hoàng Tử Thao trực tiếp chạy đến gian nhà ở tiểu khu Thắng Lợi của Ngô Diệc Phàm.

Vẫn là những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo khiến Hoàng Tử Thao đau cả đầu, thật vất vả mới tìm được căn nhà ngói nhỏ bên cạnh sông của Ngô Diệc Phàm.

Cửa khép hờ, Hoàng Tử Thao lễ phép gõ cửa một cái, rất nhanh, một nam sinh đi ra mở cửa. Hoàng Tử Thao nhận ra cậu ấy, cậu là hàng xóm của Ngô Diệc Phàm, là Trương Nghệ Hưng, bình thường hay xuất hiện bên cạnh anh. Đương nhiên, Hoàng Tử Thao nhớ kỹ nhất là dung mạo của cậu ấy, rất đẹp, duyên dáng yêu kiều, không lớn hơn Hoàng Tử Thao là bao, nhưng lúc giơ tay nhấc chân so với Hoàng Tử Thao nhìn chín chắn hơn nhiều.

Đúng là bản năng của đàn ông, sẽ đem mỗi người đàn ông nên cạnh người đàn ông mình yêu mến liệt vào hàng tình địch.

Trương Nghệ Hưng quan sát Hoàng Tử Thao từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói: "Cậu là Hoàng Tử Thao?"

"Anh biết tôi?"

Trương Nghệ Hưng hé miệng cười một tiếng, châm chọc nói: "Cậu vẫn quấn lấy A Phàm nhà chúng tôi, làm sao mà tôi không biết được. Thế nào? Lại đến tìm anh ấy à? Còn chưa hết hi vọng sao?"

Thái độ cao ngạo của Hoàng Tử Thao nổi lên, trước tiên tuyên bố rõ chủ quyền: "Anh hãy nghe cho kỹ, Ngô Diệc Phàm không phải là của anh. Hơn nữa, anh ấy thích tôi."

Trương Nghệ Hưng giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, cười nói: "A Phàm nói cậu có chứng vọng tưởng, xem ra là sự thật. Anh ấy thích cậu, vậy cậu biết bây giờ anh ấy đang ở đâu không? Cậu có thể liên lạc với anh ấy không? Vậy cậu có biết tôi có quan hệ gì với anh ấy không?"

Hoàng Tử Thao nghẹn lời một lúc, cũng không chịu thua. "Quả thực là tôi không biết, nhưng anh biết tối hôm qua anh ấy ở chung với ai không?"

Chỉ thấy mặt Trương Nghệ Hưng hơi biến sắc. "Tối hôm qua A Phàm không trở về là ở cùng cậu? Hai người đã làm cái gì?"

"Không sai. Cậu nói chúng tôi ở cùng nhau cả đêm thì còn có thể làm cái gì?"

Nụ cười của Trương Nghệ Hưng biến thành lạnh lẽo, cậu thiếu chút nữa không khống chế được muốn cho Hoàng Tử Thao một bạt tai, nhưng cậu khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là cố gắng kìm nén.

"Cậu bé, chờ khi cậu lớn một chút sẽ biết, tình yêu và tình dục đối với một người đàn ông là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, là khác xa. Cho dù cậu cùng anh ấy thì sao chứ, cũng không biểu thị được chuyện gì cả. Vui đùa một chút mà, mới mẻ mà, đưa tới cửa không cần thì phí, tôi có thể lí giải được. Thế nhưng yêu không giống như vậy, tôi và Ngô Diệc Phàm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dựa vào nhau mà sống, tình cảm bao nhiêu năm. Tuyệt đối không phải loại con trai nhà giàu chưa từng nếm trải những nỗi khổ của xã hội như cậu có thể phá vỡ được".

"Tình cảm không phải lấy thời gian dài ngắn để đong đo."

"Nhưng tình cảm chính là thấu hiểu từng li từng tí cuộc sống sinh hoạt của nhau. Cậu không trả lời được bây giờ A Phàm đang ở đâu, nhưng tôi thì biết. Bây giờ anh ấy đang ở phòng máy của trường học giúp người ta viết chương trình phần mềm hack, anh ấy không trực tiếp nhận điện thoại của cậu đúng không? Bởi vì anh ấy có thói quen chăm chú làm việc không muốn bị quấy rầy, điện thoại đều để chế độ im lặng cất trong túi, cậu căn bản không hiểu A Phàm, làm sao có thể nói đến chuyện yêu đương chứ?"

Trương Nghệ Hưng kéo Hoàng Tử Thao vào căn phòng nhỏ bé chật hẹp, chỉ vào bà Ngô nằm bất động trên giường nói: "Cậu biết chăm sóc mẹ anh ấy, một bệnh nhân nằm liệt giường sao? Cậu sẽ thay tã cho bà, giúp bà lau cơ thể sao? Cậu có biết mỗi ngày bà ấy uống bao nhiêu thuốc, mỗi tháng A Phàm phải kiếm bao nhiêu tiền mới duy trì được sinh hoạt sao? Không, căn bản, cái gì cậu cũng không biết. Cậu gọi cái này là tình yêu?"

Hoàng Tử Thao thoáng nhớ tới lúc Ngô Diệc Phàm kéo cậu vào căn phòng nhỏ hẹp này, nói cậu không hiểu được cái gì gọi là nghèo khổ. Động tác của anh lúc đó không khác gì động tác của Trương Nghệ Hưng trước mắt, ở trong mắt Hoàng Tử Thao tuy hai mà một, đúng là như vậy.

Đúng vậy, ngay cả tên bọn họ cũng có một âm đọc như nhau. Nghệ Hưng, Diệc Phàm.

Nhưng cậu lạnh lùng hất tay Trương Nghệ Hưng ra, một chút cũng không bộc lộ sự khó chịu trước mặt Trương Nghệ Hưng, cậu ngẩng cao đầu lên, ngạo mạn nói: "Thế nhưng tôi có tiền, tôi có thể giúp Ngô Diệc Phàm, việc này có thể mời một hộ lí về làm. Nếu như người anh ấy yêu là cậu, nhiều năm như vậy hai người đã sớm ở cùng một chỗ, còn cần đợi tôi xuất hiện hay sao? Cậu không cần lãng phí nước bọt, tôi ở đây chờ Ngô Diệc Phàm trở về, mẹ anh ấy tôi cũng có thể đến giúp đỡ chăm nom, cậu có thể đi về."

Trương Nghệ Hưng nghe xong trầm mặc chốc lát, sau đó nhìn Hoàng Tử Thao cười lạnh một tiếng, "Được, cậu cứ từ từ ngồi đây đợi đi, trái lại tôi cũng muốn nhìn xem khi Ngô Diệc Phàm trở về cậu sẽ chết tâm như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro