Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ngày hôm đó khi trở về đến nhà, Ngô Diệc Phàm có thể cảm nhận được cảm xúc của Hoàng Tử Thao có vẻ hơi khác thường, rất kém.

Linh hồn của cậu như bị chia cắt thành hai mảnh, một nửa dựa dẫm vào anh, một nửa lại bài xích anh. Gần lại hóa xa, giống như một cái bóng phiêu diêu, anh sợ không cẩn thận, cậu sẽ vuột khỏi tay mình.

Anh gắng sức muốn nắm bắt được cậu, để cậu chắc chắn bị giam cầm trong vòng tay của mình.

Sau bữa tối, Ngô Diệc Phàm kéo Hoàng Tử Thao vào trong phòng ngủ, từ lúc đóng cửa phòng anh bắt đầu hôn cậu, không kịp chờ đợi đè cậu ép vào tường, cơ thể dán chặt chẽ vào nhau, dùng nụ hôn nóng bỏng nhất mê hoặc cậu, khơi gợi cậu, muốn cho sự bài xích của Hoàng Tử Thao dần dần tan biến, rời xa, chỉ còn lại một Hoàng Tử Thao của bảy năm trước vẫn điên cuồng yêu Ngô Diệc Phàm. Thậm chí, ngay cả đèn anh cũng không kịp bật. Nụ hôn trong bóng tối càng mang theo nhiều dục vọng trầm luân, từ trán đến môi, dọc theo bờ vai trượt xuống xương quai xanh, mời gọi cậu cùng anh trụy lạc.

Hoàng Tử Thao muốn phản kháng, nhưng sự phản kháng này mang theo ba phần cam chịu, bảy phần tự khinh bỉ mình. Khi một người đàn ông đang mạnh mẽ tiến công, sự phản kháng này chỉ nhỏ bé không đáng kể, càng giống như một sự nghênh đón ợm ờ. Hai phe trong cơ thể Hoàng Tử Thao đang giằng co, một bên cúi đầu cam tâm tình nguyện, một bên lại liên tục chửi bới cậu vì sao lại đê tiện như vậy.

Giãy giụa trong sự xấu hổ, nước mắt của cậu tràn ra, lặng lẽ tuôn trào trên mặt, dập tắt ham muốn bùng cháy.

Ngô Diệc Phàm cảm thấy trên má của cậu có một mảng ươn ướt.

"Em khóc à?" Anh ngừng lại động tác, cố nén dục vọng hỏi cậu.

Hoàng Tử Thao lấy tay chống đỡ trên ngực Ngô Diệc Phàm, tách biệt khoảng cách giữa hai bên. Cậu không trả lời rõ ràng câu hỏi của anh, cậu chỉ nhẹ giọng nghẹn ngào nói: "Đừng...Ít nhất đêm này đừng..."

Giọng nói này trầm thấp như không thể nghe thấy, giống như là sợ ai đó nghe được.

Cậu cũng không mong chờ Ngô Diệc Phàm sẽ buông tha cho mình, giữa một màu đen xám xịt, cậu không nhìn rõ thần sắc của anh, đêm nay không trăng không sao, trời đất giống như một chiếc lồng giam màu đen.

Ngô Diệc Phàm không nói gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở, như sự giằng co không tiếng động, nhưng không biết là của đối phương hay là của chính mình.

Một lát sau, hơi thở của Ngô Diệc Phàm dần dần hồi phục trở lại, rốt cuộc anh cũng buông cánh tay đang vờn quanh hông Hoàng Tử Thao ra, thả cậu ra.

"Em ngủ đi, tôi đến phòng làm việc." Anh nói, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu. "Đừng nghĩ nhiều quá."

Trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng anh nâng khuôn mặt của cậu lên, từng chút hôn đi vệt nước mắt trên mặt cậu, không mang theo bất kì sắc thái dục vọng nào, chỉ vì muốn trấn an tâm trạng kích động của cậu, chỉ vì trong ngực có một chút đau lòng.

************

Ngô Diệc Phàm nhốt mình vào phòng làm việc.

Như trước đây, mỗi một đêm dài đằng đẵng không ở cùng Hoàng Tử Thao, anh phải dùng công việc để gây mê chính bản thân mình.

Thật ra, anh có thể cảm nhận được Hoàng Tử Thao đang tranh đấu và phân cách, bản thân anh sao lại không phải thế?

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Hoàng Tử Thao, bảy năm trước không, bảy năm sau càng không có.

Bảy năm trước, cuộc sống của anh có tồn tại và báo thù, anh hoàn toàn không giữ lại cho mình bất kì một khe hở tình cảm nào. Anh cũng không bao giờ nghĩ loại con trai nhà giàu kiêu căng như Hoàng Tử Thao có thể hấp dẫn ánh mắt của anh. Mà bảy năm sau, càng không thể tìm ra một chút cảm tình có khả năng phát sinh. Ngoại trừ nỗi đau của Trương Nghệ Hưng, anh còn biết, Hoàng Tử Thao còn là con trai của Hoàng Duy Thức, là con trai của kẻ thù, anh đâu có tư cách vì cậu mà động tình? Có lẽ nên nói, căn bản Hoàng Tử Thao là kẻ thù của anh.

Nhưng mà, một khi yêu phải kẻ thù của bạn, một người mà bạn căm hận nhất, chút tình cảm này mới chính là tử huyệt của bạn.

Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, anh đã phải dốc hết sức lực để kiềm chế bản thân.

Sau khi từ núi tuyết trở về, thậm chí anh cũng không dám ở cùng một phòng với cậu.

Vì cái bẫy thiết lập cho Hoàng Duy Thức đã sắp thu hoạch, ngân hàng, thị trường chứng khoán, truyền thông dư luận, giới quan chức đều đã sẵn sàng. Bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động việc săn giết.

Nhưng anh đang chờ đợi cái gì đây?

Anh mang Hoàng Tử Thao đến buổi đấu giá, vì cậu mà mua bức tranh cậu thích nhất, là vì muốn mua chuộc cậu hay sao? Hay bởi vì muốn khiến bản thân anh dễ chịu một chút? Ha, tôi yêu em, nhưng tôi lại muốn phá hủy cơ nghiệp của nhà em, ép ba em vào bước đường cùng. Xin em hãy nhận lấy bức tranh này, đừng để tâm chuyện đó.

Có đôi khi anh nghĩ, vậy chi bằng đối xử tàn nhẫn với cậu một chút, khiến cho cậu mất hết toàn bộ hi vọng.

Nhưng lúc ở trong hành lang trưng bày tranh, khi Hoàng Tử Thao hỏi hai vấn đề, anh vẫn không chút do dự mà nói thật. Khi đối mặt với cậu, anh lại thường không thể tàn nhẫn.

Từ bao giờ anh trở nên thiếu quyết đoán như vậy? Rốt cuộc vẫn mất đi sự bình tĩnh, không còn là người lý trí đến mức gần như máu lạnh, khiến người người ta ngưỡng mộ như trước kia nữa.

Điện thoại di động kêu lên một hồi chuông, có email mới gửi đến.

Ngô Diệc Phàm cầm lên nhìn, là Từ Lập gửi tới. Hiệu suất làm việc của Từ Lập luôn rất nhanh, buổi chiều để cho cậu ta đi kiểm tra máy ghi hình, bây giờ cũng đã làm thành báo cáo gửi tới.

Quả nhiên, là có người tìm Hoàng Tử Thao.

Hoàng Thiên Trang.

Ngô Diệc Phàm cười lạnh một tiếng, chỉ có Hoàng Tử Thao ngốc nghếch mới đi tin tưởng những lời nói năng bậy bạ của cô ta. Hoàng Thiên Trang là người như thế nào, làm sao sẽ yêu anh chứ? Cô ta chỉ yêu quyền thế và tiền bạc. Cả thế giới cùng lắm chỉ có mình Hoàng Tử Thao là ngốc nghếch, sẽ vì yêu, vì anh mà say mê. Mà ở trong mắt người khác, danh lợi quyền thế, so với thứ tình cảm đơn thuần ấy còn đáng giá hơn rất nhiều.

Đến bây giờ, Lý An khiết vẫn chưa thể chính thức tiến vào nhà họ Hoàng, không có quyền thừa kế tài sản hợp pháp, huống chi là loại con gái riêng không có giá trị như Hoàng Thiên Trang. Sau khi Hoàng Duy Thức trải qua bài học của bà Hoàng, sẽ không bao giờ đem quyền thừa kế phân chia cho người khác. Cho dù là con trai duy nhất của ông ta cũng phải đợi sau khi trưởng thành, để tránh khi xảy ra bất trắc Lý An Khiết dựa vào con trai mà có được Hoàng Thị. Cho nên theo Hoàng Duy Thức, loại con gái như Hoàng Thiên Trang cho một chút tiền xài vặt, ăn ngon mặc đẹp là được, nhưng những thứ khác thì đừng có hòng mơ mộng. So với cái danh thiên kim nhà giàu, cái loại con riêng như Hoàng Thiên Trang muốn có được nhiều hơn, cũng chỉ biết trông cậy vào cái vòng tròn giàu sang, gả cho một người đàn ông quyền thế.

Trước đây có lẽ cậu ta từng có ý nghĩ muốn tiếp cận với Ngô Diệc Phàm anh, nhưng về sau, cậu ta lại có mục tiêu cao hơn. Đó chính là Kim Mân Thạc.

Cho nên Hoàng Thiên Trang nói cái gì mà bởi vì yêu anh lại tiện đà phát hiện ra sự tồn tại của Trương Nghệ Hưng, sau đó sắp xếp người "vào câu lạc bộ Thiên Thiên căn bản là không thể được. Nếu như Trương Nghệ Hưng dễ dàng để người khác tiếp cận như vậy, còn có thể lén ghi âm trộm, cậu ấy cũng không cần phải lăn lộn, mà câu lạc bộ cũng đã sớm không kinh doanh nổi nữa rồi. Đương nhiên, không loại trừ đoạn ghi âm này có khả năng được dựng lên.

Nhưng bất luận thế nào, Hoàng Thiên Trang cũng không có động cơ hay năng lực để làm được như vậy, cho nên cậu ta chỉ có thể là bị lợi dụng.

Chỉ là, người phía sau lưng cậu ta là ai?

Trương Nghệ Hưng hay là Phác Xán Liệt?

Ngô Diệc Phàm suy nghĩ một chút, trả lời ngắn gọn email của Từ Lập: Quan sát cẩn thận, tăng cường giám sát Trương Nghệ Hưng, triển khai điều tra toàn diện Phác Xán Liệt, bao gồm cả Lý An Khiết, toàn bộ từ bảy năm trước. Nhất là quan hệ của anh và Hoàng Tử Thao, chú ý không nên bứt dây động rừng.

Hoàn tất mọi thứ, anh lại tiếp tục xử lí những công việc còn lại, phần lớn là dự án "Thành Phố Hàng Không", hoặc nói phần lớn là bày bố cục diện với Hoàng Duy Thức.

Thời gian càng đến gần, càng không thể lơ là, tránh khỏi thất bại trong gang tấc. Anh cẩn thận kiểm tra, dò xét tỉ mỉ từng khâu nhỏ, cố gắng không nghĩ tới Hoàng Tử Thao nữa.

Cậu ấy, bây giờ đang ngủ sao?

Cậu ấy, bây giờ đang suy nghĩ cái gì?

Cậu ấy, còn khóc hay không?

Cậu ngốc nghếch như vậy, anh phải giáo huấn Hoàng Thiên Trang một chút để cậu hả giận. Rất đơn giản, vì Hoàng Duy Thức mà thiết lập nên cạm bẫy, lại phụ thêm một chút âm mưu toan tính cũng đủ làm Lý An Khiết và Hoàng Thiên Trang không ngóc đầu lên được.

Nhưng nghĩ tới đây, anh lại không khỏi tự giễu. Anh làm sao có thể quên Hoàng Duy Thức cũng là ba ruột của Hoàng Tử Thao.

Lúc này điện thoại của anh vang lên. Nghe máy, là Kim Mân Thạc.

Ngô Diệc Phàm lấy lại bình tĩnh, cố gắng dùng giọng điệu nhạo báng Kim Mân Thạc. "Kim Chung Đại nhà cậu không phải đã đến rồi sao? Sao cậu còn có thời gian rảnh mà gọi điện cho tôi thế này?"

Kim Mân Thạc cậu đơn nói: "Cậu ấy đến cũng không phải tìm tôi, mà là tìm tên người yêu cũ Giang Nhất Vi kia."

"Nhà họ Giang đã sớm thất thế tới bước đường cùng, cho dù bây giờ Ngô Thế Huân có là ngôi sao mới trong giới IT, có người nhà thì cũng không thể nào đi đối chọi với nhà họ Kim có gốc rễ được. Kim Mân Thạc, cậu muốn hại chết Giang Nhất Vi cũng không khó, tội gì ở đây mà buồn bực, nhàm chán gọi điện thoại cho tôi."

"Có câu: Ném chuột lại sợ vỡ đồ cậu không biết à? Tôi đả thương Giang Nhất Vi, vậy Kim Chung Đại làm sao bây giờ?"

Ngô Diệc Phàm nghe Kim Mân Thạc nói xong, bên tai đột nhiên nảy ra một câu nói khác: Không có Hoàng Thị, diệt Hoàng Duy Phong, vậy Hoàng Tử Thao làm sao bây giờ? Mà một bên khác lại phát ra tiếng khinh thường bác bỏ: Vậy cha mẹ ngươi chết không nhắm mắt thì làm sao bây giờ?

Anh không có phủ nhận Kim Mân Thạc, muốn nói lảng sang chuyện khác, muốn thả lỏng đùa vui với Kim Mân Thạc một chút. "Buổi đấu giá ngày hôm nay cậu hại tôi tổn thất mất mấy triệu, chia hoa hồng cuối năm tôi sẽ khấu trừ vào phần của cậu."

Kim Mân Thạc lại khinh bỉ nói: "Quỷ hẹp hòi, không phải bởi tôi muốn dùng tiền để nhận rõ địa vị của Hoàng Tử Thao trong lòng cậu hay sao, cậu cũng giận dữ dùng ngàn vàng để đổi lấy một nụ cười của mỹ nam, còn không chịu thừa nhận tấm chân tình của mình dành cho cậu ấy hay sao?"

Đây không phải là lần đầu tiên Kim Mân Thạc nhắc tới Hoàng Tử Thao trước mặt anh, bản thân anh ta là tình thánh, luôn suy bụng ta ra bụng người, lại vui vẻ nhọc lòng tới tình cảm của người khác.

Trước đây Ngô Diệc Phàm còn cố chấp khinh thường, nhưng lần này Ngô Diệc Phàm lại không trực tiếp trả lời, anh nói: "Tôi chỉ biết, tôi và Hoàng Duy Thức có mối thâm thù."

"Cho tới bây giờ tôi đều ủng hộ cậu báo thù, nhưng dù sao cũng là ba của Hoàng Tử Thao, cho dù ông ta không bằng loài cầm thú, nhưng Hoàng Tử Thao đối với ông ta vẫn còn ảo tưởng, đó là người thân duy nhất của cậu ấy, đến lúc đó cậu dự định thu xếp cho Hoàng Tử Thao thế nào, cậu ấy làm sao có thể tự lo liệu được."

Tôi không biết, Tiểu Kim. Ngô Diệc Phàm thầm nhủ trong lòng.

Sau đó nét mặt anh chỉ trầm mặc không nói, anh nói không nên lời, bởi vì lời nói ra khỏi miệng chính là làm trái với ba mẹ.

Kim Mân Thạc cũng hiểu rõ, cuối cùng anh ta thở dài một tiếng, không hề đề cập tới Hoàng Tử Thao. "Bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, cậu dự định bao giờ hành động."

"Một tuần sau, trước một ngày Hoàng Thị báo cáo tài chính."

Một tuần lễ, đây chính là khoảng thời gian cuối cùng dành cho anh và Hoàng Tử Thao.

Còn ngắn hơn khoảng thời gian mà Hoàng Tử Thao giới hạn cho bọn họ nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro