8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đế Nỗ hoài nghi não mình bị lag rồi, ván thứ hai vẫn là chẳng kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn Hoàng Nhân Tuấn một chút, thế là lại thêm một lần nữa vượt ải thất bại.

Đến ván thứ ba, vừa đặt chân vào thế giới giả tưởng, Lý Đế Nỗ liền trực tiếp quay người chạy đi ngay từ giây đầu tiên, chẳng thèm ư hử câu nào với Hoàng Nhân Tuấn.

Hắn cứ chạy, chạy mãi, chạy hoài trong khung cảnh mờ ảo trống rỗng, vừa chạy vừa tự giễu, cảm thấy bản thân như thằng tỏ tình thất bại thì cun cút biến đi trối chết hèn nhát.

Nếu như né tránh Hoàng Nhân Tuấn là chìa khóa để qua cửa, vậy thiết lập trò chơi này cũng mắc cười quá rồi đó.

Lý Đế Nỗ vừa nghĩ thế, hệ thống âm thanh liền vang lên.


〖 Cảnh mô phỏng 2, số hiệu 0003, vượt ải thành công, xin chúc mừng bạn 〗


Chạy trốn đúng là cách chính xác để level up, từ lúc khởi động cảnh mô phỏng đến bây giờ vẫn chưa đến ba phút.

Lý Đế Nỗ ngây ngẩn một hồi, mới chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn bác sĩ Trương, mân mê đôi môi hỏi cô: "Chỉ mới 2p 50s, có ai nhanh hơn tôi không? Tôi phá kỷ lục rồi chứ gì?"

Bác sĩ Trương vẫn đạm mạc như trước đây, chỉ nói: "Cậu không phải người nhanh nhất."

Lý Đế Nỗ hơi thất vọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui mừng sau chiến thắng to lớn, không cần bác sĩ Trương nhắc nhở, hắn liền chủ động rời đi, vênh cái mặt đắc ý lên mà hẹn tuần sau gặp lại.

Tay vừa sờ đến núm khóa cửa, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề khiến người rất đỗi tò mò, Lý Đế Nỗ ngừng chân quay đầu hỏi bác sĩ Trương: "Câu trả lời chính xác là ai sắp xếp?" Nghĩ đến bác sĩ Trương ắt hẳn không muốn nói, hắn ra chiêu phủ đầu: "Vấn đề này chả liên quan đến gợi ý cách vượt ải, chắc là có thể trả lời cho tôi chứ?"

Bác sĩ Trương nghĩ nghĩ, cảm thấy nói cho Lý Đế Nỗ cũng không sao, liền nói: "Đại khái là dựa trên ý kiến của người bị hại, nhưng chúng tôi sẽ sửa chữa đôi chút tùy tình huống khác nhau."

Cũng tương tự với Lý Đế Nỗ phỏng đoán, bởi vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, gật đầu cười cười đang muốn rời đi lại nghe bác sĩ Trương nói: "Có lẽ cậu sẽ tưởng rằng bản thân thông minh nên mới có thể vượt ải thành công, nhưng nhỡ đâu là người bị hại cố ý sắp xếp câu trả lời sao cho thật đơn giản."

Động tác mở cửa của Lý Đế Nỗ cứng đờ, nghĩ lại một chút, cũng cảm thấy lời bác sĩ Trương nói cũng có chút ít khả năng.

Dù sao Hoàng Nhân Tuấn yêu hắn yêu đến không thể chịu nổi, sau khi kết quả sơ thẩm được phán quyết, cậu ta còn chạy đến muốn rút đơn kiện, nếu không phải tất cả đã đi đến hồi kết thúc, chỉ có thể phúc thẩm, có lẽ giờ đây đến cả tù treo hắn cũng không cần phải lĩnh!

Bây giờ nghĩ lại, rất có thể Hoàng Nhân Tuấn sợ hắn phải chịu khổ, cho nên mới cố ý sắp xếp câu trả lời sao cho thật đơn giản.

"Đây chỉ là góc nhìn cá nhân của tôi thôi." Bác sĩ Trương khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đây chính là lỗ hổng của Cải tạo Đạo đức, cho nên cơ quan chức năng mới cần tiếp tục nghiên cứu không ngừng tính hiệu quả thực tế mà nó đem lại."

Bác sĩ Trương như nói với Lý Đế Nỗ, cũng giống như đang tự nói với chính bản thân mình.

Sắc mặt Lý Đế Nỗ trầm xuống, tâm trạng hứng khởi tuột dốc không phanh, hắn chẳng buồn tiếp lời, đẩy cửa bước ra ngoài.

Bọn họ ngồi trên hàng ghế dày dọc hành lang, không nói gì.

Đã đến tuần thứ ba của đợt trị liệu, ấy thế mà quản giáo vẫn chẳng cho hắn thái độ hòa nhã, ngược lại, ông ta rất niềm nở nhiệt tình với Triệu Côn. Hắn không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với người này khi nào, bèn trực tiếp mở miệng hỏi:

"Đại ca nè, bộ tui chọc anh hồi nào hả? Đâu cần lúc nào cũng mặt sưng mày xỉa với tui đâu?"

Quản giáo cạn lời nhìn hắn, hỏi lại:

"Không lẽ muốn tôi phải vui cười với tội phạm à?"

"Vậy Triệu Côn thì sao?" Lý Đế Nỗ không hiểu, "Anh ta không phải cũng là tội phạm hả? Nhưng tui trông thấy hai người kề vai sát cánh thân thiết lắm đó thôi?"

Quản giáo nhíu mày trầm giọng nói: "Anh ta khác cậu."

"Đều là tội phạm, còn có phân chia cao thấp sao?" Lý Đế Nỗ cảm thấy buồn cười, biểu thị chất vấn, "Anh ta chỉ là chấp án xong sớm hơn tôi thôi."

Quản giáo nhìn Lý Đế Nỗ chăm chú, ánh mắt có một chút sầu bi, ông hỏi Lý Đế Nỗ:

"Cậu biết Triệu Côn đến đây đã bao lâu rồi không?"

Lý Đế Nỗ đương nhiên không biết, nhưng Triệu Côn trước đó nói anh đã đến cửa ải cuối cùng, thời gian cần để vượt qua chắc chắn sẽ không ngắn, hắn liền thuận miệng phỏng đoán: "Một năm?"

Quản giáo cười lạnh một tiếng, nhếch khóe miệng lên giải đáp:

"Mười năm."

"Mười năm?" Lý Đế Nỗ hơi hoài nghi về thính giác của bản thân, hoàn toàn không thể tin nổi.

"Đầu tuần nào anh ấy cũng tới, dẫu cho gió mưa vẫn không thay đổi, mỗi lần đều là mỉm cười đến rồi mỉm cười đi." Quản giáo cảm thán.

"Không phải anh ta nói đã đến của cuối cùng rồi sao, làm sao có thể?" Lý Đế Nỗ vẫn cảm thấy quá khó tin, dù chơi dở bị kẹt màn thì cũng không thể kẹt mãi suốt mười năm chứ?

"Là không qua được hay không muốn qua, chỉ có mỗi bản thân anh ta biết." Ánh mắt người quản giáo phóng về cuối hành lang u uất xa xăm, thì thào nói: "Những người như các cậu đều xem "được" phán quyết Cải tạo Đạo đức là sự may mắn, vậy mà lại có một người hết lần này tới lần khác trốn mãi chẳng thoái cái ngục giam vô hình này."

Mặt Lý Đế Nỗ nghệch ra, trong đầu đều là câu nghi vấn và dấu chấm hỏi. hắn cảm thấy quá hoang đường, vẫn không quá tin tưởng.

Dường như quản giáo cũng nhận ra được suy nghĩ trong đầu hắn, không chờ hắn kịp nói thêm gì, ông lại tiếp lời:

"Tôi đã làm công việc này rất lâu, Triệu Côn không phải người duy nhất như thế, nhưng anh ta là người kiên trì lâu nhất."

Lý Đế Nỗ không biết nên bày ra cảm xúc gì đây, Triệu Côn bị kẹt cũng được, mà cố ý không thắng màn cũng tốt, chả liên quan gì đến hắn cả. Chẳng qua chỉ cảm thấy rất chi là không thể mường tượng nổi mà thôi.

Mặc dù đúng thật là có những kẻ đắm chìm trong thế giới game giả lập, nhưng làm sao có thể trầm luân suốt những mười năm, mãi mãi đi suốt ở một khung cảnh, gặp mãi chỉ mỗi một người đó, chẳng lẽ không phát chán lên sao?

Nhìn Triệu Côn vẫn rất bình thường, không giống bị thần kinh, đến cùng là hà cớ gì, thật sự làm cho người khác tò mò.

-

-

Hết chương 8~

Không biết mấy bạn nhận ra không, Lý Đế Nỗ không biết yêu là gì hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro