Chương 167

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi vẻ mặt không phục nhìn sự tỉ mỉ, kĩ lưỡng nghiêm túc của quản gia. Ông ta bỏ chiếc găng trắng có dính một chút xíu bụi đen cực nhỏ xuống, gương mặt vẫn cứng nhắc nói: "Được rồi! Hôm nay tạm coi như cô hoàn thành công việc!"

"Thật vậy chăng?" Từ năm giờ sáng sớm bắt đầu thức dậy, Seulgi luôn luôn quét chùi lau dọn, không dám nghỉ dù chỉ là một khắc cho đến tận bây giờ đã là hai giờ chiều. Thử hỏi chính mình, liệu có phải cô đã mệt mỏi quá mà nghe nhầm hay không?


"Đúng vậy! Cô có thể đi ăn cơm, nghỉ ngơi được rồi!" Kỳ thật, lão quản gia cũng biết tiêu chuẩn của mình là quá mức hà khắc. Nhưng nếu không như vậy, sao có thể quản lí nổi người khác, bắt họ phải phục tùng mình.

Seulgi mỉm cười đau khổ, cúi đầu rối rít cảm ơn: "Cảm ơn, Tạ quản gia! "Nói xong, cô cầm lấy khăn lau nhanh chóng muốn chuồn nhanh khỏi đây, giống như sợ một khắc sau, ông quản gia lại đổi ý.


Cuối cùng cũng được một lúc nhàn rỗi, tắm nước nóng xong xuôi một trận, Seulgi hứng trí chạy đến bồn hoa hôm trước cô cùng Taeyong thu dọn cỏ dại. Đến đó vẫn thấy cỏ chất đống ở đàng kia, đủ để nhận ra Jimin giao cho Taeyong không ít những công việc nặng nề, bằng không Taeyong đã dọn đống cỏ kia đi rồi.

Không nghĩ nhiều, Seulgi cầm lấy chiêc bay sắt, lại tiếp tục nhổ cỏ xới đất.


"Uhm..." Không biết ai đã giày xéo khiến những cây hoa mọc ở đây chẳng nhìn ra nổi hoa với lá.? Cô thật nghĩ không ra ai.

Trải qua mấy giờ cố gắng, cuối cùng cô cũng đã dọn sạch đống cỏ dại. Bồn hoa bị kẻ nào phá cũng đã sạch đẹp, những cũng cần phải chờ Taeyong giúp đỡ trồng lại một số cây.


Ngồi trên chiếc ghế đá nghỉ ngơi, Seulgi nghĩ Taeyong có lẽ sẽ mua được một số giống hoa mới giúp mình.

Kittttt... Chạng vạng, một âm thanh vang lên chấn động cả hoa viên yên tĩnh.


Phanh! Phanh! Kế tiếp là tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ vang lên.

Không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là hắn đã trở lại.


Trái tim Seulgi trầm xuống, nhớ đến tình cảnh lúc trước, cảm thấy sợ hãi. Hắn liệu có tiếp tục khi dễ cô hay không? Bàn tay vô thức túm chặt lấy áo.

Đang lúc sắc mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch thì từ xa truyền đến tiếng của một phụ nữ nghe rất có duyên: "Đừng! Đừng như vậy! Lỡ có người nhìn thấy thì thật không hay!"


Thanh âm mở ám kia trong tích tắc khiến Seulgi quên thở, trái tim như bị buộc chặt.

"Không thích được tôi chạm vào sao, hả? Ừm..." Thanh âm ngả ngớn truyền đến tai Seulgi chính là giọng nói vô cùng quen thuộc với cô. Thanh âm ma mị suốt đời cũng không thể quên được nó là của ai.


Cô căng thẳn, khẩn trương, trong lòng như có thứ gì vừa bị lật đổ, tựa hồ như nhát dao đâm vào tim phổi. Đau đớn khiến cô ngạt thở, khó chịu vô cùng.

Thanh âm mờ ám kia ngày lúc càng rõ, cô thậm chí còn nghe được cả những tiếng ma sát, sột soạt....


Bọn họ tựa hồ đang đến gần chỗ cô..... Ngay gần.

Seulgi đột nhiên ngẩng đầu lên. Quả nhiên là có một nam một nữ đang cách chỗ cô không xa. Hành động của họ khiến người nhìn cảm thấy thật quá thân thiết.


Cô gái môi đỏ mọng dán chặt lên chiếc cổ của người đàn ông tà mị kia mà hôn hít.

Mà người đàn ông trước mắt nhìn cô gái chủ động trong lòng mình thì môi mỏng nhếch lên, mỉm cười.


Mà người đàn ông đó không phải ai khác chính là chủ nhân của biệt thự này – Park Jimin. Còn cô gái trong lòng của hắn chính là nữ minh tinh điện ảnh và truyền hình, người đã từng có scandal tình ái với hắn – Son Chaeyoung.

Đang hưởng phụ mỹ nữ trong lòng, ánh mắt chợt dời đi, lại nhìn thấy được người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế đá gần kề. Thấy cô biểu cảm cứng đờ người, nơi khóe miệng nở ra nụ cười châm chọc.


Hắn cô ý dùng sức ra tăng những động tác thân tình. Bàn tay to lớn nổi lên trong chiếc váy ngắn của Chaeyoung, để lộ cả chiếc quần nhỏ bên trong màu đồng. Hắn tiếp tục lộng hành trên vùng da thịt trần truồng của cô ta.

"Min! Đừng! Ưmm ....." Miệng nói "Đừng" nhưng ánh mắt thì lại đong đưa, thắt lưng phối hợp cùng những động tác càn rỡ của hắn, thanh âm không ngừng yêu kiều.


Seulgi rốt cuộc chịu không nổi, đứng lên khỏi ghế, muốn rời khỏi chỗ này ngay.


Cô vừa mới đi được vài bước vè phía trước, thì một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ sau lưng: "Thế nào? Gặp chủ của cô mà không chào một tiếng, đã muốn bỏ đi ngay, hả?"

Seulgi dừng bước, thân thể từ từ xoay lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Xin chào!" Sau đó, muốn đi ngay lập tức.

"Cô không thấy bên cạnh tôi còn có một vị khách sao? Thật sự ngay cả một chút quy củ cũng không biết, sao có thể làm người hầu được!" Jimin ôm sát lấy Chaeyoung vào lòng, bàn tay to không ngừng tiến lên phía trên xoa nắn.


"Uh..." Chaeyoung giống như thân thể không có xương cốt, dán chặt lên người Jimin.


Được tổng tài của Park thị quan tâm chiếu cố như thế, khát vọng của Chaeyoung hoàn toàn bị phá bỏ, mất tự nhiên bị người ta đùa giỡn nhưng cũng vẫn kiêu ngạo. Cô ta hếch cằm kiêu ngạo cùng Jimin chờ đợi Seulgi cất tiếng chào.


Trên gương mặt Seulgi không để lộ ra bất kỳ xem thường nào nhưng ánh mắt thì lại tỏ vẻ chán ghét, giống như đang nhìn hai con chó động dục ngoài đường: "Xin chào, tiểu thư!" Đúng vậy, chỉ có chó mới ngang nhiên ở trước mặt người khác, không biết nhục nhã mà giao phối.

Sau khi nói xong, cô đưa mắt nhìn Park Jimin, cố ý bỏ qua những hành động ghê tởm của hắn, nói kính cẩn: "Thiếu gia! Bây giờ tôi có thể đi được chưa?"


"Tùy tiện! Đúng rồi ! Tối hôm nay tôi muốn ăn món thịt bò bít tết do cô làm. Nhớ làm thành hai phần!" Hắn dừng lại, sau đó hôn lên chóp mũi của Chaeyoung, "Ha ha, bảo bối của ta thích nhất ăn bít tết đúng không?"

"Min! Anh thật tốt! Còn nhớ rõ em thích ăn cái gì?" Chaeyoung cười mê hồn, ánh mắt khiêu khích nhìn người cô gái vô cùng bẩn thỉu kia.


Kang Seulgi! Cô làm sao không biết được cô gái này. Lúc trước giới truyền thông từng xôn xao so sánh cô với cô gái này. Hơn nữa, còn đem cả cô, Park Jihyo, và cô ta lên cũng một hàng để so sánh. Kang Seulgi và Park Jihyo mới chính là những diễn viên chính, mọi người đề dự đoán một trong hai người này sẽ trở thành cô dâu của Park Gia, nhưng tuyệt nhiên lại không có đưa cô vào.

Đáng chết! Thứ cô muốn đâu phải chỉ có vậy! Một năm qua, cô luôn ở bên bồi Jimin, hắn cũng rất thích thân thể của cô. Cô cũng không tìn dựa vào chính mình mà lại không thể trở thành vợ của hắn!


Seulgi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Xin lỗi thiếu gia, tôi phụ trách lau dọn, chứ không phải việc nấu nướng ở đây!"

Park Jimin đột nhiên trở nên nghiêm túc, tập trung chú ý lên người cô, hỏi: "Sao? Thiếu gia tôi sai bảo mà cô dám không nghe theo, hả?"


"Thế nhưng, tôi không có phụ trách việc này!" Hai nắm tay nắm chặt, cô giương mắt nhìn hắn.

Jimin nhướng mày rậm lên, mỉm cười nói: "Tôi sẽ phân phó lại công việc của cô. Ngoại trừ quét dọn, cô còn phải lo chuẩn bị bữa tối cho cả tôi nữa. Là chủ của cô, tôi có quyền này!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro