Chương 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trước bàn ăn dài trải khăn lụa màu trắng là một đôi nam nữ tuấn mĩ. Nhưng bất quá, bọn họ cho người ta cảm giác không phải đẹp mắt mà là chói mắt.


Vú Kang đã lớn tuổi, nụ cười vẫn như cũ, nhẹ nhàng nhanh chóng đặt đồ ăn trông cực kỳ thê thảm lên bàn, cũng không nhìn vị thiếu gia chủ đang ngồi ở đó lấy một cái.

Nhìn chỗ đồ ăn đen sì đặt trên bàn, Chaeyoung ra vẻ hoảng sợ cực độ thét lên với Park Jimin: "Đây là cái gì? A.. đen như vậy sao mà ăn được!"


Chaeyoung dùng chiếc dĩa của mình , chọc đi chọc lại chỗ thịt đen đó, vẻ mặt chán ghét cực kỳ.

Jimin nhìn thịt bò trong đĩa của mình, mày kiếm hơi nhướn lên. Sau đó, rất tao nhã xắt lấy một miếng, bỏ vào miệng.


Chaeyoung nhìn Jimin ăn thứ thịt đen xì gì đó, hai tay che miệng: "Min! Thứ này... sao có thể ăn được?"

Dưới sự kinh ngạc há hốc miệng của cô ta, biểu tình của Jimin cứng nhắc, không nói gì.


Cho đến khi vị hạt tiêu, ớt cay xè xộc vào trong cổ họng hắn, thiếu chút nữa làm hắn nôn hết ra những thứ kinh khủng trong miệng.

Sắc mặt Jimin cực kỳ khó coi, nhưng cố nhẫn nại như muốn giữ lại thứ gì đó.


Nuốt xong thứ này thứ nọ, hắn nhanh chóng cầm lấy ly nước to, uống liền một hơi.

Đáng chết! Đầu lưỡi của hắn bị thương, thiếu chút nữa là muốn đứt làm đôi.


Người phụ nữ này đúng là muốn hại hắn. Hắn thích vị hạt tiêu đen, nên khi nhìn thấy đồ ăn đen xì hắn cũng không có cảm thấy phản cảm. Ngược lại còn thấy vui vì nghĩ cô vẫn nhớ được khẩu vị của mình. Thật không ngờ! Trên phương diện này, cũng là có cạm bẫy.

Người phụ nữ này đúng là càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng không nghe lời.


Chaeyoung nhìn bộ dạng Jimin cũng biết thứ kia không ăn được: "Hạo! Em nghĩ đây không phải thứ để cho người ăn! Chúng ta phải dạy dỗ người giúp việc kia một chút cho cô ta nhớ lấy!"

Chaeyoung cho là mình đã tìm được một cơ hội quá tốt để dạy dỗ cô gái Kang Seulgi kia. Một bên, cô ta khơi mào: "Em nghĩ cô đang có ý muốn hại chúng ta! Min! Phải kêu cô ta ra đây, chúng ta phải dạy cho cô ta một bài học!"


Jimin không nói gì, uống rượu vang đỏ lành lạnh. Hương vị rượu nho thượng hạng là đầu lưỡi bị thương của hắn rất thoải mái.

Chaeyoung thấy hắn không nói gì, cho là hắn ngầm đồng ý. Nhấc chân, xoay đế giày cao gót ba phân của mình đi thẳng đến phòng bếp.


Jimin nhấc ly rượu lên uống, sau đó nở một nụ cười bí hiểm.

"Buông tay! Cô dựa vào cái gì mà lôi tôi đi?" Seulgi tức khí, tiếng nói từ xa truyền lại.


"Là thiếu gia của cô nhờ tôi đến phòng bếp lôi cô lên đây! Thế nào? Ngay cả lời nói của ông chủ mà cô cũng không nghe sao?" Chaeyoung vênh váo đắc ý nói. Khí thế cô ta tựa như tự cho mình là nữ chủ nhân của ở đây.

Cùng khó trách, mấy năm qua Jimin không dẫn bất cứ cô gái nào về đây, ngay cả vị hôn thê của hắn cúng rất ít qua lại. Hôm nay, Jimin lại đưa cô về, đủ làm cho Chaeyoung cảm giác như đứng trên cả núi vàng núi bạc, hoan hỉ, kiêu ngạo không thôi.


Seulgi giãy dụa, muốn thoát khỏi cánh tay đang túm lấy mình của cô ta. Nhìn vào cô gái trẻ đẹp đó nói: "Thiếu gia có muốn gọi tôi cũng không phiền đến cô phải tự mình kéo lôi tôi đến đây! Bất quá, cô chỉ một vị khách của thiếu gia thôi, đừng có tự cho mình là nữ chủ nhân của nơi này mà lên mặt làm càn!"

Lúc này, Seulgi giống như con mím xù tát cả gai nhọn trên thân mình ra. Không chỉ là bảo vệ cho chính bản thân, còn có thể đâm ngược trở lại kẻ khác.


Chaeyoung bị lời của cô nói cho không có chỗ lui, sắc mặt lúc trắng lúc hồng: "Cô...! Một kẻ đi ở cũng dám hỗn láo với tôi như vậy! Xem tôi trừng phạt cô thế nào!"

Nói xong, Chaeyoung cao ngao lập tức giơ tay lên cao, muốn cho Seulgi một cái bạt tai.


Nhất thời phản ứng không kịp, Seulgi ngây ngốc đứng đó, nhìn bàn tay đối phương, biết rõ cái gì sắp đến với mình.

Cánh tay đang giơ cao của Chaeyoung bỗng bị một bàn tay to lớn khác giữu chặt lại: "Trong nhà của tôi, người làm của tôi mà phải phiền đến cô dạy bảo sao?"


"Min! Người ta....người ta chỉ muốn thay anh làm chút việc thôi mà!" Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Jimin, Chaeyoung lập tức làm nũng nói.

Jimin nhìn chằm chằm vào Seulgi, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, nghiền ngẫm nói: "Cô chưa từng nghe câu "đánh chó phải ngó mặt chủ "sao?"


Seulgi trong ánh lập tức xuất hiện hai ngọn lửa tức giận, sắc mặt trắng xám: "Jimin! Bây giờ thì tôi hiểu tại sao từ miệng anh không bao giờ tuôn ra được ngà voi!"

Jimin không ngờ cô phản ứng nhanh đến vậy, không mỉm cười nhìn thẳng vào cô.


"Min! anh xem cô ta..... " Chaeyoung muốn nói tiếp nhưng lại bị Jimin chặn lại.

"Được rồi! Em đã lôi được cô hầu gái của tôi lên đây, tốt lắm!" Jimin hơi gợi khóe môi, ôn nhu kéo Chaeyoung trở lại vị trí ngồi ban đầu.


Seulgi trong lòng tự mặc niệm mấy con số, lần thứ hai tự mình mở miệng: "Thiếu gia! Anh gọi tôi đến không biết có chuyện gì?"

Cô biết rõ còn vờ hỏi hắn. Hắn là bởi vì chuyện món bít tết kia mới cho người gọi cô lên đây. Cô cố ý bỏ thứ này thứ nọ vào, làm trông kinh khủng nhất đưa lên cho hắn, xem hắn sẽ ăn nó như thế nào.


Cô cũng chẳng sợ hắn phát cáu. Lúc ở trong bếp đã chuẩn bị sẵn để đối phó với cơn giận của hắn rồi.


"Này! Còn hỏi sao? Cô làm gì thì tự cô rõ! Làm sao mà...."


Lời Chaeyoung chưa dứt đã bị Jimin chặn lại: "Chaeyoung, món này ăn thật ngon đúng không? Mùi vị thịt bò rất hợp khẩu vị của em đúng không?"

"Cái gì? Min! Anh đang nói gì vậy?" Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lộ ra sự kinh ngạc.


Jimin vẫn mỉm cười ôn nhu, hai mắt chớp chớp dụ hoặc mê người, ra lệnh: "Chaeyoung, ngoan, ăn hết chỗ thịt này đi!"

Chaeyoung không dám chống lại, cầm lấy dao dĩa. Cố gắng chịu đựng vị hạt tiêu và ớt cay xè trong họng, ăn rất nhanh chỗ thịt bò bít tết trong đĩa của mình.


Seulgi nghẹn họng, nhìn trân trối vào cô ta. Thứ kia rõ ràng ngay cả chó cũng không buồn ăn, tại sao cô ta lại cố gắng phải ăn ngon lành như thế cơ chứ?

Seulgi không dám tin nhìn Jimin. Bộ dạng hắn ta lúc này nhàn nhã như không. Không hề tức giận dọa người, không hề tàn nhẫn ra tay phạt người khác. Cô gái kia không phải là nữ minh tinh, bạn gái của hắn hay sao? Tại sao phải cố ép cô ta ăn cái thứ đáng sợ kia vậy?


Hắn là người nắm quyền, chẳng phải nếu muốn tát cô thì có thể ta tay ngay được sao?

Thấy Chaeyoung ăn hết chỗ thịt bò trong đĩa, Jimin mỉm cười rút từ trong người một tá chi phiếu, viết nhanh lên đó mấy con số rồi, giật ra đưa cho cô ta.


Trong lòng tức giận, nhưng nhì con số trên tờ chi phiếu Chaeyoung mỉm cười ngay. Đứng lên rời khỏi ghế của mình, ngồi vào lòng người đàn ông ác độc khó đoán: "Min! Anh thật là tốt! "

Jimin nhéo chóp mũi của cô ta: "Ha ha, em đủ đáng yêu! Đàn ông luôn thích chọc những cô gái đáng yêu mà!"


Chaeyoung hớn hở trong lòng hắn, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.

Jimin để yên cho cô ta tùy ý hôn lên gương mặt của mình. Kang Seulgi à! Cô muốn dùng thứ đồ khó ăn kia để hòng trả thù tôi, tưởng sẽ có kết quả tốt sao? Hắn sẽ không để cô được như ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro