Chap 12 : Đêm hoang dại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 12: Đêm hoang dại

__________________________
Cái tựa nghe ghê ghê nha ~~~~
Từ đầu tới giờ đây là chap có H đầu tiên a~~~~~ * tung sịp *
Sau này sẽ còn nhiều lắm a~~~
______________

Chiếc xe màu đen bóng huyền bí lao nhanh trong đêm tối, bỏ lại phía sau những căn nhà đã tối đèn.

Ngồi trong xe, Vũ Văn cảm giác trong người như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, môi lưỡi khô ran rất khó chịu, tay bất giác sờ loạn thì chạm phải một cánh tay, trong ý thức vẫn biết là Dịch Dương Thiên Bảo , không nghĩ ngợi cậu ôm chằm lấy tay hắn.

" Nóng quá."

Thấy cậu khẽ rên, lại ôm chặt hắn không buông, hắn nắm chặt tay cậu không cho sờ loan, lạnh lùng nói với lái xe.

" Trở về biệt thự."

Nghe thoáng qua ai đó nói về biệt thự, Vũ Văn biết hắn không đưa cậu về nhà mình mà đưa về nhà hắn, như vậy cũng tốt, cậu cũng không muốn ở trên giường Vũ Văn làm cái trò vô liêm sỉ này.

Cảm giác xe đã ngừng, hắn kéo cậu vào trong biệt thự, trong mơ màng Vũ Văn vẫn mờ mịt thấy chút ít xung quanh ... Thật lớn và đẹp, cậu chỉ có thể hình dung như thế.

Đi đến một căn phòng, khi mới vào trong thì bị hắn đẩy lên giường, cứ tưởng hắn ra tay, ai ngờ hắn quay người bỏ đi, Vũ Văn không cam tâm, cố gượng dậy.

" Thiên Bảo ." - Ôn nhu gọi hắn và đợi hắn quay lại cậu đã nhào vào lòng hắn ôm thật chặt, sau đó khóc như mưa bão, cầu dùng tâm tư bị đè nén trong hai năm nay khóc một lần cho thõa đáng.

Không biết đã ôm hắn khóc bao lâu, chỉ biết trong người càng ngày càng nóng, mà người trước mặt cũng rất nóng, có lẽ do rượu mạnh nên mới phát tác như vậy.

Mặt vẫn vùi vào lòng ngực rắn chắc của hắn, cậu tỏ vẻ nức nỡ.

" Thiên Bảo , em phải làm sao bây giờ ? ... Ba mẹ em muốn em qua Hy Lạp cùng ông bà, nói rằng sẽ định cư bên đó ... em không muốn đi, em không muốn xa anh."

Cố tỏ vẻ đáng thương nên cậu bẻ cong chuyện cha mẹ muốn cậu qua Hy Lạp.

" Thiên Bảo , em biết việc anh trai anh không thích em đã làm anh buồn, giờ lại là cha mẹ em ... em xin lỗi đã gây nhiều rắc rối cho anh ... nhưng em thật không biết phải làm sao ? "

Thấy hắn vẫn im lặng, cậu biết hắn không biết nên làm sao nên nói tiếp.

" Em không thể mất anh nhưng cũng không muốn làm ba mẹ buồn ... nhưng nếu em qua đó thì chắc chắn ba mẹ sẽ không cho em quay về ...Thiên Bảo , nếu anh bảo em ở lại thì em sẽ không đi, em biết làm như thế là bất hiếu nhưng ... em yêu anh ..."

Hắn vẫn bất động, cậu thật muốn bổ não hắn ra xem bên trong có phải chứa toàn rơm hay không nhưng giờ có sức đâu mà làm, mà dù có cậu cũng không có đủ can đảm. - ' Hết cách, cuối cùng đành dùng mỹ nam kế.'

Vũ Văn buông thắt lưng của hắn ra, quàng tay ôm cổ hắn, nhìn vào đôi môi màu bạc cậu nhón chân hôn lên đó, môi nhấp nháy.

" Em yêu anh, mãi mãi yêu anh."

Lại hôn lên đôi môi màu bạc đó một cách vụng về. Tuy đã nhiều lần được Dịch Dương Thiên Bảo chỉ dạy nhưng mà cậu là học trò dốt chỉ biết bị động mà thôi, hôm nay nếu không vì mục đích cậu cũng không biết vô sĩ mà làm thế với hắn, chỉ mong đêm nay thật ngắn.

Vũ Văn cảm nhận người trước mặt có chút thay đổi sau đó vòng eo bị hắn gắt gao ôm lấy, từ bị động thành chủ động, hắn hung hăng hôn cậu rất mạnh mẽ.

" A!" - Vũ Văn hô đau bởi cánh môi bị hắn cắn mạnh, cảm giác đầu lưỡi tê dại đau nhức, thân mình lại bị siết chắc, cậu cảm thấy sợ hãi, muốn khóc lên nhưng cái miệng đã bị hắn cắn nuốt không thương tiếc.

Từng cúc áo bị bàn tay to lớn tùy ý cởi bỏ, cái quần mới mua cũng bị tụt xuống, chỉ còn lại bộ nội y ren tối màu trên người, đôi chân non mịn lộ ra.

Hắn không hiểu sao cả người giống như bị thiêu đốt, hô hấp cũng hoảng loạn, lại nhìn người con trai dưới thân, thân thể ngọc ngà trắng mịn, dáng người xinh đẹp quyến rũ, nhất là đôi môi đỏ mộng đó khiến hắn không nhịn được lại hôn điên cuồng lên đôi môi đó.Tay hắn cũng cởi nốt bộ nội y trên người cậu , môi vẫn quấn lấy môi cậu , tay cũng bắt đầu cởi đồ trên người.

Chỉ trong tít tắc, hai cơ thể không một mảnh vải che thân hiện ra trong đêm tối mị hoặc, người đàn ông ra sức hôn hít cùng với bàn tay không an phận đang xoa nắn nơi đẩy đà của người con trai dưới thân một cách cuồng dã.

" Ưm ..." - Trong lúc mơ màng, Vũ Văn cảm nhận từng nấc da thịt trên người đều bị hắn hôn lên, cả người càng lúc càng nóng, cậu nhịn không được liền giãy giụa nhưng nào biết hành động đó khiến bộ ngực đầy đặn áp sát vào người hắn, dục vọng ham muốn bùng nổ.

Hắn vẫn cúi đầu hôn cậu , hôn xuống xương quai xanh gợi cảm, xuống đến bộ ngực đang phập phồng, cắn nhẹ một bên.

" Hơ ..." - Vũ Văn hoàn toàn rơi vào hư không, đầu óc trống rỗng, đôi môi cất ra tiếng rên rỉ, cậu cảm giác lúc này trong người là sự khát vọng muốn hắn.

Một lúc sau, cảm nhận cậu muốn gì, hắn thôi xoa nắn, hai bàn tay mạnh mẽ tách hai đùi cậu ra ...

Trong lúc mơ hồ, hình ảnh đôi mắt xanh lam ấy lại hiện lên trước mắt,Vũ Văn hoảng sợ muốn đẩy hắn ra nhưng chợt nhớ, đã đến nước này thì chỉ có thể đối mặt, trốn tránh cũng chỉ được một lúc mà thôi, cậu cắn chặt răng, giọng có vẻ nỉ non cầu xin. - " Đau ..."

Dù biết không phải lần đầu tiên nhưng màng trinh đã vá lại nên cũng sẽ giống lần đầu tiên, mà cậu thì không chịu nổi, một phần do kí ức từng bị cường bạo, một phần vì thật sự rất đau.

" A ..." - Vũ Văn hét lên nhưng không phải bị vật cứng của hắn xâm nhập mà là một ngón tay thon dài đang đi vào bên trong ẩm ướt của cậu, cả người mềm nhũn run lên.Khuôn mặt cũng đỏ rực do say nhưng một phần là do kích thích.

" Không ... " - Tiếp theo lại một ngón tay đi vào, Vũ Văn lại kêu lên một tiếng.

Tấm trải giường dưới thân bị cậu nhào nát và có thêm một khoảng ướt ám muội, khoái cảm tê dại từng đợt dâng lên giữa hai chân, thân thể mền mại không chịu nổi bắt đầu cựa nguậy.

Hắn ngừng một chút, lại hôn lên môi cậu , một tay giữ chặt eo cậu , tay kia đem vật cứng kêu ngạo nóng bỏng đi vào nơi ẩm ướt của cậu nhẹ nhàng.

" A ..." -Vũ Văn ngửa đầu kêu lên một tiếng, bị một vật nóng bỏng đâm vào khiến cậu hơi đau nhưng cậu biết hắn chưa đi vào hết, mười ngón tay bấu chặt vai hắn, cố cắn răng chịu đau.

Lại một lần nữa đi vào bên trong cậu nhưng hắn không nhẹ nhàng mà dứt khoát.

" A ..." - Tiếng cậu kêu lên thất thanh, hai mắt ngấn lệ, miệng cậu cắn mạnh lên vai hắn, cảm giác bị xé rách lần nữa khiến tim cậu đau nhói.

Hành động đó khiến hắn như được cổ vũ, không kiêng dè mà ra vào mỗi lúc một nhanh hơn.

Vũ Văn mới đầu còn thấy đau nhưng sau đó là khoái cảm mãnh liệt cùng ham muốn đan xen, cậu bắt đầu đón nhận những tiết tấu mà hắn mang đến cho cậu từng chút một.

Nhưng người đàn ông này như bị bỏ thuốc, hắn như kẻ điên ra vào nơi ẩm ướt của cậu rất mạnh bạo, khiến cậu nhém ngất đi mấy lần, mà cậu cũng không theo nổi tiết tấu của hắn, sự va chạm của hạ thể khiến toàn thân mềm nhũn không nói nên lời.

Một hồi lâu, hắn cúi đầu gầm lên, sau cú thúc cúi cùng, Vũ Văn cảm nhận một chất dịch nóng bỏng phóng thẳng vào nơi ẩm ướt hòa lẫn chất máu bên trong cậu , mà lúc này cậu cũng được đưa đến đỉnh dục vọng.

Cảm giác sảng khoái kia khiến Vũ Văn như bị nổ tung, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt vai hắn, đón nhận chất dịch nóng bỏng đó.

Mồ hôi tuôn như mưa, hơi thở cũng bắt đầu dịu đi, cứ nghĩ đã xong, Vũ Văn cảm thấy mệt mỏi muốn đi vào giấc ngủ nhưng chưa đầy một phút hai tay bị hắn cố định trên đỉnh đầu, Vũ Văn giật mình hoảng hốt khi cảm nhận vật cứng kêu ngạo kia đang từ từ phồng to lên.

" Không." - Không lẽ hắn muốn nữa sao ?

Hắn vẫn im lặng, tay lật cậu nằm úp, đặt cậu ở tư thế bò trên giường, vật cứng kêu ngạo đâm mạnh từ phía sau lưng.

" A ... Không ... " - Tư thế nhục nhã này hàng đêm cậu đều mơ thấy nhưng không nghĩ nó đã thành hiện thực, muốn bỏ chạy nhưng cả người không còn chút sức nên đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Lại một lần nữa ra vào điên cuồng, sự xâm chiếm không thể chịu được này nó đã vượt xa sự chịu đựng của cậu nhưng cậu lại bất lực tồng tâm.

Đòi hỏi không giới hạn của hắn cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, hai cơ thể quấn lấy nhau suốt một đêm, mà các tư thế cứ thay đổi đến chống mặt, Vũ Văn chắc chắn cậu sẽ không sống nổi qua ngày hôm nay nhưng nếu có thể thì ngày hôm sau Dịch Dương Thiên Bảo chết chắc với cậu .

Cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế, bao nhiêu tiếng rên rỉ không thôi, Vũ Văn chỉ biết đến khi cậu sắp ngất đi thì hắn lại gầm lên, phóng thẳng thứ chất lỏng nóng bỏng vào người cậu rồi gục xuống thở hổn hển và sau đó hắn xoay người cậu ôm vào lòng thật chặt mà lúc đó trời cũng đã hừng đông.

_____________________________________

Ánh nắng chói chang chiếu vào căn phòng, soi rọi mọi góc phòng mang theo một chút ấm áp.

Những tia nắng sớm mai soi rọi vào mắt khiến Vũ Văn nhíu mày.Giờ đây Vũ Văn mới phát hiện, căn phòng rất lớn, còn mình đang nằm trên một chiếc giường màu đen, xung quanh được trang trí trang nhã, cũng chỉ phối hợp hai màu đen trắng.

Vũ Văn muốn ngồi dậy nhưng mới cựa nguậy thì thân thể đau nhức như bị hàng vạn xe ủi chạy ngang người, hạ thể đau đớn vô cùng.

Dịch Dương Thiên Bảo đêm qua như kẻ điên, đòi hỏi hết lần này đến lần khác, khiến thân thể cậu như bị vỡ vụn, nhìn xuống ra giường thì thấy vết máu đỏ, lại phát hiện trên người đầy những dấu hôn, trên làn da trắng mịn còn vương thêm vài vết tím xanh do sự cuồng dã của đêm qua.

Môi cậu bổng nở nụ cười nhẹ, không biết vì mục đích thành công hay vì người bên cậu hôm qua là Dịch Dương Thiên Bảo .

Nhìn xung quanh, không thấy hắn đâu, không lẽ ăn xong lại muốn bỏ chạy, cậu bật dậy nhưng chưa kịp xuống giường thì ...

" A!" - Hai chân như vị ai giữ lại không đứng nỗi, một cỗ đau đớn lại kéo tới, miệng cậu mắng nhỏ.

' Thiên Bảo chết tiệt, làm gì như dân chạy tị nạn không bằng.'

Bổng nghe tiếng nước chảy, cậu mới hoàn hồn nhìn về phái cánh cửa màu trắng, cậu chắc đó là phòng tắm, Dịch Dương Thiên Bảo chắc đang ở đó, thôi thì đợi hắn ra rồi tính tiếp.

Kí ức tối hôm qua bổng hiện về, mặt cậu đỏ hơn quả cà chua, người lại cảm thấy nóng, cậu cắn nhẹ môi dưới trấn áp bản thân không nên bộc phát thú tính của đàn ông, chỉ là nhất thời nghĩ tới nên nóng vậy thôi.

Một hồi lâu, tiếng nước chảy ngừng hắn, cánh cửa mở ra, Vũ Văn cúi đầu ngại ngùng không dám đối mặt, sợ sẽ xấu hổ chết đi được nhưng tiếng bước chân ngày càng gần, cậu ngẩn đầu nhìn thì thấy hắn chỉ quấn cái khăn tắm, đôi mắt cụp xuống, không nên háo sắc như thế.

Cảm thấy hắn đã đi đến bên giường ngồi xuống, bàn tay to lớn chạm vào má cậu vuốt ve, cậu vẫn tư thế cúi đầu.

" Còn đau không ? " - Hắn nhàn nhạt nói.

Vũ Văn như bị điểm huyệt, cậu không dám ngẩn đầu nhìn, nghĩ rằng mình nghe lầm nên tiếp tục cúi đầu, hai tay bấu chặt tắm chăn, vẻ mặt tái nhợt, đôi môi cắn chặt không cho run rẩy.

" Không sao chứ ? " - Hắn lại hỏi.

Cậu liền ngẩn đầu nhìn, lúc này Vũ Văn rất muốn móc hai mắt mình ra, không muốn nhìn thấy người trước mặt chút nào ... Tại sao ? Tại sao ?

Dịch Dương Thiên Tỉ ... tại sao lại là hắn ?

End ~~~


* chuyên mục xàm * tại fic kia tui bị ăn bơ nhiều nên xóa luôn rồi giờ tui tập trung edit fic này và sẽ lên ý tưởng viết fic khác nha ~~~~~ m.n nhớ ủng hộ tui đó~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro