Chap 13 : Uy Hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả: Nhật Dạ An Nhiên

Chương 13: Uy hiếp

Không gian như bị đóng băng, Vũ Văn vẫn không tin vào mắt mình, tại sao là Dịch Dương Thiên Tỉ còn Dịch Dương Thiên Bảo đang ở đâu ?

“ Tại sao lại là anh ?” – Hồi lâu cậu mới lấy lại được tiếng, run rẩy nói ra một câu.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch môi, đưa tay lên sờ mặt cậu nhưng bị cậu hất ra, hắn nhíu mày. – “ Không phải tôi vậy cậu nghĩ là ai ? “

“ Đêm qua là Thiên Bảo đưa tôi về, anh ấy ở đâu ?” 

Vẫn mong rằng mình nhìn lầm, tai nghe lầm nên cậu lại hỏi câu cũ.

“ Đêm qua, từ lúc trong quán Bar Ảo Mộng cho đến về nhà và đến khi lên giường vẫn chỉ có một mình tôi.”

Giọng hắn nói nhẹ nhàng nhưng lại như mũi dao đâm thẳng vào tim Vũ Văn , mắt đọng nước, cậu lắc đầu không muốn phủ nhận.

“ Không phải.”

“ Tôi rất muốn biết, tối qua là cậu muốn lên giường với Thiên Bảo hay là với tôi … nhưng dù ai đi nữa, tôi cũng thừa nhận, đêm qua cậu thật phóng đãng ở trên giường cùng với tôi.”

Hắn kề môi sát tai cậu , giọng trầm thấp nhưng lại như đinh đống cột tuyên bố đêm qua là hắn cùng cô xảy ra quan hệ chứ không ai khác.

Vũ Văn như rơi xuống vực sâu, cậu suy nghĩ lại đêm qua tại sao lại nhầm lẫn tai hại như thế ? Cậu nhớ rõ là Thiên Bảo nhưng … không, không phải Thiên Bảo , cậu nhớ rõ Dịch Dương Thiên Bảo chỉ cao hơn cậu nữa cái đầu mà Dịch Dương Thiên Tỉ lại cao hơn cậu một cái đầu, đêm qua chỉ vì uống say nên tầm mắt lệch lạc, lại nhớ lúc hoan ái cậu đã thấy đôi mắt màu xanh lam ấy nhưng cứ nghĩ lại bị ám ảnh nên không để ý đến nhưng … vậy còn Thiên Bảo rốt cuộc đang ở đâu ?

Một hồi nhạc chuông vang lên đánh tan bầu không khí nghẹt thở, là chuông điện thoại của Vũ Văn , cậu giật mình nhìn xung quanh chỉ thấy quần áo rơi đầy sàn nhà, lại nhìn gần bàn để đèn mới thấy túi sách, cậu không quan tâm người ngồi bên cạnh, bò sang lấy túi móc ra điện thoại.

Hai chữ Thiên Bảo nhấp nháy trên màn hình làm tim cậu đau xót, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó đi, cố cho bên kia không biết mình đang khóc, cậu lau nhanh nước mắt bắt điện thoại.

“ Thiên Bảo .” – Giọng cậu hơi ướt át.

“ Vũ Văn  em sao rồi ?” – Bên kia Dịch Dương Thiên Bảo bắt đầu lo lắng
"Anh đang ở đâu, sao hôm qua không đến đón em ?” – cậu phải hỏi cho rõ vì sao hắn lại mất tích như thế ?

“ Anh đang ở Hàn Quốc, xin lỗi em, đáng lẽ anh có thể đến đón em nhưng vì hợp đồng bên Hàn Quốc có chút vấn đề nên anh phải qua đó ngay … nhưng anh đã nhờ anh trai đến đón em rồi, anh ấy có đưa em về không ?”

Không những đưa về nhà, mà còn đưa lên giường luôn, cậu rất muốn nói như thế nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Dịch Dương Thiên Bảo lại lên tiếng.

“ Anh cũng không biết sai ai đón em, gọi cho Đình Tín thì cậu ta đang ở thành phố T, mà ở đây bạn anh chỉ toàn con trai thế là anh đành gọi cho anh trai, dù gì cũng là anh em nên anh tin tưởng anh ấy hơn bọn bạn anh nhiều.”

Vũ Văn không còn gì để phản bát, chỉ có thể nghe Dịch Dương Thiên Bảo nói đến những mặt tốt của anh trai mình.

Còn người anh trai kia đang nhìn Vũ Văn bằng ánh mắt tia lade.

Hiện tại Vũ Văn chỉ có cái chăn che được phần trước ngực, để lộ làn da trắng mịn phía sau lưng, hắn thấy rõ kiệt tác đêm qua vẫn còn để lại trên người cậu , môi bất chợt nhếch lên theo đường tuyệt đẹp, tầm mắt lại dời xuống phần eo thon, mày chợt nhíu chặt. Phần eo của cậu in rõ dấu ngón tay xanh tím, có thể đem qua hắn quá cuồng nhiệt nên mới gây ra dấu xanh tím đó.

Đêm hôm qua hắn chỉ muốn xem Vũ Văn muốn giở trò gì với Dịch Dương Thiên Bảo mà lại đến nơi Ảo Mộng phức tạp đó, vừa vào trong đã thấy cậu bị bọn người lưu manh quay quanh, cậu lại ăn mặc khêu gợi như thế nữa chứ ? 

Lúc đó hắn chỉ muốn đi tới bóp chết cậu tại chỗ dù không hiểu lý do nhưng khi cậu nhào vào lòng hắn thì tâm tư có chút phức tạp bởi mùi hương dễ chịu đó cứ vờn quanh mũi hắn.

Cứ nghĩ đưa cậu về nhà, ai ngờ tự dưng lại bị cậu ôm lấy, lại bị đôi môi mê hoặc phủ lên, trong người hắn lại cảm thấy một luồng khí nóng không cưỡng lại được nên bắt đầu tấn công mãnh liệt …

Nhưng hắn cũng công nhận, hương vị của cậu rất tuyệt lại không nghĩ em trai hắn sao có thể nhẫn nhịn không động đến cậu để hắn có cơ hội đoạt đi lần đầu tiên của cậu , dù như thế hắn cũng không thấy áy náy bởi loại người dùng thân thể để đổi lấy danh vọng như cậu không đáng để hắn thương xót.

Tay hắn vô thức hướng đến chỗ xanh tím nơi eo cậu sờ nhẹ, Vũ Văn giật mình nhích người né tránh nhưng vì phản ứng khá nhanh khiến cả người cậu mất thăng bằng ngã nhào xuống đất. – “ Á! ”

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng giật mình với phản ứng của Vũ Văn , hắn trườn tới xem xét, thấy cậu mặt nhăn nhó hô đau, hắn chỉ nhếch môi cười.

“ Em sao vậy ?” – Thiên Bảo bên kia thấy cậu kêu đau trong lòng lo lắng.

“ Em không sao ? … Thiên Bảo em cúp máy đây, có gì se gọi cho anh sao ?”

“ Anh nhớ em.” – Giọng nói ôn nhu vang lên khiến tim Vũ Văn đau xót, dù chỉ muốn lợi dụng Dịch Dương Thiên Bảo nhưng thật chất tim cậu đã trao cho hắn từ lâu rồi, giờ lại xảy ra chuyện như thế, cậu biết phải làm sao đây ?

“ Tam biệt.” – cậu cúp máy không cho tâm lý hoảng loạn mà nói bừa.

Không gian lại rơi vào im lặng, Vũ Văn cố nén cơn đau nơi hạ thể cùng trái tim tan nát, cậu đứng dậy nhặt quần áo sau đó chạy thẳng vào nhà tắm.

Dịch Dương Thiên Tỉ không ngăn cản, hắn đi tới tủ rượu, lấy một chai Whisky rót vào ly rượu và bắt đầu thưởng thức.

Vũ Văn bước vào bồn tắm thấy hơi choáng bởi cách thiết kế xa xỉ này, nhà tắm cùng nhà vệ sinh đều sử dụng chung, nó rộng hơn căn phòng ở nhà cậu , bồn nước rộng có thể năm người tắm cũng được, đều được lót gạch men trắng cao cấp.

Cậu tự chế giễu với bản thân giờ phút này còn đi đánh giá nhà tắm của người khác làm gì, đi vội tới vòi sen, cậu để dòng nước lạnh chảy khắp người xóa đi chất dơ bẩn cùng xóa đi những dấu hôn trên khắp người cậu .

Đêm qua là do cậu bị điên mới tưởng nhầm hắn là Thiên Bảo , cách nhầm lẫn tai hại này khiến cậu lo lắng, việc cậu và Thiên Bảo ở bên nhau có bị Dịch Dương Thiên Tỉ ngăn cản hay không ? nhưng cần gì phải đoán, yêu người em mà lại lên giường cùng người anh, Dịch Dương Thiên Bảo làm sao có thể chịu được.

Cắn chặt môi dưới, cậu tắm thật nhanh không suy nghĩ nhiều, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang xoay ly rượu cậu không quan tâm đi đến chỗ lấy túi sách, cúi đầu chạy thẳng ra cửa phòng.

“Cạch.” – Cửa phòng không mở được, cậu dùng sức kéo mấy lần nhưng vô dụng.

“ Cậu không có gì muốn nói với tôi sao ?” – Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh nhạt nói.

“ Mở cửa ra.” – Giọng cậu lạnh băng, cũng không quay đầu với hắn, chỉ sợ nếu quay đầu cậu sẽ lại thấy chiếc giường đáng ghê tởm đó thôi.

“ Chia tay  Thiên Bảo , đó là lựa chọn duy nhất.”

“ Sẽ không … Tôi biết giữa tôi và anh đã xảy ra chuyện như thế nhưng chỉ là nhầm lẫn, tôi sẽ không nói với Thiên Bảo vì thế …”

“ Sao cậu nghĩ là tôi sẽ không nói với nó ? rằng cậu đã rên rỉ dưới thân tôi như thế nào ?” – Giọng hắn thâm trầm.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không hiểu sao mình lại có nhưng lời thô tục như thế nhưng đối với Vũ Văn hắn luôn muốn nhục mạ cậu , có thể thấy đó là niềm vui của hắn – ‘ Vui … Từ khi nào hắn cảm thấy vui kia chứ ?’

“ Nếu Thiên Bảo biết được, anh ấy sẽ không trách tôi mà sẽ hận anh, nếu tôi đã say, đã nhận lầm, không lẽ anh không biết dừng lại hay sao ?”

Cậu cũng khó hiểu vì sao hắn biết cậu đã lầm mà cứ chiếm đoạt cậu như thế ?

“ Tôi không bao giờ từ chối người tự dâng mình, với lại … đêm qua cậu không phải rất thõa mãn sao ? … đều luôn muốn được tôi …”

“ Đừng nói nữa …” – Vũ Văn hét lớn, cậu không thể chịu nỗi khi hình ảnh đêm qua lại ập đến, sức chịu đựng đã đến cực hạn.

“ Tôi đã nhượng bộ nên cậu đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.”

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẩm nước mắt của cậu , hơi nhíu mày nhưng lại nói ra những lời lạnh lùng.

“ Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, chiều ngày mai phải cho tôi câu trả lời dứt khoát.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lấy cái điều khiển gần cạnh bàn nhấn một cái.

“ Cạch.” – Cửa mở ra, Vũ Văn không trả lời mà lao vụt ra ngoài. Cậu chỉ muốn chạy khỏi tên cầm thú này, một phút cũng không muốn ở cạnh hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngã người về phía sau, tụ hết ly rượu, môi cong lên.

“ Trò chơi vẫn chưa kết thúc.”

_______________________________

Trên dòng người tấp nập qua lại, Vũ Văn như như kẻ mất hồn đi thẳng về phía trước, không biết đã đụng bao nhiêu người, cậu chỉ biết trong người rất khó chịu, cảm thấy rất thần kinh như đang căng cứng.

“ A …” – Tiếng hét của cậu tập trung ánh mắt của mọi người nhưng chỉ một giây thì mọi ánh mắt lại tản ra, họ lại tiếp tục bận rộn.

‘ Lần đầu tiên bị hắn cường bạo, lần thứ hai thì tự mình dâng đến miệng hắn …  Lưu Chí Hoành  mày là đồ ngu ngốc, sao lại không phân biệt rõ ràng kia chứ ? … mày có lỗi với cha mẹ, em trai, có lỗi với bản thân sao lại hành động dại dột như thế ? … mày chỉ cần chờ hai năm là có thể ở bên cạnh Thiên Bảo , tại sao không chờ được để bay giờ phải chịu nhục nhã như thế này ? … Tại sao ? ’

Giữa dòng người trên đường, Vũ Văn ngồi bẹp xuống đất, không quan tâm mọi người xung quanh, nước mắt như mưa rơi không ngừng, khóc cho bản thân quá ngu dốt, khóc cho cuộc đời thật khốn kiếp … Có người nói khóc là cách giải quyết tốt nhất mỗi khi nỗi buồn đau đi đến cực hạn nên cứ khóc cho thoải mái, cũng đừng quan tâm xung quanh ai nghĩ gì về mình.

Không biết khóc đã bao lâu, cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, Vũ Văn đứng trước bồn rửa mặt, hất nước lên mặt cho tỉnh hẳn rồi leo lên giường ngủ, dù giờ này chỉ mới là giữa trưa.

______________________________

Ngày hôm sau tại nhà ăn của trường, Vũ Văn nhìn chăm chăm vào khay thức ăn nhưng không động đũa nỗi.

“ Cậu lại ngốc ra rồi.” – La Đình Tín ngồi kế bên lay Vũ Văn , không biết cậu từ hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà cứ hay thất thần như thế ?

Vũ Văn mặt tái nhợt, chỉ khẽ cười không nói một câu. Những cảnh tượng cùng lời nói hôm qua của Dịch Dương Thiên Tỉ cứ ám ảnh cậu suốt đêm, cậu cũng biết chiều nay phải cho hắn câu trả lời dứt khoát nhưng cậu không cam tâm.

Bài hát êm ả lại vang lên, cậu mệt mỏi bắt máy không quan tâm dầu dây bên kia là ai . – “ Alo.”

“ Em không sao chứ ? ”

Nghe giọng Dịch Dương Thiên Bảo cậu lại thấy mệt mỏi hơn.

“ Em đang ăn trưa cùng Đình Tín , anh ăn cơm chưa ?”

“ Anh ăn rồi.” – Hắn ngừng một chút lại nói. – “ Hai ngày nữa anh sẽ về, lúc đó anh sẽ đền bù lại những ngày chúng ta không gần nhau, có được không ?”

Vũ Văn giờ đây đâu có tâm trạng quan tâm đến, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, mắt lại ươn ướt nhưng cố nén không cho nước mắt rơi ra.

“ Ừm … em sắp vào học rồi, hẹn gặp anh sao ?”

“Vũ Văn , anh yêu em … em có yêu anh không ?” – Hắn dò hỏi, dù biết kết quả vẫn là không.

“ Em ..” – Giờ đây nó có ý nghĩa gì không ? nếu cậu nói có thì sao ? nếu hắn biết cậu đã lên giường cùng Dịch Dương Thiên Tỉ thì ba chữ đó đối với hắn có còn ý nghĩa gì không ?

Tay nắm chặt. – “ Thiên Bảo , nếu sau này em làm gì có lỗi với anh, anh có còn yêu em nữa không ?”

“ Không.” – Hắn dứt khoát nhưng lại bổ sung thêm.

“ Nhưng nếu em nói, em yêu anh thì anh sẽ bỏ qua tất cả.”

“ Thiên Bảo , em …” – Cậu muốn nói nhưng bên kia đầu dây như bị nhiễu sóng.

“ Vũ Văn , anh sắp ra biển bàn hợp đồng, sóng rất yếu nên tối anh sẽ nói chuyện với em sao ? … anh nhớ em.”

Không cần cậu trả lời hắn lặp tức cúp máy, Vũ Văn bất lực ngã người dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực nhìn chăm chăm khay thức ăn.

“ Hai người lại gây nhau sao ?” – La Đình Tín khó chịu hỏi, cậu không biết hai tên này bị gì mà cứ giận nhau hoài, nếu không hợp thì chia tay là xong, sao cứ níu kéo như thế thì được lợi ích gì chứ ?

“ Liệu một người đàn ông có chấp nhận việc người yêu mình từng lên giường với người đàn ông khác hay không ?” – Cậu ảm đạm nói.

“ Trời, thời đại này là thời đại nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó…” 

Chưa nói được vế sau,  La Đình Tín trừng mắt nhìn Vũ Văn , giọng lắp bắp. – “ Cậu, cậu …”

La Đình Tín thấy Vũ Văn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cậu thở dài. 

“Vũ Văn , cậu sao lại thay đổi như thế ? lúc trước, cậu đến con gián còn sợ hồn bay phách lạc mà bây giờ … Hazi, mình không biết nói sau nhưng thời đại văn minh rồi nên chuyện đó là chuyện bình thường, mà nói thật nếu hắn đã yêu cậu thì chắc không sao, yên tâm đi.”

Yên tâm sao ? thời đại văn minh nhưng lên giường với anh trai hắn mà hắn có thể bỏ qua trừ khi hắn bị đứt dây thần kinh hoặc là kẻ bại não.

_____________________________

Ngày hôm nay khá dài nhưng đối với Vũ Văn ngắn vô cùng, đền chiều cậu và La Đình Tín đi ra khỏi cổng thì bị chiếc xe Lamborghini Reventon chặn đường hai cậu , người đàn ông có thân hình cao lớn bước xuống xe tiến về hai người.

“ Vũ Văn công Tử , Dịch tiên sinh bảo tôi đến đón cậu .”

La Đình Tín nhìn người đàn ông trước mắt, mắt lóe sang huých vai Vũ Văn . – “ Đẹp trai nha.”

Vũ  Văn biết ai, cậu cau mày. – “ Xin lỗi nhưng tôi có chút việc.”

Cậu muốn bỏ đi nhưng bị tên cao lớn chặn lại, giọng hắn lạnh nhạt.

“Vũ Văn Công Tử , Dịch tiên sinh đang ở trong xe.”

“ Vũ Văn sướng nha, được Thiên Bảo đích thân đến đón bằng chiếc xe đẹp như thế.” – La Đình Tín tưởng là Dịch Dương Thiên Bảo , cậu nheo mắt nhìn Vũ Văn không khỏi ghen tị.

Vũ Văn biết trốn không thoát, thôi thì đối mặt vậy.

“Đình Tín , cậu về trước đi, mai gặp lại sau.”

“ Xì, có bạn trai là quên cậu bạn thân liền, thôi đi đi mắc công tên đó lại gầm gừ như bị ai đánh vào mông mất.”

Bạch Lâm đứng kế bên nghe thế hơi nhăn mày nhưng lặp tức hồi phục ngay, lại nhìn La Đình Tín , ánh mắt tỏ vẻ phức tạp.

La Đình Tín thấy Bạch Lâm nhìn mình, cảm thấy chán ghét ngay, tuy hắn đẹp trai nhưng cậu không phải loại mê trai hạng nặng.

“ Nhìn gì ? chưa từng thấy người đẹp sao ? ”

Nói xong cậu bỏ đi để lại Bạch Lâm ngây ngốc nhìn theo nhưng sau đó hắn leo lên xe ngay sau Vũ Văn .

Vũ Văn vừa mở cửa xe thì tay bị kéo vào một cách thô bạo, cậu bị kéo mạnh nên ngã vào lòng Dịch Dương Thiên Tỉ , cậu đẩy hắn ra nhưng vô dụng.

“ Đi.” – Hắn lạnh lùng phun ra một chữ, mắt vẫn dán chặt vào mắt Vũ Văn .

“ Xin lỗi nhưng tôi nói xong rồi sẽ đi ngay, không phiền ngài …”

“ Nói đi.” – Chưa nói hết câu thì bị hắn chen ngang mà hắn vẫn giữ tư thế ôm cậu vào lòng, không hề muốn buông ra.

“ Tôi sẽ không chia tay  Thiên Bảo .” – Cậu kiên định nói, cậu phải kiên trì đến cùng, không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế được.

“ Vậy cậu thấy Thiên Bảo sẽ nghĩ sao về việc người nó yêu lại lên giường với anh trai nó.” – Hắn cười nham hiểm.

“ Đó chỉ là do tôi uống say …”

“ Vậy Vũ Văn Công Tử khi uống say thì có thể lên giường với bất kì tên đàn ông nào sao ?”

“ Dịch Dương Thiên Tỉ , anh đừng nhục mạ người khác như thế ?”

Cằm bổng dưng bị hắn siết chặt, cậu đau đớn nhìn thẳng vào hắn, lòng run rẩy khi thấy đáy mắt hắn sâu thẵm, cậu cảm thấy rét cả sống lưng.

“ Vũ Văn , tôi không muốn nhiều lời với cậu , lặp tức chia ta Thiên nếu không , hừ … tôi rất muốn biết nó sẽ phản ứng ra sao khi biết được sự thật về cậu .”

“ Nếu anh ép tôi, tôi sẽ nói cho anh ấy biết là do anh ép buột tôi chứ không phải tôi tự nguyện, đến lúc đó Thiên Bảo nhất định sẽ hận anh.”

“ Ha ha ha … ép buột, Vũ Văn vậy là cậu vẫn cứng đầu không chấp nhận.” 

Ngữ khí hắn càng lúc càng lạnh, Vũ Văn biết hắn đang tức giận nhưng cũng không chịu thua.

“ Là do anh ép tôi, không phải tôi tự nguyện,  Thiên Bảo nhất định sẽ tin tôi.”

Mặt hắn áp sát mặt cậu , gặng từng chữ một. – “ Vũ Văn , đều là do cậu tự chuốc lấy.” 

Hắn quay đầu nói với Bạch Lâm . – “ Trở về biệt thự.”

End ~~~




Sắp gây cấn rồi a ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro