11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ nhưng cũng thật quen thuộc, Tăng Khả Ny chỉ ngạc nhiên trong giây lát nhưng rất nhanh không còn vướng bận vì đây thực sự là điều mà Dụ Ngôn sẽ làm. Nàng luôn luôn nói vài câu khó hiểu, rồi luôn đem những tâm tư muốn được bày tỏ giấu kín trong những lời khó hiểu kia, đây là sự lãng mạn độc đáo của nàng. Có lẽ là bởi đã hiểu rõ, dù sao cũng từng nghiêm túc yêu đương, có lẽ là bởi vì nhạy cảm, dù sao cũng đều là người thận trọng lại nhạy cảm, Tăng Khả Ny luôn có thể nhìn thấu ẩn ý từ những lời khó hiểu của nàng. Ví dụ như hiện tại, Dụ Ngôn nói cách đây 2100km có tuyết rơi, Tăng Khả Ny cũng hiểu nàng nói vậy vì nhớ lại những ngày đã cũ.

Đây chính là Dụ Ngôn, thâm tình khó phụ, thịnh tình khó chối. Là độc nhất, đơn giản lại ngay thẳng, nội liễm lại ấm áp, nàng chỉ dành cho Tăng Khả Ny.

Được nàng cất giữ mới là thứ trân quý, bị nàng vứt bỏ, đều chỉ là đồ bỏ đi.

Câu nói kia xuất hiện trên màn hình điện thoại, đốt cháy bỏng rát nỗi lòng, tất cả những ký ức không cách nào có thể nhắc lại giờ đây dễ dàng chiếm trọn các dây thần kinh não, những ký ức đông kết trong vùng hải mã, như vải vóc lộng lẫy, từng tấm tranh nhau hiện ra, trong nháy mắt hiện đủ mọi loại sắc màu. Tăng Khả Ny nghĩ một hồi, nếu như ở Hàng Châu có tuyết rơi, đó mới thật sự là kỳ tích. Dù là ngắm nhìn mưa to ở sa mạc hay bơi chung với cá mập ngoài biển cả, tất cả cùng đoạn quá khứ yêu đương kia giống nhau như đúc, đều là những việc đã qua.

Đã tới lúc làm rõ mọi sự. Là thời gian xoá nhoà tất cả, nó là thứ khiến Tăng Khả Ny không cách nào đáp lại những tâm tư như vậy nữa, chị chỉ có thể nói, "Đừng quá vất vả, lần sau nhất định có thể lấy được thêm nhiều phiếu bầu hơn". Để tô điểm thêm sự tàn nhẫn của mình, thế là chị lại thêm vào một câu "Chúc mừng năm mới."

Một câu nói bình thường mà Dụ Ngôn ném tới, gói ghém những suy nghĩ của nàng, lôi cuốn nàng hồi tưởng lại, đập vào người Tăng Khả Ny, Tăng Khả Ny phát hiện vật mình cầm trong tay thật quá nặng. Vì vậy, chị phải đem nó mở ra, thái thành từng lát mỏng, để ánh nắng có thể xuyên thấu qua những hồi ức này, mới có thể nhìn rõ ràng được đau lòng. Chị cố ý cẩn thận cất giữ, lại phát hiện cơ chế chặn lại tổn thương trong đại não đã ngăn chị làm việc điên cuồng này. Trong đầu không ngừng chiếu ra những hình ảnh chị từng trải qua biết bao thống khổ, ngăn cản chị lại lần nữa đắm chìm trong lời nói gợi nhắc về những kỉ niệm của Dụ Ngôn. Chị đột ngột cảm thấy, giống như là lỗi của mình, chị để lại kỉ niệm rơi xuống đất, rơi xuống trong gió lạnh đìu hiu của mùa đông, bông tuyết rơi ở Bắc Kinh bị gió bốn phía thổi loạn càng cô đơn cùng thê lương hơn.

Bắc Kinh có tuyết rơi.

Thế nhưng là, giờ chị đang ở Quảng Châu.

Bị năm chữ này mở van, ký ức lập tức bắt đầu giấy ngắn tình dài.

Trước mắt Tăng Khả Ny hiện ra con đường bùn đất sau trận tuyết, trời tối rất sớm, năm giờ trời đã tối hẳn, đèn đường được bật lên, từng hàng từng hàng đứng nghiêm, được sắp xếp như không có điểm dừng, làm cho người ta có một loại ảo giác, cuộc đời này cũng sẽ giống như những ngọn đèn đường, không có điểm dừng, cùng người đi bên cạnh nắm tay đi trên con đường này, tựa như sẽ lâu dài.

Tăng Khả Ny nhìn thấy hai người dưới ánh đèn đường, chẳng cần chạy tới trước mới nhìn được rõ mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng chị liền biết kia là Dụ Ngôn và chị. Con phố nhỏ nhớp nháp bùn đất sau trận tuyết đó, cùng với thành phố Bắc Kinh cùng lúc tồn tại trong đầu giờ phút này khiến chị xúc động đầy cảm khái.

Hai người sóng vai đi cạnh nhau, Dụ Ngôn khoác tay trên vai chị, nàng vẫn luôn như vậy, rõ ràng nàng so với chị thấp hơn một chút, nhưng nhất định lúc nào cũng muốn quàng tay qua vai chị. Bàn tay còn lại sẽ nắm lấy cánh tay của Tăng Khả Ny, thi thoảng quay đầu qua nói với chị chuyện gì đó, có lẽ là nói xem ngày mai sẽ còn tuyết rơi nữa hay không. Nàng đi qua một chiếc xe đang đậu bên đường, đột nhiên cầm lấy một nắm tuyết, nhân lúc Tăng Khả Ny chưa kịp phản ứng liền đưa tay nhét vào bên trong khăn quàng cổ, một giây sau buông tay liều mạng chạy về phía trước, cười như được như mất.

Tăng Khả Ny tức giận thở hổn hển đuổi theo ở phía sau, trong miệng lớn tiếng mắng, vừa cười vừa mắng mỏ, cùng Dụ Ngôn không còn quan tâm hình tượng mà cười ha hả trên đường phố yên tĩnh, cười đến nỗi sương trắng từ trong miệng không ngừng bay lên không trung, chậm rãi mà tản ra, như hạnh phúc mỏng manh quý giá.

Tăng Khả Ny lúc này đứng dưới bầu trời Quảng Châu, nhìn cảnh tượng trong màn ký ức, chị vẫn như cũ thừa nhận mình từng thích một Dụ Ngôn như vậy, cho dù là giờ phút này, chị vẫn thích. Chị thích em ấy độc đoán bá đạo, thích em ấy trêu chọc đùa ác, cũng thích sự yêu thích mà em ấy dành cho chị.

Khi Dụ Ngôn nói rằng em ấy thích mình, luôn có ma lực khiến cho người ta tin tưởng, Tăng Khả Ny cho tới ngày hôm nay vẫn còn tin tưởng lời Dụ Ngôn nói trong thời khắc ấy, là thật sự vô cùng thích mình. Loại kiên định yêu thích ấy sẽ lây nhiễm, sẽ để cho nhân vật chính được yêu thích kia không còn hoài nghi mà tin tưởng, sau đó cũng sẽ dần thích em ấy. Đây có lẽ là loại lưỡng tình tương duyệt* tuyệt nhất thế giới, nhưng không phải là loại bạch đầu giai lão thích hợp nhất.

(*) Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa.

Tăng Khả Ny lại nhớ tới trận tuyết trong ký ức, trước khi tuyết trên đỉnh đầu tan ra, chị nắm lấy tay Dụ Ngôn, nói nàng quay đầu lại. Một giây sau ngay lập tức bị châm chọc chị thật quá già mồm, mà ngay cả cách châm chọc cũng là kiểu khiến Tăng Khả Ny yêu thích. Khi chị thích em ấy, nhìn đến cái gì cũng thấy thích, thật sự là tàn nhẫn không thể lý giải.

Tăng Khả Ny kỳ thật không quên làm sao mà loại yêu thích này đột nhiên trở nên không còn vừa lòng đẹp ý, chị chỉ không muốn nghĩ tới, ít nhất là không muốn biết rằng Bắc Kinh hôm nay có tuyết rơi, chỉ thêm càng nhiều đau khổ mà thôi.

Kỷ niệm ngâm nga thành bài hát, yêu hận kể lại thành câu chuyện. Năm đó mùa đông ở Bắc Kinh, Tăng Khả Ny được hưởng thụ sự ấm áp của Dụ Ngôn đem lại, chị đoán người nhà của Dụ Ngôn cũng sẽ là kiểu dịu dàng ôn nhu, cho nên em ấy mới có thể bình thường nhìn thì hung dữ nhưng kỳ thật lại mềm mại. Lúc hai người cùng ôm nhau trong chăn, Tăng Khả Ny hỏi, "Em có về nhà khi tuyết rơi không?"

"Chị phải nghĩ chuyện gì ra chuyện đó chứ, em không về nhà cùng việc tuyết rơi đâu có liên quan gì."

"Mẹ em không nhớ em sao?"

"Em sẽ gọi điện thoại cho mẹ."

"Dụ Ngôn, vì sao em không đưa chị về nhà, chị rất tò mò muốn được gặp mẹ em đó."

"Không phải đã cho chị xem qua ảnh chụp rồi sao, chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, có gì hay mà tò mò, mặc dù phải nói là mẹ em quả thực rất ưa nhìn nếu không sao lại sinh ra em xinh đẹp thế này đây."

Tăng Khả Ny đương nhiên nhận ra được em ấy dùng trò đùa để đổi chủ đề, đây cũng không phải lần đầu tiên chị đề nghị tới việc muốn gặp người nhà và bạn bè của em ấy, chị luôn cố gắng muốn hoà nhập được vào với cuộc sống của Dụ Ngôn, chị hiểu cuộc sống của Dụ Ngôn không chỉ có mình chị, nên chị nghĩ tới việc hoà nhập từng phần khác trong cuộc sống, để có thể bất cứ lúc nào cũng ở bên em ấy.

Thấy Dụ Ngôn không nói ra miệng nhưng lại dùng sự im lặng để từ chối, Tăng Khả Ny nói, "Hôm nay có vẻ sẽ có tuyết đầu mùa, chị muốn thực hiện một điều ước."

"Già mồm chết đi, chỉ thích mấy cái trò này, nói đi, ước cái gì." Mối quan hệ thường ngày của Tăng Khả Ny và Dụ Ngôn khá là "chủ nghĩa Nam Tử Hán", cho nên nàng dùng giọng điệu này hỏi về mong ước của Tăng Khả Ny, chỉ cần Tăng Khả Ny nói ra, nàng sẽ cưng chiều mà hứa hẹn giúp cho ước muốn của Tăng Khả Ny được thực hiện.

Nhưng Tăng Khả Ny chỉ lại gần hôn lên chóp mũi của nàng, "Nói ra sẽ không linh nghiệm."

Bởi vì nói ra cũng không làm được, Tăng Khả Ny lúc đó tỉnh táo tới bất ngờ, chị buồn phiền nghĩ, nếu em ấy không thể nắm tay và đưa chị về nhà, vậy chị việc gì phải nói ra mà rước lấy thương tâm đây.

Bốn năm sau, có lẽ Dụ Ngôn đã dần dần hiểu được mong muốn không thành lời của Tăng Khả Ny, cho nên hiện tại em ấy nói cho chị biết Bắc Kinh đang có tuyết rơi, thâm tâm em ấy đang muốn bù đắp.

Đã muộn. Đều đã qua rồi. Tăng Khả Ny không cần điều ước ngày tuyết đầu mùa, cũng không cần Dụ Ngôn nữa.

Rất khó nói xem Dụ Ngôn đến cùng có hối hận không, có lẽ chỉ có Phượng Hoàng trên lưng biết được tâm tư của nàng. Nàng phải mất bốn năm mới hiểu được mong muốn không nói thành lời của người mình yêu, mỗi một lần buông bỏ mỗi một lần dằn xuống đều nói lên ước muốn đời này được ở bên nhau. Nàng từng trốn tránh làm như không thấy, luôn mong thời gian dài đằng đẵng có thể đưa ra câu trả lời cho bài toán không lời giải này, giờ nàng muốn dốc hết lòng để thực hiện mong muốn của chị, nhưng lại đáng buồn nhận ra, người ta căn bản không cần nữa.

Trưởng thành chính là như thế với chu kì ngày và đêm, mất đến hơn một nghìn ngày vất vả nhất cuộc đời để tưới bón. Sau khi chia tay Dụ Ngôn mới hiểu được, không có cái gì mà tương lai còn nhiều thời gian, không có cái gì mà bằng lòng dừng lại. Chị ấy muốn cái gì, thì lập tức phải đưa tới, chị ấy không có được, chính mình cũng sẽ không được suôn sẻ, hai người cứ thế tự hành hạ lẫn nhau.

Đông đi xuân lại tới, tuyết lại trở về thành nước.

Tuyết ở Bắc Kinh có lẽ sẽ biến thành mưa ở Quảng Châu, chuyện cũ cứ thế lặp đi lặp lại, hết thảy vui buồn đều có lời chú giải. Bài hát ấy làm sao còn hát được, "Ánh mắt em tụ thành mây/ Rơi xuống thành mưa, tôi mới có thể đến gần". (Bóng lưng - Lâm Gia Hựu)

Khi Dụ Ngôn nói với Tăng Khả Ny rằng Bắc Kinh có tuyết rơi, nàng cảm thấy bản thân thật đáng buồn, nhưng cũng đành chịu, mọi cớ sự bây giờ đều do nàng tự tay tạo nên. Chuyện làm trong quá khứ, nghĩ tới tận bây giờ.

Còn ba ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, câu chúc mừng năm mới của Tăng Khả Ny không nhận được hồi âm, từ khi nhận được tin nhắn của Dụ Ngôn, tâm tư Tăng Khả Ny liền động đậy không yên, ký ức bị mở ra như chiếc hộp Pandora, chị muốn đóng chúng lại cho phải cách. Nói nghe thì dễ, chị cố dùng cái mới để che đậy cái cũ, chị cùng Lưu Lệnh Tư luôn ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều cùng nhau đi dạo sau bữa ăn, đi tới cửa hàng bán quà vặt cũng đi cùng nhau, cũng không phải vì cần mua thêm đồ gì, chỉ là cố tình muốn đứng chung một chỗ với em ấy.

Nhưng Tăng Khả Ny phát hiện, tất cả đều chỉ phí công, căn bản không thể lấy mới đổi cũ, những chuyện kia trong quá khứ như đã khắc sâu vào lòng, càng mài đi càng rõ ràng. Chị của hiện tại chính là nhờ quá khứ tạo thành, cho nên làm sao có thể phủ nhận, xoá nhoà rồi quên nó đi. Tưởng chừng, cuộc đời này sẽ còn cùng nó sống chết bên nhau.

"Làm sao vậy, hai ngày nay không có lớp, chị lại buồn bã ỉu xìu?" Lưu Lệnh Tư không có chút chậm chạp, em mở ra tất cả giác quan, liều mạng để bảo vệ mối tình đầu.

"Có lẽ là đã quen bận rộn, hiện tại rảnh rỗi chắc là không quen đi."

"Em thấy phòng tập gym còn mở cửa, nếu không em với chị cùng đến đó đi?"

"Cũng được."

Sau công diễn hai người bọn họ vẫn như hình với bóng, tình cảm ngày một tăng thêm, nhưng Tăng Khả Ny luôn cảm thấy dù có cố gắng thế nào để tiếp nhận những tình cảm tươi mới của Lưu Lệnh Tư, trong tim chị luôn có một góc trống rỗng, như một hố sâu không đáy không biết nên dùng cái gì để lấp đầy.

Khi Lưu Lệnh Tư nói đến chuyện muốn cùng chị đi du lịch sau khi công diễn kết thúc, em ấy rõ ràng rất vui vẻ, hơn nữa chị cũng đang nỗ lực cổ vũ bản thân, muốn vui vẻ hơn một chút, nhưng chị vẫn như cũ cảm thấy mất hứng, như thể mỗi ngày đều phải thường xuyên có những kích thích mới lạ, nếu không chị sẽ dễ dàng nghĩ, hôm nay thời tiết như vậy, liệu Bắc Kinh sẽ lại có tuyết rơi không.

Lưu Lệnh Tư nói muốn đưa chị tới Thành Đô ăn lẩu, ăn đầu thỏ, ăn bánh nướng, ăn mì gạo, ăn hết thảy những thứ mới lạ kỳ quái. Tăng Khả Ny nghe mà đem cất vào lòng, đương nhiên rất cảm động. Chị biết ơn em ấy khác biệt Dụ Ngôn như vậy, em ấy thật sự muốn chị dung nhập vào cuộc sống của mình, em ấy khát vọng bên trong mỗi một góc nhỏ đều có sự tồn tại của Tăng Khả Ny, em ấy muốn cùng chị chia sẻ quá khứ, em ấy dùng sự nhiệt tình không gì sánh kịp mà đối đãi chút tình cảm này. Nhưng mỗi lần cảm động đều đều chỉ thoáng qua rồi biến mất, theo nhau kéo tới vẫn là thứ cảm giác trống rỗng không thể lấp đầy, bởi mọi sự so sánh trước sau đều sẽ khiến Tăng Khả Ny dễ dàng nhớ tới Dụ Ngôn, chị biết điều này là sai, thế nhưng chị không ngừng lại được sự bất công này.

Lưu Lệnh Tư đến muộn bốn năm, đây là sự bất công lớn nhất của số mệnh. So với Dụ Ngôn, em vĩnh viễn tới trễ hơn một nghìn ngày, bất cứ thứ gì cũng không thể đổi lại được hơn một nghìn ngày ấy.

Hai người nắm tay đi tới phòng tập gym, vốn cho rằng đã là ngày nghỉ, phòng tập sẽ không có ai tới sử dụng, nhưng tới cửa ra vào đã nghe được tiếng bước chân nhịp nhàng trên máy chạy bộ, nghe tới chạy cũng không hề chậm.

"Ai mà chăm chỉ vất vả vậy." Lưu Lệnh Tư cùng Tăng Khả Ny nhíu mày nhìn nhau.

Qua tấm kính trong suốt trải từ trần tới sàn phòng tập, Tăng Khả Ny chỉ liếc qua liền nói muốn quay lại lấy tấm thảm yoga của mình.

"Bên trong cũng có rồi."

"Quen dùng của bản thân rồi, em vào trước đi, chị quay trở lại lấy."

Lưu Lệnh Tư một mình đẩy cửa đi vào, trong phòng tập lớn chỉ có một người, người trên máy chạy bộ mặc áo ngực thể thao, đây là lần đầu tiên Lưu Lệnh Tư nhìn thấy hình xăm được nhiều người nhắc tới của Dụ Ngôn.

Nó thực sự rất lớn, nhiều màu sắc và phi thường bắt mắt, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã bị khí chất đặc biệt làm chấn động, Phượng Hoàng giương cánh cùng với hoa văn mạnh mẽ thoải mái, hoàn mỹ thể hiện khí chất thoát tục bá đạo trên người Dụ Ngôn cùng sự ôn nhu phía dưới sự bá đạo ấy.

Lưu Lệnh Tư không khỏi so sánh nàng với chính mình, liền phát hiện mình hoàn toàn không có được loại cảm giác phô trương đến không thể khiêm tốn, cảm giác như được chú ý và yêu thích là chuyện đương nhiên, lúc đó em đột nhiên rất muốn hỏi Tăng Khả Ny, Tăng Khả, chị thích em sao? Thích gì ở em đây?

Con Phượng Hoàng đằng sau lưng giống như thật sự có một đôi mắt, nó là hiện thân của nàng, nó cùng nàng kết nối cảm xúc, cho nên Dụ Ngôn nhanh chóng nhận ra có người bước vào, nàng giảm tốc độ của máy chạy bộ, bắt đầu đi bộ chậm rãi.

Cuối cùng nàng dừng lại, bước xuống từ máy chạy bộ, dựa vào máy chạy mà lau mồ hôi. Không rõ tại sao, có lẽ con Phượng Hoàng kia quá hấp dẫn, muốn nhìn nó rõ ràng hơn một chút, Lưu Lệnh Tư nghiêng người.

"Em muốn dùng máy này sao?" Dụ Ngôn đứng thẳng người, định để em ấy dùng máy.

Lưu Lệnh Tư lắc đầu, mở nắp một chai nước đưa qua, "Uống nước đi."

"Chỉ có một mình em tới sao?" Dụ Ngôn vẫn còn đang thở gấp, theo hô hấp lên xuống, phần lưng không ngừng co xuống lại đưa lên, con Phượng Hoàng kia cũng chuyển động, sống động như thực sự đang sống, như thể giây tiếp theo sẽ sải cánh bay đi.

Lưu Lệnh Tư lắc đầu, "Chị ấy quay lại lấy thảm tập yoga."

Dụ Ngôn lập tức hiểu "chị ấy" là ai, Lưu Lệnh Tư bỏ qua tên gọi mà trực tiếp sử dụng đại từ ngôi thứ ba. Điều này khiến Dụ Ngôn lập tức cảm thấy ngại ngùng, rõ ràng là nàng tới trước nhưng giờ lại đột nhiên cảm thấy mình đang quấy rầy hai người họ.

"Em cùng chị ấy quen biết lâu chưa?" Dụ Ngôn cầm lấy chai nước, "Cảm ơn."

"Ừm, sớm đã được một năm." Lưu Lệnh Tư hơi nheo mắt, nghiêm túc nhớ lại với bộ dáng hưởng thụ.

Nhưng Dụ Ngôn vẫn đang nghĩ, thời gian em và chị ấy quen nhau còn không dài bằng thời gian nàng và chị ấy xa nhau. Nói không rõ được là tâm tư gì, vậy mà lại cùng em chủ động nói chuyện về Tăng Khả Ny, Dụ Ngôn cảm thấy mình chắc hẳn là điên rồi. Nàng nhìn vẻ mặt của Lưu Lệnh Tư, có chút đố kỵ bắt đầu tràn ra, xuyên thấu qua tim. Chị ấy nhất định rất thích em, đối xử thật tốt với em, nếu không em ấy sẽ không có cái biểu cảm mèo con hài lòng thỏa mãn như hiện tại.

Nhớ tới những lời Châu Tử Thiến từng nói, Dụ Ngôn phải thừa nhận rằng Tăng Khả Ny luôn thích mèo chứ không phải sư tử.

"Hai người làm sao quen biết?" Dụ Ngôn cảm thấy bản thân có chút đáng khinh, tại sao lại hỏi mấy chuyện này, hỏi cho rõ ràng thì cũng có ý nghĩa gì, nàng chỉ có thể tiếp tục đưa chai nước lên miệng uống để che đậy nội tâm gợn sóng của mình.

"Sau khi em ký hợp đồng với công ty thì quen biết, nói cũng thật buồn cười, ngày mà em ký hợp đồng được viết trên lịch là ngày hợp để gả cưới."

"Phải không." Dụ Ngôn phụ họa, không biết phải nói gì khác, nàng cố gắng tìm ra một chút vẻ khoe khoang trên mặt Lưu Lệnh Tư, như vậy nàng sẽ thuyết phục bản thân rằng mình chỉ đang tự vệ. Thế nhưng em ấy không vậy, Lưu Lệnh Tư chỉ đơn giản là đang kể lại một câu chuyện, em ấy sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

"Em vốn học múa đương đại, lúc đầu em không biết nhảy vũ đạo của nhóm nữ, đều là chị ấy dạy em." Một khi chủ đề đã bắt đầu, có vẻ khó dừng lại, Lưu Lệnh Tư đi tới một máy chạy bộ khác, điều chỉnh tốc độ, chậm rãi đi bộ.

Thực ra chị ấy cũng không biết nhảy những vũ đạo của nhóm nữ, cái này em không biết sao? Dụ Ngôn nghĩ, thời gian bốn năm đã thay đổi tới mức nào để một người vốn học múa dân tộc trở thành trưởng nhóm của một nhóm nữ, còn có thể đi chỉ dạy cho người khác.

"Xuất phát điểm và cấu trúc của múa đương đại khác hoàn toàn với vũ đạo của nhóm nữ, ban đầu thật sự khó để tiếp thu và thay đổi, cũng thật cảm ơn chị ấy." Lưu Lệnh Tư ấn nút trên máy chạy bộ, tốc độ nhanh hơn một chút, em nói những chuyện này với giọng điệu bình thản, giống như chỉ giới thiệu với người khác một tiền bối đồng nghiệp hăng hái thành tâm giúp đỡ mình.

Dụ Ngôn cảm thấy trong lòng mỏi nhừ, cho dù Lưu Lệnh Tư có cố ý hay không thì từ lời nói của em ấy có thể thấy Lưu Lệnh Tư và Tăng Khả Ny là cùng một loại người, mà Dụ Ngôn thì khác xa. Họ học múa từ tiểu học, bọn họ mới là người chuyên nghiệp, giữa bọn họ có nhiều chủ đề hơn, bọn họ có cùng kinh nghiệm học tập như nhau, nàng thì không. Dụ Ngôn không ngờ vậy mà cũng có lúc tự ti, cho dù mặc cảm tự ti chỉ xuất hiện trong một khắc rất ngắn ngủi, nhưng cũng đã đủ để thay đổi con sư tử kiêu hãnh này cả đời.

Đã từng tin rằng trên đời này chỉ có chính mình và chị ấy là xứng đôi nhất, mỗi người đều là một nửa tri kỷ của người kia, cho dù tách ra chẳng qua cũng chỉ bởi hợp nhau tới tột cùng mà biến hạnh phúc thành đau buồn mà thôi, giờ phút này mới phát hiện, trên đời này còn có rất nhiều người phù hợp hơn với chị ấy, không hề thua kém bản thân mình.

Sau khi uống cạn chai nước trên tay, Dụ Ngôn cầm chai rỗng lắc lắc, "Đi trước." nàng quay người hướng về phòng thay đồ lúc đi nàng lại quay đầu nói thêm một câu, "Chúc mừng năm mới."

"Năm mới vui vẻ."

Ngay khi Dụ Ngôn vừa đi, Tăng Khả Ny liền bước tới với tấm thảm yoga, dường như chị đi chậm hơn mọi ngày một chút, sau khi bước vào liền quan sát bốn phía, "Chỉ có một mình em sao, Đồng Đồng?"

"Dụ Ngôn vừa mới đi"

"A, đừng chạy nữa, đến đây giãn cơ cùng chị, chị đem hai tấm thảm tới rồi."

Tăng Khả Ny cùng Lưu Lệnh Tư giãn cơ, hai người cùng kể về cách khởi động trước khi nhảy múa tại trường học trước kia.

"Ơ, bọn em không có làm vậy, bọn em làm thế này." Nói rồi Lưu Lệnh Tư bò dậy, quỳ gối xuống bên cạnh Tăng Khả Ny, em nắm lấy tay Tăng Khả Ny, nói chị ấy giơ tay lên, "Thế này, tay này để ở đây, một tay chạm vào đầu gối, xòe các ngón tay ra, duỗi thẳng...". Tăng Khả Ny phối hợp cũng loay hoay, trong lúc đó, chị hỏi "Các em được dạy thế này thật sao? Em không gạt chị chứ? Cái tư thế này quá là kỳ quặc đi?"

"Ha ha ha," Lưu Lệnh Tư rốt cục nhịn không được, cười ha hả, "Tại sao chị lại buồn cười như vậy."

"Oa, em đùa giỡn chị!" Tăng Khả Ny muốn lập tức đứng dậy, đến đánh đứa nhỏ nghịch ngọm kia, mà bị bày thành động tác vặn vẹo, tạm thời khó có thể đứng lên, thế là Lưu Lệnh Tư cười càng lớn tiếng, "Chị tin tưởng em dễ dàng quá rồi, ha ha ha."

Lúc Lưu Lệnh Tư nằm trên mặt đất cười đến nỗi co lại thì Tăng Khả Ny cuối cùng cũng đứng dậy được, lập tức tiến tới, ngồi trên bắp chân Lưu Lệnh Tư, ấn xuống bờ vai của em, "Ăn gan hùm mật gấu mới dám trêu chọc chị!"

"Ai bảo chị tin dễ dàng tin người như thế." Lưu Lệnh Tư vẫn còn cười, cười đến đỏ cả mặt.

"Vốn cho rằng em ngây thơ tốt bụng, không nghĩ đã tới nông nỗi này, tỷ tỷ hôm nay mà không đánh em thì đúng là uổng phí mấy năm nuôi em lớn!" Ngoài miệng nói đánh em ấy nhưng Tăng Khả Ny chỉ đem ngón tay đặt dưới xương sườn, cho em ấy nhột chết.

"Ha ha ha ha đừng, đừng," Lưu Lệnh Tư cười đến không kịp thở, "Em sợ nhột! Ha ha ha".

"Có biết sai không?"

"Em sai, em sai ha ha ha."

"Xin lỗi!"

"Tỷ tỷ, em xin lỗi mà."

Tăng Khả Ny dừng tay, nhìn người có khuôn mặt đỏ bừng vì cười, tóc tai rối bời, có lớp mồ hôi mỏng từ mép tóc chảy xuống người, nhất thời muốn ôm em ấy, hôn em ấy.

Chị cảm thấy em ấy rất đáng yêu, thế là chị cũng cười, "Ha, em thật quá bướng bỉnh, sao mà giống mấy thằng nhóc vậy."

Lưu Lệnh Tư thở hổn hển, ngồi dậy, hỏi chị, "Hiện tại chị đã vui chưa?" Tăng Khả Ny giờ mới hiểu, em ấy là cố ý chọc cười chị, đáy lòng lại dâng lên một trận cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói, "Vui vẻ con khỉ, còn chưa bắt đầu tập đã uổng phí nhiều sức lực như vậy."

Sau buổi tập hôm đó Tăng Khả Ny tới phòng thay đồ để thay quần áo, nhân tiện lau sạch một chút mồ hôi trên người, Lưu Lệnh Tư nói không mang quần áo sạch theo, em ấy về ký túc xá để tắm, lát đợi chị ở phòng tập.

Nếu như vận mệnh có thể báo hiệu, nó sẽ nói rằng mọi thứ đều đã được an bài hết thảy. Quá nhiều chuyện diễn ra không hợp logic, nhưng bước ngoặt của câu chuyện vĩnh viễn đều nằm ở những điều bất ngờ thú vị này.

Tăng Khả Ny bước vào phòng thay đồ, không nghĩ tới lại thấy Dụ Ngôn ở đây, tóc ướt sũng ngồi ở ghế nhựa giữa phòng thay đồ, nhìn chị đi tới, không nhìn được ra trên mặt nàng mang cảm giác gì, giống như con sư tử ẩn núp ngụy trang trước khi đi săn.

"Vận động đổ mồ hôi xong có thoải mái không?" Không biết trước đó nàng có nghe được tiếng cười đùa trong phòng tập không, có lẽ Dụ Ngôn đã ngồi trong phòng thay đồ và suy nghĩ quá lâu, suy nghĩ lung tung khiến nàng quyết định ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ. Hoặc là do nàng phát hiện cho đến hôm nay nàng vẫn chưa dễ dàng buông tay.

Tính khí Dụ Ngôn cùng chuyện xưa chạy mãi khiến người ta thường xuyên quên mất rằng Tăng Khả Ny là người ra đi còn Dụ Ngôn là kẻ ở lại. Sự ghen tuông của nàng là phù hợp với cốt truyện, là phù hợp với tâm lý chung của con người, không thể đánh giá bằng đạo đức, là sự đố kỵ hoàn hảo.

Tăng Khả Ny không ngờ được rằng nàng vẫn còn ở đây, chị nghĩ một lúc vẫn không biết mình nên quay người rời đi hay vờ như không có chuyện gì. Sợ người đang chờ bên ngoài phát hiện ra điều khác thường, Tăng Khả Ny quyết định đi tắm và thay quần áo, cố gắng chịu đựng nội tâm rung động khi cùng Dụ Ngôn hai người ở cùng một phòng, phải làm sao mới phải.

Nó đơn giản là dày vò, là cực hình, cảm giác khó chịu như có gai đâm vào lưng nghẹn lại ở cổ họng. Tựa như chị là cá thiếu nước, Dụ Ngôn là ánh mặt trời thiêu đốt, dù cho vạn vật cần mặt trời nhưng giờ đây chị sắp bị nàng giết chết.

Lúc Tăng Khả Ny đi tới mở ngăn tủ quần áo, chị nghe thấy tiếng nàng nói sau lưng, "Chị nói xem, ngày mai Bắc Kinh có còn tuyết rơi hay không? Bắc Kinh có tuyết rơi, vậy ở đây có mưa không?"

Tăng Khả Ny sững sờ, là tiếng đóng cửa tủ đã đánh thức chị trở lại, "Chị làm sao biết được." Chị bước vào phòng tắm, như nhớ tới cái gì, "Em chờ một lúc hẵng đi ra, Đồng Đồng đang ở bên ngoài."

"Ha," Dụ Ngôn bật cười, tiếng cười tràn ngập đắng chát cùng không cam lòng, "Chỉ để tâm tới em ấy." Cũng không biết Tăng Khả Ny có nghe được rõ ràng câu nói đau đớn cực điểm này hay không.

Tăng Khả Ny khi tắm rửa trong lòng vô cùng bối rối, chị không biết tất cả những chuyện đang xảy ra là thế nào, không biết Dụ Ngôn chờ đợi ở trong phòng thay đồ đến cùng là vì cái gì, có thật là chỉ để hỏi một câu, chị nói xem Bắc Kinh có còn tuyết rơi nữa hay không sao? Dòng nước chảy trên người chị, chị đem mắt nhắm lại, cố gắng dung hoà tất cả, muốn phân tích tất cả lý do, lại phát hiện càng suy nghĩ càng hỗn loạn, manh mối quá nhiều, nỗi lòng rối bời, cảm xúc quá phiền, Tăng Khả Ny nghĩ vò đã mẻ không sợ vỡ, dứt khoát liền đi ra, kéo hai người lại một chỗ, cùng nhau nói chuyện cho rõ ràng.

Nhưng đây là điều không thể, vì chị làm không được, chính chị cũng không biết đứng giữa hai người họ cán cân sẽ nghiêng về bên nào. Quá khứ lưu lại trong ký ức một thứ mị lực đặc biệt, đồng thời nhắc cho chị nhớ một hồi yêu hận, mà hiện tại mỗi thời mỗi khắc đều có tư thái tươi mới xung quanh bản thân, dụ hoặc chị càng tiến lên phía trước, tiếp tục khám phá. Chị căn bản không chọn lựa được cái nào nhẹ cái nào nặng, chị không phải một người có thể giải quyết mọi sự dứt khoát quyết đoán.

Dịu dàng có lẽ là một khuyết điểm, nó đang từ từ thong thả ăn mòn lấy mỗi người, cho đến khi bị nó nuốt chửng. Nhưng nó đồng nghĩa là sự ấm áp, lập tức nó liền từ một nghĩa xấu trở thành một lời ca ngợi, Tăng Khả Ny cố gắng quấn lấy vết thương bằng dịu dàng của người khác, cho dù không thể chữa khỏi, tối thiểu cũng có thể an ủi chút ít.

Tăng Khả Ny tắm thật lâu tắm thật lâu, lâu đến mức da ở ngón tay nhăn lại, chị tắt nước mặc quần áo bước ra ngoài, chị mong rằng Dụ Ngôn đã rời đi, nhưng chị lại lo lắng nàng và Lưu Lệnh tư đối mặt gặp nhau, vậy là tất cả những bí ẩn gợn sóng đều sinh thành sóng thần, đến lúc đó chị cũng chỉ còn biết bất lực.

Chị đi ra thấy Dụ Ngôn vẫn ngồi ở chỗ cũ, tựa như tư thế không thay đổi, trở thành một tác phẩm điêu khắc. Nàng nói, "Tắm lâu như vậy, chị không sợ em ấy đợi không nổi mà vào đây tìm chị, vậy thì... coi như không trách được em rồi." Biết rõ Tăng Khả Ny trước mặt vừa hướng một dao đâm vào lòng mình, nhưng Dụ Ngôn thế mà lại tự đâm đầu làm khổ, chủ động đem dao tự đâm vào lòng.

"Ừ." Tăng Khả Ny thủng thẳng đáp lại, chị mở ngăn tủ nhanh chóng dọn dẹp, chị thực sự rất nóng lòng muốn rời đi khỏi đây.

Dụ Ngôn nhìn Tăng Khả Ny động tác luống cuống, đột nhiên đứng lên, đứng phía sau cách chị ấy một bước, "Tăng Khả Ny."

Tăng Khả Ny thu dọn xong đồ đạc, đem túi xách trong tay, xoay người thấy Dụ Ngôn cách mình gần như vậy, ý nghĩ trong lòng muốn thoái thác trong giây lát đã cằn cỗi hoang vu, phía sau là ngăn tủ sắt, trước mặt là Dụ Ngôn, giây phút này Tăng Khả Ny chân thật cảm thấy bản thân như là con mồi của sư tử, chị cầu nguyện Dụ Ngôn đừng tiến thêm một bước.

Chị ngừng thở chờ câu nói tiếp theo của Dụ Ngôn, hoặc là đang chờ động tác tiếp theo, chị sợ nàng sẽ tới gần, ngay lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, "Tăng Khả, chị còn ở bên trong sao? Sao lại lâu như vậy, nước không nóng hả?" Một giây này chị đột nhiên có chút thất vọng, không biết là sợ hay là muốn Dụ Ngôn tiến tới thêm một bước.

Tăng Khả Ny tận mắt thấy Dụ Ngôn nhíu mày, khẽ lắc đầu, khoé miệng giật giật, lại chợt nhẹ nhàng gật đầu.

"Chị đoán xem..." Dụ Ngôn nhìn chằm chằm chị, trên mặt lộ ra vẻ cao thâm khó lường, giống như cười lại giống như không cười, nhướn mày nhìn chị, ánh mắt muốn từ trên gương mặt chị đọc lên bất cứ vẻ cầu xin vị tha nào.

Cuối cùng Dụ Ngôn nhún vai, "Quên đi." nàng nghiêng người qua một bên, bước chân bên ngoài đến càng lúc càng gần, Lưu Lệnh Tư đã bước đến gần cửa phòng thay đồ.

Tăng Khả Ny suýt chút nữa đã gần như vừa chạy vừa cầm theo túi, bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi vừa hét, "Tới đây, nước nhỏ quá cho nên tắm lâu một chút."

Dụ Ngôn nhìn bóng lưng hoảng hốt của chị ấy, chốc lát đột nhiên bật cười, cười đến nỗi hai mũi dao cắm ở trong lòng nàng cùng nhau run lên.

Chị đoán xem, mùa đông này, Bắc Kinh sẽ còn rơi bao nhiêu trận tuyết?

Em đoán, chị cũng không thèm để ý đến chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro