Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi ngày tháng trôi qua, sáu bảy tháng đi qua, quan hệ của bọn mình vẫn dậm chân tại chỗ, quan hệ tinh thần cũng thế mà thể xác cũng vậy. Bọn mình đồng ý giữ cho nhau tới phút cuối cùng, anh thoải mái với việc đó, mình thực sự tự hào.
- Yêu sáu năm rồi mà hắn không ngỏ lời cầu hôn, hay chán mày rồi?-Go eun hỏi
- Phủi phui cái mồm mày, anh còn xây dựng sự nghiệp mà.
- Nghiệp cái gì mà nghiệp, tao nghĩ mày cần nói chuyện đi, nếu không thì chia tay quách đi, kiếm người khác
- Mày điên!
- Nói thật, con gái không vì mình trời chu đất diệt, mày phải đến với người thật lòng yêu mày, đừng lãng phí tuổi xuân.
Chẳng hiểu sao dạo nửa năm gần đây, con Go eun suốt ngày lặp đi lặp lại bài ca này với mình. Nước chảy đá mòn, nhiều khi cũng làm mình chột dạ ghê gớm. Thỉnh thoảng nín giận rồi lại về cãi nhau với anh, nhưng chỉ cãi lung tung thôi chứ chả nhẽ lại nói toẹt ra tại sao anh không hỏi cưới em, mình yêu nhau gần bảy năm rồi còn gì?
Con Go eun dạo này điệu Đà lắm, nhìn là biết có gì vui, tra mỏi mồm nó mới khai.
- Thoát FA!
- AAAA...ranh con! Từ bao giờ? Kể mau, con hana biết chưa?
- Biết rồi!
- Trời, thế sao không nói cho tao? Mày thiên vị nó hơn.
- Thôi đừng dỗi nữa bà nội, bà còn bao nhiêu việc, nghe chuyện của toi được à?
- Quen lâu chưa?
- Gần bảy năm!
- Thế mà giờ mới yêu? Chắc mày làm kiêu nó tán mãi chứ gì?
- cũng đúng một phần...
- Thế sao giờ lại yêu?
- Cảm giác sắp mất đi mới thấy người ta quan trọng!
Chiều đó hai đứa mình nằm dài ở gác xếp tầng ba, tâm sự trên trời dưới đất. Con Go eun kể chuyện tình của nó lãng mạng lắm, như phim Hàn quốc. Nhưng có một khúc mắc hơi lớn, khi nào gỡ được, trải qua được khó khăn nó sẽ nói cho mình biết. Nó nói người này mình cũng quen, mình thích chí đoán già đoán non cả buổi mà chả ra, đành bó tay.
Tất nhiên, tối gặp anh mình lại buôn dưa Lê dưa muối, có chuyện gì mình không kể với người yêu đâu. Hồi trong nước con Hana thường chê mình dựa anh quá, coi anh như mẹ ý, sợ có ngày anh chán mình. Nhưng nó bà già lo xa, chấp làm gì, tới giờ bảy năm rồi, anh đã chán mình đâu. Anh nghe mình rất chăm chú, chuyện lần này, anh không để tâm mấy.
Thế rồi, hai đứa mình lững thững đi quanh công viên, tới cái ghế đá, anh đỡ mình ngồi xuống, sau đó anh cũng quỳ xuống đất. Trời ơi, phút dây đó mình sướng muốn chết. Đứng tim luôn. Không ngờ sau bao nhiêu năm yêu nhau, rốt cuộc anh cũng cầu hôn mình. Đó là ngày có lẽ chẳng bao giờ mình quên được. Quá ngọt ngào?
- Jungkook...
- Dạ!-tim mình bủn rủn
- Anh, hôm nay anh quỳ tại nơi này...
- Dạ...-má mình hồng rực lên rồi
- Là để xin lỗi em. Anh biết bao nhiêu năm qua, là em tốt với anh nhất, anh là thằng không ra gì...
- Anh, anh nói gì vậy?-đây có phải là kiểu cầu hôn mới không hả trời?
- Anh, anh và cô ấy...cô ấy đã có thai hai tháng
...
Người mình như hoá đá, bủn rủn, đau nhói, mình sao tin được, chắc không phải chứ, chắc là anh đang làm cho mình buồn muốn xuống địa ngục rồi mới cầu hôn mình, cho mình nhớ mãi đây mà.
Được, mình sẽ diễn theo anh.
- Cô nào? Con nào? Con với anh hay ai?
- cái thai, là của anh...
- là đứa nào, để em xé xác nó ra!
- Em bình tĩnh, anh biết em sẽ phản ứng như vậy mà, anh thực sự xin lỗi, hòm đó bọn anh uống say...
Mình càng diễn, anh càng odiễn hăng hơn mình, rồi cuối cung cũng tới một kịch bản. Mãi sau mình mới ngơ ra, bừng tỉnh. Kịch bản là có thật , co ấy...là có thật, cái thai...là có thật! Và nó là con của anh! Nghĩa là họ đã ngủ với nhau phải không? Bình thường mình đã ngu rồi, hôm nay lại càng ngu tợn, mình phải hỏi đi hỏi lại, còn bắt anh thề độc là anh không nói đùa. Chấp nhận sự thật, quá khó khăn với mình. Có những giây phút, muốn tát cho anh vài phát, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, khuôn mặt mà mình yêu tới thế, lại không nỡ ra tay. Hôm đó mình cứ lẩn thẩn đi về, chẳng biết dép vứt đâu, đi chân đất, người yêu mình nói gia đình bên họ bắt cưới, anh chỉ trình bày vậy, không chạy theo mình xin lỗi, xin tha thứ hay giữ mình lại. Mình đi lang thang mãi, tới tờ mờ sáng cũng không nhớ làm cách nào mà về được quán, con Go eun đứng đợi mình từ bao giờ. Mình như trâu chết đuối vớ được cọc, nhào vào lòng nó khóc nưcs nở, khóc như chưa từng được khóc. Tối qua trước mặt anh mình mạnh mẽ lắm, vậy mà bây giờ cứ tu tu như một đứa trẻ.
Mãi sau này minh mới biết, việc ôm con Go eun khóc là việc ngu xuẩn nhất.
      ...
- Thôi nào, người đã không yêu mày thì mày cần làm gì?
- đâu phải anh ấy không yêu tao, là có em bé nen gia đình con đó bắt cưới.
Con Go eun thở dài, mình ấm ức không thể tả.
- con chó đó nó biết anh Jimin đẹp trai tài giỏi, nó lừa anh ấy và bẫy.
- con ngu, mày không tinh ra hả, là Jimin thay lòng, dù con kia có là tiên nữ, mà người yêu mày nhất kiến chung tình, thì làm sao mà...
- Mày thật, đàn ông ai chả bị hấp dẫn.
- chịu mày!
Mình rơi vào khủng hoảng, quán xá thì mặc kệ nhân viên làm, mình trút nỗi hận của mình với con nhỏ có bầu với anh lên con Go eun, nó lắng nghe mình chăm chú lắm, chỉ có điều trước giờ nó hay bênh mình, nhưng hôm nay lại thấy nó có vẻ trung lập .
Tới đầu giờ chiều nó có tiết dạy, mình ở một mình, mới có thời gian nghĩ về điều nó nói. Ừ nhỉ, mình là con gái, mình phải mạnh mẽ, đâu phải anh chưa nói lời chia tay là chưa chia tay? Anh làm việc có lỗi, thì mình phải có lòng tự trọng, mình nen không gặp mặt anh, nên giận anh. Nếu anh còn yêu mình, sẽ cầu xin, mong mình quay lại, anh sẽ ăn năn. Còn nếu không, như bạn mình bảo, mình không nen tiếc người không thuộc về mình. Nghĩ thì dễ. Làm mới khó. Đúng là, ai yêu nhiều hơn người đó thiệt.

Giận hoài, giận cả tuần, chẳng thấy anh ló mặt, mình lại đành xuống nước gọi điện cho anh. Nhìn thấy anh, mình biết đã nhớ anh nhường nào, nhớ da diết, chỉ muốn nhào vào lòng ôm anh, nhớ tới mức, yêu tới mức lòng tự trọng cũng thành giẻ rách, gặp anh tim mình mềm như nước .
- Em tha thứ !
- gia đình cô ấy ép cưới!
- Thế sao! Anh định cưới nó?-mình gào lên
- Đứa trẻ không thể không có cha, nó không có lỗi.
Điên mất, mình hất thẳng cốc nước vào mặt anh
Ngày tháng đó, đau khổ mệt nhọc, tái tê. Mối tình bảy năm của mình, sao có thể ra đi dễ dàng như vậy được? Người đàn ông xuất sắc mà bao năm qua mình cứ ngỡ như mình là cô gái lọ lem, được bước chân vào thế giới cổ tích...tan tành như thế sao? Và rồi mình lại gọi anh, gặp nhau mình nói.
- Bảo nó sinh ra, em sẽ nhận nuôi và cố gắng yêu thương đứa trẻ, anh lấy em, đó là cách giải quyết tốt nhất!
Mình cứ nghĩ anh sẽ cảm động, sẽ ôm mình mà khóc, mà cảm ơn. Mình cứ nghĩ mình được làm người phụ nữ tuyệt nhất của năm. Nhưng không.
- Trẻ con mà không được ở với mẹ đẻ là bất hạnh.
Mình bàng hoàng. Sao? Người yêu tôi...ý anh là sao?
- Jungkook anh xin lỗi, ba mẹ anh rất thích cô ấy, vì cô ấy là giảng viên đại học, nếu anh bỏ cô ấy và đứa trẻ, em biết đấy, ba mẹ anh coi trọng bằng cấp, em về làm dâu cũng không sung sướng gì...anh cũng khó xử lắm, hay là chuyện của mình, kết thúc đi em...
Kết thúc? Tình cảm bảy năm...kết thúc...nói sao nghe dễ dàng...
- Anh tin sẽ có người tốt hơn yêu em.
- Con đó là con nào, anh nói tên nói tuổi ra, tôi cho nó một trận, dám qua mặt bà.
Mình lúc đó chẳng giữ được bình tĩnh hiền dịu nữa rồi.
- Em, xưa nay em vẫn luôn hùng hổ như thế, em nhìn lại em xem, có giống một người phụ nữ không?
Mình tới đờ cả người, nói thật, mình không phủ nhạn mình thuộc dạng đanh đá, nhưng mà trước giờ ở bên anh, lúc nào mình cũng rất nhu mì, cố gắng cho xứng với anh, chỉ là lần này mình quá ức chế.
Anh bỏ đi, mình chạy theo không tha.
- Anh đứng lại đi, em còn chưa nói xong mà, đồ khốn nạn kia, anh chịu trách nhiệm với cái thai của cô ta, vậy bảy năm của em, ai chịu trách nhiệm? Anh...đứng lại cho em...
...
Đó là những ngày tháng thực sự khó khăn. Nghĩ lại thấy mình của lúc đó, thật dở hơi. Nhưng lúc đó đâu biết. Mình hẹn gặp anh, anh không gặp. Mình gọi điện, lần một lần hai thì anh bắt máy, sau rồi cũng từ chối luôn. Không gọi được mình nhắn tin, lúc điên lên thì chửi, khi bình tĩnh lại hạ giọng ngọt ngào, hết nước hết cái van anh nghĩ lại tình cảm bảy năm qua, nghĩ lại những tháng ngày hạnh phúc, hỏi anh, anh làm vậy có quá phũ phàng với mình...
Những tin nhắn gửi đi, chẳng mấy hồi âm. Ừ thì người ta, không muốn nhận được tin nhắn thì khoá sim, khoá máy. Nhưng anh không hề làm thế.
- Jungkook à, thằng Jimin nó mua điện thoại mới sim mới luôn rồi, cái điện thoại kia nó không khoá, nhưng để ở cong ti, anh hỏi thì nó bảo cho em nhắn bao nhiêu thì nhắn, cho giải tỏa. Nó biết đấy, nhưng nó chưa từng xem đâu. Anh thương em nên khuyên thật lòng...em à, quen nó đi.

Đó là nguyên văn bạn thân anh nói với mình. Quả là bộ não của thủ khoa tốt nghiệp! Là người mình thương , mình yêu da diết. Đã từng yêu...và giờ dù đau đớn đến mấy, vẫn yêu. Nghe tới cái tên vẫn thổn thức. Mình không biết mình đã khóc bao nhiêu nữa. Mình khát khao đây chỉ là cơn ác mộng.

Con đàn bà đó, nhất quyết anh không chịu nói, mình thực sự tò mò gần chết. Nếu anh biết có thể anh sẽ giận, mình cho thám tử theo dõi, cũng không thấy nghi vấn gì kì lạ. Sau giờ làm, anh thi thoảng gặp mấy người bạn, thỉnh thoảng đi với con Go eun, việc này là mình nhờ nó, cố gắng tiếp cận anh xem có thông tin gì không. Rốt cuộc, con đàn bà đáng nguyền rủa cướp mất người yêu mình cũng không xuất đầu lộ diện. Cứ như không khí, hoặc là chuyện đùa vậy?

Xong hòm đó tình cờ nghe được câu chuyện trên đài phát thanh, kể rằng có đôi yêu nhau, chàng trai vì bị bệnh nan y, nen đã bịa chuyện chia tay với người yêu, chấp nhận chiến đấu bệnh tật một mình. Mắt mình nhoè đi, tim nhói, lẽ nào...

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng chỉ có khả năng này thôi, người yêu mình, nhưng mà anh bị bệnh gì mới được chứ, ung thư? Nhưng là ung thư gì, ở bên mình anh vẫn khỏe mạnh vậy mà? Là do anh dấu mình thôi, là do mình quá vô tâm chăng?

Ám ảnh, xót xa, lo lắng, mình lao đi tìm anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro