Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình tới nhà anh, gọi cửa nhưng không ai mở , mình cứ thế ngồi đó, chờ tới rạng sáng thì gặp mẹ anh, mẹ anh cũng chẳng nói gì với mình. Mình ngồi mãi không thấy anh ra. Gọi điện hỏi bạn anh, anh chương, may mà vẫn còn anh ấy tốt với mình, nói anh tới công ti từ bao đời rồi. Mình lại mò tới trung tâm dữ liệu ở láng hoà hạc, anh không gặp, người ta cũng không cho mình vào, mình kiên cường. Quyết ngồi đợi. Tới tầm chiều thì gặp con Go eun, mình ngạc nhiên lắm.
- Tao lên đây gặp mấy con sinh viên cũ.
- mày dạy kinh tế cơ mà?
- Mày thì biết cái gì, đâu phải ở đây chỉ tuyển mỗi thực tập sinh, còn bao nhiêu là bộ phận...còn mày?
Nó gắt, mình cũng chẳng còn tâm trạng mà giận nó nữa, mình mếu máo nói với nó.
- Anh Jimin sắp chết rồi mày ạ...
Nó đánh rơi cái túi hermes tới phịch một cái. Cái túi đó là hàng hiếm, không phải có tiền là mua được, nó giữ như giữ vàng, mình sờ còn không cho mà.
- Mày đùa à...
- Tao thề!
Mặt nó tái mét. Lúc ấy nó run rẩy, nắm lấy tay mình. Mình cảm động lắm, người ta bảo đàn ông có thể bỏ bạn, nhưng chị em tốt không bao giờ bỏ bạn, quả là đúng. Thật may giờ phút này, mình còn có nó. Hai đứa ôm lấy nhau khóc lóc, nó cũng mất bình tĩnh lắm, mãi sau nó mới hỏi mình đầu đuôi.
Mình thút thít kể lể, sau đó, không ngờ là bị nó lườm, lườm như chưa bao giờ được lườm. Tay nó xiết chặt cái túi xịn, mình nghĩ xém chút nữa là nó đập nát mặt mình ra chứ!

- Con điên! Mày dở rồi.
- Nếu không thế thì sao? Chẳng có lý do gì để giải thích cho chuyện này cả, mày nói xem, anh nói bọn họ sắp cưới, vậy sao không bao giờ thấy đi cùng nhau, ít ra cũng phả bàn bạc chứ...tao cho người theo dõi mấy ngày có thấy gì đâu.
Mình khùng lên nói lý của mình.
- Mày...mày cho người theo dõi?-nó lắp bắp
- có phát hiện được gì không
- không, toàn đi với mấy ông bạn và mày thôi, làm gì có ai khác.
- mày bảo tao đi dò hỏi hắn còn gì, mày không nghi ngờ tao đấy chứ?
- Mày nói đi đâu đấy, thế tao mới nghi, tao sợ anh ấy có bệnh giấu, rồi lại khổ, nếu như thế thì sau này tao ăn năn lắm...
Con này đúng là tính tình thất thường tự dưng nó lại quát mình.
- Mày...không chấp nhận được mày Jungkook ạ, đàn ông nó không cần mày thì giải tán luôn đi, mày cứ nặng tình quá làm gì? Nghe tao nói này, tao chắc chắn hắn không bị bệnh gì cả, và lỗi cũng không phải đứa con gái kia, căn bản là tình yêu chúng mày không còn, giữ lại cũng không giải quyết được gì, mày cứ như này mất tư cách lắm!

Mình ức, chuyện này đã không dám kể với ba mẹ, giờ có mỗi con bạn thân để tâm sự, nếu thực sự người yêu nó có người thứ ba, mình thề tóm cổ con đó dí xuống cống, vậy mà với mình, nó lại nói đỡ cho con kia, tức không chịu nổi.
Đúng lúc đó anh ra, vi không nói gì nữa, nó đi thẳng, để cho mình và anh bên nhau. Mình cố nhìn, nhưng thực không thấy anh xuống sắc chỗ nào, mặt vẫn hồng hào lắm. Chỉ có mình là héo tàn thôi. Nhưng nghe nói có những bệnh giai đoạn đầu người vẫn khỏe lắm, rồi xong đùng ra chết thôi.

Mình khóc lóc, an ủi, vỗ về anh. Vậy mà anh lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh.
- Jungkook, anh không sao hết, tới bao giờ em mới tin?
- Anh nói dối mà...
- Anh nói thật!
- Vậy con đó là ai, dắt em đi gặp nó rồi em tin...
- Không được !
- Em biết mà, biết ngay mà, anh đừng lo, em sẽ luôn bên anh, dù có bán quán, bán nhà, em cũng lo cho anh, em sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho anh...
Mình cứ mè nheo mãi, anh cáu.
- Cô điên à, xem nhiều phim tình cảm quá à!
- Anh đừng giấu nữa mà...
Rồi anh lục chiếc cặp đen, lấy ra một tấm hình, thẳng thắn tuyên bố với mình.
- Đây cô nhìn cho rõ, đây là ảnh con tôi và người đó, nhìn cho rõ đi!
Nhỏ xíu, nhỏ nhắn, yêu lắm, yêu tới mức mình muốn khóc luôn.
- Giờ thì cô đã tin chưa? Nếu chưa tin thì tôi cùng cô đi bệnh viện làm kiểm tra tổng thể là được chứ gì?
- Jungkook, chúng ta kết thúc rồi, cô buông tha cho tôi được không?
- kể ra bây giờ tìm được người như tôi cũng khó cho cô, nhưng vẫn sẽ có người yêu cô, tin tôi đi, cuộc sống, đừng tham vọng quá.
Tham vọng? Mình nhìn anh, nhìn, nhìn, rồi lại nhìn...đây có phải là người hàng sáng hôn mình, nói bánh mình làm ngon nhất? Đây, có phải là người, nói trọn đời sẽ bên mình? Đây, có phải là người, ôm mình vào lòng và hứa sẽ cố gắng để mình tự hào?
- Tôi sợ cô đau lòng nên không nói, nhưng cô cố chấp quá, tại sao cô lại nghĩ tôi rời bỏ cô vì bệnh tật? Cô nghĩ mình cao tới thế ư? Nói thật, trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy.
- Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa!
- Không hôm nay tôi nhất định phải nói! Cô làm tôi mệt mỏi quá rồi!
- Cô từng nói bảy năm cô bên tôi, ừ thì bảy năm tôi cũng bên cô, bảy năm được ở bên người cô yêu , còn tôi, cái thứ có với cô chỉ là thích là cảm động, là thói quen chứ không phải là yêu, thử nghĩ xem, chính xác ra toi vẫn là người thiệt thòi hơn.
Lập luận của người thông minh, mình đến đờ người.
- nghĩ lại, dù chúng ta có từng thân mật nhiều lần, tôn trọng cái lối suy nghĩ cổ hủ của cô, tôi vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, mai sau cô vẫn có thể nói với chồng mình, cô là gái trinh, như vậy...tôi cũng chẳng làm gì gọi là ảnh hưởng tới cuộc đời cô cả!

Gái trinh? Còn một lớp màng trinh thì được gọi là gái trinh? Là đáng tự hào hay là lỗi của mình, nếu lúc đó trao cho anh rồi, có khi nào được mang chuyện ấy ra bắt đền? Mấy ngày qua mình khóc rất nhiều, chẳng hiểu sao ngay bây giờ đây, chẳng rơi được giọt nước mắt nào, chỉ có một thứ cảm xúc...là ĐẮNG!
- Mấy năm đại học, cô giúp đỡ tôi, tôi là người tri thức, tất nhiên tôi sẽ không quên ơn, cái này, cô giữ, hàng tháng tôi sẽ chuyển tiền coi như trả nợ ân tình xưa. Từ nay chúng ta không liên quan.

Người ấy nói rồi nhét cái thẻ ATM vào tay mình, bỏ đi không một chút lưu luyến.
PARK JIMIN
Mình mân mê cái thẻ cùng dòng chữ đầy yêu thương, cái tên này, cái tên mình gọi, bao đêm trong giấc mơ, cái tên mà trước kia, mình chỉ nghe thấy đã mỉm cười...vậy mà giờ đây...
.....
- đóng cửa, đóng cửa hết cho tao
- Chị à! Mới 8 giờ tối mà!
- không buôn bán gì hết, dẹp hết.
- nhưng khách còn đang ăn...
- Đuổi hết về cho tao, nhanh lên, đóng cửa lại, dẹp luôn...chúng mày muốn nghỉ việc cả lũ à...đuổi hết, nói không cần trả tiền!
Hôm ấy mình điên rồi, biết cái gì nữa đâu, quán xá cũng mặc kệ, bọn nhân viên thấy vậy, không dám cãi, cũng may toàn đứa ngoan. Đầu mình lúc đó choang choáng, chỉ thấy mờ mờ hình ảnh tụi nó xin lỗi khách ríu rít, mong thông cảm này nọ. Chẳng biết bọn nó giải thích cái kiểu gì, không thấy khách giận, chỉ thấy mọi người ngoái lại nhìn mình lắc đầu.
- Biến, nhìn gì mà nhìn...
- Cút, cút hết cho bà...
.....
- Về hết chưa?
- về hết rồi chị!
- Chúng mày cũng về hết đi, tao không muốn thấy ai hết...
Từng đứa, từng đứa, không dám thay cả đồng phục cứ thế cún cút về. Quán xá vắng lặng như tờ, trống không. Cuộc đời mình, có hai thứ khiến mình tự hào, tình yêu với người đàn ông hoàn hảo như soái ca ngôn tình, và cái quán này! Giờ người đàn ông đó đi rồi, mình chỉ còn quán.

Mình đi lên đi xuống, tầng một, tầng hai, tầng ba, khóc, rồi lạ cười. Mình không biết ngày mai sẽ ra sao nữa. Sẽ làm gì đây? Cửa sổ mở, gió thổi, gió thu gì mà lạnh lẽo thế?
Một giây một khắc tỉnh táo, mình đã tự động viên, phải cứng rắn len chứ, phải kiên cường, hòm nay đuổi khách như vậy, giảm doanh thu, tiếc quá. Giờ mình phải ngủ, sáng mai dậy sớm, kiểm tra xem bột nhập có chất lượng không, là gói bánh đủ sạch không, thịt thà như thế nào rồi...rồi mình còn phải đích thân pha bột chứ! Còn bao nhiêu là việc, phải đi ngủ mau. Bây giờ về nhà hay ngủ ở đây? Mấy năm tích góp mình mua được một cái chung cư ở Royal, cho gần quán, nhưng bận không về đó mấy. Thôi, hôm nay cứ ở đây đi

Mình mò lên gác xép tầng ba, trằn trọc, quay hết bên này bên kia, khó chịu. Rồi lại lật đật xuống làm cốc rượu. Trước giờ thấy cái thứ này chả có gì hay ho, bay giờ lại thấy thật có ích, uống vào, người cứ lâng lâng phê phê, cảm giác rất tốt. Mở tivi, tiếng hát da diết, xa xăm...
Em yêu anh, yêu da diết
Em thương anh, thương rất nhiều
Em biết, em biết rằng sẽ có một ngày anh rời xa em...
Biết cái gì mà biết? Hát với chả hò, hết bài rồi à? Ai biết? Mình đâu có biết đâu? Cái cô ca sĩ kia, biết mà không nói cho mình, láo thật, bực bội, mình phang luôn chiếc ly đang cầm trên tay vào màn hình.

Ly vỡ, vỡ từng mảnh, tan nát, vỡ vụn...như lòng mình vậy. Thế mà cô ca sĩ kia vẫn không chịu im mồm.
Nhưng em sẽ không trách anh đâu, những kỉ niệm đôi ta, em sẽ mãi nhớ...
Gì chứ? Trách nó cũng không nghe đâu ạ! Ở đó mà hát! Nó tưởng mình nó biết hát đất, mình cũng biết hát, ngày xưa mình cũng ở trong đội văn nghệ nhé, để bà hát cho mà nghe. Nghĩ thế, mình hứng khởi cất giọng hát.
- Và em sẽ không trách anh đâu, VÌ EM HẬN ANH, thằng chó chết kia, la la la la...
Lúc đầu, là vô tình làm rơi một cái bát trên bàn ăn của khách, nhưng cái âm thanh, nghe rất vui tai. Mình tự cầm cái bát thứ hai, ném, ôi sướng thật. Cái thứ ba, thứ tư, bát cứ rơi, đĩa cứ vỡ, mình thấy vui lắm, cười rất hả dạ. Cái thứ năm, lần này không nghe thất tiếng CHOANG ngay lập tức, mà nhìn thấy một bóng người đàn ông, đứng tựa cửa ngoài ban công, bị đĩa lia trúng, trán rớm máu, và sau đó, chiếc đĩa mới rơi xuống vỡ vụn.

Ai? Có phải là anh không? Cái dáng này trong tiềm thức, mình thấy nó rất quen thuộc...vậy rốt cuộc, có phải là anh? Hình như là anh...mình như mất trí luôn, chạy tới ôm lấy, khóc thút thít.
- Đừng bỏ em, đừng bỏ em mà, em không biết yêu ai cả, em hong biết làm gì cả.
- Đứa trẻ không có cha đáng thương, nhưng em cũng đáng thương lắm, em thực sự, không chịu nổi nữa...anh à, anh đừng đi nhé.
Mình ôm chặt người ấy, trên người anh,không phải mùi hương nồng nàn quyến rũ như trước, mà là mùi bạc Hà thoang thoảng. Anh đổi sữa tắm rồi chăng? Đổi người yêu, đổi cả sữa tắm, hay đấy! Nhưng mùi này, thơm nhẹ nhàng, sẽ chịu. Người yêu mới của anh, cũng vậy sao? Mình càng ôm chặt, quyết không cho anh đi.
- Nếu anh muốn, anh cứ cưới cô ta cũng được, có gia đình hạnh phúc với cô ta, nhưng đừng bỏ em, cho em là người thứ ba được không, em nguyện đứng trong bóng tối, em nguyện âm thầm, em sẽ ngoan, miễn anh đừng bỏ em, xin anh...

Anh không nói gì, chỉ ôm mình thật chặt. Cái ôm đó, với mình như phao cứu sinh vậy, ấm áp, hạnh phúc biết bao. Thế gian này, trong giây phút đó, mình đã không thấy cô độc. Chẳng biết là mơ hay thật nữa, cứ thút thít mãi như đứa trẻ, vùi vào lòng anh, cảm giác quen thuộc vô cùng.

Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ ngon đến thế. Để sáng hôm sau thức giấc, gần như chết sốc. Anh đâu rồi? Người đàn ông này...ai đây? Đầu óc choáng váng, không thể lý giải được, rõ ràng hôm qua là anh mà, sao lại biến thành người khác? Hắn ta còn nhìn mình, trìu mến lắm, như quen biết lâu rồi vậy, cái thể loại gì đấy, người này, mình đâu có biết?

Mình đạp cho hắn một chưởng. Hắn bị ngã nháo nhào, sau đó thấy lấy tay sờ sờ cái gì đó, hoá ra là bị cận, lấy được kính rồi, đeo vào, lại nhìn mình chăm chú, gì chứ, nhìn cái gì mà nhìn? Nhưng mà mình cũng không quan tâm, vì mình đang còn để ý chuyện khác, mình hỏi.
- Anh Jimin đâu?
Hắn nheo mày, không nói gì cả.
- Anh Jimin đâu, anh ấy đâu rồi? Anh ấy đi lâu chưa, đi từ lúc nào?
Mình cứ lay hắn hỏi, hỏi tới hỏi lui, thấy hắn định nói gì đó, rồi lại không nói nữa, rốt cuộc chỉ nhìn mình. Mình càng rối loạn, hắn cành bình tĩnh. Mình cuối cùng cũng thấy vết xước trên trán hắn, mới ngợ ra, thì ra, tối qua, anh chưa từng xuất hiện.
- Ăn gì?-hắn hỏi
- Anh là ai?
- không nhớ anh là ai?
- Anh là ai?
- Cố nhớ xem!
- Tôi không quan tâm, không có việc gì thì biến đi
- Bánh mật ong, nhớ là Kookie rất thích món đó!
Hả? Bánh mật ong thì đúng rồi, nhưng chẳng nhớ là ai cả.
- Anh muốn gì? Sao lại xuất hiện được ở đây? Nói mau, ai là người đứng đằng sau anh?
Hắn quay lại, cười mình. Sau đó còn xoa đầu mình, như mình trẻ con lắm, rồi hắn bảo.
- Em!
- tôi không đùa, nói mau, ai đứng đằng sau anh?
- Em mà!
- Đừng vòng vo nữa!
- Thì chẳng phải em đang đứng đằng sau anh đấy còn gì?
- Bà đây không đùa với mày nhé, nói mau, có mục đích gì, ai sai khiến mày? Điều tra được những gì rồi? Mày muốn gì? Mày là do người yêu anh Jimin sai tới phải không?
Mình quát, khoa chân múa tay. Hắn búng tai mình rồi quát lại, to không kém
- ĐANH ĐÁ! (Và từ đây sẽ bắt đầu chuyện tình của hai nhân vật chính^^)
______________
Việt Nam thắng rồi🎉🎉🎉🎉
Hóng xem chung kết đê😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro