Chương 32: Trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cuối cùng kết quả là đây, buổi tối hôm đó hắn cần gì phải làm điều thừa, đem cậu từ Nghiêm Xương Thạch cứu ra? Trong lòng hắn, đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?

-----------------------------------

Chung Quốc mặc vest lên người, cư nhiên vừa vặn, giống như theo số đo của cậu may ra vậy.

Đứng ở trước gương, cảm thấy chính mình giống như hội tụ lại phồn hoa của những năm ba mươi, nghĩ thế cậu không khỏi mỉm cười.

Phân vân một lúc, cậu đem tóc thả tự nhiên thay vì vuốt keo nó. Bên mang tai tóc mai mềm mại ôm lại, tóc mái tự nhiên phất qua khuôn mặt, trong lúc vô tình lại càng thêm vài phần quyến rũ.

Chung Quốc nhớ mẹ để lại cho mình một đôi khuyên tai mã não, đó là di vật quý nhất mẹ để lại cho cậu, cậu chưa bao giờ đeo qua. Mặc dù nó là khuyên tai dành cho nữ, nhưng mẹ bảo cậu mang nhất định sẽ rất đẹp. Đeo hay không đeo? Đáy lòng cậu có một tia do dự.

Trước đây, dù là ngày sinh nhật, cậu cũng chưa bao giờ lấy nó ra, lúc này đây, Tại Hưởng chỉ một câu với cậu nói: "Trang điểm xinh đẹp chút!" Cậu liền tìm ra đeo vào, có phải hay không cậu xem hắn quá mức quan trọng?

Phân vân một hổi, Chung Quốc giương mắt nhìn mình trong gương. Trong đầu "đinh" lên một tiếng, giống như một người bế tắc đột nhiên tìm được đường ra.

Cậu cười nhạo chính mình suy nghĩ nhiều. Đôi khuyên tai kia, đeo, cũng là vì hợp với bộ vest này, cùng với Tại Hưởng có quan hệ gì? Cậu thật đúng là lo sợ không đâu.

Nghĩ thông suốt xong, không chần chờ, cậu đem đôi khuyên tay tinh xảo kia đeo lên vàng tai. Mang xong, không khỏi đối với mình trong gương mỉm cười tươi sáng.

Không thể tưởng tượng, một lúc chuẩn bị xong, cậu xem ra cũng có vài phần khí chất thục nam. Nếu mẹ có thể nhìn thấy cậu lúc này, không biết sẽ có bao nhiêu vui mừng.

●︶3︶●

Khi Chung Quốc ra cửa, chú Hoàng vẫn như cũ đứng thẳng tắp ở cửa xe đợi cậu.

Thấy cậu đi ra, trên mặt ông trong phút chốc biểu hiện tựa như rất ngạc nhiên.

Chung Quốc giọng tràn ngập xin lỗi nói:

"Chú Hoàng, có phải hay không làm cho chú đợi lâu lắm? Thật có lỗi!"

Chú Hoàng nhanh chóng xua tay:

"Nào có, chàng trai, cậu chuẩn bị rất nhanh! Cậu không gặp các vị tiểu thư khác, kia mới chính thức là làm cho người ta đợi lâu, hơn nữa, làm cho người khác chờ, bọn họ cũng hoàn toàn không cảm thấy có lỗi! Tuấn thiếu gia, cậu quá khách khí!"

Ông nói làm Chung Quốc cười rộ lên.

Nhìn cậu tươi cười, chú Hoàng cũng cười theo hớn hở:

"Tôi nhìn bộ dáng này, kỳ thật cảm thấy, Tuấn thiếu gia thoạt nhìn rất xinh đẹp, so với nhiều ngôi sao điện ảnh còn xinh đẹp hơn!"

Chung Quốc có chút ngượng ngùng. Không phải không từng có người nào khen cậu, chính là giống như vậy, không hề chuẩn bị, được người khác trực tiếp khen ngợi, nhất thời làm cho cậu có cảm giác ngượng ngùng trở tay không kịp.

Cậu đối với chú Hoàng thẹn thùng cười:

"Chú Hoàng, chúng ta đi thôi."

Chú Hoàng thay cậu mở cửa xe.

Đang muốn lên xe, đột nhiên nghe được có người rao bán khoai nướng.

Chung Quốc giữa trưa không ăn nhiều lắm, nghe thấy tiếng rao, cậu lúc này thấy mình hơi có chút đói bụng.

Nói với chú Hoàng, cậu nhạy nhanh đến bên xe hàng, chọn hai củ to, chạy về vui vẻ ngồi vào xe.

Xe vững vàng lăn bánh.

Chung Quốc ngồi ở ghế sau, một bên phù phù thổi, một bên bừng bừng ăn, rất khí thế.

Bên tai tựa hồ nghe đến một tiếng cười. Cậu ngẩng đầu nhìn, từ gương chiếu hậu nhìn đến chú Hoàng mân môi.

Sau hai giây sửng sốt, cậu rốt cục nhận ra chú Hoàng đang cười cái gì.

Có con trai nhà ai có thể giống như cậu, mặc vest thanh lịch, tóc bay nhẹ nhàng đầy ung dung quyến rũ, ngồi trong xe hơi xa hoa, hai tay lại cầm một củ khoai nóng, hết sức chuyên chú vừa thổi vừa ăn.

Khó trách chú Hoàng cười cậu. Đừng nói chú Hoàng, lúc này lấy lại tinh thần, ngay cả cậu đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Còn một củ khoai lang chưa kịp ăn. Qua gương, ánh mắt của cậu và chú Hoàng chạm nhau.

Chung Quốc ngượng ngùng cười một chút, một mặt đem củ khoai còn lại nhét vào túi.

Túi này cũng là Tại Hưởng đưa tới, kiểu dáng màu sắc phối hợp với vest trên người.

Bỏ xong vào túi, Chung Quốc vẫn có cảm giác ngượng ngùng. Cậu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đối với chú Hoàng ha ha cười vài cái, đánh trống lảng nói:

"Đem túi này để đựng khoai lang nướng, thật có chút hơi lãng phí!"

Chú Hoàng rốt cuộc buồn cười, phốc một tiếng khẽ đi ra:

"Tuấn thiếu gia thật sự không làm ra vẻ, có thể nói, cậu là chàng trai thẳng thắn đáng yêu nhất tôi từng biết!"

Chung Quốc bị vị đại thúc khen ngợi làm đỏ mặt.

Trong lòng không khỏi thầm than, tập đoàn Kim thị có thể tới trình độ hô phong hoán vũ như ngày hôm nay không phải không có lí do. Xem xem, ngay cả một lái xe bình thường cũng như vậy hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, có thể làm cho Chung Quốc nổi tiếng mặt dầy ở Lão Nhai trong lòng cảm thấy ngượng ngùng, thật làm người khác cảm thán!

Dọc đường đi Chung Quốc có chút buồn bực nghĩ, chính mình hôm nay dường như có chút không bình thường, da mặt thực sự mỏng, người khác chỉ cần thoáng khen một câu, đã vội đỏ mặt xúc động.

Cậu sao lại biến thành như vậy? Giống như chàng trai nhỏ trong lòng mang xuân mộng a!

Nghe người khác khích lệ mình, cậu cảm thấy ngượng ngùng, đáy lòng cũng có chút không yên, người kia, hắn không phải cũng giống những người khác, cảm thấy cậu xinh đẹp?

Có lẽ bởi trong lòng chờ đợi có người nào đó khen ngợi tán thưởng, mới làm cho một người luôn luôn hào sảng rộng rãi trở nên dễ dàng đỏ mặt ngượng ngùng như thế.

Cậu từ khi nào thì biến thành như vậy? Mà biến hóa này là vì ai mà nên?

Nghĩ nghĩ, Chung Quốc cảm thấy có chút bất an.

Chẳng lẽ nói, bất tri bất giác, trong lòng cậu đã lặng lẽ nảy sinh một chút chờ đợi? Mà chờ đợi này rốt cuộc là cái gì?

Nhìn từng dãy nhà hai bên đường lùi dần về phía sau, trong phút chốc Chung Quốc lại có cảm giác choáng váng. Nhắm mắt lại, cậu nghe được chính lòng mình đang nói chuyện.

Cậu nghe được nó nói, cậu chờ đợi, bất quá là hi vọng phản ứng ồ lên ngạc nhiên cảm thán của người kia.

Chung Quốc không khỏi lặng lẽ thở dài.

Nếu chính mình mong muốn điều này, đây thật sự không phải là chuyện tốt.

●︶3︶●

Chú Hoàng dừng xe. Xuyên qua cửa kính, Chung Quốc nhìn thấy Tại Hưởng ở cửa chính chờ.

Phục vụ đi tới, giúp cậu mở cửa xe.

Cậu cúi đầu trong xe đi ra.

Trong người có chút nâng nâng, giống như tim đang bị treo ở trên vách núi đen, giữa không trung, không thể lên cũng không thể xuống, ngậm một hơi, không dám thở ra, cũng không dám nuốt vào, chỉ sợ hơi hơi động liền rơi xuống, không báo trước đã tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Sau khi đứng thẳng, cậu chậm rãi ngẩng đầu, giương mi mắt, đem tầm mắt hướng khuôn mặt Tại Hưởng.

Cậu nhìn thấy, một chớp mắt hắn nhìn cậu, hai con ngươi chợt sáng lên, theo đáy mắt phát ra nhiều tia tán thưởng.

Ngực truyền đến một chút cảm giác phiêu đãng bâng khuâng.

Nhưng ngay sau đó, lại tự diễu, bất đắc dĩ than một tiếng nhẹ.

Điều cậu mới trên xe lo lắng, đến giờ khắc này, đã không có cách trốn tránh.

Chúng hiển nhiên thành sự thật.

●︶3︶●

Tại Hưởng cảm thán một tiếng, không chút tiếc rẻ ca ngợi Chung Quốc:

"Nguyên Nguyên! Em đêm nay thực sự thần kì xinh đẹp!"

Cảm giác ngượng ngùng lại lập tức tràn lên trên hai má Chung Quốc.

Kiệt lực đem chúng áp chế trở về, cậu làm chính mình thong dong mỉm cười:

"Thần kì xinh đẹp không dám nhận, có thể vào được mắt Kim thiếu là tốt rồi!"

Tuy thanh âm vững vàng, ngữ khí thản nhiên, hai má vẫn là không chịu khống chế lặng lẽ hồng lên.

Tại Hưởng nhìn cậu, ánh mắt đột nhiên nheo lại, tựa tiếu phi tiếu ôn nhu trêu ghẹo:

"Tôi không phải nhìn lầm? Nguyên Nguyên! Hình như em đỏ mặt!"

Thanh âm hắn nhuần nhuyễn, kéo dài lượn lờ, không biết theo khe hở nào tiến vào trong cơ thể cậu, lộng hành, làm cả người cậu như có chút ngứa, trong lòng bất giác lại tản mạn một tia trì độn.

Chung Quốc không muốn bị hắn xem thường, cật lực trấn định. Giương mắt nhìn lại Tại Hưởng, lông mi khinh động, sóng mắt lưu chuyển đưa tình, cậu nhìn hắn thản nhiên cười, ngọt ngào nói:

"Kim thiếu nếu thích xem tôi đỏ mặt, tôi liền tận lực chính mình đỏ mặt vài lần cũng tốt!"

Tại Hưởng nghe tiếng, nụ cười bắt đầu lạnh đi.

●︶3︶●

Đang nhìn hai má Chung Quốc nổi lên hai hạt hồng, trong lòng hắn hơi hơi vừa động.

Chàng trai trước mắt này giảo hoạt khôn ngoan, không phải bình thường lãnh cảm cứng rắn, cậu từ trước đến nay ngượng ngùng ôn nhu, đều là vì lừa hắn mà làm bộ ra. Từ khi cậu khôi phục nguyên hình về sau, hắn chưa bao giờ gặp qua, cũng không cảm thấy cậu sẽ vì hắn mà chân chính đỏ mặt ngượng ngùng.

Đêm nay hắn không ngờ nhìn thấy cậu bộ dáng giống như chàng trai nhỏ.

Nhưng là nghe xong lời của cậu, nghĩ lại, hắn không khỏi cảm thấy đáy lòng lạnh lùng.

Đúng rồi, nếu trước đây cậu là giả trang, như vậy hiện tại, ai lại dám nói cậu không phải là dở trò cũ đâu?

●︶3︶●

Trong lòng Tại Hưởng ý lạnh càng tăng, trên mặt tươi cười ngược lại càng thêm sáng lạn.

Đưa tay ôm lấy eo Chung Quốc, đột nhiên dùng sức, hắn đem cậu ôm đến trước ngực, cúi đầu dán bên tai cậu mê hoặc nói:

"Nguyên Nguyên! Biết không, lúc em toàn thân đều hồng, mới thật sự là xinh đẹp nhất! Không bằng em hồng toàn thân cho tôi xem, thế nào?"

Chung Quốc cảm giác được trong lòng nổ lộp độp.

Không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô.

Lặng lẽ nuốt nước miếng, cậu rốt cuộc có chút phản ứng.

Từ từ có chút rụt rè tránh hắn, Chung Quốc tà nghễ ánh mắt liếc hắn một cái, như thực như giả giống hờn dỗi đối với hắn nói:

"Đừng như vậy ..."

Ánh mắt Tại Hưởng trở nên u ám thâm trầm.

Vừa muốn mở miệng nói điều gì, bên tai đã nghe được phía sau có người gọi hắn:

"Kim thiếu?"

Hắn hơi dừng lại, tay vẫn như cũ đặt trên lưng Chung Quốc, xoay người thấy rõ ai tới, lập tức treo lên mỉm cười cùng hắn chào hỏi:

"Liễu thiếu, đã lâu không thấy!"

Chung Quốc nhìn theo, một người bề ngoài tuy rằng tuấn tú, nhưng nhìn qua có chút lòe loẹt, mỉm cười hướng bên này đi tới.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn, thoạt nhìn hết sức quen mắt.

Người nọ đi đến bên cạnh, nhìn Tại Hưởng trêu ghẹo:

"Kim thiếu, tôi nhớ rõ anh không đến đây chơi, hôm nay gió nào nhầm hướng, lại đem anh thổi đến chỗ này!"

Tại Hưởng cười một cái nói:

"Đương nhiên là vì cố nhân!"

●︶3︶●

Nghe được hai chữ "Cố nhân", trong lòng Chung Quốc dâng lên một cảm giác lạ. Lại cẩn thận nhìn vị mỹ nhân bên cạnh Liễu thiếu, trong đầu cậu chợt lóe lên.

Rốt cuộc cậu biết vì cái gì cảm thấy cậu ta thập phần quen mắt.

Thì ra mỹ nhân này là người bên cạnh Tại Hưởng vào ngày cậu đi Huyễn Yêu tìm Nghiêm Xương Thạch.

Thời gian ngắn ngủi, không nghĩ tới mĩ nhân đã từ tay này chuyển sang tay khác.

Nhìn ánh mắt vị mỹ nhân này đối với Tại Hưởng, sâu kín đi dạo, vừa oán lại vừa da diết, cảm giác lạ trong lòng Chung Quốc trở nên càng sâu.

Bên tai nghe được vị Liễu thiếu kia kinh diễm với Tại Hưởng cảm thán:

"Thật sự là không phục không được, Tại Hưởng anh thật sự là, không chỉ con mắt tốt, ngay cả vận khí cũng tốt làm cho người ta ghen tị, luôn gặp được những chàng trai xinh đẹp mê người!"

Chung Quốc một lúc sau, phản ứng trở lại, giờ phút này mới nhận ra người kia đang nói chính mình!

Nhưng cậu ngay cả một chút cảm giác mặt hồng tim đập đều không có.

Tại Hưởng chỉ cúi đầu cười:

"Đâu có, Liễu thiếu coi được là tốt rồi!"

Chung Quốc nghe được Liễu thiếu kia vẫn như cũ chậc chậc cảm thán:

"Tôi muốn nói là Kim thiếu rất khiêm tốn! Tôi đã nói đấy thôi, tôi vì sao lại sáng tỏ được chuyện này? Nguyên lai là bên người Kim thiếu có một thiếu gia xinh đẹp như nước thế kia!"

Ánh mắt hắn vẫn dán trên người Chung Quốc, một mặt nói chuyện, một mặt không kiêng nể gì trằn trọc lưu luyến.

Chung Quốc không khỏi hơi nhăn nhăn lại mi. Tại Hưởng lại cười cười nói:

"Đâu có! Đại ý thất Kinh Châu (1), mấy ngày nay buồn rầu nên muốn bù lại thôi!"

Khi nói chuyện ngữ khí mềm nhẹ lượn lờ, vài câu ngắn ngủi, nhưng ý tại ngôn ngoại, dẫn dắt người khác đi xa hơn, ý tứ hàm xúc vô cùng.

Trong giây lát, Chung Quốc chỉ cảm thấy lòng mình giống như chôn vùi trong hầm băng, nơi nơi là sương trắng mịt mờ một mảnh lạnh lẽo.

Cô gái tên Minh Nguyệt kia lại nhìn hướng Tại Hưởng, trong ánh mắt mơ hồ giống như dòng nước, mềm mại đáng yêu vô tận.

Liễu thiếu hơi có chút khoa trương vỗ cằm thổn thức:

"Kim thiếu không cần nói cho tôi biết, trong tay một tiểu mĩ nhân như vậy, anh còn đối với Minh Nguyệt chưa hết tình, vì thế ..."

Tại Hưởng mỉm cười đánh gãy hắn:

"Vì thế, hôm nay mới có thể tới nơi này, vừa nhìn thấy, anh có phải có hứng thú?"

Khi Chung Quốc nghe được Tại Hưởng đang hỏi Liễu thiếu hay không có hứng thú, trong lòng đột nhiên chặt chẽ thu vào.

Trong lòng cậu yên lặng cầu nguyện, hi vọng cái gọi là có hứng thú kia, cũng không phải sự tình xấu xa như cậu nghĩ.

Nhưng hi vọng đó rất nhanh bị dập tắt.

Chung Quốc nhìn đến, vị Liễu thiếu kia ánh mắt hàm xuân, bừa bãi chạy trên gương mặt cậu, bộ dáng hưng phấn dạt dào.

Hắn cười ha ha với Tại Hưởng trả lời:

"Thật khó cho Kim thiếu đối với Minh Nguyệt có tâm như vậy!"

Quay đầu nhìn Minh Nguyệt bên cạnh, đối với cậu tủm tỉm trêu đùa:

"Chậc chậc! Minh Nguyệt, nhìn xem Kim thiếu đối với em phiền tâm ý, ngay cả chàng trai mê người như thế đều bỏ qua được!"

Ánh mắt cuối cùng trở về Tại Hưởng, mặt cười mặt nói:

"Anh trai a anh trai, xem như anh lợi hại, tìm thế nào được loại chàng trai có thể đả động tôi! Vị này ..."

Hắn dừng lại một chút, Tại Hưởng kịp thời ra tiếng:

"Nguyên Nguyên!"

"Nguyên Nguyên!! Tên thực dễ nghe!".

Chờ một chút, nhìn Chung Quốc liếc mắt một cái, tiếp tục nói:

"Chính là Kim thiếu, xem như tính cách của anh, trước giờ chưa bao giờ đến đây cùng chúng tôi chơi, hôm nay làm sao có hứng thú? Thật sự muốn chơi?

Tại Hưởng thanh sắc bất động, lấy hỏi đáp hỏi:

"Anh đối với Nguyên Nguyên thực cảm thấy hứng thú, không phải sao?"

Liễu thiếu ha ha cười, tiếp tục nói:

"Mà anh lại đối với Minh Nguyệt tình cũ không quên, cho nên hôm nay, hai chúng ta coi như ăn nhịp với nhau! Nếu đã quyết định, không bằng chúng ta vào đi thôi. Tuy nhiên, Kim thiếu, trước đây anh không tới nơi này chơi, biết quy định chơi ở đây sao?"

Chung Quốc nghe thấy Tại Hưởng nói:

"Chúng ta bốn người chơi tám ván, cuối cùng nếu anh cùng Minh Nguyệt thắng tôi cùng Nguyên Nguyên, như vậy đêm nay Nguyên Nguyên theo anh, ngược lại, Minh Nguyệt lưu lại giúp tôi!"

Thanh âm hắn một mạch hòa hoãn khoan thai, ngữ điệu cũng vô cùng thoải mái thích ý, nhưng nội dung lập tức làm Chung Quốc ngây ra như phỗng.

Liễu thiếu một bên cười một bên gật đầu:

"Tại Hưởng, đừng nói tôi không nhắc trước, Minh Nguyệt là cao thủ mạt chược bậc nhất, nếu đêm nay cậu ấy giúp tôi đem Nguyên Nguyên của anh thắng lại, anh cũng không nên luyến tiếc!"

Quay đầu nhìn Minh Nguyệt nói:

"Minh Nguyệt, có cơ hội trở về bên người Kim thiếu, em nhìn xem!"

Minh Nguyệt dường như cũng không để ý chính mình bị coi như hàng hóa bị hai người đàn ông trao đi đổi lại, chỉ nghe được lời Liễu thiếu nói, dường như vô hạn sung sướng, đối với Tại Hưởng từ đầu đến giờ đắm đuối đưa tình.

Chung Quốc trong lòng đau xót. Nhìn ra được bản thân Minh Nguyệt, hẳn là loại phụ nữ bằng dung mạo chạy ở bên người các công tử thiếu gia, là loại gái hồng lâu dựa vào bọn họ tung tiền nuôi dưỡng.

Mà cậu, nay đã bị Tại Hưởng xem cùng Minh Nguyệt giống nhau. Hắn không ngờ nhìn cậu đê tiện như vậy.

Cậu chậm rãi quay đầu, giương mắt nhìn Tại Hưởng, trên mặt hắn biểu tình bình thản không thể chê vào đâu, nhìn cậu thoáng mỉm cười, giống như tràn ngập quan tâm, nhẹ nhàng mà hỏi:

"Nguyên Nguyên, anh trai em có khỏe không? Gần nhất có gì không phiền toái?"

Chung Quốc kinh ngạc nhìn hắn, bên tai vang lên vô số thanh âm, lách cách lách cách, rầm rầm ù ù, đầu óc cơ hồ như bị đình chỉ. Trái tim treo ở hầm băng kia, như hoàn toàn mất lực, rơi nhanh xuống, chỉ một cái nháy mắt bị sương lạnh bao quanh, mai một dần.

Thì ra, hắn bảo cậu chuẩn bị xinh đẹp một chút, cũng không phải vì hắn mà trang, chỉ là vì lợi dụng cậu đi hấp dẫn ánh mắt người đàn ông khác, để đổi lấy một phần ôn nhu không cẩn thận bị mất đi.

Nói vậy hôm đó vì cứu cậu, cho nên bị mất Minh Nguyệt. Sau Minh Nguyệt theo người khác, hắn đối với cô ta nhớ mãi không quên, khó có thể dứt bỏ, vì thế đến tìm cậu, dùng một Nguyên Nguyên này hắn không để ý đến, đi đổi lấy một Minh Nguyệt kia làm hắn bận tâm.

Nếu cuối cùng kết quả là đây, buổi tối hôm đó hắn cần gì phải làm điều thừa, đem cậu từ Nghiêm Xương Thạch cứu ra? Trong lòng hắn, đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?

Hắn không phải đang trách cậu, đều bởi vì cứu cậu, hắn mới mất Minh Nguyệt. Nếu là vì cậu mới mất đi, liền cũng từ cậu một lần nữa tìm về.

Cho nên hắn không tiếc lợi dụng cậu, hi vọng có thể tìm lại tình cũ?

Chung Quốc bỗng nhiên cười rộ lên. Tươi cười trên mặt cậu, tựa như hoa xuân, tràn ngập nắng.

Nhìn Tại Hưởng, cậu cười trả lời hắn:

"Kim thiếu có tâm! Anh tôi có ngài hỗ trợ bao che, như thế nào lại có thể có phiền toái?"

Quay đầu nhìn Liễu thiếu, tươi cười càng đượm.

Chung Quốc đối với hắn nhẹ nói:

"Xem ra đêm nay, phải xin Liễu thiếu chiếu cố nhiều hơn!"

Liễu thiếu bị cậu cười thấm cả ruột gan, cũng cười tủm tỉm mang theo vài phần vội vàng đáp lại:

"Đâu có! Đâu có!"

Hai mắt Tại Hưởng không tự giác nheo lại, cánh tay đặt bên hông Chung Quốc dùng lực, mang cậu quay đầu nhìn về phía mình.

"Đi thôi, chúng ta vào!" Hắn đối với cậu nhẹ nhàng mỉm cười mà nói.

Chung Quốc cũng đối hắn ngọt ngào cười:

-------------------

Đúng hẹn nhé! À, còn fic KC chắc là chuyển sang 2 tuần/ chap quá -.-

Bí ý tưởng nặng nề, mình sorry nha ;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro