Chương 33: Yên sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhìn xem, thật thú vị, mình thở ra khói để bao vây chính mình, đây không phải gọi là, tự tìm khổ ăn?"

-------------------------------

Liễu thiếu mang theo Minh Nguyệt tiến vào.

Cố ý để ra một khoảng cách đi ở sau, Chung Quốc giống như không chút để ý nói với Tại Hưởng:

"Kim thiếu vì Minh Nguyệt, thật sự có tâm tư, không từ mà biệt, lại đặt trên người tôi một bộ trang phục cùng phụ kiện này, cũng phí không ít tiền đâu!"

Đầu thoáng chuyển, hơi hơi giương, khóe môi, đuôi lông mày đều thản nhiên nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sâu kín, tầm mắt dừng trên mặt hắn, lại giống như cũng không dừng ở đó, mà là xuyên thấu đi qua, giao hội ở một nơi không xác định.

Giọng nói bỗng như cô hồn phiêu cách, cậu hỏi:

"Không biết vị Liễu thiếu này cùng Nghiêm Xương Thạch so sánh, ai là tám lạng, ai là nửa cân?"

Tại Hưởng trên mặt chưa biến, Chung Quốc đã ha ha cười, cười chua chát:

"Đối với tôi mà nói, vô luận là Nghiêm Xương Thạch, hay là Liễu công tử, kì thật có cái gì phân biệt đâu?"

Quay đầu nhìn lại phía trước, khóe môi nhếch lên một chút tự giễu, Chung Quốc thật nhẹ thở dài:

"Kim thiếu, ngày đó anh cứu tôi, còn không cám ơn anh, Cám ơn! Chính là, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tôi mong thà rằng ngày đó anh cũng không xuất hiện."

Kết quả cuối cùng, chẳng qua là từ một tên háo sắc này chuyển thành một tên háo sắc khác. Tốt xấu trước là cậu chủ động chui đầu vào lưới. Sau là khi cậu không hề đề phòng, bị "ân nhân" đưa đến trước mặt hắn, bất ngờ không kịp chống đỡ, không thể nào phản kháng.

Một tiếng nhẹ nhàng thở dài của cậu, không biết thế nào rơi vào tai Tại Hưởng, lại nặng tựa ngàn cân, thẳng tắp tiến lên ngực, làm cho người ta không phòng bị, hô hấp cũng đình trệ theo.

Tại Hưởng chọn mi cười hỏi:

"Em cảm thấy tôi miễn cưỡng em?"

Bỗng nhiên thanh âm trở nên ôn nhu, dường như có chút tà mị:

"Nguyên Nguyên, nếu em không muốn chơi trò này, có thể nói cho tôi biết!"

Chung Quốc cũng không thèm liếc mắt một cái, nhìn phía trước cười nhẹ:

"Nói cho anh, tôi có thể đi sao? Nhà tôi, anh trai tôi, đều đang chờ anh ân cần thăm hỏi có hay không rắc rối, giám đốc Nghiêm kia có hay không còn tìm chúng tôi phiền toái. Ha ha, Kim thiếu, tôi như thế nào có thể không chơi? Tôi không muốn chơi, cũng phải chơi, có phải hay không?" . Nói xong lời cuối cùng, cậu quay đầu nhìn về phía Tại Hưởng.

●︶3︶●

Cậu quay đầu nhìn hắn, hai má trắng bệch tựa ánh trăng, khóe miệng đạm cười, ánh mắt trong suốt.

Tóc nâu nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu, khuôn mặt thiên chân, đan vào cùng một chỗ.

Tại Hưởng chau mày, từ trên mặt Chung Quốc thu hồi ánh mắt.

Cậu lại dùng một bộ yếu đuối vô tội dụ hắn mềm lòng. Chàng trai giảo hoạt này, thật sự hiểu được việc dùng chính mình làm vũ khí, biết làm bộ mặt như thế nào có thể đả động đàn ông, vì thế làm không biết mệt, đem người khác đùa bỡn trong tay, thật sự mười phần đáng giận.

Hắn "xuy!" một tiếng cười ra, trả lời cậu:

"Tôi hiện tại cảm thấy đàn ông thông minh một chút cũng không phải chuyện không tốt, ít nhất có việc cần dùng đến, một chút thông minh cũng làm người khác rất hứng trí!"

Lực dưới chân càng mạnh, hắn kéo Chung Quốc cùng nhau đi nhanh vào bên trong.

Chung Quốc cúi đầu, nhích khóe môi đối với chính mình thảm cười.

Khiếp sợ, thất vọng, nản lòng thoái chí, bị thương tổn cùng lợi dụng. Những cảm giác đó dũng mãnh tiến vào cơ thể, làm người ta khổ sở đòi mạng.

Nhưng mà việc đã đến nước này, cái gì đều là vô dụng, đơn giản trước mắt phải đem cửa phiền não này vượt qua.

●︶3︶●

Bốn người ngồi quanh bàn bài, vẻ mặt cùng tâm tư đều không giống nhau.

Liễu thiếu nhìn Chung Quốc nụ cười thanh lệ xuất trần, một lòng muốn thắng.

Ban đầu hắn còn cảm thấy Minh Nguyệt cùng chàng trai này thoạt nhìn có vài phần tương tự. Nhưng càng cẩn thận nhìn, lại càng cảm thấy, Minh Nguyệt xinh đẹp bề mặt, Nguyên Nguyên này lịch sự tao nhã mới chính thức là thoát tục.

Hắn nối tiếng ăn chơi trác táng, vô luận nóng bỏng hay nhu uyển chàng trai, các loại người đẹp đều đã dính qua. Trước đây oanh oanh yến yến nhưng không có người nào giống như Chung Quốc, càng xem càng thấy ngon miệng, cơ hồ gây cho hắn một loại thực tâm dụ hoặc trước nay chưa từng có.

Nguyên bản hắn thích những chàng trai thời trang, cũng không cảm thấy xã hội hiện đại, đàn ông có thể mặc vest đẹp như vậy, thậm chí còn cảm thấy, kia giống như là thứ lỗi thời làm trò cười cho người khác. Nhưng mà nhìn thấy chàng trai Nguyên Nguyên này, cảm quan của hắn hoàn toàn bị đảo điên.

Thì ra những người xinh đẹp, gợi cảm nhất không phải chỉ dùng quần áo thiếu vải che lên người tại những nơi quan trọng, làm bộ mị nhãn phiêu phiêu dụ dỗ, mà chỉ cần một bộ vest mềm mại ôn hòa bao quanh thân thể cũng đã đủ.

Vest xám trên người chàng trai kia, đem thân thể tiêm tú cẩn thận buộc vòng quanh những đường cong hoàn mĩ. Đường cong kia từ chiếc cổ mịn màng, lưu chuyển đến bờ vai mượt mà khoan thai, lại tiếp tục xuống phía dưới, uốn lượn tới hai điểm mê người, xuống tiếp long trụ vòng eo thon gọn tinh tế, lại chảy tiếp xuống dưới, cuối cùng như ẩn như hiện vây quanh đôi chân dài thẳng tắp.

Cậu ngồi đó, trên người mặc vest xinh đẹp tuyệt trần, tóc nâu hạt dẻ thanh nhã, mang theo một cặp vòng mã não tinh tế, vành tai trắng như ngọc lẳng lặng điểm một chút nâu đỏ, thần thái ung dung, thật sự nói không nên lời tuyệt mĩ, giống như một chàng trai xinh đẹp từ Cẩm Đại phồn hoa xuyên không đến, bộ dáng không màng thế sự, thiên chân vô tội, yếu đuối làm người thương tiếc. Miệng cậu chứa một chút cười nhạt nhẽo, tươi cười đó tuy đạm tựa như không có, cũng đủ làm tan chảy ánh mắt hắn.

Đây mới chính là vưu vật.

Hắn lặng lẽ nhìn Tại Hưởng.

Người đàn ông này thần sắc luôn bình thản tự đắc, không nhìn ra cảm xúc gì.

Thật sự làm người ta khó hiểu. Hắn chẳng lẽ lại thật sự bỏ được một chàng trai mê người như vậy, đi đổi lấy một Minh Nguyệt này sao?

●︶3︶●

Minh Nguyệt bên trong đang phân vân.

Làm nghề này là phải biết tấn công, giống như thời cổ đại nữ tử thanh lâu tinh thông cầm kì thi họa, ở đây, cô bài kĩ siêu quần, khó có được mấy người cùng cô tương xứng. Vô luận muốn thắng muốn thua, đều nhất định phải có đường sống.

Lúc đầu cậu nghĩ tới vụng trộm buông tay thúc đẩy Tại Hưởng thắng, như vậy chính mình có thể thỏa mãn, quay về vòng tay hắn. Nhưng trước khi khai bài, Liễu thiếu bởi vì lo lắng cô làm vậy, cố ý cười dặn dò cậu:

"Bọn họ thắng, không bằng chúng ta thắng. Minh Nguyệt, em ngẫm lại, nếu chúng ta thắng, anh mang Nguyên Nguyên kia đi, Tại Hưởng cũng không thể không để ý em. Nhưng nếu bọn họ thắng, em thật sự có thể đi theo Tại Hưởng, nhưng Nguyên Nguyên kia không chắc sẽ cùng anh sung sướng đêm nay! Vì vậy, Minh Nguyệt, em phải biết, nếu bọn họ thắng, cho dù em cùng Tại Hưởng một chỗ, chàng trai kia đối với em mà nói vẫn là ngáng đường. Mà nếu quả là chúng ta thắng, anh mang cậu ta đi, em cùng Tại Hưởng sẽ không còn trở ngại!"

Cuối cùng, hắn còn không quên tha thiết dặn lại một câu đầy uy hiếp:

"Minh Nguyệt, em hẳn là biết, em theo anh mấy ngày nay, anh đối với em như vậy. Hiện tại anh nghĩ em nhất định đã rõ ràng chính mình đến tột cùng nên cố gắng đánh thắng hay nên vụng trộm buông tay!"

Mặc dù Liễu thiếu nói thế nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng phân vân. Tuy nhiên đến mấy ván sau, cô phát hiện bài kĩ của Chung Quốc quả thực quá mức bình thường, đánh bài hỗn độn, từ lúc đầu đến giờ luôn thua. Muốn buông tay làm cho cậu ta cùng Tại Hưởng thắng mình cùng Liễu thiếu, quả thực khó như lên trời.

Đến tận đây cuối cùng Minh Nguyệt quyết định. Cô không hề do dự, hoàn toàn dụng tâm đi đánh, nếu không còn ý nghĩ buông tay, đành đánh hết sức chuyên chú tìm cách có thể cùng Liễu thiếu hợp lực thắng hai người này.

●︶3︶●

Tại Hưởng ngồi trước bàn bài, tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm vô tư, nhưng đối mặt với Liễu thiếu vẻ mặt háo sắc, Minh Nguyệt toàn lực chuyên chú, cùng với Chung Quốc chậm chạp bất động, dần dần trong đáy mắt rốt cục tiết ra vài tia tức giận cùng không kiên nhẫn.

Không phải không biết thực lực của cậu, tuy rằng ở đây, Minh Nguyệt bài kĩ đã được cho là nhân tài kiệt xuất, nhưng hắn biết, cô ta cùng Chung Quốc thực lực chênh lệch, không chỉ kém một hai phần, mà kém chừng chục phần.

Không chuyên tâm đánh bài, cậu ngồi yên một chỗ, giống như linh hồn đã lạc đi đâu, lung tung đánh, không hề có kết cấu, luôn thua cuộc, cam chịu. Nếu không có hắn ở một bên gỡ lại, kết cục thảm bại sớm đã quyết định là hai người từ ngay lúc đó.

Nghĩ đến bọn họ sẽ thua đối phương, Tại Hưởng không khỏi nhíu chặt mi tâm.

Trò chơi đêm nay, hắn dùng để trừng phạt cậu.

Bởi vì tức giận cậu dùng Chí Mẫn chuốc say trêu trọc hắn, cho nên muốn cho cậu một chút giáo huấn, đả kích tự trọng của cậu, đánh bạt ngông nghênh của cậu.

Nếu cậu không để ý đến hắn, hắn cũng muốn làm cho cậu hiểu được, hắn cũng như vậy không đem cậu để trong lòng. Cứu cậu chẳng qua là vì hứng trí cho phép, chờ hứng trí trôi qua, hắn có thể dùng cậu đi trao đổi lấy cô gái khác. Cậu cùng phụ nữ bên người hắn so sánh với, cũng không có gì đặc biệt. Cho nên không cần có cảm giác tự kiêu, nghĩ có thể làm hắn quay xung quanh cậu. Cũng không cần mang thông minh cùng dung mạo của cậu cho rằng có thể trêu đùa lợi dụng đàn ông, những thứ đó của cậu, hắn cũng không để ý. Phải biết rằng cho tới bây giờ, người khống chế cuộc chơi, chỉ có thể là hắn.

Hắn cố ý lựa chọn phương thức như vậy để đàn áp kiêu ngạo cùng tự tôn của cậu.

Cậu bài kĩ siêu quần, cũng có đủ năng lực chỉ thắng không thua. Cho nên trò chơi này chỉ có thể đánh bại của cậu ngông nghênh, nhưng vẫn để cậu có thể bảo toàn chính mình không bị người khác trêu đùa, mua vui.

Nhưng hắn hình như xem nhẹ quật cường trong cậu.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, xem phản ứng của cậu, tựa hồ đã muốn hạ quyết tâm buông tay, sẽ chờ kéo dài đến khi cuộc chơi chấm dứt, ngoan ngoãn lấy thân phận người thất bại theo người nào đó dường như đã muốn chảy nước miếng kia rời đi.

Cậu muốn thế nào? Muốn lấy tiêu cực để chống đối? Muốn nhìn một chút nếu bọn họ thua trận, hắn có thật sự bỏ được đem cậu chắp tay dâng cho người ta? Vì thế thậm trí không tiếc lấy chính mình trả giá cố ý thua trận?

Hắn không phải chưa từng gặp qua người ngoan tuyệt, nhưng là giống cậu như vậy từ trước đến giờ hắn quả thực chưa thấy bao giờ.

Ngoan của cậu, không phải tuyệt đối với người khác, mà là tuyệt đối với chính mình.

Vì trừng phạt người khác, tra tấn người khác, mặc kệ đáng giá hay không, không tiếc lấy chính bản thân để trả giá.

Hiển nhiên, cậu không hề biết một đạo lý: Nếu muốn có người yêu mình, đầu tiên phải tự mình học cách yêu thương bản thân.

Cậu như vậy, ngay cả bản thân cũng không biết quý trọng, thì ai sẽ chân chính quý trọng cậu?

●︶3︶●

Lại đánh qua vài ván, tình hình vẫn như trước. Tại Hưởng kiên nhẫn đã muốn đến cực điểm. Đang định mở miệng ám chỉ Chung Quốc còn như vậy buông tay, hắn sẽ rút về kế hoạch hợp tác cùng Nghiêm Xương Thạch. Lại bỗng nhiên nghe được Chung Quốc mở miệng:

"Mệt mỏi quá! Phân định thua thắng những tám ván, thật sự không có ý nghĩa, không bằng, chúng ta chơi một ván cuối cùng, sau một ván này, vô luận thắng thua, mọi người đều chấp nhận, thế nào?"

Theo tình thế trước mắt, nếu không có kỳ tích phát sinh, Liễu thiếu cùng Minh Nguyệt tin tưởng, thắng lợi đã nắm chắc trong tay. Nhìn Chung Quốc yêu cầu, Liễu thiếu chỉ cảm thấy tâm can ngứa ngáy, không thể không gật đầu hưởng ứng đề nghị của cậu.

Hắn đồng ý, tự dưng Minh Nguyệt không có ý kiến.

Chung Quốc giương mắt nhìn về phía Tại Hưởng, hắn nhìn cậu mỉm cười, tươi cười không tiếng động tạc ở khóe môi, nói không nên lời qủy dị.

Chung Quốc lập tức đối với hắn cười tươi:

"Kim thiếu, dù sao hiện tại chúng ta đã như vậy, thôi thì chúng ta đập nồi dìm thuyền lại một lần, nói không chừng sẽ có kì tích phát sinh!"

Tại Hưởng nhìn cậu, khóe miệng tươi cười dần dần rộng mở, chậm rãi hạ mắt, cố ý như vô tình nhẹ nhàng nói:

"Nếu hai người bọn họ đã đồng ý, tôi tự nhiên thiểu số phục tùng đa số. Không sai, thế cục đã như thế, tôi chỉ mong em có thể tạo ra kì tích, có thể một ván liền thắng"

Chung Quốc không muốn tiếp xúc với ánh mắt quỷ dị của hắn, liền tránh đi, nhìn Liễu thiếu mỉm cười, nói với hắn:

"Đánh lâu như vậy, mệt mỏi quá, có thể hay không nghỉ ngơi một chút?"

Thanh âm của cậu mềm mại kiều diễm, Liễu thiếu nghe được không ngừng gật đầu nói với cậu có thể.

Chung Quốc lại đối với hắn cười một cái, đứng dậy nói:

"Tôi đi đến cửa sổ hít thở không khí, lúc nữa trở về chúng ta quyết định thắng bại!"

●︶3︶●

Chung Quốc đi đến trước một cửa sổ cách bàn rất xa liền dừng lại. Đêm nay bóng đêm mờ mịt, bầu trời không có một ngôi sao. Từ trong hướng ra ngoài xem, qua cánh cửa thủy tinh rất lớn, chỉ có đèn đường mờ nhạt miễn cưỡng lại tịch mịch phô ra trên mặt đường.

Quả nhiên là một đêm không đẹp.

Tối om như vậy, không có một tia sáng, giống như sinh mệnh của cậu, u ám không một chút ánh sáng le lói, không thể hi vọng vào điều gì, những thứ tốt đẹp cậu cũng không thể nào có được, hạnh phúc cũng chưa bao giờ tiến vào lòng bàn tay.

Cậu không khỏi có chút hoảng hốt. Sự tình như thế nào lại có thể phát sinh đến bước này? Cậu như thế nào có thể cho hắn cơ hội dẫm lên tự tôn của cậu?

Trong lòng nổi lên một trận đau đớn, ngực rầu rĩ, vô số bi ai bị tắc nghẹn, bức bách thúc dục cậu mau mau trở lại kiên cường. Cậu phải tự vì chính mình đi khai thông chúng.

Không phải chính cậu đi khai thông, còn có thể dựa vào ai? Trên thế giới này, cậu sớm đã không còn người thân.

Cậu đối với chính mình tự giễu, từ giờ trở về sau, nhớ rõ, đừng bao giờ dễ dàng giao động, đừng bao giờ như thế này một lần nữa.

Trước đây cậu không phải không bị thương, giáo huấn không phải không sâu sắc, ngày thường cũng không phải không cảnh cáo chính mình, tình yêu chính là chiến tranh, đàn ông cùng phụ nữ, ai là người động tâm trước, ai là người nói yêu trước, liền ở thế hạ phong, từ đó về sau nhất định chỉ thua không thắng.

Nhưng ngày hôm nay tất cả rốt cuộc là thế nào phát sinh? Chút bất tri bất giác, cậu lại đối với hắn buông lỏng phòng bị.

Cậu cảm thấy chính mình thật khờ, thật buồn cười, nghĩ rằng hắn tìm cậu đến, sẽ có chuyện thật tốt, thậm chí lặng lẽ nhảy nhót, âm thầm ngượng ngùng, nhưng kết quả là hắn muốn dùng cậu đi trao đổi lấy một cậu gái khác.

Một màn khuất phục ngày hôm nay, cậu biết cậu nên hận nhất không phải Tại Hưởng, mà kì thực là chính cậu. Là chính cậu đã cho hắn cơ hội, cho hắn làm nhục cậu, giẫm lên cậu, thương tổn cậu.

Chung Quốc trong lòng dâng lên một trận chua sót cùng đau thương.

Nhìn ngoài cửa sổ một mảnh tối đen mông lung, cậu nói cho chính mình, không bao giờ nữa sẽ đối với tình yêu của đàn ông có ảo tưởng, tự bảo vệ lấy trái tim của mình, không cần tiếp tục như vậy, dễ dàng rung động, trở thành một người đầy thương tích.

●︶3︶●

Chung Quốc đứng ở phía trước cửa sổ, chờ Tại Hưởng xuất hiện.

Cậu tin tưởng, bởi vì lúc trước cậu biểu hiện uể oải trên bàn bài, hắn nhất định sẽ đến tìm cậu.

Quả nhiên không bao lâu sau, trên cánh cửa thủy tinh liền di động một bóng người.

Tại Hưởng đứng phía sau cậu, sâu kín mở miệng:

"Đừng nói cho tôi, em kì thật muốn thua."

Chung Quốc không quay đầu, nhẹ nhàng hỏi lại:

"Thua, đối với tôi có gì tốt?"

Tại Hưởng ha ha cười nhẹ, đi đến bên cạnh cậu, cùng cậu sóng vai chạm nhau:

"Nguyên Nguyên, em không phải là muốn lấy thua đến thử tôi, xem tôi có hay không luyến tiếc em?"

Dừng một chút, hắn thu hồi ý cười, ngữ khí thản nhiên nói:

"Tôi khuyên em vẫn là không cần mạo hiểm, để đêm nay bị Liễu công tử ép buộc"

Dừng lại, thấy Chung Quốc không nói lời nào, lại tiếp thêm một câu:

"Còn có, Nguyên Nguyên, nếu đêm nay tôi không có được thứ tôi muốn, tôi lo lắng anh trai em về sau sẽ tiếp tục bị phiền toái cuốn thân."

Chung Quốc nhắm mắt, hít sâu một hơi. Thong thả thở ra.

Khi mở mắt, đáy mắt đã có ẩn ẩn chút mệt mỏi. Cậu quay đầu nhìn Tại Hưởng, mỉm cười hỏi hắn:

"Anh trên người có thuốc hay không? Cho tôi một điếu!"

●︶3︶●

Cậu đã không còn nhớ rõ, lần cuối cùng mình hút thuốc, là cách đây bao lâu.

Đứng ở trước cửa sổ, đem điếu thuốc tới bên môi, từ từ thật dài hít sâu một ngụm, nheo lại mắt, thoáng giương cằm, miệng hơi hơi mở, chậm rãi chậm rãi đem sương khói nhẹ nhàng phun ra.

Trước mắt một mảnh sương mù.

Sương khói không ngừng từ từ phun ra, Chung Quốc rất nhanh bị khói thuốc bao phủ.

Cậu híp mắt, vẻ mặt giống như say. Hút một ngụm, bỗng nhiên quay đầu về phía Tại Hưởng, khóe miệng khẽ cười. Cậu dùng hai ngón tay giữ điếu thuốc, ngón giữa chậm rãi lướt qua môi dưới. Đầu ngón tay lại chậm rãi nhu qua, sương khói như tơ theo đôi môi hồng nhuận từng đợt từng đợt phiêu phiêu đi ra. Cậu híp mắt, nhìn Tại Hưởng cười hỏi:

"Nhìn xem, thật thú vị, mình thở ra khói để bao vây chính mình, đây không phải gọi là, tự tìm khổ ăn?"

Tại Hưởng nhìn cậu, nháy mắt mi tâm trở nên căng thẳng.

●︶3︶●

Chàng trai này đến tột cùng có bao nhiêu diện mạo bất đồng làm cho người ta sợ hãi?

Hắn vốn không thích người khác hút thuốc, cảm thấy nếu vậy thật xấu vô cùng, không có nửa điểm khí chất đáng nói.

Nhưng chỉ trong khoảng khắc chàng trai trước mắt này quay đầu nhìn hắn, liền hoàn toàn làm hắn đảo điên.

Thì ra, có thể có người đem việc hút thuốc lúc này, suy diễn quyến rũ kinh tâm động phách như thế.

Cậu mặc vest ôm, đường cong lung linh ẩn hiện. Mái tóc mềm mại, vài sợi tóc vương trên thái dương làm cậu có vẻ thoát tục phiêu linh. Hai ngón tay cầm điếu thuốc, híp mắt cùng hắn mỉm cười nói chuyện, hai phiến môi hồng nhuận, như vỗ về đừng đợt khói thuốc nhè nhẹ tán xung quanh. Rất thần bí, xinh đẹp mà hư ảo.

Nhìn đầu ngón tay cậu nhẹ lướt qua môi, không hiểu một cỗ khô nóng từ thắt lưng vội vàng nhảy lên trên, cảm giác này tới vội vàng lại mạnh mẽ, không báo trước, bỗng dưng một khắc liền nảy sinh, ngay chính hắn đều cảm thấy khiếp sợ.

Hắn không hề biết rằng, đối với việc Chung Quốc hút thuốc, còn một cái điển cố.

●︶3︶●

Đường Tráng từng hổn hển nói với cậu:

"Chung Quốc, mẹ nó, em còn dám ở trước đám lưu manh kia hút thuốc, anh sẽ lấy ngón tay cầm thuốc của em đem chém!"

Anh nói khi cậu hút thuốc, bộ dáng thực sự rất mị, rất dễ dàng làm cho đàn ông sinh ra xúc động. Anh sở dĩ đối với cậu miễn dịch, bởi vì anh đối với cậu là huynh trưởng tình thâm.

Cậu từng ở quán mạt chược của Đường Tráng hút thuốc hai lần, hai lần kia, đều không có ngoại lệ, mấy tên lưu manh ở trong quán đối với cậu sinh ra xúc động gây tai họa rối tinh rối mù. Hình như đồng thời có hai tên cùng là lão đại, đều cùng thích cậu, ai cũng không chịu bỏ cuộc, vì thế xông vào đánh nhau.

Cuối cùng cả hai bị Đường Tráng nổi giận tiêu diệt.

Sau nhìn cả cửa hàng bàn bị gẫy chân, Đường Tráng vô cùng đau đớn, kêu to cậu là hồng nhan tai họa, cảnh cáo cậu từ sau không được trước mặt đàn ông hút thuốc.

●︶3︶●

Bất động thanh sắc cậu gắng áp chế xúc động, hắn nhìn cậu, thản nhiên nói:

"Không thể tưởng tượng được em như vậy hút thuốc"

Cậu khanh khách cười rộ lên:

"Kim thiếu, anh không cảm thấy là, chúng ta đang nói chuyện là ông nói gà bà nói vịt sao?"

Cậu quay đầu lại, đem tầm mắt lại hướng ngoài cửa sổ, một mặt âm thầm hút thuốc, một mặt đem thanh âm trở nên nhẹ nhàng mềm mại, giống như lời vô nghĩa, đối hắn chậm rãi mở miệng:

"Năm ấy bảy tuổi, mẹ tôi đồng ý ly hôn ba tôi, bởi vì thống hận ba tôi ở bên ngoài phản bội. Trừ bỏ những gì mình có, mẹ tôi không lấy của ông ta một phân tiền. Mẹ mang tôi rời đi khỏi ngôi nhà đã có nữ chủ nhân mới kia, đưa tôi vào Lão Nhai, thuê phòng của chú Đường, ở mười mấy năm. Thuê, chẳng qua chỉ là nói thế, cùng với ở không, có gì khác nhau đâu? Sau mẹ tôi qua đời, tôi còn chưa tốt nghiệp trung học, nghĩ đến từ nay về sau chỉ còn cách lưu lạc ngoài đường, kết quả chú Đường nói với tôi: "Đồng Đồng, mẹ cháu tuy là đi rồi, nhưng còn có chú, còn có Đường Tráng, còn có nhà. Từ sau nơi này sẽ là nhà của cháu, chú chính là ba cháu, Đường Tráng chính là anh trai cháu, về sau ba người chúng ta chính là người một nhà. Tuy rằng cháu họ Hứa, nhưng là con gái nhà họ Đường chúng ta."

Trong khói thuốc mờ mịt, Chung Quốc nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt càng trở nên mơ hồ. Tại Hưởng đứng một bên nhìn cậu, sườn mặt cậu ẩn trong khói thuốc cùng bóng đêm, nói không nên lời tịch liêu cậu đơn.

"Nếu nói, trên đời này, còn có người tôi để ý, không tiếc sinh mệnh cùng tự trọng muốn bảo vệ, cũng chỉ có chú Đường cùng Đường Tráng hai cha con họ.Với tôi mà nói, họ không chỉ là thân nhân, càng thêm là ân nhân. Trên thế giới này có nhiều người như vậy, nhưng thật tình vì tôi mà suy nghĩ, bất quá chỉ có hai người này mà thôi. Người khác có lẽ cũng rất tốt với tôi, nhưng luôn luôn muốn tôi phải trả giá. chỉ có bọn họ đối với tôi tình chân ý hảo, chưa bao giờ đòi lấy hồi báo!"

Cậu dùng sức hít sâu một ngụm, quay đầu nhìn hắn, chậm rãi phun ra. Cách sương khói, cậu nhìn hắn mê ly cười, thì thầm:

"Lần này, anh giữ của tôi tử huyệt!"

●︶3︶●

Cậu nhìn hắn mỉm cười, cười sở sở động lòng, mông lung xinh đẹp:

"Kim thiếu"

Cậu nhẹ nhàng gọi hắn:

"Anh yên tâm, vì hai người nhà của tôi, tôi nhất định sẽ làm anh thắng mĩ nhân mang về!"

Nói xong lời muốn nói, cậu đem nụ cười thu lại, quay bước, từ bên cạnh hắn nhẹ nhàng thoáng qua.

●︶3︶●

Nhìn bóng dáng Chung Quốc, ánh mắt Tại Hưởng trở nên u ám.

Một khoảnh khắc thoáng qua, hắn giống như có một cảm giác đặc biệt. Cảm giác này làm hắn trở nên có chút sợ sệt

Cậu bên cạnh hắn đi qua, hắn xem rõ ràng, tuy rằng cậu má lúm đồng tiền sáng lạn như hoa xuân, nhưng hắn lại cảm thấy, cậu kỳ thật cũng không phải đang cười, cậu kì thật, là đang khóc.

------------------------------

Lâu quá không đăng fic, chắc là bị chửi quá trời :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro