Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần sau đó,JIyeon sống như mộng du.Cô không tiền tiết kiệm nên phải nhanh chóng tìm 1 công việc mới nhưng lên mạng tìm ko thấy công việc nào thích hợp,tuy vậy cô vẫn nộp hồ sơ xin việc vào tất cả những nơi có thể.Vậy mà một tuần trôi qua,cô không nhận được điện thoại mời phỏng vấn nào.Đang buồn bã trong suy nghĩ của mình thì Jiyeon nhận đc điện thoại,một đồng nghiệp tốt ở công ty gọi cho cô

:Jiyeon,em mau đến công ty đi,có 1 người nói là người yêu em đến tìm Hyomin đấy”

“Người yêu em?tìm Hyomin?”

“Đúng vậy”

“Người yêu em trông như thế nào?”Trong lòng Jiyeon có linh cảm ko hay

“uh,rất xinh đẹp,trắng trẻo,dáng chuẩn”

“Chân bị bó bột và ngồi xe lăn đúng ko?”

“Hả,không”

Jiyeon hít một hơi thật sâu,mặc dủ chân ko bó bột và ngồi xe lăn nhưng tướng mạo xinh đẹp lại mạo nhận là người yêu cô đến công ty tìm trò vui,cô chỉ nghĩ đến 1 người

Jiyeon cám ơn đồng nghiệp đã báo tin thì vội gác điện thoại và đến công ty

Nhân viên lễ tân nhìn thấy cô đến,mắt sang lên hạ giọng nói nhỏ”Jiyeon,Jiyeon,người ấy của em đến rồi”

Trong lòng Jiyeon run rẩy,đúng là tai họa,sao tất cả mọi người đều biết thế?”

“Hyomin đâu”

‘Hyomin và người yêu cô đang ở cùng nhau trong phòng làm việc của cô ấy”

Jiyeon quay đầu,bước về phía phòng của Hyomin,được 2 bước cô độ ngột quay đầu lại,lớn tiếng giải thích”Chị ta mạo nhận,tôi gần như ko quen biết chị ta”

NHân viên lễ tân che miệng cười”Chị biết,chị biết,em mau đi đi”

JIyeon nhìn thấy nụ cười đó,càng nghĩ càng thấy ấm ức”Tôi thật sự ko quen biết chị ta”.Nhưng nụ cười trên mặt nhân viên lễ tân càng rạng rỡ hơn,Jiyeon thấy ko có hy vọng giải thích rõ rang,chỉ còn biết chạy lao về hướng có 2 mầm họa

Jiyeon vừa đi phía trước,đằng sau nhân viên lễ tân đã vội vàng ấn điện thoại”Chú ý,chú ý,nhân vật nữ chính đã đến,mọi người xem có chuyện gì nhất định phải kể cho tôi biết.Tôi nói cho mọi người nghe,bây giờ tôi mới thấy hóa ra Jiyeon rất đáng yêu,thái độ của cô ấy,xấu hổ và ngượng nghịu lắm…”

Jiyeon ko nghe thấy những nhận xét tinh quái của nhân viên lễ tân.Cô bước thẳng đến văn phòng

Lúc này là cuối giờ chiều,ánh nắng dịu dàng ,ấm áp chiếu xuyên qua cửa số lớn vào trong văn phòng,dừng lại trên người Hyomin và Eunjung,2 cô gái xinh đẹp cười diễm khiến người ta choáng ngợp,người nọ tiếp lời người kia,thái độ  nghiêm túc nhưng không khí có vẻ thoải mái.Cảnh và người tuyệt đẹp,dưới ánh nắng chiều,đây đúng là một bức tranh đẹp mắt

Đúng là đẹp đôi!

Đều là những kẻ ko ra gì!

Jiyeon nghiến răng,hận rằng ko thể lấy thùng rác chụp lên đầu họ

Cô không biết Eunjung đến đây làm gì,cũng ko biết rốt cuộc hai người này đang nói chuyện gì,cô thật sự bối rối ko biết nên làm thế nào.Nhìn đông ngó tây,cô thấy mọi người trong văn phòng đều đang tập trung nhìn cô.Thôi được,lao vào chửi mắng rõ ràng ko phải là thượng sách vì thế cô đứng nguyên tại chỗ,yên lặng nhìn 2 người trong văn phòng,nắm rõ tình hình,nghĩ xong xuôi đối sách rồi tính tiếp

JIyeon ko động đây,mọi người trong văn phòng đều hoạt động

Có người nhất điện thoại”A lô!Tinh hình vây giờ rất độc đáo.Nhân vật nữ chính đứng yên ko đông đậy,trợn mắt nhìn 2 người ở bên trong.Hai người đó rất thú vị nói chuyện hồi lâu mà ko ra ngoài.Chà chà,không biết tiếp theo sẽ như thế nào,nếu có gì mới em sẽ kể cho chị nghe”

“….Thật đấy,thật đấy,em ko lừa anh,lần đầu tiên công ty mình xảy ra chuyện này,2 người cùng tranh nhau một cô gái mà cả 3 người ai cũng xinh đẹp,chưa,chưa,bây giờ vẫn chưa đánh nhau,vâng vâng,em đợi xem như thế nào”

Trong không khí kì lạ đó,bổng nhiên thính giác của JIyeon trở nên tinh nhạy,nghe thấy bảy tám phần những lời thì thào bàn tán.Cô thất vọng,thôi được,cô muốn giải quyết êm đẹp chuyện này nhưng mọi người không cho cô cơ hội

Jiyeon bước nhanh về phía họ,ngẩng cao đầu và ưỡn ngực,vô cùng khí thế

Cô đẩy mạnh cánh cửa kính,Eunjung và Hyomin đồng thời quay đầu lại,thấy cô,họ đồng thời mỉm cười mê hoặc,đồng thanh lên tiếng”Em yêu,em đến rồi”

Hai giọng nói,một giọng vô cùng quyến rũ,một giọng vô cùng ngọt ngào,nhưng đều rõ ràng và nồng nhiệt khiến khí thế của Jiyeon bị dập tắt một nữa.Cô đứng ngây người ngoài cửa,ko dám quay đầu nhìn phản ứng của người ngoài phòng,hít một hơi thật sâu,nhanh chóng lấy lại tinh thần,lao vào như một mũi tên,túm lấy Eunjung lôi ra ngoài

Nói nhiều sai trái,thời buổi này,sức tưởng tượng của con người đã bay vượt khỏi không gian,cô có nói gì cũng bị suy diễn,cô không nói gì,chỉ cần dẫn cái người này đi là được

Jiyeon thực hiện kế sách”Im lặng là vàng” nhưng Eunjung lại há miệng cười,Eunjung vừa bị Jiyeon kéo đi vừa quay đầu đác ý và khoa trường nói với Hyomin”Cô thấy chưa,tôi là người yêu của Jiyeon”

Jiyeon nghe thấy câu này,suýt chút nữa bị ngất,cô buông tay,quay dầu lại nhìn Eunjung”Rất thú vị đúng ko”

Eunjung giơ 2 tay làm điệu bộ đầu hàng,giỗ dành cô”Được rồi,được rồi,đừng giận nữa,chẳng qua unnie nghe thấy em bị bắt nạt nên đến xem xảy ra chuyện gì.Không cho em biết trước là unnie ko đúng”Eunjung nói xong liền tiến lại gần Jiyeon,cúi đầu nói khẽ một câu”Tôi đã đến đây rồi,cô hãy tận dụng một lát đi,mau lên”

Jiyeon trợn mắt nhìn,hạ giọng cảnh cáo”Chi nghe đây,chuyện này có thể thú vị đối với chị,nhưng phải với tôi.Nếu còn làm loạn nữa thì đứng trách”

Eunjung mỉm cười,để lộ thái độ ung dung”Được rồi,được rồi,cô đừng giận”

Hai người đứng sát nhau ghé tay thì thầm,người ngoài nhìn vào,rõ ràng nghĩ họ là đôi tình nhân thắm thiết

Một đồng nghiệp nam ở bên cạnh,đã tửng bị Jiyeon từ chối khi hắn ngỏ lời làm quen ,nhân dịp này hắn muốn trả thù,nói với giọng châm chọc”Bình thường nhìn có vẻ đảng hoàng tử tế,không ngờ lại là loại người này,dụ dỗ con gái của giám đốc,bây giờ lại tìm thêm một người nữa,dung vẻ bề ngoài để dụ dỗ người khá,ko biết liêm sĩ”

Câu nói này đâm thẳng vào tai của Jiyeon và Eunjung.Jiyeon cứng đờ người đứng ở đó,nắm chặt tay lại,cố gắng kiềm chế ko quay sang nhìn về phía trước,phía trước chính là khuôn mặt của Eunjung

Eunjung ko cười nữa,quay sang nhìn người vừa nói

Jiyeon đỏ bừng mặt,giận đến mức không biết nên phản ứng như thế nào trước lời nhục mạ đó

Trong đầu cô chỉ có cảm giác hối hận,cô ko nên đến đây.Lần này đến còn bị ấm ức nhục nhã hơn,vì sao cô lại ngốc nghếch chạy đến đây?Họ thích gây chuyện ầm ĩ ở đây thì kệ họ,dù sao cô cũng nghĩ việc rồi,không nhìn thấy càng sách mắt

Eunjung cầm tay Jiyeon,kéo cô lên phía trc và dừng lại ở tên đồng nghiệp nam.Người đó nói năng tùy tiện bậy bạ nên ít ai thích hắn

Bổng nhiên lúc này Eunjung nổi điên,chị ta đột nhiên nhấc thùng rác bên cạnh chụp lên đâu hắn.Mọi người vơ cùng kinh ngạc,Jiyeon trợn mắt ko nói được lời nào.Cô còn chưa kịp phản ứng,Eunjung đã nhét một thùng rác khác vào tay cô,nói to”Em thân yêu,tiến lên đi”

Jiyeon kích động,lao như tên bắn,giận dữ chụp mạnh lên đầu hắn.Người đàn ông vừa bị một thùng rác chụp lên đầu,còn chưa kịp gỡ xuống đã bị chụp thêm cái thứ 2

Eunjung vỗ tay cổ vũ,xong việc rồi giải tán”Ổn rồi,lần này đã giải thích rõ ràng,chúng ta đi thôi”

Đánh người ta xong là giải thích rõ ràng sao,lập luận logic này khiến Eunjung cảm thấy vui vui.Đúng là con người ko nên quá yếu đố,nghĩ xong Jiyeon dồn toàn bộ sức lực kéo Eunjung vào trong thang máy.Cửa thang máy đóng lại,cô mới thở phào nhẹ nhõm

“Cô chạy gì,ko phải cô muốn đến đây đòi công bằng,chứng minh mình trong sạch sao”

Jiyeon trừng mắt nhìn Eunjung,nếu không phải chị ta đến gây sự,những lời đồn thổi bịa đặt về cô sẽ ko nhiều như thế này.Jiyeon quay đầu nhìn bảng điều khiển trong thang máy,thầm tính xem nên làm gì tiếp theo

“Thôi mà,tôi xin lỗi.Không ngờ tôi đến khiến cô lâm vào tình huống khó xử thế này,tôi xin lỗi”Eunjung nói với vẻ nghiêm túc nhưng JIyeon cảm thấy chị ta ko thành tâm

Cửa thang máy vừa mở,JIyeon nhanh chóng bước ra ngoài trước,Eunjung đuổi theo cô,còn chưa kịp lên tiếng,JIyeon  đã quay đầu hỏi”Chân bó bột của cô sao rồi.Không phải cô phải ngồi xe lăn 1 tháng sao”

Eunjung ngạc nhiên rồi cười nữa miệng”Khả năng phục hồi của tôi nằm ngoài dự đoán của bác sĩ”

‘Đồ lừa đảo”Jiyeon mắng Eunjung xong,bổng nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng”Cô lúc nào của lừa tôi đúng ko?Chiếc chân bó bột là giả?Kết quả kiểm tra vết thương và hóa đơn tiền thuốc cũng là giả”

“Cô làm chân tôi bị thương hoàn toàn là sự thật”

‘Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”JIyeon bắt đầu bốc hỏa lên tận đỉnh đầu

“Bác sĩ Soyeon đó là bạn học của tôi,thấy chân tôi bị thương nên tốt bụng khuyên tôi kiểm tra kĩ lưỡng toàn bộ,sau đó còn khoa trương bó bột rồi kê đo8n thuốc đắt tiền nhất,muốn vắt kiệt người tôi đấy mà thôi”

“Người bác sị đó có thù oán với cô sao”

‘Đó là bạn thân chí cốt của tôi,chỉ có điều cách thể hiện tình cảm khá đặc biệt”

Jiyeon thật sự muốn hét lên”Cô chỉ bị trật khớp chân,vì sao còn tìm cảnh sát đến nhà tôi bắt giữ tôi”

“Ồ,Qri cũng là bạn học của tôi,quá trình tôi tìm được cô là thật.Sau khi tìm thấy cô,tôi muốn đi tìm Rilak,chân tôi bó bột ko tiện đi lại,cần có người trợ giúp’Chưa kịp để JIyeon phản ứng Eunjung đã nói tiếp”Cảnh sát nhân dân vì nhân dân phục vụ,nhân dân chân bó bột,cảnh sát giúp đỡ đẩy xe lăn là chuyện nên làm,rất nên làm”

“Nên làm cái đầu cô.Mấy người các cô thích đùa cợt là chuyện của nhà cô,vì sao có thể buồn chán đến mức lùa gạt,dọa dẫm quần chúng vô tội như thế”Jiyeon bực đến mức tưởng như đầu bốc khói

“Sao lại là lừa gạt,dọa dẫm?”Eunjung ôm ngực,nét mặt tỏ vẻ  bị tổn thương”Cô đang nhục mạ khiếu hài hước của tôi đấy”

Jiyeon nghiến răng ko thèm nhìn Eunjung,quay đầu bỏ đi,vừa đi vừa than thở

Eunjung nhìn theo bóng dáng cô hét to”Ji à chúng ta tâm đầu ý hợp,kết bạn nhé”

“Mơ đi”JIyeon vừa đi vừa quay đầu lại hét to,cô đi nhanh và vội,đột nhiên đập đầu vào một thân cây lớn,cô đay đến mức hét lên một tiếng,ôm trán khụyu xuống đất

Đằng sau vang lên tiếng cười ha hả của Eunjung,JIyeon rủa thầm,cô quyết định sẽ hận tên này đến cùng

Đêm hôm đó,Jiyeon mất ngủ.Những chuyện xưa cũ ùa về trong trí óc,việc bị Hyomin hãm hại vàng Eunjung đùa cợt khiến cô càng nghĩ càng ấm ức,càng nghĩ càng phiền não,cuối cùng,cô quyết định dậy thu dọn hành lý

Cô quyết định ko tìm việc,không tiếp tục tìm người yêu nữa,gần đây làm gì cũng ko thuận lợi,cô nên về với bố mẹ tìm lại không khí ấm áp của gia đình để đợi vận may

Bố mẹ Jiyeon sống ở thành phố C,cách thành phố A nơi cô làm việc chỉ 4 giờ đồng hồ ngồi xe,đi xe bus rất thuận tiện.Đây là lý do khiến bố mẹ Jiyeon vốn yêu cô nhất mực đồng ý để cô con gái rượu ra ngoài tự lập,làm việc ở thành phố A-con gái vẫn ở trong phạm vi kiểm soát

Ngày hôm sau,Jiyeon xách túi hành lý xuất hiện trc cửa nhà khiến bà Park đang ở nhà nhàn rỗi đến độ buồn chán phải giật mình.Vì sao ko báo trc ma đã về rồi?Không phải ngày lễ tết,cũng ko có chuyện hỉ biệc tang

Bà Park chăm chú quan sát Jiyeon từ đầu đến chân

Chà,ánh mắt vô hồn,mặt mày nhăn nhó,chắc chắn có chuyện gì xảy ra với con gái rồi.Nhưng hỏi thế nào,Jiyeon cũng trả lời không có gì

Bà Park vội điện thoại cho ông Park đang đi làm.Hai ông bà bàn bạc và đi đến thống nhất.Năm đó con gái buồn bã rời xa quê,bây giờ mệt mỏi trở về,chắc chắn có chuyên đau lòng.Không thể để con gái buồn thêm nữa,phải nhẫn nhịn,ko ép hỏi,đợi đến khi có cơ hội trò chuyện rồi tính sau.Hơn nữa,nhân dịp này cô về nhà,ông bà phải nhanh chóng xúc tiến chuyện đại sự cho con gái

Yêu đương rất tốt,có thể chữa lành vết thương,chỉ cần người con gái ông yêu,có thể thăng tiến,chăm sóc tốt cho nó suốt quãng đời còn lại là đc

Sauk hi hai người bàn bạc xong xuôi,bà Park cảm thấy yên tâm.Để chào đón con gái về nhà,tạo không khí vui vẻ gần gũi,có thể tâm sụ cùng con gái,bà Park trổ tài nấu một bữa thịnh soạn

Sườn nướng,canh gà hầm,đậu phụ cay…Sáu món một canh bày đầy bàn ăn khiến Jiyeon giật mình

“Bố,nhà mình trúng số sao?”

“Không,nhưng suýt nữa trúng”

“Suýt nữa?”
“Uh,tuần trc đột nhiên bố nghị ra một dãy số.Đến khi xem mở thưởng,tất cả các số đều trúng hết,ko sai một số nào”Giong ông Park đày tự hào

“Đã trúng rồi,sao lại suýt trúng nữa ạ?JIyeon giật mình,bố cô cũng có lúc đoán trúng số sao?

Ông Park thở dài một tiếng,tỏ vẻ tiếc nuối”Nhưng lúc bố ghi số,cảm thấy có 2 con số nên sửa,sau đó đến lúc ra khỏi cửa,bố lại sửa thêm 2 con số khác,đến nơi bán vé số bố thấy người ta viết các con số,đối chiếu với mình rồi sửa thêm vài con số khác nữa”Nét mặt ông Park trầm tư đau khổ”Cuối cùng bố ko trúng 1 con số nào”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro