Chap 14: Có một ngày mưa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14: Có một ngày mưa...
"Mưa, những đợt nước trắng xóa nhấn chìm cả thành phố vào sự trầm lắng vốn có. Thầm lắng đó, là đôi chút nhớ nhung, đôi chút bất ngờ, rồi lại là, đôi chút ngẩn ngơ."

Jessica tựa đầu vào cửa sổ phòng ngủ, lặng thinh. Mưa tháng Sáu, vội vã và cô quạnh. Âm thanh lộp độp rơi bên tai, như tiếng lòng người phụ nữ vụn vỡ không nguôi ngoai. Bên ngoài kia ảm đạm một mảng trời u tối, mưa nhúng ướt cả Seoul dưới màn nước trắng xóa. Đánh một tiếng thở dài, cô đưa tay quệt đi giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhợt tái hốc hác. Mang đến hình ảnh của 5 năm trước, cũng chính là cô, ngồi bên bệ cửa khóc đến thắt cả tâm can. Thoạt nghĩ, những người đi qua cuộc đời cô, tất cả rồi sẽ có một ngày bỏ cô mà đi. Nhưng tổn thương ngày hôm nay cô chịu đựng, so với ngày xưa lại còn lớn hơn nhiều, vì nó mang theo một nỗi ân hận cùng day dứt của chính bản thân mình. Im Yoona, cái tên này xuất hiện trong cuộc đời cô một cách không đoán trước được, âm thầm chăm sóc mẹ con cô, rồi lại lặng lẻ bước vào trái tim cô, đóng chiếm một vị trí nhỏ thôi, nhưng khi thiếu đi, tim lại trống rỗng lạ thường. Tiffany từng nói, cỏ lẻ Yoona chính là người thay thế Hong Suk. Tuy nhiên, Jessica lại bác bỏ điều ấy, cô nói rằng không ai có đủ xứng đáng để được đem đi đánh đồng với Yoona, có thể nói, cậu chính là mãnh ghép trong cuộc đời cô, đứng ở cái vị trí mà chưa có bất kì người nào có thể chạm chân tới. Vậy mà giờ đây, chính cô đã đẩy cậu ra xa mình hơn, lẻ ra lúc đó cô nên nghe cậu giải thích, lẻ ra lúc đó nên giữ bình tĩnh lại hơn. Cô đã không làm thế, cô chỉ biết gào thét với cậu, ngay vào ngày sinh nhật của cậu, ngày mà trước đây cô chưa từng quên. Jessica xác nhận, cô không phải là người tốt, đúng vậy, cô là một người tồi tệ, với chính người cô yêu thương. Vậy ông trời tại sao không cho cô một sự trừng phạt khác, cớ sao lại lần lượt cướp đi tình yêu của cô? Yoona từng nói cô phải sống thật hạnh phúc, nhưng nếu cậu không còn xuất trước mặt cô, thì hạnh phúc làm cách nào có thể tồn tại. Hơn bất kì ai, Jessica luôn mong Yoona thật sớm quay về, để cứu rỗi sự đơn côi đang dần giết chết cô.
_Umma! - Yoon Soo không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng, thằng bé giươn đôi mắt ướt nước nhìn cô, đôi vai nhỏ run run.
Ở đằng sau, Tiffany cũng không kiềm được nước mắt, cô nàng giữ chặt vai thằng bé, đẩy nó về phía Jessica, người đang ngẩn ngơ vì thái độ của cả hai. Cô tiến về phía của con mình và toan bế nó lên, nhưng thằng bé mau chóng lùi lại. Hành động của Yoon Soo khiến cô bất ngờ, lần đầu tiên nó từ chối sự yêu thương của cô. Nó cứ khóc mãi, nép vào bên người Tiffany mà khóc, giọng nói không còn rõ ràng:
_Umma...umma lừa Yoonie...Yoonie...ghét umma...Yoonie không cần umma nữa...
Không để Jessica kịp phản ứng, nó chạy vụt về phòng của mình, khóa cửa lại. Còn cô, cô chỉ biết ngây người ra, đưa đôi mắt mông lung của mình nhìn cô bạn thân, mong chờ một lời giải thích. Tiffany lau nước mắt, cô nàng cố gắng ngăn xúc động của mình, nói:
_Yoonie, thằng bé đã hỏi mình, bố nó ở đâu? - Cô im lặng một hồi, quan sát biểu cảm của Jessica và tiếp tục. - Thằng bé bảo, Yoona không phải là bố nó, vì thế nên mới bỏ nó đi, không cần nữa. Yoonie còn hỏi mình...
_Yoonie hỏi gì? - Jessica bất chợt trở nên gấp gáp.
Hít một hơi, cô nàng mắt cười chậm rãi lên tiếng:
_Yoonie hỏi, có phải Hong Suk mới là bố của nó đúng không...
*Oang*
Đầu Jessica vang lên một tiếng. Cô bất động, lời nói của Tiffany như một tiếng sét xuyên qua tai khiến cô bần thần không thể làm gì được. Đột nhiên cô đứng phắt dậy, đôi mắt hằn lên tia giận dữ không kiểm soát. Sau đó Jessica xoay người đi, không quên nói với Tiffany:
_Fany, cậu trông Yoonie giùm mình một tí, mình có việc phải làm.
Làm mọi việc một cách qua loa, Jessica vội vã bước ra cửa thì lập tức gặp người mà cô đang muốn gặp.
_Soo Yeon!
Ngước mắt lên nhìn Hong Suk, tay cô nắm chặt lại, uất ức, Jessica tặng cho anh một cái tát thật đau.
_Anh đi theo tôi.
Lôi Hong Suk ra khu công viên sau nhà, mưa chưa tạnh, cả sân sũng ướt dưới những giọt mưa liên tục rơi. Mặc kệ bản thân chìm trong cái ướt lạnh, Jessica vẫn không màng tới, hơi thở của cô trở nên nặng nhọc hơn bao giờ hết. Trong khi Hong Suk vẫn làm như chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã sớm lên tiếng:
_Tại sao anh lại nói điều đó với thằng bé? Hả, anh đã hứa với tôi những gì, mà bây giờ anh lại làm ngược lại?
Cuối cùng cũng hiểu được Jessica muốn nói về cái gì, Hong Suk mới thở hắt ra, anh không hơn kém, đều đều giọng:
_Nếu em biết rồi thì anh nói luôn. Phải, chính anh đã nói với Yoon Soo cô ta không phải là bố nó, mà anh, chính anh mới là người cho nó sự sống trên đời này. Như vậy thì sao chứ, em có cảm thấy mình quá đáng không khi em không cho anh cơ hội nhận con?
_Nhận con? Thế thì thời gian qua, anh có cho con tôi thứ gì không, kể cả một lá thư, mà anh đòi nhận thằng bé làm con. Hong Suk, tôi đã không muốn nhắc đến vấn đề này, nhưng chính anh là người đã khiến tôi nói. Còn anh, anh lại là người không giữ lời hứa...
_Vậy thì sao, anh làm thế chỉ vì anh muốn bắt đầu lại tất cả với em thôi. Tin anh có được không? Anh muốn được bù đắp cho con, đồng ý là thời gian qua anh sai, nhưng dù gì thì anh cũng đã nhận lỗi rồi, em cũng tha lỗi cho anh rồi mà. Soo Yeon, chuyện này đối với em khó lắm sao? Em đã thật sự thay đổi rồi có phải không?
Jessica nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt cô ứa nước, những gì Hong Suk nói càng làm cô thêm tổn thương. Lắc đầu, cô trao cho anh cái nhìn lạnh nhạt:
_Tôi bỏ qua, không có nghĩa là tôi đã tha thứ. Hong Suk, vết sẹo đó, làm sao tôi quên được chứ. Chỉ là bây giờ khi nhắc lại, tôi không còn đau đớn, mà chỉ thấy uổng phí, uổng phí vì gần 10 năm đấy đã giao cuộc đời mình cho anh.
Hong Suk lặng người, anh dường như không tin vào những gì cô nói. Tình cảm bao nhiêu năm, phút chốc đều đem quên sạch sao. Vì cái gì mà cô lại như thế, vì cái gì...
_Có phải là vì cô gái đó, mà em không còn cảm xúc gì đối với anh, có đúng không Soo Yeon?
Hai hàng nước mắt nóng hổi đột nhiên lăn dài trên má, Jessica xoay người lại, che giấu sự yếu đuối của mình trước mặt người đàn ông này. Cô phát hiện ra, vào thời điểm này, chỉ cần nhắc đến cậu, cô đều sẽ rơi nước mắt.
_Hôm nay dừng ở đây đi, tôi không muốn nói nhiều nữa.
Jessica bỏ đi, để lại một mình Hong Suk với sự căm phẫn vẫn đứng sững ở đấy. Trong mắt anh, ngọn lửa dường như chưa thôi dập tắt.
-----------------------
Ở Paris mưa không ngớt, những đợt mưa lùa ập vào cửa sổ tạo thành âm thanh ồn ào khó nghe. Ly coffee nóng tỏa ra làn khói mỏng đưa mùi hương vào mũi của Yoona. Lòng cậu trĩu nặng. Ca phẩu thuật kéo dài 3 tiếng để cứu lấy sự sống của người phụ nữ trẻ và cô công chúa bé nhỏ khiến cơ thể cậu cứng đờ, mặc dù tất cả đều đã qua, nhưng Yoona không thể tránh khỏi mỏi mệt. Chợt bên má có cái gì mềm mại, Yoona quay đầu sang nhìn, thì ra là Floressa, cô nàng đồng nghiệp của cậu. Flo đưa cho cậu chiếc khăn tay, muốn cậu lau đi vết dơ trên áo do coffee để lại, không quên nháy mắt nở rạng rỡ. Đáp lại hành động đó, Yoona chỉ im lặng mỉm cười nhận lấy chiếc khăn từ cô nàng. Floressa ngồi vào vị trí ghế đối diện Yoona, khui lon Vitamin C trên tay, uống nhanh một ngụm, vị chua từ thứ nước uống khiến cô nàng nheo mắt thích thú. Còn Yoona, cậu đột nhiên thẩn người, nhìn chằm chằm vào lon nước, thấy thế, cô nàng kia đẩy thứ trên tay sang cho cậu:
_Này, uống đi!
Giật mình vì hành động thiếu lịch sự của mình, cậu vội lắc đầu từ chối. Yoona hướng ánh mắt về phía màn nước trắng xóa, khuôn viên bệnh viện điều hiêu, không một bóng người. Floressa đặt lon nước lên bàn kế bên vị trí ly coffee nóng hổi của Yoona, nhẹ nhàng lên tiếng:
_Người mẹ kia, chị ấy có gửi lời cảm ơn đến cô.
_À, ừ. - Yoona không muốn nói nhiều, cậu chỉ ậm ừ cho qua.
_Bác sĩ Im, cô lại buồn nữa sao? Mỗi ngày tôi đều trông thấy cô như vậy. Sao, nhớ người yêu à? - Nhíu mày, Flo tinh tế quan sát biểu hiện dần thay đổi trên mặt Yoona, sau đó cô nàng bật cười. - Tôi chỉ đùa thôi, đừng căng thẳng quá chứ.
Yoona một lần nữa rơi vào trầm mặc, không phải cậu không muốn trò chuyện cùng Floressa, nhưng khi nhắc đến người ấy, Yoona thật sự chẳng biết nên nói như thế nào. Mỗi ngày trôi qua, cậu luôn  có cảm giác mình già đi một chút, chỉ vì mãi suy nghĩ. Flo có nói, so với ngày đầu tiên gặp mặt, Yoona giờ đây hốc hác và tiều tụy đi không ít.
_Này, thú thật là những ngày đầu, tôi đã từng lay động trước cô, vì cô trông giống người yêu cũ của tôi. Bây giờ thì...một góc thì không thể so bì rồi.
_Haha - Yoona bật cười thành tiếng. - Cô cũng có người yêu hả?
_Ừ, nhưng chúng tôi chia tay rồi, anh ấy cũng là người Hàn nhưng lai Pháp, trông rất giống cô.
Nói đến đây, nét cười trên mặt Floressa giảm đi một chút, đơn giản chỉ là một cái nhếch môi khó đoán. Yoona cũng thế, cậu ngừng cười, giống như Flo lúc nãy, chậm rãi quan sát cô nàng.
_Flo, dù gì cũng đang là giờ nghỉ, có thể kể cho tôi nghe về cô một chút. - Yoona nghiêm túc nói.
_Nếu như cô kể cho tôi nghe về chuyện của cô trước. - Floressa tinh nghịch đề nghị lại. - Được chứ?
Yoona một lần nữa rơi vào trầm mặc, ly coffee đã nguội dần theo câu chuyện của Floressa. Lúc cậu ngẩn mặt lên nhìn cô đồng nghiệp, thì nước mắt đã thấm đẫm đôi mắt nhung huyền. Có đôi chút bất ngờ, cậu không nghĩ rằng người như Flo sẽ khóc khi hoài niệm về chuyện cũ. Đưa lại chiếc khăn tay cho Floressa, Yoona đều đều giọng:
_Anh ấy ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy, cô có còn yêu anh ấy không?
Flo lặng lẽ nhìn cô, qua một lúc lâu, cô mới chịu cất lời:
_Cái tôi cần từ anh ấy chỉ là một lời xin lỗi. Nếu anh ấy xuất hiện ở đây cùng với lời xin lỗi, tất cả đều sẽ qua thôi...
_Floressa!
Bất chợt từ trong mang mưa, vang lên một tiếng kêu sâu lắng, trong khi Yoona vẫn chưa định hình được điều gì xảy ra, thì người kế bên cậu đã gần như khụy xuống. Ở giữa khuôn viên, lấp ló dáng một chàng trai trẻ cao ráo với bộ dạng sũng ướt. Anh ta gọi tên Flo, nhưng vẫn không dám tiến lại gần cô, lúc này Yoona bỗng nhận ra, đây chính là người còn nợ đồng nghiệp cậu một lời xin lỗi. Trông thấy cô nàng kia vẫn còn ngẩn người ra, Yoona mỉm cười, cậu đẩy vai cô về phía trước, thì thầm vào tai cô nàng trước khi quay người đi:
_Bây giờ thì ra đấy diễn một cảnh phim lãng mạn, nhận lời xin lỗi của người ta rồi cho qua tất cả đi nào...

  ------------------------
Ngồi trên chiếc taxi chạy về phía nhà hàng Gouliver, Tiffany không ngừng thấp thỏm. Cô vừa nhận được điện thoại của bố, ông Hwang bảo ông ấy vừa về nước và hiện đang có mặt ở nhà hàng năm sao ấy. Mọi chuyện sẽ hoàn toàn bình thường nếu như Hwang chủ tịch không nói rằng, ông đang đi cùng với vị hôn phu của cô, Han Hae Min. Cái gì cơ chứ, vị hôn phu ư? Chẳng lẽ ông Hwang không biết rằng ở bên đây cô đã có Kim Tae Yeon làm chỗ dựa vững chắc, cái tên họ Han kia thì có là gì đâu. Gượm đã! Cô nàng mắt cười trơ mặt ra một chút, hình như cô đã thông báo với mẹ cô về việc hẹn hò của mình và Tae Yeon cách đây 2 tuần...Err, không phải chứ, Hwang phu nhân thật sự đã quên bắng cả việc sẽ lựa lời nói với chồng bà rồi ư.
_Umma à...
Tiffany chán nản vỗ trán. Đúng là vậy rồi, thật là biết cách hại con gái mình. Rồi bây giờ biết tính làm sao đây? Cô rối bời suy nghĩ. Chuyện này để đến tai Tae Yeon thì hư bột hư đường mất thôi. Thật sự là không còn cách nào để giải quyết sao, nếu bây giờ khai thật với bố là cô đã có mãnh ghép của đời, ắt hẳn bố cô sẽ không bỏ qua cho mẹ con cô. Trong lúc còn đang rối rắm, điện thoại của Tiffany đột ngột đổ chuông:
_Alo, là mình đây Fany.
_Sica! - Tiffany gần như hét lên, hù chết vị tài xế già. - Cậu đây rồi, làm ơn cứu mình với, mình sắp chết đến nơi.
_Chuyện gì vậy Fany? - Nghe Tiffany rên rỉ, Jessica không khỏi lo lắng. Mặc dù biết bạn mình hay làm quá mọi việc, nhưng thông báo đột ngột như thế, thì rõ ràng chuyện không nhỏ.
_Bố mình vừa về nước. Và ông ấy dẫn theo tên họ Han nào đó, bảo là vị hôn phu của mình...
_Gì cơ? - Ở đầu dây bên kia, Jessica hoàn toàn bất ngờ. - Chẳng phải cậu và Tae Yeon...cậu vẫn chưa nói cho gia đình à?
_Mình đã nói cho mẹ mình rồi, nhưng có vẻ như bà ấy vẫn chưa nói với bố mình. Cô Jung, mình phải làm sao đây?
Jessica đột nhiên cảm thấy buồn cười, cái bản tính quên trước quên sau của Hwang phu nhân và Hwang tiểu thư hoàn toàn giống nhau. Cô suy ngẫm một chút, tạm thời nói với Fany:
_Lúc này không thể từ chối liền được. Hay là cậu cứ chấp nhận ăn tối cùng người ta một buổi, sau đó sẽ nghiêm túc nói chuyện. Trước mắt mình chỉ nghĩ được như vậy...
_Cậu chắc là sẽ ổn chứ? - Giọng cô nàng mắt cười chùng xuống, mang theo vẻ bất lực.
_Ừ, cứ làm theo mình đi. Mình nghĩ sẽ ổn mà.
_Được rồi, dựa vào cậu cả đấy. Mình yêu cậu, cho hôn một cái. Tạm biệt.
Tiffany chụt vào loa điện thoại rồi chán nản tắt máy, cô hít một hơi thật sâu. Okay, cứ gặp mặt trước đã, có biến gì thì tùy cơ mà ứng. Ngay lúc đó, taxi dừng trước cửa nhà hàng, còn Tiffany vẫn chần chừ chưa xuống xe. Cô chỉnh lại tóc, vuốt ve lồng ngực hai cái rồi mới mạnh dạng bước xuống xe. Mưa đến bây giờ vẫn không ngớt, bộ quần áo vôn trắng lấm tấm vài giọt mưa trên vai. Vào bên trong, bước chân của cô càng trở nên vội vã hơn, mặc dù trong lòng vẫn trĩu nặng. Thang máy ting một tiếng, vừa mở cửa cô đã thấy bóng dáng quen thuộc mà hơn 4 năm nay vẫn chưa gặo mặt. Thấy bố mình, bất chợt bao nhiêu lo lắng đều tan biến mất, cô lao đến ôm chầm lấy ông Hwang, miệng không ngừng nói:
_Ôi con nhớ bố chết mất thôi a!
_Đàng hoàn một chút con gái, người ta...- Ông Hwang tằng hắng giọng nhắc nhở.
Đến lúc này, Tiffany mới phát hiện ra người ngồi ghế đối diện đang chằm chằm nhìn mình. Cô ho khan vài cái, sau đó kéo ghế ngồi vào vị trí bên cạnh bố, không quên quan sát đối phương. Một cô cái mang nét trung tính, nước da ngăm bánh mật, vận trên người bộ quần áo thanh lịch, thoạt nhìn có vẻ giống một chàng trai hơn. Cậu ta đợi Tiffany chỉnh chu xong, mới thân thiện đưa tay chào hỏi:
_Chào cô, tôi là Han Hae Min, con gái của chủ tịch Han, cũng là đối tác của bố cô đây.
_Ờ...ừm...- Tiffany ra chiều lúng túng. - Tôi...tôi là Tiffany..., rất vui được biết cô.
Màn chào hỏi ngắn ngủi cũng qua. Trong suốt bữa tối, cái người họ Han kia cứ huyên thuyên mãi, xét về cách ăn nói và hành xử, Tiffany đánh giá cao về cậu ấy, nhưng còn tính cách thật sự, cô chưa thể đoán được. Cậu ta có hỏi han một chút về nghề nghiệp và cuộc sống của Tiffany, tuyệt đối không hỏi cô về vấn đề tình cảm. Tiffany cũng dần bị lay động bởi những câu chuyện của Hae Min. Từ một lúc nào đó, sự xuất hiện của ông Hwang trở nên mờ nhạt, nhưng thay vì phiền lòng, ông lại cảm thấy yên tâm, từ từ chào hỏi, để lại không gian riêng cho cả hai.
Thời khắc vàng đã đến, Tiffany hít một hơi dài chuẩn bị nghiêm túc nói vào vấn đề chính, thì nhanh hơn một bước, Hae Min đã vội cướp lời cô:
_Khoan, cho tôi nói trước được chứ. - Cậu ấy e dè nhìn cô. - Cô Hwang, thật ra thì...tôi đã có bạn gái rồi!
_Cái gì? - Tiffany bất ngờ nhướng mày.
_Tôi nói là tôi đã có bạn gái rồi, chúng tôi quen nhau được hơn 3 năm...
_Cô nói gì cơ?
_Ý tôi là, chúng ta không thể hợp nhau đâu, tôi không thể yêu cô! Tôi-
_Cô, có người yêu rồi?
Hae Min thừ người, sau đó cậu lấy chiếc điện thoại ra, lướt lướt trên màn hình vài cái sau đó đưa cho Tiffany xem. Là một bức ảnh cũa hai người con gái, một là họ Han ngồi đây, còn lại chính là một cô gái nhỏ con đáng yêu vô cùng đang rúc sâu vào lòng người nọ. Xem ảnh, Fany không mảy may lên tiếng, cô cũng làm như Hae Min, lấy điện thoại từ túi xách, không cần làm động tác gì, bấm nhẹ nút nguồn, màn hình chờ lập tức hiện lên cảnh hôn táo bạo của cô cùng Tae Yeon. Lúc này đây, Han Hae Min gần như muốn nhào đến ôm lấy cô, cả hai mừng mừng tủi tủi nắm tay nhau, Hae Min như thút thít:
_Thì ra, chúng ta đều đồng cảnh ngộ cả thôi...
_Phải rồi, tôi cứ tưởng. Đúng là ở hiền gặp lành. Cảm ơn cô vì may mắn cô cùng đã có người yêu như tôi. Nếu không vì hợp đồng của bố và chủ tịch Hwang, chúng ta có lẻ đã không gặp nhau trớ trêu như vậy.
Nghe Hae Min nói thế, Tiffany đột nhiên bật cười, cô cầm tay cậu ta lên, ánh mắt đong đầy sự thông cảm lẫn biết ơn:
_Haizz không sao không sao. Chúng ta có thể giúp đỡ nhau, bàn bạc lại với gia đình nhau về vấn đề này mà. Tôi-...
_YAH! HWANG MI YOUNG!!
Không xa mấy, một thân ảnh thấp bé quen thuộc to miệng gào lên 3 tiếng tên cô. Hai mắt Tiffany trừng lên, bàn tay đang nắm lấy tay của Hae Min vội bỏ xuống, tim đập thình thịch nhìn người yêu bé nhỏ của mình đang hừng hực lửa ở kia. Tae Yeon vừa đi bàn chuyện hợp tác với khách hàng, còn đang vui vẻ chào hỏi, ngay lập tức liền bắt gặp được người yêu cô có gian tình với kẻ lạ mặt nào đó chưa từng gặp qua. Điệu bộ tha thiết, nắm tay tình cảm đập ngay vào mắt cô, làm sao Tae Yeon không thể không tức giận khi nhận ra người con gái kia chính là người yêu mình chứ. Bất chợt, đôi mắt Tae Yeon ứa nước, những vệt đỏ sọc lên rõ hơn. Cô quay phắt người lại, bỏ đi một mạch trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Tiffany vẫn còn ngẩn ngơ ra, nhưng ngay lập tức đã bị lời thúc giục của Han Hae Min kia mà rối rắm chạy theo.
_Kim Tae Yeon! Chờ đã, nghe em giải thích!
_Đi với người yêu của em đi! - Tae Yeon không quay đầu nhìn, hậm hực trả lời.
_Người yêu của em đi nhanh như vậy, làm sao mà em theo kịp chứ?
Nghe lời này, Tae Yeon bỗng dưng khựng lại, không biết vì cái gì mà tức giận giảm đi một nửa. Nhưng chưa tới 3s, khi nhớ đến cái nắm tay kia, cô lại đùng đùng giậm chân bước đi. Đến gần xe của mình, Tae Yeon nhanh chóng tắt khóa trộm, mỡ cửa leo lên xe. Những tưởng cô nàng kia đã tuột về mộy đoạn xa, thì ngay khi cô vừa thắt dây an toàn, người nọ đã an tọa ở vị trí bên cạnh, đôi giày cao gót bị vứt nham nhở dưới hốc xe. Tae Yeon có chút tức giận nhìn Tiffany, cô tắt máy xe, nhấn nút để cánh cửa bên phía cô ấy mở ra, cô cố tỏ vẻ lạnh lùng:
_Em xuống đi, Tae không nghe gì cả.
Trái với lời nói của Tae Yeon, Tiffany đóng chặt cửa lại, cô cũng thắt dây an toàn, dùng nụ cười đặc trưng trao cho người yêu mình. Sự tổn thương của Tae Yeon đột nhiên tăng cao, cô thở hắt ra, sau đó toán mở cửa bước xuống. Thì đột nhiên...
_Ummmm...um...
Người yêu cô bỗng dưng đưa tay giữ cô lại, cô ấy di chuyển để ngồi hẳn lên đùi của Tae Yeon. Dùng bờ môi ướt át của mình bao bọc lấy đôi môi khô lạnh của Tae Yeon. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, tần suất hoạt động não của cô đều trở về số 0 tròn trĩnh. Thay vì đẩy ra, thì hai cánh tay thon dài của Tae Yeon đã nhanh chóng quấn chặt lấy eo Tiffany, người đang ngấu nghiến lấy cô không thương tiếc. Trên đời này có hai thứ khiến Tae Yeon phải gục ngã chịu thua, đó là Tiffany, và nụ hôn của Tiffany. Tách nhau ra sau sự triền miên kéo dài, Tiffany tựa trán mình vào trán người yêu, cô dùng đầu lưỡi chạm vào đỉnh mũi của người bên dưới. Trong tiếng thở dồn dập, Tae Yeon hạ giọng, mang theo tia ái dục lẫn sự ra lệnh đầy kiên định:
_Về nhà, Tae phải giải quyết em trước khi nghe em giải thích đã....

End chap 14.
Đôi lời tác giả: Mình lại tiếp tục bước vào kì thi cuối kì. Chúc mừng mình đi :( Vì vậy, điều này cũng đồng nghĩa với việc gì chắc các bạn cũng rõ. Nhưng dù sao thì vẫn mong sự chờ đợi và ủng hộ của các bạn sẽ không bao giờ dập tắt nha. Yêu mọi người <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro