[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm ) [Chap 1+2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1: Lời mở đầu

Mộng nguyệt hoa đêm gió thanh thanh
Là mộng hay thực không ai biết


Ầm.. ầm…….. 
Tiếng sấm rít lên từng hồi, mưa ngày càng nặng hạt, mọi âm thanh dường như bị mưa xoá nhoà.

***

- Haiz. Lại mưa nữa………. không biết từ sáng đến giờ mưa rơi rồi lại dừng, dừng rồi lại rơi đến không biết bao nhiêu lần. Cứ đà này lát nữa về sẽ mắc mưa là cái chăc ha tỷ tỷ
Mọt cô gái trẻ cứ đi lanh quanh trong căn phòng làm việc, hết nhìn mưa, rồi lại nhìn sang một cô gái đang bị chiếc bàn làm việc che khuất
-Tiểu Lâm, chị đã bảo là đừng có gọi chị là tỷ tỷ, gọi là chị đi, em tưởng bây giờ là thời nhà Thanh hay sao
Cô gái ấy trả lời lại Tiểu Lâm, nhưng vẫn không rời mắt khỏi chồng tài liệu trên bàn
Tiểu Lâm nghe thấy vậy liền tinh nghịch chạy lại gần cô gái nọ, làm vẻ mặt đáng yêu nhìn cô
-Tại muội muội đang ghiền mấy bộ phim cổ trang, nên thử xưng hô giống trong phim…….. Haiz, ước gì muội là công chúc triều nhà Thanh nhỉ… lúc đó sẽ có rất nhiều trang phục đẹp, thức ăn ngon chờ muội….. Úi!!

Tiểu Lâm vừa nói xong thì cô gái kia cũng vừa cốc đầu cô mội cái
-Em tỉnh lại đi, thời này là thời nào rồi mà còn ước mình là công chúa thời nhà Thanh
-Thì em cũng chỉ ước thôi mà, Trương Hiếu tỷ tỷ bắt nạt muội kìa………. Tối nay về muội sẽ mét a ka
Tiểu Lâm chu mỏ làm vẻ mặt giận dỗi khiến một người lạnh lùng như Trương Hiếu cũng phải phì cười
-Em đó, tối ngày cứ lấy anh trai ra hù chị, nói trước, chị không sợ đâu. Thôi, cũng trễ rồi, hai chị em xuống căn tin ngồi chờ mưa tạnh rồi chị đưa em về
-Oke

Tiểu Lâm mỉm cười rồi chạy lại bàn làm việc của mình thu dọn. Trương Hiếu cũng khẽ vươn vai rồi đứng dậy, thu xếp mọi thứ vào túi xách, khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm
-Mưa như vậy, không biết chừng nào mới dứt
Khẽ thở dài, cô quay lại tiêp tục thu dọn đồ, rồi cùng Tiểu Lâm ra khỏi phòng.

***

- Thiệt tình, sao ngày nào, mỗi lần xuống căn tin là ai cũng nhìn hai tỷ muội chúng ta vậy nhỉ. Cứ như là tỷ với muội là người ngoài hành tinh mới đến vậy. 
Tiểu Lâm thở dài khi thấy ánh mắt của mọi người cứ xăm xoi cô và Trương Hiếu
-Thì em là người ngoài hành tinh mà, cứ xưng hô như thế thì sau này khó kiếm bạn trai đó
Trương Hiếu vẫn ngồi nhâm nhi ly cà phê trong tay, không để ý đến mọi người xung quanh
-Gì chứ?? Tỷ cứ nói muội như thế, muội đây không sợ bị ế đâu, vẫn còn cả một hàng dài người đợi làm quen với muội đấy _ Tiểu Lâm vừa nói, vừa nghịch chiếc ống hút trong ly nước trước mặt _ Mà muội hiểu lý do mọi người nhìn hai tỷ muội mình, lâu lâu mới được thấy hai hoa khôi của công ty xuống căn tin, phải ngắm cho sướng mắt mới được chứ.
-Haiz, hoa khôi đâu không thấy, chỉ thấy là tụi mình được chú ý nhiều quá sau này cũng khổ.
-Hi, em lại thấy được mọi người để ý như vậy mới sướng, cứ như mình là trung tâm của vũ trụ vậy…

Cứ như thế, Tiểu Lâm tiếp tục luyên thuyên trong khi Trương Hiếu thì vẫn ngồi thưởng thức ly cà phê, cứ mặc cho cô nàng kia nói một mình, và cả những người xung quanh đang nhìn hai người họ. 

---
Nói đến việc Tiểu Lâm được gọi là hoa khôi thì chẳng có gì lạ. Ai mà lại không biết cô thiên kim tiểu thơ của tập đoàn thời trang nhà họ Doãn – Doãn Thiên Lâm, hiện đang làm người mẫu chính cho công ty thời trang nổi tiếng Doãn Thiên. Xinh đẹp, quyến rũ, và ngoài ra cha của Tiểu Lâm, ngài chủ tịch Doãn Thiên Tuấn, là một người khá nổi tiếng trong thương trường, chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã làm cho nhãn hiệu thời trang AngleLove trở thành thương hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới. Và ông Doãn cũng là một người khá nổi tiếng trong thế giới ngầm. Tuy nói là thế giới ngầm, nhưng những việc ông làm đều không phạm pháp, vì thế mới nói tiếng tăm của nhà họ Doãn không phải là nhỏ.

Còn Trương Hiếu là nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Doãn Thiên, là người đã làm cho nhãn hiệu thời trang AngleLove trở nên nổi tiếng. Ngoài ra cô cũng là con gái nuôi của Doãn Thiên Tuấn. Thông minh, xinh đẹp, nhưng tính cách khá lạnh lùng, trầm tĩnh, điều đó lại càng khiến cho Trương Hiếu nổi bật. Vả lại người khác còn phải khâm phục cô vì chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, từ một cô nhân viên bình thường, cô lại trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng khắp Trung Quốc. 

Có thể nói, Trương Hiếu và Thiên Lâm là hai nhân vật rất quan trọng đối với Doãn Thiên Tuấn. Mọi người còn đặt cho hai cô biệt danh là “ Song đại mỹ nhân” của tập đoàn Doãn Thiên.

--- 
- Đã lâu như thế mà mưa vẫn chưa bớt. Chán thiệt, đã vậy không biết Lạc ca làm gì mà giờ này còn chưa đến nữa

Sau khi ngồi nói chuyện…….. một mình hết 1 tiếng đồng hồ, cộng thêm hai ly sinh tố chuối, ba chiếc bánh kem, giờ đây Tiểu Lâm mới uể oải vươn mình một cái cho dãn gân dãn cốt, và mới chú ý rằng giờ đã là 7h30 tối. Còn Trương Hiếu thì vẫn đang cặm cuội với bản thiết kế của mình. Nhìn thấy Trương Hiếu như thế, Tiểu Lâm mới khẽ mỉm cười. Đúng là lúc Trương Hiếu làm việc là lúc trông Trương Hiếu xinh đẹp nhất. Dáng vẻ siêng năng, cần mẫn, chăm chú vào từng nét vẽ của cô khiến cho ai cũng phải nể phục, và yêu mến. Ngay cả Tiểu Lâm còn mê chứ đừng nói đến những anh chàng đã từng hợp tác với cô.

-Tỷ tỷ, bộ sưu tập mới của tỷ lần này, có gì hay không?
Tiểu Lâm tò mò liếc con mắt xuống bản thảo của Trương HIếu, nhưng đã bị Trương Hiếu che lại.
-Em biết là những bản vẽ thiết kế luôn là điều bí mật mà chị không thể cho người khác biết được mà còn hỏi nữa sao? Đến lúc hoàn thành, chị sẽ nói cho em biết
Trương Hiếu cười mỉm một cái rồi gắp bản thảo lại, cho vào túi xách của mình
-Muội chỉ muốn biết chút thôi, lúc nào tỷ tỷ cũng bí bí mật mật như thế, người ta không tò mò mới lạ. Cho muội xem chút đi
Tiểu Lâm làm khuôn mặt ngây thơ nhìn Trương Hiếu, khiến cô cũng phải lắc đầu bó tay với con bé này. Cốc yêu một cái, Trương Hiếu nói:
-Dù em có làm khuôn mặt van xin, khẩn nại, hay ngây thơ vô ( số) tội của mình mấy chục lần thì chị cũng không cho xem đâu.
-Hix, vậy thôi, muội không hỏi nữa
Nhìn khuôn mặt xịu xuống như cái bánh bao chiều của Tiểu Lâm, Trương HIếu bất giác nở một nụ cười tươi như hoa, khiến bất cứ ai ở xung quanh đó cũng phải ngẩn ngơ.

-Ồ!! Hôm nay thật là một ngày đặc biệt khi Trương tiểu thơ lại mỉm cười khiến những kẻ xung quanh cũng phải ngẩn ngơ như thế nhỉ
Một giọng nói vang lên khiến cho Trương HIếu và Tiểu Lâm phải ngoái lại nhìn. Đó là một người con trai, cũng chính là thiên kim công tử của nhà họ Doãn – Doãn Y Lạc. Vừa nhìn thấy Y Lạc, Tiểu Lâm đã nhảy cẩn lên
-A!! Lạc ca tới rồi. Lạc ca tới rồi. Nhưng……….. _ Đang chạy ào đến người đó, bỗng Tiểu Lâm thắng gấp, trừng hai con mắt lên nhìn _ Sao giờ này huynh mới tới hử?????
-Hi. Huynh đây có chút việc nên mới đến đón hai người trễ, thôi mà muội muội ngoan của huynh, tha lỗi cho huynh đi – Y Lạc làm vẻ cầu hòa với Tiểu Lâm
-Huynh có biết vì huynh mà muội không cầm lòng được không?
-Không cầm lòng được? cái gì không cầm lòng được? _ Y Lạc nhăn mặt khó hiểu nhìn Tiểu Lâm
-Thì tại huynh đến trễ, muội không cầm lòng được với mấy cái bánh nên đã chén sạch hết ba cái rồi, còn thêm hai ly sinh tố nữa

Đến lúc này thì cái mặt nghệch ra của Y Lạc mới hiểu những lời của Tiểu Lâm, và thay vào đó là một trận cười ngả nghiêng của Y Lạc và nụ cười mỉm của Trương Hiếu.
-Hahaha…. À, rồi huynh hiểu rồi, tại huynh hết, mốt huynh sẽ đền bù cho muội, chịu không?
Nén cười, Y Lạc lấy tay quệt mấy giọt nước mắt, vừa lựa lời dỗ dành cô em nhõng nhẽo của mình.
-Huynh hứa rồi đó, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tha cho huynh đó. Thui đi về, muội đói bụng rồi
Tiểu Lâm mỉm cười , xoa xoa cái bụng mình khiến cho anh chàng đang đứng trước mặt trợn ngược con mắt lên nhìn cô
-Còn đói bụng nữa??? Muội có phải là con người không vậy, ăn bao nhiêu đó mà còn chưa đủ sao
-Anh còn không biết cái bao tử của Tiểu Lâm là bao tử rỗng sao??? Ăn nhiêu đây thì về nhà nó còn phải ăn thêm một tô cơm nữa mới đủ
-Hi, đúng là chỉ có tỷ tỷ mới hiểu được em
Tiểu Lâm chạy lại nắm tay Trương Hiếu, vừa cười vừa nói với cô
-Haiz, anh biết, rồi vậy thôi, chúng ta về, xe đang đợi bên ngoài đó
-ĐI VỀ!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiểu Lâm nhảy cẫn lên rồi nắm tay Trương Hiếu định kéo cô đi, nhưng Trương Hiếu đã níu cô lại rồi nói:
-Hai người về đi, hôm nay em không về với hai người được.
-Sao vậy???? _ hai người kia đồng thanh
-Hôm nay hai người quên là em sẽ về nhà ăn cơm với mẹ sao? 
-Ừ ha. Muội quên mất
-Vậy thôi để anh đưa em về nhà
-Thôi khỏi, anh cứ đưa Tiểu Lâm về đi, em sẽ tự đi bộ về, dù sao cũng gần đây mà
-Nhưng bây giờ tối rồi, ngoài đường giờ không an toàn đâu – Y Lạc có vẻ lo lắng cho Trương Hiếu
-Em không sao đâu, em về được mà, dù sao mưa cũng đã bớt, anh cứ đưa Tiểu Lâm về đi. Em đi trước nha

Nói xong, Trương Hiếu vội bước đi. Y Lạc định nói thêm điều gì đó, nhưng bị Tiểu Lâm kéo lại
-Thôi đi, huynh biết tính của tỷ tỷ là đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể làm thay đổi quyết định của tỷ ấy mà. Thôi ta về đi, tối nay nếu huynh lo thì cứ gọi điện qua hỏi thăm tỷ ấy. Đi về.
Tiểu Lâm vừa làu bàu, vừa kéo tấm thân to xát của Y Lạc, còn anh thì chỉ biết buồn bã đứng nhìn Trương Hiếu khuất dần trong màn đen.

***

Lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ, Trương Hiếu cứ chậm rãi bước từng bước nhỏ, như để khám phá, như để hoài niệm. Cái con đường mà từ nhỏ đến giờ cô đã đi rất nhiều lần, vì nó là con đường dẫn đến nhà cô. Nhưng đã lâu rồi cô không đi như vậy, đi từng bước qua những con ngõ nhỏ, ngắm nhìn những ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, những hàng cây xanh mượt trước sân nhà. Lần nào muốn về nhà, cha nuôi luôn cho người đưa cô đến đây, nên đã lâu rồi cô không tận hưởng cái không gian yên tĩnh này một mình. Cơn mưa giờ đây cũng đã nhẹ rơi, cái lạnh của cơn mưa khiến Trương Hiếu khẽ rùng mình, nhưng lại khiến cô có cảm giác rất dễ chịu và thoải mái. 

Ngắm cơn mưa, chợt trong lòng cô lại có cảm giác quen thuộc……… 
…………………………………………�� �…………………………………………� ��……..
…………………………………………�� �…………………………………………� ��……..
Dưới cơn mưa tầm tã…… lại có người cùng chịu lạnh với mình, còn lấy áo choàng che cho mình……
…………………………………………�� �…………………………………………� ��……...
-Huynh về đi, tấm lòng của huynh, muội hiểu mà.
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………
Một cái ôm ấm cúng khiến trái tim mình rung động. Và mình cũng đã mở cả tấm lòng mình cho người ấy 
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………

“ Xoạt………..”
Một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ. Quay người lại, cô thấy có 4 người thanh niên đang ở đằng sau. Càm giác có chuyện chẳng lành, cô bước nhanh về phía trước. Nhưng tiếng đùa cợt của đám thanh niên ấy khiến cô có cảm giác bất an. Cô lại càng bước nhanh hơn. 
Và khi chuẩn bị quẹo sang một con hẻm nhỏ, bất chợt cô cảm thấy mình bị kéo lại. Khi định thàn, cô mới biết một trong 4 tên kia vừa kéo cô lại.

-Này cô em, tối rồi mà sao giờ này mới về?
-Nhìn cô em cũng xinh ra phết nhỉ, lang thang ngoài đường giờ này không tốt đâu
-Phải đó, đi theo bọn anh đi, bọn anh đưa em về tận nhà luôn
………………………………………

Cứ thế, 4 tên cứ hết đưa tay cầm tóc, lại còn rờ……. má cô, nhưng Trương Hiếu vẫn lạnh lùng nhìn bọn chúng, không hề biểu lộ một chút cảm giác sợ hãi trên mặt. Nhìn thấy cô như thế, 4 tên này lại làm ra vẻ thích thú
-Chà, cô em này cũng gan lỳ nhỉ, anh đây thích em rồi đó
1 tên từ từ bước lên định ôm lấy Trương Hiếu nhưng cũng vừa lúc, cô đưa chân lên, đá trúng “chổ tử” của hắn, khiến hắn thét lên một tiếng rồi lăn ra đất. 3 tên còn lại thấy thế, liền tức giận xông vào cô. Cô lùi lại một chút, định tử thủ và chuẩn bị xuất chiêu thì một tiếng nói vang lên:
-Thả cô gái ấy ra

Giọng của một người con trai vang lên khiến cả 4 tên và Trương Hiếu đều ngoái lại nhìn. Trong cái ánh sáng mờ mờ, Trương HIếu không thể nhìn rõ đó là ai, chỉ biết đó là một chàng trai trẻ.
Nhìn thấy chàng trai ấy, nhưng 3 tên kia vẫn không buông tha cho Trương Hiếu, chúng quay lại chọc ghẹo cô. Nhưng chưa kịp làm gì thì Trương Hiếu đã nghe chúng rống lên đau đớn sau khi nhận đòn của chàng trai kia. Cả 4 tên đều nằm lăn quay dưới dất, còn chàng trai kia thì đang đứng bên cạnh Trương Hiếu. Dù đã đứng sát bên, nhưng cô vẫn không thể thấy được rõ khuôn mặt của chàng trai ấy. Nhưng trong lòng Trương Hiếu, bỗng cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc……

-Cô không sao chứ?
Người con trai ấy lo lắng hỏi Trương Hiếu. lại thêm một lần nữa Trương Hiếu ngạc nhiên.
-“Tại sao giọng nói lại quen đến thế?”
-Cô!! Cô không sao chứ?
Thấy Trương Hiếu không nói gì, chàng trai kia tưởng cô đã bị thương nên giọng nói lại càng lo lắng hơn
-Ơ……. Tôi……… tôi không sao……… _ Trương Hiếu ngập ngừng trả lời
-Có thậy là cô không sao chứ? _ Chàng trai vẫn không yên tâm nên hỏi lại, nhưng khi thấy Trương Hiếu gật đầu, anh cũng bớt lo hơn _ Vậy tôi yên tâm rồi
-Vâng ạ. Xin cám ơn anh đã cứu tôi
-Không có gì đâu, mà nhà cô ở gần đây à? Để tôi đưa cô về nhé
-À không sao ạ, tôi tự về được rồi.. cũng đã gần đến nhà tôi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Tôi không sao thật ạ
-Uhm… vậy thôi cô về đi
-Vâng, một lần nữa xin cám ơn anh vì đã………………….. COI CHỪNG!!!!!!

Trương Hiếu thét lên khi thấy một tên đã đứng dậy, hắn vơ đại một khúc gỗ bên đường và chuẩn bị đánh vào chàng trai. Trương Hiếu giờ đây rối bời, chỉ biết đẩy chàng trai kia sang một bên, để rồi cả thanh gỗ đập thẳng ngay vào người cô

Trước mắt Trương Hiếu giờ đây chỉ là một màu đen tối………….
Chiếc áo cô mặc giờ đây ướt đẫm……….. Một mùi tanh của máu xộc đến tận mũi…..
… Bên tai cô giờ đây chỉ còn nghe thấy giọng nói của ai đó…….. thật quen thuộc……… nhưng cũng thật xa lạ………..
Và trong lúc vô thức trước khi chìm vào cơn mê, cô lại gọi tên người ấy…………..
-Tứ gia……………….

..............................

CHAP 2: Lần đầu gặp mặt hay là gặp lại??

Kiếp trước nợ, kiếp này là duyên

Duyên duyên nợ nợ, dứt bao giờ?

-Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, sức khỏe muội không tốt, đừng cố sức quá

…………………………………………�� �…………………………………………� ��….

-Tại sao vì hắn mà muội lại tự hành hạ bản thân mình, hay muội không cần đến đôi chân này nữa?

…………………………………………�� �…………………………………………� ��…..

-Ta không cần gì hết, giờ đây sức khỏe của muội là quan trọng nhất…….

…………………………………………�� �…………………………………………� ��…..

-Muội có biết khi thái y nói rằng chỉ có thể cầm cự cho muội được mười năm, ta đã đau lòng đến mức nào không?

…………………………………………�� �…………………………………………� ��…..

…………………………………………�� �…………………………………………� ��…..

-“Từng lời nói ấy………… huynh ấy đã từng nói với muội……………. tại sao giờ đây muội lại còn nhớ đến nó………….. khi tất cả cứ như một giấc mơ…………………... Tại sao???? TẠI SAO????”

…………………………………………�� �…………………………………………� ��……

…………………………………………�� �…………………………………………� ��……

-…. Hắn đã từng ôm cô, hôn cô…………………….

-…. Lập cô làm Trắc Phúc Tấn cho Thập Tứ gia…………………….

-“Không……. Muội không muốn…………………….”

***

-KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trương Hiếu giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ ấy lại quay về, cứ mỗi khi mệt mỏi, cô lại mơ đến những cảnh ấy, những cảm xúc, sự hận thù……… tất cả khiến cô nhiều lúc không chịu được. Hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Đau!! Đau lắm, lòng mong nhớ một người không thể nguôi ngoai dày vò cô………….

Lau vội những giọt nước mắt, Trương Hiếu nhìn quanh, cô đang ở trong một căn phòng màu trắng, tất cả mọi thứ đều màu trắng. Cố khẽ nhíu mày suy nghĩ, và đoán được có lẽ mình đang nằm trong bệnh viện. 

Cô đã nhớ lại mọi việc, buổi tối ấy, cô bị một nhóm thanh niên chọc ghẹo, rồi có một người đến cứu, sau đó, cô lại đỡ dùm anh ta khi một tên định đánh anh ta……………… và sau đó, giờ đây cô lại nằm trong bệnh viện, đầu đau khinh khủng vì bị thanh gỗ đập trúng, cả người cũng nhức mỏi, chắc là vì cô đã nằm ở đây khá lâu. Không thể động đậy nhiều, cô chỉ có thể cố gắng ngồi dậy thì cửa phòng mở ra.

-Hiếu nhi, con tỉnh rồi à?

Mẹ cô – bà Trương vừa thấy cô tỉnh dậy, liền vui mừng chạy lại đỡ cô, trên tay cầm một tô cháo to nhẹ nhàng đạt xuống chiếc bàn cạnh giường. 

-Mẹ??!! sao mẹ lại ở đây? 

-Con nhập viện thì mẹ phải đến lo cho con chứ. Con hôn mê đã 3 ngày rồi, mẹ rất lo lắng.

-3 ngày? Con cũng nghĩ là mình đã nằm như thế khá lâu, cơ thể con chẳng còn chút sức lực nào.

-Con còn đau ở đâu không? Hay để mẹ gọi bác sĩ vào khám cho con nha

-Con không sao đâu, chỉ là còn đau ở đầu, và hơi choáng thôi

Giúp Trương HIếu ngồi dựa vào đầu giường, bà Trương vội vã bưng tô cháo đến trước mặt cô

-Mẹ vừa mới nấu cháo xong, con ăn chút đi

-Thôi, để hồi con sẽ ăn

-uhm, vậy để hồi mẹ hâm nóng lại cho con

Đặt tô cháo lại bàn, bà Trương vội ngồi cạnh Trương Hiếu

-Con hôn mê 3 ngày nay, ai cũng lo cho con hết, lúc nãy Tiểu Lâm và Tiểu Lạc có đến thăm con, nhưng vì Tiểu Lâm phải đi chụp hình, nên Tiểu Lạc đã đưa nó đi rồi. Cả hai ông bà Doãn cũng có đến thăm con, nhưng lúc đó con vẫn còn hôn mê, nên họ nói chiều nay sẽ vào xem con như thế nào

-Con lại làm mọi người lo lắng rồi _ Trương Hiếu thở dài nhìn mẹ mình, nhìn bà Trương mệt mỏi, cô cũng không khỏi buồn vì đã làm mẹ lo lắng

-Con không sao là tốt rồi. Tối hôm đó nghe tin con phải nhập viện, mẹ đã lo lắng lắm. 

-Mà mẹ, hôm đó ai đã đưa con vào viện vậy? _ Trương Hiếu như sực nhớ ra điều gì

-Mẹ cũng không biết nữa, lúc mẹ đến, Tiểu Lâm và Tiểu Lạc cũng có mặt, nghe hai đứa đó kể thì cô y tá nói có một cậu thanh niên đưa con vào đây, viện phí cũng là cậu ta trả toàn bộ, nhưng cậu ta lại giấu tên, chỉ nói rằng hãy chăm sóc con thật tốt. Nhưng mấy cô y tá cũng nói trong cậu ta khá giàu có, lúc đó có một nhóm người vệ sĩ đến tìm anh ta, nghe tin anh ta không sau, thì họ cùng anh ta cũng đã về. 

-Vậy à……….. _ Hơi thất vọng vì những gì bà Trương nói, nhưng Trương Hiếu vẫn không để lỗ cảm xúc trên mặt

-Mẹ cũng mong có thể biết cậu ta là ai để đến cám ơn, dù sao cậu ta cũng đã cứu con. Mà hôm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì mà đầu con lại bị thương nặng như vậy?

-Cũng không có gì đâu mẹ, chắc tại lúc đi về mưa gió làm ngã cành cây rớt trúng đầu con ấy mà _ Trương Hiếu cười nhẹ để bà Trương yên tâm

-Cây gì mà gãy ghê vậy………. lần sau đừng có đi trong mưa gió nữa đó.

-Vâng con biết rồi _ Trương Hiếu lại nở một nụ cười tươi rồi lấy tay xoa xoa bụng _ Mẹ ơi! Con đói rồi

-Vậy để mẹ hâm lại cháo cho con

-Vâng ạ

Nhìn Trương Hiếu như vậy, bà Trương mỉm cười rồi nhẹ nhàng bưng tô cháo ra khỏi phòng. Giờ đây chỉ còn một mình Trương Hiếu, nét mặt vui vẻ khi ở bên mẹ giờ đây đã được thay bằng một khuôn mặt trầm lặng. Khẽ nhìn ra cửa sổ, cô lẩm bẩm:

-Thật ra người đó là ai??? Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? tại sao mình lại nghĩ rằng người ấy là Tứ gia?????????

Suy nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời cho chính bản thân, Trương Hiếu bèn lắc đầu thật mạnh, nhẹ nhàng nằm xuống. Vết thương ở đầu cứ khiến cô mệt mỏi. Vì thế, cô lại rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Và cũng chính lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở, một dáng người nhẹ nhàng bước đến cạnh Trương Hiếu. Nhìn thấy cô có thể ngủ ngon, người ấy mỉm cười và khẽ nói:

-Cô ấy đã không sao rồi

Nhìn Trương Hiếu một lúc, người ấy vội lấy tấm mềm đắp lên người Trương Hiếu, rồi lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

***

-Muội đã bảo là tỷ cứ ở nhà dưỡng bệnh, sao giờ lại còn vào công ty?

Tiểu Lâm cằn nhằn Trương Hiếu khi thấy cô xuất hiện trước cửa công ty

-Chị đã nghỉ hơn một tuần rồi, bao nhiêu công việc còn chưa làm xong, cứ thế này, công ty sẽ chịu thiệt đấy, với lại ngày giao bản thiết kế cũng đã gần kề mà chị còn chưa phát thảo xong thì lấy gì mà đưa cho người ta

Trương Hiếu vừa trả lời, vừa bước đi một cách vội vã

-Nhưng cha cũng đã cho phép chị nghỉ mà, với lại, chị ở nhà cũng có thể hoàn thành bản thiết kế.

-Nhưng ở nhà chị cảm thấy không thoải mái, vô công ty làm có khi nhanh hơn đấy.

-Nhưng……………………………

-Không nhưng nhị gì hết, trễ rồi, chị phải lên phòng đây, em hôm nay có buổi chụp hình mà, đi nhanh đi kẻo trễ bây giờ

-Vâng

Nói xong, Trương Hiếu bước lẹ vào thang máy, để lại Tiểu Lâm với khuôn mặt khó chịu

-Đã bảo tỷ ấy ở nhà, vậy mà còn ham làm việc, kiểu này bữa nào xỉu nữa cũng không hay

Thở dài một cái, Tiểu Lâm đành quay bước bỏ đi.

***

-Thưa chủ tịch, đây là bản thiết kế cho bộ sưu tập lần này, lấy tên là “ Sắc màu “

Trương Hiếu vừa nói, vừa đưa bản vẽ cho ông Doãn xem. Xem lướt qua vào mẫu, Doãn Thiên Tuấn gật đầu hài lòng.

Click this bar to view the original image of 800x331px.

-Khá lắm, bản thiết kế lần này rất đẹp, vừa sáng tạo, có nét trẻ trung, khỏe mạnh. Ta rất ưng ý. Được rồi, đây sẽ là bộ sưu tập được tung ra trong quý 3 của năm.
-Vâng ạ, xin cám ơn chủ tịch đã khen ngợi
-Con làm việc khá lắm, ta rất hài lòng. Nhưng sức khỏe của con vẫn còn yếu, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đi làm. Như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu
Ông Doãn lo lắng khi thấy sắc mặt của Trương Hiếu hơi xanh xao
-Con cám ơn chủ tịch đã lo lắng cho con, nhưng con không sao thật ạ, dù sao ở nhà hoài cũng chán, con rất muốn đến công ty, với lại bản vẽ đã đến thời hạn nộp, con phải gấp rút hoàn thành nó
-Dù sao thì ngày nộp bản thiết kế cũng có thể dời lại, quan trọng là sức khỏe của con. 
-Vâng ạ, con biết rồi. Vậy xin phép chủ tịch, con trở lại làm việc
-Ừ, con đi đi
Trương Hiếu cúi chào ông Doãn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

***

-“Hum………… vậy là bộ sưu tập lần này đã xong, hiện tại mình có thể nghỉ ngơi vài bữa, sau đó sẽ tiếp tục với bộ sưu tập mới”
Ý nghĩ được nghỉ ngơi vài ngày làm Trương Hiếu vui lên một chút. Đúng là dạo này cô cảm thấy mình rất hay mệt, nghĩ chắc Tiểu Lâm và cha nuôi nói đúng, cô đã quá lao tâm vào công việc, khi sức khỏe vẫn chưa bình phục tốt.
-“Thôi, nhân cơ hội lầ này, thử hỏi xem Tiểu Lâm có bận lịch gì không, không thì rủ con bé đi chơi đâu đó cho khuây khỏa mới được”
Chỉ nghĩ như thế mà Trương Hiếu bước nhanh hơn về phía phòng chụp ảnh. 
Hôm nay Tiểu Lâm có lịch chụp hình mới, nghe nói là làm người mẫu trang bìa cho tạp trí “Bình minh” nổi tiếng.

---

-Rồi, tốt lắm, thêm một tấm nữa……………… đẹp lắm!!
Tiểu Lâm đang tạo dáng trước ống kính một cách thật chuyên nghiệp

-Được rồi, vậy là xong, chúng ta nghỉ thôi. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều, nhất là Thiên Lâm đó. Em làm tốt lắm
-Vang, cám ơn anh ạ, anh cũng đã vất vả nhiều
-Ngày mai sẽ tiếp tục chụp, nên em cứ về nghỉ ngơi cho tốt nha. Thôi anh đi đây
Anh chụp ảnh vừa lên tiếng, thì Tiểu Lâm đã chạy ào xuống chỗ Trương Hiếu đang đứng.
-Tỷ tỷ, hôm nay sao nhàn hạ xuống xem muội muội làm việc vậy?
-Con bé này, đây là chỗ đông người, làm ơn bớt nhí nhảnh dùm chị đi
Trương Hiếu phì cười khi thấy Tiểu Lâm như vậy
-Hi, tại muội đang vui, hôm nay chụp ảnh rất thuận lợi, với lại thấy tỷ xuống đây chơi nữa
-Mà em chụp xong chưa? Đi ăn trưa với chị nha
-Muội xong rồi. Vậy tỷ muội chúng ta đi thôi
Nói rồi, Tiểu Lâm khoát tay Trương Hiếu bước đi, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi khiến ai cũng nghĩ, cô thật đáng yêu.

---

-Em muốn ăn gì?
Trương Hiếu hỏi, khi đang ở trong thang máy với Tiểu Lâm
-Muội muốn ăn hamburger
Tiểu Lâm reo lên thích thú
-Ăn cái đó, không sợ mập hay sao?
-Không. Hihi Tỷ biết muội là người dù có ăn nhiều cỡ nào cũng đâu có mập nổi
-Ừ biết rồi, vậy thôi ta đi ………………… ối tôi xin lỗi………………..

Cửa thang máy vừa mở ra, vì bước vội, Trương Hiếu đụng phải một người con trai. Cô kịp thời trấn tĩnh, cúi đầu xin lỗi. 
-À, không sao đâu, cô đừng lo

Vừa nghe giọng nói, Trương Hiếu liền khựng lại. sự ngạc nhiên, sững sờ bỗng xuất hiện trong lòng cô. Cô lập tức ngước lên nhìn người đó. Và cô không thể tin được, trước mắt mình chính là……………………… “Tứ gia” của cô

Trương Hiếu lặng người khi thấy người có khuôn mặt giống “Tứ gia” y như đúc, vẫn nụ cười dịu dàng ấy, vẫn ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lại thu hút ấy, Vẫn giọng nói ấm áp đã khiến Trương Hiếu yêu người ấy đến cỡ nào. Tất cả, tất cả đều giống như đúc, chỉ khác rằng bộ đồ đang mặc trên người lại không phải là trang phục thời nhà Thanh. 
Bất giác, đôi môi cô thốt lên hai tiếng “ Tứ gia ”, và những giọt lệ cứ thay nhau rơi xuống trên khuôn mặt của Trương Hiếu, khiến cả người con trai ấy và Tiểu Lâm cũng phải hốt hoảng.
-Tỷ??!! tỷ sao vậy?? Tỷ đau chỗ nào à??
-Cô không sao chứ? Có phải tôi đã làm cô đau không?

Nhưng mặc cho hai người kia nói gì, Trương Hiếu vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào chàng trai mình mới đụng phải. 
Trước mắt cô giờ đây rối bời, tất cả hình ảnh của “Tứ gia” bỗng hiện về, xâm chiếm toàn bộ con tim cô, khiến nó như bị bóp nghẹt. 
Đau……….!!!!
Đau lắm……!!!
Nỗi nhớ nhung lại một lần nữa tràn về, lấn áp cả những lớp băng đá cô đã dựng lên trong lòng để khóa chặt nỗi nhớ ấy.
Và phải mất một thời gian, cô mới có thể trấn tĩnh lại. Khó khăn khi lấy tay lau vội những giọt nước mắt, Trương Hiếu nhìn Tiểu Lâm mỉm cười, rồi quay lại nhìn chàng trai kia
-Tôi… tôi không sao, chỉ là sức khỏe vẫn còn yếu, nên trên đầu có hơi đau một chút
-Cái này mà hơi gì, tự dưng tỷ khóc ngon lành, làm muội nghĩ vết thương trên đầu tái phát, gây đau cho tỷ _ Tiểu Lâm lo lắng đến phát hoảng 
-Chị không sao thật mà, không có gì đâu _ Trương Hiếu cố làm cho Tiểu Lâm yên tâm, rồi quay sang người con trai kia _ Thật sự xin lỗi anh, tôi không sao đâu. Xin phép anh tôi đi trước

Chưa kịp để Tiểu Lâm phản ứng, Trương Hiếu đã kéo tay cô đi thẳng một mạch, để lại người con trai kia vẫn đứng ngớ ra vì không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi có ai đó đánh nhẹ vào vai anh thì anh mới tỉnh người lại
-Anh hai. Làm gì mà đứng như trời chòng ngay trước thang máy vậy? _ Một người con trai khác vừa nói vừa nhìn theo hướng của chàng trai nọ _ Bộ có gì vui hay sao, hay mới gặp ai quen, hay bị tiếng sét ái tình?
-Tiếng sét cái đầu em!? Mà nãy giờ đi đâu vậy, hẹn là gặp lúc 9h, giờ nhìn xem, mấy giờ rồi?
-Hi. 11h, tại có việc đột xuất ở công ty nên em phải ghé qua đó một chút rồi mới qua đây
-Đã nói với em là hôm nay đi ký hợp đồng làm ăn mà còn đến trễ, cũng hên là anh hẹn ngài Chủ tịch lúc 11h30, nếu không thì…………….
-Rồi rồi em biết rồi, thôi lên đó nhanh đi rồi đi ăn trưa, em cũng đói rồi
-Em đó, tối ngày lo ăn không…………. Chí Văn, lẹ lên….
-Vâng, em biết rồi…………. á!! Chờ em với, anh Chí Bang!

Cứ thế, cả hai người làm náo loạn cả cái thang máy, khi anh này thì la anh kia, còn anh kia thì cứ cầu khẩn xin lỗi anh này. Vậy mà cũng khiến cho rất nhiều ánh mắt cô gái nhìn họ không chớp mắt.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt