[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm )-[chap 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 3: THẬT VUI KHI ĐƯỢC BIẾT ĐẾN ANH!!!! 

Thế gian thật biết trêu người

Xa nhau rồi lại gặp nhau làm gì ??!!!

* Phòng Chủ Tịch *

-Đã phải để cháu đích thân đến đây rồi. Nào, vào đây ngồi đi

Ông Doãn lên tiếng khi thấy hai anh em Chí Bang bước vào phòng

-Dạ không sao đâu ạ 

Cả hai anh em nhẹ nhàng chờ cho ông Doãn ngồi xuống ghế sofa trước, rồi mới lần lượt ngồi xuống

-Ba cháu dạo này vẫn khỏe chứ?

-Dạ vâng, ba cháu vẫn khỏe ạ. Cám ơn chủ tịch đã hỏi thăm

-Ở đây cháu cứ gọi bác là bác Doãn, đừng gọi Chủ tịch, nghe xa lạ quá

-Dạ cháu không dám – Chí Bang kính cẩn đáp

-Có gì đâu mà khách sáo vậy, cứ gọi bác như lúc nhỏ cháu hay gọi đi

-Dạ…………………. Bác Doãn……

-Vậy mới được chứ. Đây là Chí Văn phải không?, cha!!! Cháu cũng đã lớn đến thế rồi à? 

Ông Doãn chuyển ánh mắt sang nhìn Chí Văn

-Dạ vâng, cháu chào bác Doãn

-Được rồi, giờ ta vào việc chính nha. Hợp đồng lần này……………………..

***

-Tỷ tỷ, thật sự tỷ không sao chứ?? Muội thấy sắc mặt của tỷ kém lắm _ Tiểu Lâm thật sự lo lắng khi thấy khuôn mặt của Trương Hiếu cứ thất thần từ nãy đến giờ _ Hay để muội đưa tỷ vạo viện kiểm tra lại sức khỏe nha

-Chị không sao, chỉ hơi mệt thôi. Có lẽ là do tỷ hơi cố gắng quá sức

Trương Hiếu lắc đầu nhẹ. Ánh mắt cô vẫn nhìn đâu đó xa xăm về phía trước

-Muội đã nói với tỷ ở nhà nghỉ ngơi, tỷ không nghe, giờ lại tự làm sức khỏe mình yếu. Thiệt hết cách với tỷ.

-Ukm, có lẽ chị mệt mỏi thiệt _ Trương Hiếu lên tiếng

-Vậy thôi, để muội đưa tỷ về nhà. 

Tiểu Lâm hăng hái nắm tay Trương Hiếu đi thật nhanh

-Thôi. Nếu về, thì để chị tự về. Chiều nay em còn có lịch làm việc, đi ăn trưa đi rồi quay lại làm

-Không được. Lần trước để chị đi về một mình là có chuyện liền ngay tức khắc. Muội không để chị đi một mình nữa đâu _ Tiểu Lâm phản đối kịch liệt

-Có sau đâu nào, tại vì bữa đó chị về vào buổi tối, giờ này đang trưa mà, có sao đâu nào. Thôi em đi ăn đi rồi trở lại công ty. Chị tự về được

-Thật không?? VẬy thôi được rồi, nhưng tỷ phải hứa là phải về nhà cẩn thận đó. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi muội hoặc Lạc ca, có biết không???

-Ukm. Hi, chị biết rồi, thôi đi đi

Trương Hiếu phì cười vì cái cách lo lắng của Tiểu Lâm. Đợi cho Tiểu Lâm chay đi trước một đoạn, Trương Hiếu mới rẽ sang một con đường khác. Nãy giờ nói chuyện với Tiểu Lâm, cô không có cảm giác khó chịu, giờ đây chỉ còn lại một mình, cô mới biết tâm trạng cô rất hỗn loạn, phức tạp

-“ Thật khó hiểu, đáng lý ra đây đúng là thời hiện đại, vậy tại sao Tứ gia……. lại có mặt ở đây…….. không lý nào lại vậy… nhưng khuôn mặt đó……………. rõ ràng là Tứ Gia mà………….”

Trương Hiếu cứ mãi suy nghĩ, bước chân cũng lãnh đạm, không biết nên đi về đâu

…………

…………

***

-Được rồi, chúng ta dừng tại đây. Lần hợp tác này, bác nghĩ rằng cả hai bên đều sẽ có lợi.

Ông Doãn đóng lại tập hồ sơ để trên bàn, lên tiếng với vẻ mặt khá hài lòng

-Dạ vâng ạ, vậy lần này dòng mỹ phẩm “ The light “ sẽ là dòng mỹ phẩm cung cấp riêng cho tập đoàn doãn Thiên. Và bên cháu cũng phải nhờ các người mẫu quảng cáo cho dòng sản phẩm này

-Ukm. “The Light “ đang rất được ưa chuộng, bác nghĩ mọi việc sẽ rất thuận lợi

-Vậy Nếu như mọi việc đã thuận lợi, cháu và em trai xin phép bác ạ

-Ukm. _ Ông Doãn bắt tay với Chí Bang, và khi Chí Bang , Chí Văn đã đi gần đến cửa thì ông Doãn lên tiếng _ À Chí Bang, ở lại một chút, bác có việc muốn nói với cháu

Chí Bang nhìn ông Doãn rồi quay lại thì thầm gì đó với Chi Văn. Không thấy Chi Văn nói gì, chỉ lẳng lặng cúi chào ong Doãn một cái, rồi vội vàng bước ra khỏi phòng.

Chí Bang bước đến gần ông Doãn, và thấy ông ra hiệu cho mình ngồi xuống

-Lần trước, bác cảm ơn cháu ……..vì đã cứu Hiếu nhi

Chí Bang hơi khựng lại vì câu nói của ông Doãn

-“ Sao bác ấy lại biết??”

Nhận thấy được sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Chi Bang, ông Doãn chỉ mỉm cười rồi nói

-Cháu đang thắc mắc vỉ sao bác lại biết đúng không? Thật ra hôm ấy, lúc Hiếu nhi về, ta có cho người đi theo. Nhưng rồi cũng thấy cháu đi theo, nên bác mới bảo đám người ấy về. Không ngờ vừa về đến nhà, thì lại nghe tin Hiếu nhi nguy hiểm, phải nhập viện, lại nghe nói là do một cậu thanh niên đưa vào. Lúc đó bác đoán là cháu, nhưng giờ thì bác chắc người cứu Hiếu nhi chính là cháu.

Chí Bang vẫn không nói gì, chỉ cúi mặt nhìn xuống chiếc bàn trước mắt.

-Thật ra từ trước đến giờ bác vẫn luôn để ý đến cháu, và dạo gần đây, bác cảm thấy cháu để ý đến Hiếu nhi. 

-Không phải là để ý ạ _ Chí Bang đột ngột lên tiếng _ Chỉ là cháu cảm thấy cô ấy có gì đó rất khác với người khác

-Vậy không phải là để ý sao?

-Cháu……………

Chí Bang ngập ngừng và bối rối không biết phải trả lời sao, điều đó khiến ông Doãn mỉm cười thích thú

-Dù sao cũng phải cám ơn cháu một lần nữa, nếu không, bữa đó Hiếu Nhi đã phải………

Ông Doãn ngập ngừng

-Dạ có gì đâu ạ, dù sao thấy cô ấy bị chọc ghẹo, cháu là con trai mà trơ ra nhìn thì đâu còn mặt mũi gì. Với lại…… _ Chí Bang ngập ngừng một chút _ Cũng vì cháu mà cô ấy mới phải vào bệnh viện. Cú đập ấy không nhẹ đâu ạ. Lúc thấy cô ấy đứng ra đỡ giúp cháu, cháu thật sự rất cảm kích cô ấy. Nhưng mà……….

-????

-Lúc nãy cháu có đụng phải cô ấy ở thang máy, không hiểu sao cô ấy lại khóc khi nhìn thấy cháu. Không biết cháu có làm cô ấy bị đau ở đâu không _ Giọng nói của Chí Bang tỏ vẻ sự lo lắng không yên _ Cô ấy bảo không sao, nhưng cháu thấy, sức khỏe cô ấy không được tốt lắm

-Ukm, bác cũng thấy vậy, nhưng với cái tính của con bé, nó sẽ không chịu ở nhà nghỉ ngơi chỉ vì sức khỏe không được tốt lắm. Con bé khá cứng đầu _ Ông doãn trầm ngâm

-Vâng ạ

-Con bé ấy là như thế, nếu ai đã giúp nó, nó nhất định sẽ giúp lại, và khi thấy mình có lỗi trước, con bé sẽ luôn thẳng thắn xin lỗi, với lại, thấy chuyện bất nình là Hiếu Nhi đều không để yên được. Tuy bác chỉ mới nhận nuôi Hiếu nhi chưa đến 2 năm, nhưng bác thật sự rất thương con bé. Con bé thông minh, xinh đẹp và cũng rất lễ phép, ta hi vọng có thể tìm một người nào đó thật tốt để gửi gắm nó. Cháu thấy thế nào?

Ông Doãn vừa nói, vừa nhìn sang Chí Bang, thấy anh có vẻ đã ngấm ngầm hiểu ra câu nói của mình, ông lại mỉm cười

-Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, cháu cứ xuống gặp Chí Văn đi, đừng để nó phải chờ lâu.

Không thể mở lời như thế nào, Chí Bang chỉ ngập ngừng nhìn ông Doãn, rồi nhẹ nhàng đước lên, cúi chào và lặng lẽ đi ra khỏi phòng, để lại ông Doãn đang nhìn anh với nụ cười mỉm trên môi

----

Suốt quãng đường đi xuống tìm Chí Văn, Chí Bang cứ không ngừng suy nghĩ về câu nói của ông Doãn

-“ Mình và cô ấy đâu có gì, mình cũng đâu có gì với cô ấy, sao bác ấy lại nói như vậy……….??????? hay là bác ấy nghĩ mình thích cô ấy………… câu nói lúc nãy hình như là nói đến mình………….. ôi trời, ý của bác ấy là gì đây???....................

-Anh hai, làm gì mà suy tư dữ vậy?

Đang suy nghĩ thì bị Chí Văn từ dằng sau đánh cho một cái, khiến Chí Bang giật cả mình

-cái thằng này, làm cái gì mà cứ hù người ta từ sau lưng không vậy?

-Tại anh đăm chiêu quá, em gọi anh nãy giờ mà anh có nghe đâu? Bộ có chuyện gì quan trọng hay sau àm đămchiêu vậy?

-Không có gì. Thôi, anh em mình đi ăn đi rồi quay lại công ty

-Dạ

---

-Lâu rồi em mới gặp bác ấy, tuy là bác ấy đã già, nhưng thật sự là một người rất có năng lực trong kinh doanh nhỉ. Vẫn còn là một người rất lão luyện trong thương trường. Bác ấy không thua gì ba mình ha anh…

Chí Văn từ lúc lên xe đến giờ cứ luyên thuyết, hết từ chuyện này lại nhảy sang chuyện khác. Chí Bang đang chạy xe, nên chỉ có thể ậm ừ hay gật đầu mà thôi.

Bỗng…………………………….

KÉTTTTTTTTTTTTTTTTT………………

“Bốp”

Chí Bang thắng gấp làm cho cả anh và Chí Văn đều nhào ra phía trước. Xoa xoa cái trán vừa đập mạnh vào cái cửa kính, Chí Văn quay sang Chí Bang càu nhàu:

-Bộ trời sập hay sao mà anh thắng gấp vậy? Làm em u một cục rồi

Nhưng Chí Bang lúc này vẫn không trả lời. ánh mắt anh hiện giờ đang nhìn một bóng người đi phía trước

-Anh hai??!!......... ANH CHÍ BANG!!!!!!!!!1

-Hả??? cái gì???

Chí Bang giật mình sau tiếng gọi của Chí Văn

-Hả cái gì? Em hỏi anh là anh làm cái gì mà lại thắng xe gấp? mà làm gì anh ngồi thẫn thờ dữ vậy

-À không có gì. Chí Văn nè, anh có chút chuyện nên em lái xe về công ty đi nha.

Vừa nói xong, Chí Bang đã lật đật bước ra khỏi xe, khiến cho Chí Văn như muốn nhào ra khỏi cửa kính để nói với anh

-ANH!!!! Anh đi đâu vậy?

Nhưng Chí Bang đã chạy đi khuất 

-Lúc nào cũng toàn làm người ta khó hiểu

Làu bàu một hồi, Chí Văn cũng cho xe chạy đi

***

Đi mãi, đi mãi mà Trương Hiếu cũng không biết nên đi về đâu, cô lại không muốn về nhà, dù là nhà mẹ ruột hay mẹ nuôi. Đến công ty thì cũng không được, giờ mà thấy cô ở công ty, chắc chắn Tiểu Lâm sẽ càu nhàu cho xem. Vì thế cô cũng không biết mình nên đi đâu, và làm gì.

Bây giờ cứ lặng lẽ đi như thế mới cho cô biết, thì ra từ trước đến giờ, cô đã không biết rằng Thượng Hải lớn đến vậy. Nó thật xa lạ với cô, hay nói đúng hơn là cô chưa bao giờ đi tham quan cái thành phố nơi cô được sinh ra. Ngoài công ty, nhà mẹ ruột, nhà cha mẹ nuôi thì cô chẳng còn biết nơi nào nữa

Bất chợt, một cơn đau ở đầu xuất hiện khiến cô loạng choạng. Khẽ ngồi xuống chiếc ghế ven đường, Trương Hiếu mệt mỏi thở dóc. Thât ra cô biết, vết thương ở đầu vẫn chưa khỏi. Lần bị thương cách đây hai nam, khiến cô hôn mê hơn 3 tháng đã để lại di chứng cho cô, đó là mỗi khi cô mệt mỏi thì đầu cô lại đau như búa bổ, choáng váng. Bác sĩ đã dặn cô không được suy nghĩ nhiều, phải cố gắng nghỉ ngơi, thả lỏng. Nhưng sau khi tỉnh dậy, cô chỉ biết lao đầu vào công việc, và nhờ vậy, cô mới được thành tích như ngày hôm nay.

“Vết thương cũ của cô sau tai nạn 2 năm trước đã khỏi, nhưng vì cú va đập lần này nên có thể nó sẽ khiến sức khỏe cô yếu hơn nữa, rất hay đau đầu, và cháng váng. Có thể di chứng sẽ bị tái phát. Vì thế, tôi khuyên cô nên cẩn thận trong mọi việc, và hy vọng cô nên cố gắng giữ gìn sức khỏe” 

Bác sĩ đã dặn dò cô phải nghỉ ngơi, nhưng cô lại không nghe. Và giờ đây, sức khỏe của cô lại phải gánh chịu vì cái tính ngang bướng của cô.

“Bây giờ đối với ta , sức khỏe của muội là quan trọng nhất”

Câu nói ấy, Trương Hiếu vẫn nhớ như in. Vì cái tính ương bướng của cô, đã phải khiến cho người ấy luôn lo lắng cho cô. Và cũng đã khiến cô rời xa người ấy mãi mãi. Nhưng giờ đây ông trời lại thật trớ trêu, khi cho một người giống y hệt người đó, xuất hiện trước mặt cô, lúc cô đã có thể quên đi hình bóng của người đó trong tim, để rồi làm cho con tim cô đau hơn, khi người đó giờ đây dường như thật xa lạ.

Cái cảm giác đau ở đầu vẫn còn, nhưng cô không muốn ngồi đây nữa. Vì thế, cô vọi vàng đứng dậy, và bước đi tiếp.

Chiếc đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh, những chiếc xe vội vả lao ngay đến phía trước. Đứng đợi cho màu đèn chuyển sang đỏ, Trương Hiếu mới lấy điện thoại ra xem. 

+ “Tỷ đã về nhà chưa?” +

Nhận được tin nhắn của Tiểu Lâm, Trương Hiếu khẽ mỉm cười

+ “Chị đang ở ngoài, đang ăn trưa, lát nữa chị sẽ về” +

+ “Vậy tỷ nhớ về nhà sớm nha, hôm nay mẹ nói sẽ nấu món canh gà hầm cho tỷ tẩm bổ đó” +

+ “Ừ, chị biết rồi, em làm việc đi” +

Cất chiếc điện thoại vào cặp thì cũng là lúc Đèn giao thông chuyển sang đỏ. Thấy thế, Trương Hiếu vội vàng băng qua đường…….

KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT……

XỌETTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT…..

-CẨN THẬN!!!!!!!!!! XE ĐANG BỊ MẤT THẮNG!!!!!

Tiếng của những người đi đường la lên khi thấy một chiếc xe tải mất phương hướng đang lao như bay trên đường. Và chiếc xe đó cũng đang tông thẳng đến Trương Hiếu

Trương Hiếu chẳng biết nên làm gì, cô đang đứng bất động nhìn chiếc xe lao vào mình…….

-CẨN THẬN!!!

Cơ thể cô đang ngã xuống, một cảm giác khá đau ở chân khiến cô mắt thật chặt đôi mắt lại. Nhưng một cảm giác mềm mại lại khiến cô đỗi an tâm.

RẦMMMMMMMMMMMMMMM …..

Chiếc xe tải đâm sầm vào gốc cây bên đường, gây nên một tiếng động lớn khiến ai cũng phải giật mình. 

Trương Hiếu nhắm mắt chặt đến nỗi như cô có cảm giác đôi mắt mình đang thu nhỏ lại, và khi chiếc xe đâm sầm vào gốc cây, khiến cả người cô giật mình mà run lên. Nhưng dường như có ai đó đang ôm lấy cô. Một bàn tay đang an ủi tấm lưng của cô như giúp cô bớt sợ. Và……….

-Đã không sao rồi, cô đừng sợ nữa

Một giọng nói vang lên khiến cho Trương Hiếu kinh ngạc, phải ngước lên nhìn. Và người đang ôm cô, không, phải nói rằng người vừa cứu cô, chính là người cô đang nhớ đến….. người có khuôn mặt của “Tứ gia”

Người này nhìn Trương Hiếu với vẻ mặt hơi lo lắng, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ như để làm cô yên tâm

Trương Hiếu không thể tin vào mắt mình nữa

-“Tại sao anh ấy lại ở đây??????”

Và cứ thế, cô cứ nhìn chằm chằm vào người ấy, khiến người ấy cũng phải khó xử theo

-Cô gái, cô không sao chứ??

Câu nói của người ấy khiến cho Trương Hiếu sực tỉnh. Và khi thấy mình đang ngồi trên người của người con trai ấy, Trương Hiếu lúng túng vội vã đứng lên…

_Ôi!! Tôi xin lỗi……… Ái da!!!

Có vẻ vì vội vã đứng dậy, công thêm cái chân dường như đã bị trật nên Trương Hiếu ngã nhào về phía trước. Cũng may, người con trai đó đã giữ được cô. Và một lần nữa, Trương Hiếu lại rơi vào vòng tay của người ấy.

Lại hết sức lúng túng, khuôn mặt Trương Hiếu đỏ ửng lên vì ngượng. Thấy thế, người đó khẽ mỉm cười rồi giúp cô đứng vững lại

-Tôi thấy chân cô có vẻ đã bị trật. Hay là như vầy, tôi dìu cô sang bên kia rồi sẽ giúp cô coi cái chân. Được không?

Thấy Trương Hiếu có vẻ như không tin tưởng mình, anh chàng này lại nói

-Cô yên tâm đi, tôi không phải người xấu, lợi dụng cơ hội người ta bị thương rồi làm chuyện xấu. Để tôi dìu cô sang quán cà phê bên đường

Giọng nói của người này không trầm, cũng không bổng, lại có thể khiến Trương Hiếu yên tâm. Thấy cô khẽ gật đầu, người con trai ấy nhẹ nhàng dìu cô đi, cẩn thận từng chút một như thể chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm cô đau.

---

Đỡ Trương Hiếu ngồi xuống chiếc ghế, anh chàng này liền coi xem chân của Trương hiếu có bị sao hay không. Vừa sờ vào chỗ mắt cá chân, Trương Hiếu đã khẽ rên lên một tiếng, khiến anh chàng lật đật nhẹ nhàng đặt bàn chân cô xuống, rồi nói:

-có lẽ chân cô bị trật rồi, cô ngồi đây chờ tôi một chút, tôi đi mua cái này một chút

Nói xong, người con trai ấy đã chạy đi, để lại Trương Hiếu bơ vơ trong quán cà phê. Trong lúc đợi, cô đã gọi hai ly cà phê, một ly cho cô, một ly cho anh chàng kỳ lạ ấy.

Mãi một lúc sau, cô mới thấy người con trai ấy chạy về. Nhìn mồ hôi lấm tấm rơi trên trán, cô đoán được anh đã chạy đi xa, rồi nhìn thấy chai dầu xoa bóp trên tay, cô thật sự xúc động.

Ngồi xuống ghế để lấy lại sức một chút, người con trai ấy đã nắm lấy chân của Trương Hiếu để lên đùi mình khiến cô thêm một phen bất ngờ và rút chân lại, nhưng người này đã giữ chân cô lại, và lại mỉm cười

-Hi, làm cô giật mình, tôi xin lỗi, nhưng để tôi xoa dầu cho cô

-Thôi……. Thôi. Để tôi tự thoa được rồi….. anh ………… anh không cần……….

-Đã giúp thì giúp cho trót, với lại tôi có học xoa bóp, vì thế chân cô sẽ không sao đâu

Rồi không đợi Trương Hiếu nói gì thêm, người con trai ấy đã lẳng lặng thoa dầu vào chân cô. Trương Hiếu không thể nói gì thêm, chỉ còn cách ngồi im nhìn anh ta.

Sau một hồi xoa bóp, thật sự chân Trương Hiếu đã không còn thấy đau nữa, và cũng đã có thể đứng lên đi lại. Trương Hiếu thật sự vui mừng nên đã cười rất tươi. Chàng trai kia thấy thế cũng mỉm cười theo cô. Đi sang chiếc ghế đối diện với Trương Hiếu, người con trai ấy ngồi xuống và mở lời trước

-Thấy chân cô không sao, cô yên tâm rồi

Thấy mình dường như đã quên mất vị ân nhân vừa giúp cô, nên cô ngượng ngùng nhẹ nhàng ngồi xuống, vẫn không dám nhìn thẳng vào người con trai đang ngồi trước mặt, chỉ nhỏ nhẹ lên tiếng:

-Tôi thật sự cám ơn anh vì đã cứu tôi, lại còn giúp tôi chữa trị chân nữa. Tôi không biết phải đền đáp anh như thế nào.

-Đền đáp thì thôi, giúp người khác là niềm vui của tôi, cô không cần bận tâm. 

-Vậy tôi có thể biết tên anh không, để có gì sau này gặp lại, nếu anh cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp anh 

Trương Hiếu hơi bối rối khi nghe người con trai kia nói vậy

-À tôi tên Hứa Chí Bang, cô cứ gọi tôi là Chí Bang. Còn cô?

-Tôi tên Trương Hiếu, anh có thể gọi tôi là Hiếu Nhi, đó là tên mà người nhà và bạn bè hay gọi tôi

-Tôi biết rồi, Hiếu Nhi

Chí Bang lại mỉm cười, khiến Trương Hiếu ngượng ngùng

-Nhưng hình như cô là nhà thiết kế Trương Hiếu nổi tiếng của tập đoàn thời gian Doãn gia nổi tiếng phải không?

-Vâng………. Là tôi

-Woa, tôi không ngờ hôm nay tôi lại được gặp nhà thiết kế nổi tiếng nhất Trung Quốc, thật là vinh hạnh quá

-Anh cứ nói quá.. nhưng mà anh làm ở phòng nào ở công ty Doãn Thiên vậy? Lúc nãy tôi có đụng phải anh?

-Cô vẫn còn nhớ tôi à? Tôi từ không ty khác đến, có một hợp đồng ký với tập đoàn Doãn Thiên nên mới đến đó thôi

-Thì ra là vậy.

Định nói gì đó tiếp, nhưng tiếng còi hú đã khiến Trương Hiếu chú ý. Hìn chiếc xe đã xém tông mình, cô nói với giọng nhỏ:

-Ngày mai thế nào cũng lên báo. Chạy xe vượt tốc độ đến nỗi không làm chủ được như thế, phạt nặng luôn.

-Coi như cô đã thoát chết trong gang tất

-Tất cả là nhờ đến anh

Chí Bang vẫn nhìn Trương Hiếu với ánh mắt dịu dàng, khiến cô bất giác tưởng rằng người đang ngồi trước mặt là “Tứ gia”. Vẫn với vẻ ngượng ngùng, nhưng Trương Hiếu đã có thể nhìn thẳng vào Chí Bang

-“ Thật giống quá………….!!! Tứ gia của mình!!!!!!!! ”

Cứ thế, hai người đã ngồi trò chuyện với nhau quên cả thời gian, chỉ đến khi chuông điện thoại của Chí Bang vang lên, thì anh và Trương Hiếu mới biết đã gần 3h chiều. 

Cả hai liền đứng dậy, Trương Hiếu định sẽ trả tiền, nhưng Chí Bang nói cứ để anh, coi như là lần đầu gặp mặt nên đãi cô. Tuy có chút không muốn Chí Bang trả, nhưng Trương Hiếu vẫn để anh làm vậy, và hứa rằng nhất định sẽ mời anh đi uống nước để cảm ơn.

---

-Một lần nữa cám ơn anh, sau này có cơ hội, sẽ đền đáp

-Chắc chắn sau này Hiếu Nhi và tôi sẽ còn gặp lại nhau nữa

-Tại sao? _ Trương Hiếu không hiểu 

-Cô đã hứa sẽ đãi tôi một bữa mà, không phải là sẽ gặp nhau nữa sao?

Chí Bang phì cười vì nét mặt của Trương Hiếu, và Trương Hiếu cũng phải cười vì nhận ra mình đã hỏi một câu thừa.

-Thôi, tôi phải về rồi. Anh về cẩn thận

Trương Hiếu quắc một chiếc taxi. Trước khi xe chạy, cô ngoái lại nhìn Chí Bang:

-Nhất định sẽ gặp lại

-Nhất định

Nói xong, thì cũng là lúc chiếc taxi chạy đi, để lại cái nhìn luyến tiếc của Chí Bang, và khuôn mặt hơi thất vọng của Trương Hiếu. Nhưng thật ra trong lòng hai người, điều có những cảm xúc khó tả, và những suy nghĩ riêng của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt