[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm )-[Chap 4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4: LẠI GẶP NHAU RỒI!!!!

Trái đất này quả thật hình tròn

Gặp nhau rồi lại bất ngờ gặp ngau!!!! ^^

Về đến nhà thì cũng đã gần 4h, Trương Hiếu lập tức bị Tiểu Lâm hỏi đủ điều. Nào là đã đi đâu, sao bây giờ mới về….. nhiều đến nỗi Trương Hiếu phải kêu cô hỏi từ từ để trả lời

---

-Tỷ đã đi đâu?

-Chị đang đi về thì gặp bạn, nên đã đi uống cà phê với bạn

-Bạn nào?

-Bạn của chị, em không biết đâu

-Gặp ở đâu? Và đi uống ở đâu?

-Gặp trên đường, và đi uống ở quán gần công ty. Mà nè, em đang hỏi cung chị đấy à??? Sao mà hỏi kỹ thế?

-Tại người ta lo cho tỷ thôi _ Tiểu Lâm phụng phịu _ Tỷ nói về nhà sớm, vậy mà chờ mãi không thấy tỷ về, mẫu thân lo quá, nên gọi cho muội, làm muội cũng lo theo, nháo nhào đi tìm tỷ, tưởng tỷ xảy ra chuyện gì nữa.

-Đúng là có xảy ra chuyện thiệt _ Trương Hiếu thì thầm, để Tiểu Lâm không nghe thấy

-Hả?? tỷ nói gì

-À không có gì, thui, chị hơi mệt, chị lên phòng trước đây, có gì giờ cơm, kêu chị xuống nha

-Ukm

Nhìn cái dáng của Trương Hiếu đi lên lầu, Tiểu Lâm biết cô đang mệt, nhưng Tiểu Lâm có cảm giác, hôm nay dường như Trương Hiếu đang rất vui. Cứ thấy cái cách trả lời của Trương Hiếu là biết, thường ngày, nếu bị Tiểu Lâm hỏi cung, thì Trương Hiếu cũng chỉ trả lời 1 câu rồi sau đó sẽ làm lơ cô, nhưng hôm nay, Tiểu Lâm hỏi câu nào, cô cũng đều trả lời gọn gàng, ấy chẳng phải là tâm trạng của Trương Hiếu đang cực tốt hay sao. Nói chung là vẫn rất tò mò không biết Trương Hiếu vui vì chuyện gì, nhưng Tiểu Lâm cũng không hỏi, vì đã là chuyện Trương Hiếu không muốn nói, thì có đe dọa, hay năn nỉ cỡ nào thì Trương Hiếu cũng chẳng hé nữa lời. Nên thôi cô cứ nhúng vai bỏ vào bếp với mẹ

---

Vừa thả cái túi xách xuống ghế là Trương Hiếu liền ngã nhào ra giường.

-Ôi cha!!!!!! Đúng là thoải mái thiệt

Lăn qua lăn lại vài vòng, Trương Hiếu ngồi dậy, bất chợt hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. 

-“ Giờ này anh ấy về nhà chưa nhỉ, hay là còn đến công ty???”

Khẽ mỉm cười với câu hỏi trong đầu, Trương Hiếu không biết rằng gương mặt cô giờ đây ửng hồng khi nghĩ đến người vừa mới gặp.

“Píp…….píp……”

Chuông điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn đến. Trương Hiếu liền mở ra xem. Và lập tức, cô nở nụ cười khi biết đó là tin nhắn của Chí Bang.

+” Hiếu Nhi đã về nhà chưa? “+

+” Tôi đã về nhà rồi. Cỏn anh? “+

+” Tôi ghé công ty một chút rồi mới về “+

+” Ukm, vậy anh làm việc vui vẻ, và lúc về nhớ cẩn thận “+

+” Tôi biết rồi. Chào Hiếu Nhi nhé :-D “+

+” Chào anh “+

Vui đến nỗi chỉ biết ngồi cười một mình, mắt cứ dán chặt vào những dòng tin nhắn. Đúng là Trương Hiếu cảm thấy hôm nay mình khác lạ quá. Cứ mỉm cười hòa, không giống với cô mọi ngày chút nào.

-“ Có lẽ vì hôm nay mình đã gặp được người ấy………… người mà mình luôn mong nhớ……..”

***

-Thật tình. Em không hiểu anh luôn đó. Lúc nào cũng tỏ vẻ khác thường, làm người khác bất ngờ. Không nói không rằng chạy đi mất dạng là sao?

Chí Văn càu nhàu khi đang ở trong phòng của Chí Bang

-Anh đã có nói với em là anh có chút chuyện mà

Chí Bang trả lời, mắt vẫn dán vào cái màn hình laptop trước mặt

-Em biết, nhưng sao không nói với em là anh sẽ về nhà luôn. Báo hại em ở công ty chờ anh suốt, gọi cho anh thì anh nói đang ở nhà.

-Tại anh quên báo cho em biết. Rồi, anh xin lỗi……… con trai mà mỏ nhọn là sau này không lấy được vợ đâu đấy nhá. 

Chí Bang cười cầu hòa với Chí Văn

-Anh yên tâm, em thì con gái theo nhiều lắm, không sợ không lấy được vợ

-Cái thằng………. tự tin dữ ha?! Thôi đi xuống ăn cơm thôi

-Ukm

Nói rồi Chí Văn đi trước, Chí Bang thì mang chiếc laptop đặt lại trên chiếc bàn cạnh giường. Bất giác nhìn thấy chiếc điện thoại nằm cạnh bên, anh khẽ mỉm cười khi nhớ lại những tin nhắn lúc nãy.

-“ Giờ này không biết cô ấy ăn tối chưa nhỉ? mà sao hôm nay mình lại suy nghĩ nhiều quá…………….. Hôm nay mình cũng cười rất nhiều. Tại sao khi ở bên cô ấy, mình lại không thể làm khuôn mặt lạnh như thường ngày, thật không giống mình chút nào….”

Lắc đầu để xua đi những suy nghĩ vẫn vơ, Chí Bang bước ra khỏi phòng

***

-Bộ sưu tập trước, chúng ta đã nói về sắc màu, vậy thì lần này, để đáp ứng nhu cầu mùa Giáng Sinh sắp đến, chúng ta sẽ lấy đề tài về màu trắng và xanh, mọi người thấy thế nào?

-Cũng được

-Ý hay đấy

Những tiếng xì xào vang lên khắp phòng họp khi Trương Hiếu vừa nói lên ý kiến .

-Nếu mọi người đã đồng ý, thì chúng ta sẽ thiết kế những mẫu áo Giáng Sinh thật dặc sắc, tuy đơn giản, nhưng phải thể hiện được vẻ đẹp của người mặc. Từ đây cho đến hết 2 tuần nữa, mọi người hãy cố gắng hoàn thành bản vẽ rồi nộp lại cho tôi, tôi sẽ xem xét góp ý. Buổi họp đến đây thôi. Chúng ta dừng

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều đứng dậy và từ từ bước ra khỏi phòng. Chỉ còn một mình Trương Hiếu đang cố gắng sắp xếp lại những xấp tài liệu trên bàn

Mãi một lúc sau, Trương Hiếu mới đứng dậy. cũng vừa lức ấy Tiểu Lâm từ ngoài chạy ào vào.

-Tỷ tỷ

-Sao hôm nay em lại đến đây? Không có lịch chụp à? 

Trương Hiếu vừa thu dọn dồ đạc, vừa lên tiếng

-Không. Muội mới xong đấy, vừa xong là chạy lên đây với tỷ. Đi ăn gì với muội không, muội đói rồi

Tiểu Lâm làm động tác xoa xoa cái bụng khiến Trương Hiếu mỉm cười

-Mới chỉ hơn 10h mà em đã đói bụng rồi sao?

-Lúc sáng muội ăn không no, nên giờ dễ đói bụng lắm. Nha đi ăn với muội nha. Nha nha tỷ tỷ !!!

Tiểu Lâm nắm lấy tay của Trương Hiếu lắc qua lắc lại khiến Trương Hiếu phải đồng ý với cô

-Rồi rồi, chị đi ăn với em, đừng có lắc chị nữa

-Years!!!!!!!!!!

Tiểu Lâm reo lên vui vẻ, rồi chạy tít ra ngoài hành lang làm Trương Hiếu phải lắc đầu bó tay với cô. 

---

-Em ăn từ từ thôi. Có ai giựt đồ ăn với em đâu mà ăn lẹ dữ vậy 

Nhìn cái dáng của Tiểu Lâm bây giờ không khác gì con nít 5 tuổi vừa nhận được đồ ăn ngon là lập tức ăn ngấu nghiến, đến nỗi cô nàng xém sặc mấy lần

-…ỷ………ừng…….o…… ái…………… ày…….on….á……. ( tỷ đừng lo, cái này ngon quá!!!)

-Nuốt đi rồi nói

Trương Hiếu phải nén cười trước cái vẻ trẻ con quá mức của Tiểu Lâm

-Ực…………… hà. Ngon quá xá………… ủa??? sao tỷ không ăn?

Nhìn thấy dãi bánh của Trương Hiếu vẫn còn nguyên, Tiểu Lâm thắc mắc

-Chị không đói lắm, mà có đói, nhìn em ăn là no rồi _ Trương Hiếu mỉm cười nhẹ

-Tỷ chọc muội hoài, ăn đi. Muội rất thích bánh kem của tiệm này, nên đã nhờ người khác mua dùm đó 

-Nhưng giờ chị không đói, thôi để chị đem lên phòng rồi ăn từ từ.

-Ukm, cũng được

Sau đó, Tiểu Lâm lại tiếp tục với nhiệm vụ quan trọng là………. Đánh chén cho xong hai cái bánh trước mặt, còn Trương Hiếu thì ngồi….. nhìn cô ăn

-Ê, cái anh chàng lúc nãy không phải là người mẫu nổi tiếng Nicky Hua sao? 

-Đâu, là ảnh đó

-Thật sao????? Ô trời ơi!!!!!!!! Sao ảnh lại đến công ty của chúng ta???

-Tớ nghe đồn là anh ấy vừa ký hợp đồng làm người mẫu của công ty trong vòng nửa năm.

-Thật vậy à? Vậy là hằng ngày mình có thể thấy anh ấy rồi. ÔI!!!!!!! Anh ấy đẹp trai lắm luôn

-Ừ………… nhất là nụ cười đó

-Đúng rồi……………

Lời bàn tán xì xầm của mấy cô nhân viên ngồi kế bên bỗng khiến Trương Hiếu để ý đến

-Tiểu Lâm này

-…ì ...ậy…ỷ…… ( Gì vậy tỉ??)

-Bộ công ty mình mới có người mới à? …………….. Nuốt trước khi nói….

Trương Hiếu lắc đầu ngao ngán khi thấy cái tính cách tự nhiên của Tiểu Lâm

-………. Ukm……… Muội có nghe nói đến, nghe nói là một người mẫu nam khá nổi tiếng và thành danh ở Mỹ. Anh ấy vừa mới về Thượng Hải không lâu. Với lại, lần này muội nghe nói, anh ấy vào công ty mình làm là do chính phụ thân của muội mời đến đó

-Mời đến à?? _ Trương Hiếu ngạc nhiên hỏi _ Vậy chắc người này phải nổi tiếng lắm

-Ukm…… uội cũng…ĩ vậy………… _ Tiểu Lâm đang tập trung nhai

Hiếu kỳ một chút thôi nên Trương Hiếu không hỏi gì thêm, cô im lặng chờ Tiểu Lâm ăn cho xong mấy cái bánh, rồi cùng cô trở lại phòng chụp ảnh.

---

-Chị nghe nói bộ ảnh lần này của em được rất nhiều người thích

Vừa đi, Trương Hiếu vừa nói

-Vâng, với lại bộ ảnh lần này là bộ ảnh muội rất thích, vì nó mang một phong cách khá mới mẻ, cách trang điểm khiến muội còn không nhận ra chính mình nữa.

-Tiểu Lâm nhà ta mà

-Hihi

Hai chị em vừa đi vừa trò chuyện rất vui khiến ai cũng phải chú ý đến hai người. Nhưng vừa bước đến gần phòng chụp, Trương Hiếu và Tiểu Lâm đã thấy có rất nhiều người bu đông.

-Chuyện gì vậy nè??? Sao đông dữ vậy?

Tiểu Lâm với vẻ mặt hiếu kỳ, liền chạy lại cố gắng chen vào, nhưng không được, còn Trương Hiếu thì tỏ vẻ đâm chiêu suy nghĩ.

-Tránh đường……….. cho tôi qua với……. làm ơn nào…………

Mặt dù đã cố găng chen vô, nhưng không được, xém tý thì Tiểu Lâm đã té nhào ra xuống đất. Thấy thế, Trương Hiếu liền chạy lại đỡ cô dậy

-Em không sao chứ?

-Muội không sao. Kỳ lạ, tự nhiên bu đông như kiến ở đây vậy? mà không ai cho muội qua nữa…….

-Thôi thì kêu từ từ cho người ta né qua, em đừng chen vào nữa, hồi bị người ta xô ngã nữ đó

-Không sao, để muội thử lần nữa

Vừa nói xong, Tiểu Lâm lại bay ào vô cái đám đông đó, nhưng lần này cũng bị đẩy ra như lần trước. Điều đó khiến cô nàng nổi giận. Và Trương Hiếu chưa kịp ngăn cản cô nàng thì cô nàng đã………………

-MẤY NGƯỜI CÓ TRÁNH RA KHÔNG THÌ BẢO????? LÀM GÌ MÀ ĐỨNG BU CẢ ĐÁM Ở ĐÂY VẬY???? BỘ HẾT GIỜ LÀM RỒI HAY SAO???????????

Quả thật tiếng la của Tiểu Lâm đã giải quyết vấn đề. Cả đám người lập tức quay lại nhìn Tiểu Lâm một cách ngạc nhiên, và từ sự ngạc nhiên , dần dần hõ chuyển sang sự ngại ngùng và rụt rè, và lần lượt giải tán khi thấy thiên kim tiểu thư của chủ tịch Doãn đang đứng nhìn họ như muốn ăn tươi nuốt sống. Tất nhiên khi đi ngang qua Tiểu Lâm, họ vẫn làu bàu vài câu, nhưng sau đó liền im bặt khi Tiểu Lâm đưa mắt “liếc” họ một cái.

-Giờ thì mới thật sự yên tĩnh

Tiểu Lâm vừa nói vừa phủi tay đắc thắng. Còn Trương Hiếu thì cứ đứng cười một mình trong góc. Đúng là cô không thể nào làm bộ mặt lạnh khi ở chung với cái con bé tính tình trẻ con này

-Không hổ danh là thiên kim tiểu thư của Doãn gia, chỉ cần một câu “hét” mà mọi người đã bỏ đi hết

Trương Hiếu đi đến bên cạnh của Tiểu Lâm mà vẫn không thể ngừng cười

-Tất nhiên rồi. Mà tỷ thấy muội lúc nãy oai không? _ Tiểu lâm tạo dáng “manly” cho Trương Hiếu xem

-Oai. Oai lắm. thôi được rồi cô nương, vô làm việc kìa. Đừng có đứng đây tạo dáng nữa.

Nói rồi Trương Hiếu đẩy Tiểu Lâm vào

-Tiểu Lâm, em vào trong kia thay đồ và trang điểm lại đi, để anh Nicky chụp hình trước rồi sẽ đến em

Anh quản lý chạy lại bảo với Tiểu Lâm

-Nicky??? Ai vậy? _ Tiểu Lâm ngớ ra

-À, người mới đó. Thôi em lẹ lên nha

-Dạ

Trương Hiếu và Tiểu Lâm cùng bước đến phòng trang điểm

-Giờ thì muội hiểu vì sao mà hồi nãy ở đây đông đến vậy. Thì ra là có anh đẹp trai đứng chụp hình.

-Từ căn tin đi lên đến đây mà nghe ai cũng nhắc đến người này. Chẳng lẽ người này còn nổi tiếng hơn cả Tiểu Lâm nhà ta.

-Chắc vậy quá, dù sao người ta cũng là người mẫu sáng giá từ Mỹ về mà

-Ồ…………. Hôm nay trời sẽ mưa…….. _ Trương Hiếu buông một câu khiến cho Tiểu Lâm ngạc nhiên

-Sao tỷ biết? Hôm qua muội coi là hôm nay nắng mà, làm gì có mưa

-Chắc chắn luôn, muội biết vì sao không? _ Trương Hiếu làm khuôn mặt gian xảo nhìn Tiểu Lâm

-Không 

-Vì hôm nay muội thay đổi

-Muội??? Có sao?

-Có chứ. Rất nhiều là đằng khác. Thường ngày, nếu có ai được khen hay chú ý hơn em là em đã làm dữ lên rồi, không nói xấu thì cũng chê người ta. Hôm nay sao đặc biệt “hiền” dữ vậy, nói có người giỏi hơn cũng gật đầu thừa nhận

-Ukm…….. hả. cái đó………. _ Tiểu Lâm gật đầu với câu nói của Trương Hiếu, nhưng khi hiểu ra câu nói có ẩn ý đó, Tiểu Lâm lập tức có phản ứng _ Cái đó…… làm gì có, muội chê người khác hồi nào…………… có hả?

-Có

-Vậy thôi, hôm nay phá lệ một lần. Muội đi trang điểm đây

Nói xong, cô nàng dzọt lẹ, vì sợ đứng đó, Trương Hiếu sẽ chọc cô nữa. Thấy cái dáng chạy như bay của Tiểu Lâm mà Trương Hiếu xém nữa đã ngã nghiêng cười. Lắc đầu bó tay, Trương Hiếu đi đến phòng thay đồ để chọn trang phục cho Tiểu Lâm.

---

-Sao mình có cảm giác thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?

Xem đi xem lại rất nhiều lần, cảm thấy hình như trang phục hôm nay của Tiểu Lâm thiếu gì đó, nhưng Trương Hiếu không nghĩ ra là thiếu cái gì. Cầm bộ đồ trong tay mà Trương Hiếu đã lục tung cả những hộp đồ trang sức đi kèm với bộ trang phục, nhưng vẫn không vừa ý.

-Bộ trang phục đó sẽ đẹp hơn nếu như thêm sợi dây chuyền này.

Một giọng nói vang lên sau lưng Trương Hiếu, cũng là lúc cô thấy có một sợi dây chuyền đang treo lủng lẳng trước mặt mình. Nhìn Thấy nó, Trương Hiếu hơi giật mình, nhưng rồi cô chợt reo lên:

-A đúng rồi………… đúng là có sợi dây truyền, bộ đầm này sẽ đẹp hơn.

Lập tức cô cầm lấy sợi dây chuyền, ướm thử với chiếc đầm đang cầm trên tay, và khuôn mặt cô tỏ vẻ rất hài lòng với sự kết hợp này. Cô quay sang định cám ơn người vừa góp ý cho mình nhưng chợt khựng lại, và trên khuôn mặt của cô xuất hiện một vẻ ngạc nhiên.

-Sao…………. Sao lại là anh………….?

Trương Hiếu ngạc nhiên đến sững người khi thấy người đứng trước mặt cô chính là Chí Bang

-Tôi làm ở đây mà

Chí Bang chỉ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hiếu

-Làm ở đây……… ??? sao anh nói anh làm ở công ty khác??

-Đúng, nhưng bắt đầu từ hôm nay sẽ là đồng nghiệp với Hiếu Nhi

-Hả???????? vậỵ……….

-Nicky, cậu xong chưa, chúng ta ra chụp hình tiếp nào

Tiếng của thợ chụp ảnh vang lên khi anh đến vỗ vai Chí Bang một cái

-Em xong rồi, em sẽ ra ngay

-Ukm. Lẹ lên đó

Nói rồi, người chụp ảnh quay đi. Đến lúc này thì Trương Hiếu có vẻ đã ngạc nhiên tột độ

-Anh…………. Anh là Nicky Hua??

-Giờ mới biết đến tôi đấy _ Chí Bang nở một nụ cười thật tươi

-Anh đúng là Nicky Hua???

-Ukm, vậy cô tưởng tôi là ai?

-Hứa Chí Bang

Câu nói của Trương Hiếu khiến cho Chí Bang phải bật cười lớn một cái. Và đã làm cho Trương Hiếu bối rối

-Không phải sao?

-Phải. nhưng Hứa Chí Bang và Nicky Hua là một người, chính là tôi

Đến lúc này thì Trương Hiếu không biết nói gì thêm. Cô bối rối đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng lên. Cuối cùng Chí Bang đành phải lên tiếng để gỡ rối cho cô

-Thôi, tôi phải ra thôi. Hồi nữa gặp lại

Nói xong, Chí Bang quay đi, để lại Trương Hiếu với nguyên dấu “?” trên đầu. Nhưng sau đó, cô lại mỉm cười và thì thầm:

-Trái đất tròn thật………….. hay chúng ta có duyên????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt