[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm ) [Chap 5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5: NGƯỜI QUEN

Có phải ông trời đã sắp đặt

Để cho chúng ta lại quen nhau!!!

Đã nửa tiếng hơn từ khi Chí Bang bắt đầu chụp hình, và cũng chính từ lúc ấy, ánh mắt của Trương Hiếu không thể nào rời khỏi anh. Đưa chiếc đầm cho Tiểu Lâm xong, là cô lại đứng ở một góc quan sát Chi Bang

“TÁCH……………TÁCH………”

-Rồi, tốt lắm……………

Tiếng máy ảnh vang lên không ngừng, và Chí Bang thì đang đứng tạo dáng.

Trương Hiếu nghĩ, thật sự, nhìn Chí Bang lúc này, anh rất đẹp trai, và phong độ. Khuôn mặt lạnh như tiền, thật giống với “Tứ gia”, còn khuôn mặt nở nụ cười lại làm cô nhớ đến mỗi khi “Tứ gia” ở bên cô.

Giống!!!!!

Giống lắm!!!!!!!!!!

Điều đó khiến cô nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nhói đau……….. Giống như nụ cười của cô thật vô nghĩa, và chua chát làm sao…………..

Đang đứng nhìn Chí Bang thì Tiểu Lâm đã đứng cạnh Trương Hiếu lúc nào không hay

-Thích huynh ấy à? _ Tiểu Lâm hỏi nhỏ

-Ukm

Vì đang tập trung nhìn Chí Bang, nên thật sự Trương Hiếu không nghe rõ Tiểu Lâm đã hỏi gì, cô chỉ ậm ừ cho qua, nhưng không ngờ lại gây ra sai lầm nghiêm trọng

-TỶ THÍCH HUYNH ẤY??????

Câu “ukm” lúc nãy của Trương Hiếu đã khiến Tiểu Lâm bất ngờ mà hét tướng lên, khiến ai cũng ngoái lại nhìn hai người. Giờ thì Trương Hiếu cho ánh mắt mình rời khỏi CHí Bang mà quay sang khó hiểu nhìn Tiểu Lâm, cho đến khi cô thấy hình như ai cũng nhìn mình , nhưng vì mọi việc đã quá trễ, nên cô chỉ còn có thể ấp a ấp úng, hết nhìn Tiểu Lâm lại nhìn mọi người

-Cái………cái gì chứ…….À……. Không có gì đâu, mọi người cứ làm việc tiếp……….

Chưa dứt câu, Trương Hiếu đã lôi Tiểu Lâm sang một góc để tránh ánh nhìn của mọi người

-Em hét lớn lên chi vậy?? báo hại làm chị mất mặt quá???

Trương Hiếu lên tiếng thì thầm

-Tại câu trả lời của tỷ làm muội bất ngờ quá. _ Tiểu Lâm hiện giờ vẫn còn chưa hết ngạc nhiên

-Vậy em hỏi gì? 

-Muội hỏi có phải tỷ thích Nicky huynh không, tỷ liền “ukm”

-Chị??............. có à??? _ Giờ thì đến Trương Hiếu ngạc nhiên

Cả hai chị em nhìn nhau chằm chằm, không nói gì thêm

-Chắc tại lúc đó chị đang tập trung quá, nên không nghe em hỏi, chắc chị “ukm” là để trả lời cho qua thôi

-Nhưng mà muội thấy, tỷ để ý huynh ấy _ Vừa nói, Tiểu Lâm vừa liếc con mắt sang nhìn Chí Bang

-Làm……….. làm gì có chứ………. Chị không có…….

-Nếu không có, vậy sao chăm chú nhìn người ta, đến nỗi muội gọi mà tỷ còn không nghe nữa _ Tiểu Lâm nhướng con mắt gian xảo lên nhìn Trương Hiếu _ đã vậy còn ấp a ấp úng nữa chứ??

-chị………… chị không có thích cái anh chàng đó, chỉ là đang quan sát và đáng giá năng lực của cậu ta thôi _ Trương Hiếu khẳng định _ Cũng giống như những lần em nhờ chị quan sát em mỗi khi em chụp hình để góp ý kiến đó

-Vậy à? _ Giờ thì Tiểu Lâm mới hết ngạc nhiên

-Ukm…………

-Vậy tỷ thấy huynh ấy thế nào?

-Ukm, đúng là có phong cách quốc tế, khá chuẩn đấy, không có khuyết điểm nhiều, nhưng có một cái, khuôn mặt lúc chụp hình nhiều lúc còn lạnh lùng quá.

-Tất nhiên, muội nghe nói Hứa ca là người nổi tiếng với khuôn mặt lạnh mà, huynh ấy còn có biệt danh là “ Hoàng tử băng giá” đó

-Hứa ca??? Em biết tên của anh ấy?

-Tất nhiên. Hứa ca là đại công tử của tập đoàn thời trang nổi tiếng Hứa gia, mà bác Hứa còn là bạn tâm giao của phụ thân em, nên lúc nhỏ anh ấy rất hay qua nhà em chơi

-Vậy là……… em thân với anh ấy?

-Thân thì cũng không thân cho lắm, vì ngay từ nhỏ, anh ấy đã có tính cách hơi lạnh lùng rồi. Muội thân với Văn ca hơn

-Văn ca??? là ai vậy?

-à, là đệ đệ của Hứa ca đó. Huynh ấy rất dễ thương, lại hay chơi với muội nữa. Nhưng 3 năm trước, hai huynh đệ họ lại qua Mỹ du học nên đã lâu muội không gặp họ, Lúc nãy gặp Hứa ca trong phòng trang điểm, muội ngạc nhiên quá trời luôn……

-Tiểu Lâm, đến lượt của em

Tiếng của anh quản lý vang lên cắt ngang lời của Tiểu Lâm

-Thôi, muội vào chụp đây, tỳ đợi muội chút nha, hồi ta về chung luôn

-Ukm

Nói xong, Tiểu Lâm chạy đi, để lại Trương Hiếu đang trầm ngâm suy nghĩ.

Vừa nhìn Tiểu Lâm, Trương Hiếu vừa suy nghĩ khiến cô không để ý có người đang đi đến gần cô

-Có chuyện gì mà trầm ngâm dữ vậy?

Giật mình, cô quay sang thì thấy Chí Bang đang mỉm cười nhìn cô. BẤt giác, cô bị nụ cười mỉm ấy làm cho chú ý

-“Băng giá ư?? Có thể khuôn mặt anh ấy lạnh lùng……… nhưng tại sao mỗi lúc ở bên mình, anh ấy lại luôn nở nụ cười dịu dàng ấy………………..”

-Hiếu nhi????............ bộ khuôn mặt tôi có dính gì hay sao mà Hiếu nhi nhìn tôi dữ vậy

Trương Hiếu cứ nhìn Chí Bang chằm chằm khiến anh cảm thấy hơi khó xử, và anh làm động tác huơ tay trước mặt Trương Hiếu, đến lúc này thì Trương Hiếu mới thoát khoỉ những suy nghĩ của bản thân

-À không có gì. Xin lỗi vì đã làm anh khó chịu

-À không sao. Nhưng Hiếu nhi đang nghĩ gì mà lại tập trung đến vậy.

-Đang suy nghĩ xem bản thiết kế lần này nên như thế nào thôi

Trương Hiếu đã thôi không nhìn Chí Bang nữa mà chuyển ánh nhìn sang Tiểu Lâm.

-Khoan đã. Mọi người dừng lại một chút. 

Trương Hiếu đi đến chỗ Tiểu Lâm đang đứng, rút từ trong túi xách ra một cây lược nhỏ. Cô nói Tiểu Lâm cuối xuống một chút, rồi bắt đầu đánh rối mái tóc của cô. Mọi người có vẻ rất ngạc nhiên với hành động của Trương Hiếu, Nhưng Tiểu Lâm lại tỏ ra rất vui. Xịt một chút keo lên mái tóc xù của Tiểu Lâm, Trương Hiếu mới dừng lại, và sự thay đổi của Tiểu Lâm khiến cho mọi người đều phải thán phục Trương Hiếu.

-Đẹp thiệt.

-Phải đó, nhìn rất khác

-Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng khắp Trung Quốc, không chỉ thiết kế những bộ trang phục tuyệt vời, mà còn có thể khiến người mẫu nổi bật

Cứ thế, mọi người không ngừng khen ngợi Trương Hiếu, cho đến khi cô lên tiếng

-Thôi được rồi, mọi người chụp hình tiếp đi

Rồi cô bước ra khỏi tấm phong màu xanh, để Tiểu Lâm có thể chụp hình tiếp

-Rồi, Thiên Lâm, em nhìn qua đây

Trương Hiếu lại trở về chỗ đứng cạnh Chí Bang. Vừa nhìn Tiểu Lâm, Chí Bang vừa mỉm cười

-Không hổ danh là nhà thiết kế Trương Hiếu, chỉ một chút sửa đổi, đã có thể làm Tiểu Lâm xinh đẹp hơn.

-Anh quen biết Tiểu Lâm à? 

-Hả?

Trương Hiếu quay sang nhìn Chí Bang bối rối nói:

-Tôi chỉ hỏi là.. anh quen với Tiểu Lâm thôi………… _ Nhận ra ánh mắt của Chí Bang cứ nhìn mình chăm chăm, Trương Hiếu nhất thời ấp úng _ Tại……….. tại…… tôi nghe Tiểu Lâm kể là con bé có quen anh từ nhỏ 

-À…. Đúng vậy, đều là người quen cũ ca.. và tôi cũng nghe rằng Hiếu Nhi chính là chị gái của Tiểu Lâm.

-Chỉ là chị nuôi thôi _ Trương HIếu lật đật đính chính

-Nhưng tình cảm giữa hai chị em còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt

-Ukm _ Trương Hiếu gật đầu thừa nhận

-Có được một người chị tuyệt vời như Hiếu Nhi, tôi cảm thấy Tiểu Lâm rất may mắn

-Tỷ tỷ _ Tiểu Lâm vừa chụp xong, đã chạy ào đến chỗ của Trương Hiếu _ tỷ tỷ, muội chụp xong rồi…… ủa?? Hứa ca?? Huynh cũng ở đây à?

Nhận thấy Chí Bang đứng đó, Tiểu Lâm ngạc nhiên, hết nhìn Trương Hiếu rồi lại nhìn Chí Bang, và rồi hình như cô chợt hiểu ra.

-Hai người quen nhau à?

-Ukm / Đã từng gặp nhau 

Cả Chí Bang và Trương Hiếu đều đồng thanh trả lời

-Hồi nào vậy? sao muội không biết?

-Trước đây……….

-À, mới làm quen đây thôi, khi nãy, vừa trò chuyện, vừa nhận xét về bộ ảnh mới đang chụp của em

CHí Bang định kể lại lần cứu Trương Hiếu thoát khỏi chiếc xe bị lạc tay lái, nhưng Trương Hiếu đã chen vào, và làm dấu nói anh đừng kể

-À, thì ra là vậy, vậy mà muội tưởng hai người đã quen nhau từ trước rồi _ Tiểu Lâm cười vui vẻ với hai người _ Mà Hứa ca còn chụp hình nữa không?

-Không, huynh đây xong rồi, vừa thay đồ xong

-VẬy hai người chờ muội một chút nha, muội vào thay đồ rồi ta cùng về chung

-Ukm. Em đi đi

Nói rồi Tiểu Lâm liền chạy vào trong.

-Sao lúc nãy Hiếu Nhi không cho tôi kể là chúng ta đã quen biết nhau từ trước? _ Chí Bang hỏi Trương Hiếu về chuyện lúc nãy

-Chuyện đó, tôi đã không kể cho Tiểu Lâm và người nhà biết, vì tôi không muốn làm họ lo lắng. Vì thế lúc nãy tôi mới chen ngang vào. Tôi xin lỗi

-Không sao đâu, không kể cũng được, tôi chỉ thắc mắc chút thôi

-Nhưng mà sao anh lại hùa theo con bé, xưng huynh muội làm gì, mốt con bé cứ xưng như thế, sẽ không về nhà chồng được đâu

-Không có gì, tại tôi thấy vui, với lại xưng như thế cũng thấy hay hay, như trong phim kiếm hiệp đấy _ Chí Bang cười _ Nhưng hình như Hiếu Nhi không thích sao?

-Không phải không thích. _ Trương Hiếu khẽ thở dài một cái _ Mà thôi, không có gì

-Muội xong rồi đây. Chúng ta về thôi

Tiểu Lâm từ đâu chen ngang, nắm lấy tay của Trương Hiếu

-Ukm

-Vậy anh có thể mời hai người đi ăn gì rồi sẽ đưa về tận nhà luôn được không?

-Được ạ. Tuyệt quá!!!!!!!!! Đi ăn thôi _ Tiểu Lâm nhảy cẫn lên

-Em đó, tối ngày chỉ biết ăn với ăn

Trương Hiếu cốc đầu Tiểu Lâm một cái làm cô nàng la oai oái, làm Chí Bang đi kế bên cũng phải mỉm cười. Không khí của ba người lúc này thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, đặc biệt là mấy cô nhân viên trong công ty.

-“Không phải không thích cách huynh xưng huynh muội với Tiểu Lâm, mà là khi huynh xưng hô như thế, lại khiến muội nhớ đến “Tứ gia”, và có cảm giác, huynh chính là “tứ gia” của muội………………”

***

-Cô Trương, đây là bản vẽ của tôi

Cô nhân viên đưa bản vẽ đến trước mặt Trương Hiếu

-À, cám ơn Cô Hạ, cô cứ để đó, hồi nữa tôi sẽ xem

Cô hạ đặt bả thiết kế xuống bàn, cuối chào Trương Hiếu một cái, rồi lật đật bước ra. Còn Trương Hiếu thì vẫn cắm cúi đọc những xấp tài liệu trên bàn

“CỐC CỐC”

-Mời vào, nếu là nộp bản thiết kế thì cứ để trên bàn, lát nữa tôi sẽ xem

Trương Hiếu vẫn không ngước mặt lên, vừa ghi chép gì đó, vừa lên tiếng

-Em đang định không ăn trưa hay sao mà còn ngồi đây

Một giọng nói vang lên khiến Trương Hiếu hơi giật mình. Ngẩng lên, cô đã thấy Chí Bang đứng trước mặt và đang mỉm cười nhìn cô

-Anh Chí Bang. Sao anh lại ở đây??

Ngạc nhiên khi thấy Chí Bang, Trương Hiếu khẽ mỉm cười với anh, rồi lại tiếp tục đọc tài liệu

-Tiểu Lâm có lịch đột xuất nên bảo anh lên đây rủ em đi ăn chung, còn con bé, chừng nào xong thì sẽ xuống căn tin tìm chúng ta

-Vậy à?? Nhưng giờ em không đói

-Đã 12h rồi mà còn không đói, em cứ không ăn đúng giờ là coi chừng sau này bị đau bao tử đó _ Chí Bang ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Trương Hiếu _ Thôi, đi xuống ăn trưa đi rồi lên làm tiếp

-Không sao ạ, em quen rồi, lát nữa xong việc em sẽ đi ăn

-Vậy là em không nể mặt anh rồi

Vì câu nói này, Trương Hiếu mới ngừng ghi chép, và ngước lên nhìn Chí Bang. Một lúc sau, cô mới lên tiếng

-Vậy thôi được, anh chờ em 5 phút, em ghi xong cái này rồi sẽ đi ăn với anh

-Ukm

Chí Bang cười tươi nhìn Trương Hiếu, khiến cô bất giác ngẩn người và hơi ngượng ngùng, nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua, và cô lại tiếp tục công việc cho xong, rồi mới đứng lên, dọn dẹp lại đồ đạc, và cùng sánh bước với Chí Bang đi xuống căn tin.

***

-Hay là hôm nay để em bao anh một bữa, coi như là để trả ơn anh lần trước được không

Trương Hiếu lên tiếng khi đang ở trong thang máy cùng Chí Bang

-Thôi, hôm nay để anh bao em, còn việc em bao anh, anh phải chọn một nơi thật ngon mới được chứ

-Vậy cũng được.

Hai người lại rơi vào không khí im lặng

Nhưng rồi………………

“BỤP!!!!”

Bõng nhiên điện trong thang máy tắt, và thang máy đột ngột dừng lại, khiến cho trương Hiếu đứng không vững, và ngã nhào ra phía trước. Nhưng cũng nhờ Chí Bang kịp thời ôm lấy cô, nên cô không bị ngã về phía trước mà đập mạnh vào người Chí Bang, và nằm gọn ngay trong lòng anh.

-Em không sao chứ?

-Em… em không sao _ Vì mọi chuyện xảy ra đột ngột, nên Trương Hiếu vẫn còn bất ngờ và trả lời ấp úng _ Chuyện gì đang xảy ra vậy?

-Anh nghĩ chắc là cúp điện rồi

Gật đầu nhẹ như đồng ý với câu nói của Chí Bang, giờ Trương Hiếu mới nhận ra mình đang được Chí Bang ôm khá chặt. Cô bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô đang ngượng, thật sự cô cảm ơn vì cúp điện, nếu không Chí Bang đã thấy được khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngượng ngùng của cô, rồi cô lật đật nhưng nhẹ nhàng rời khỏi người Chí Bang

-Em không sao rồi 

-Ukm

Nghe giọng của Chí Bang có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách với Trương Hiếu

-Không biết chừng nào mới có điện lại

Chí Bang ngước lên trần nhà nói, nhung rồi anh chợt nhận ra cả người Trương Hiếu đang run lên

-Em sao vậy Hiếu Nhi???? 

Chí Bang lo lắng hỏi, anh đang không ngừng vỗ về Trương Hiếu. Còn Trương Hiếu lại không thể nói gì, vì giờ cô rất sợ. Cô chỉ còn cách ngước lên nhìn Chí Bang, lắc đầu liên tục. Cảm thấy Trương Hiếu lắc đầu, Chí Bang lại càng lo hơn, liền ôm chặt lấy Trương Hiếu, còn Trương Hiếu, cũng vì sợ hãi, nên cũng ôm chặt lấy Chí Bang

-Không sao đâu, có anh ở đây, em đừng sợ nữa……

-“Giọng nói của Chí Bang thật dịu dàng. Tại sao khi mỗi nghe giọng nói này, mình lại luôn có cảm giác an tâm, bồi hồi……………… Có phải vì anh ấy giống “ Tứ gia” của mình hay không???..............”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt