[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm ) [Chap 6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 6: HUYNH THẬT GIỐNG “TỨ GIA” !!!!!!!!

Kiếp trước rồi đến kiếp này

Lưu luyến bồi hồi mãi không phai

-Cũng may là mọi chuyện đều đã bình an. Hai người có biết khi muội nghe hai người bị nhốt trong thang máy, muội đã mém té xỉu vì lo lắng không?

Tiểu Lâm nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy Trương Hiếu, khi cô và Chí Bang đã được đưa ra khỏi thang máy.

-Chị biết. Thôi nào, Tiểu Lâm không khóc nữa nào………… Tiểu Lâm _ Trương Hiếu phải cố gắng dổ dành Tiểu Lâm, nhưng Tiểu Lâm vẫn không ngừng khóc _ Nè. Em có biết khi em khóc rất xấu không, y như con ma lem ấy

Và câu nói lập tức có hiệu quả, khi Tiểu Lâm đứng bật dậy, lấy cái gương (không biết ở đâu ra >.<) soi đi soi lại, soi lên soi xuống, xong quay qua ………. Nở một nụ cười trước mặt Trương Hiếu ( Cũng hên đây là phòng của Trương Hiếu, ngoài Trương Hiếu và Tiểu Lâm ra thì hiện giờ chỉ có bà Doãn ở đây, nếu có người khác, chắc chắc sẽ phải té ghế vì………… cười với cái bộ dạng của Tiểu Lâm ) 

-Vậy giờ thì muội thì sao??

-Xinh đẹp trở lại _ Trương Hiếu vì đã quá quen với mấy cái hành động này của Tiểu Lâm nên vẩn điềm nhiên.

-Đúng là trên đời này, chỉ có Hiếu Nhi mới có thể khiến cho con bé Tiểu Lâm này nghe lời mà thôi. Ngay cả mẹ là mẹ nó mà nó còn nhiều lúc không nghe lời nữa

Bà Doãn mỉm cười khi nhìn thấy Tiểu Lâm như vậy

-Mẹ nuôi đừng nói vậy _ Trương Hiếu mỉm cười nhìn bà Doãn với ánh mắt thật dịu dàng

-Con cảm thấy sao rồi?

-Dạ đã dỡ hơn rồi ạ, mẹ nuôi đừng lo lắng nữa, con không sao thật mà

-Thiệt tình, lúc nghe con bị kẹt trong thang máy không ra được do cúp điện, mẹ đã rất lo, ba con cũng lo lắm, cứ đứng lên ngồi xuống không yên, nhưng vì đang bàn công việc với đối tác nên không thể chạy về công ty kịp.

-Con xin lỗi vì đã làm cho ba mẹ nuôi phải lo lắng _ Giọng Trương Hiếu có vẻ buồn

-Con không sao là tốt rồi _ Bà Doãn nở một nụ cười dịu dàng _ Mẹ con đang nấu một chút thức ăn rồi đó, lát nữa ráng ăn đi nha

-Dạ à mẹ nuôi………… 

-Gì vậy con? _ Bà Doãn đang định đứng lên, nghe thấy Trương Hiếu gọi lại, liền quay lại 

-Anh ấy……….. sao rồi ạ?

-Anh ấy???? anh nào? _ Bà Doãn không hiểu câu nói của Trương Hiếu

-Là anh Chí Bang……

-À _ Bà Doãn nở một nụ cừơi hiền hậu _ Chí Bang không sao, lúc con vẫn còn hôn mê, chính nó là người đã luôn ở bên cạnh con đấy, nhưng vì nó hơi mệt, nên đã về trước rồi.

- VẬy à…………??

-Thôi, con nghĩ đi, mẹ xuống bếp phụ mẹ con đây

-Vâng ạ

Bà Doãn nhẹ bước ra khỏi phòng, không quên nhìn Trương Hiếu một cái thật dịu dàng trước khi đóng cửa lại. Giờ thì trong phòng chỉ còn lại Trương Hiếu và Tiểu Lâm

-Thiệt tình, công ty bị cúp điện mà không được báo đước, đã vậy mấy cái máy phát điện lại giở chứng đúng lúc, làm tỷ bị kẹt trong thang máy gần 2 tiếng đồng hồ, cũng hên là đưa tỷ ra kịp, không thì cả tỷ và Hứa ca đều đã bị chết ngạt rồi. Mà cũng không riêng gì tỷ và Hứa ca đâu, muội nghe nói những thang máy khác cũng có người bị kẹt đó……….. 

Vẫn để cho Tiểu Lâm tự “hội thoại” một mình, Trương Hiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xa xâm về những điều vừa xảy ra

+ Hồi tưởng +

Trương Hiếu đã thôi không còn sợ nữa, nhưng cô vẫn còn ôm chặc lấy Chí Bang.

-Không hiểu sao, từ khi tỉnh dậy sau một lần hôn mê lâu, em lại rất sợ bóng tối. Có lẽ vì sợ rằng mình sẽ lại rơi vào trạng thái hôn mê lần nữa, nên từ đó, mỗi khi ngủ, phải có một chút ánh sáng, em mới ngủ được

Trương Hiếu nhẹ nhàng nói

-Sao em lại bị hôn mê?

-Do tai nạn giao thông, nhưng em thật sự rất cám ơn vụ tai nạn ấy, đã giúp em gặp được một người

-Một người? là ai? _ Chí Bang tò mò

-Là một người tri kỷ, một người bạn, và cũng là ……………… _ Trương Hiếu ngập ngừng

-Là ai?

-Không nói cho anh biết đâu _ Trương HIếu khẽ mỉm cười nhẹ

-Tại sao???

-Rồi sẽ có lúc, em sẽ kể anh nghe

-Em hứa đó nha?

-Ukm. Em hứa

Không gian xung quanh lại rơi vào im lặng. Trương Hiếu vẫn ngồi yên bên cạnh Chí Bang. Nhưng rồi Chí Bang cảm thấy Trương Hiếu đã không còn ôm chặt lấy anh như lúc đầu, và cả người cô thì như không còn sức lực nữa. Anh bắt đầu thấy người cô yếu dần, hơi thở cũng gấp gáp. Anh lo lắng đỡ Trương hiếu dậy

-Hiếu Nhi??? Hiếu Nhi???????? Em sao vậy??? Hiếu Nhi

Nhưng Trương hiếu chỉ có thể trả lời anh một cách yếu ớt

-Em………. Em cảm thấy khó thở……………. Khó thở………..

Lúc này, Chí Bang mới nghĩ rằng thang máy này dường như đã gần hết oxi, và anh cũng có cảm giác giống như Trương Hiếu. Nhưng vì anh là con trai, nên có thể cầm cự được, còn Trương Hiếu, do sức khỏe của cô hơi yếu, nên giờ dường như cô đang rơi vào trạng thái hôn mê

-Hiếu Nhi, em đừng có ngủ, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo đi, em mà ngủ, thì nguy hiểm lắm……….. Hiếu Nhi em cố lên……………

Nhưng Trương Hiếu giờ đây đang có cảm giác lâng lâng, và mọi thứ, mọi âm thanh đều trở nên mơ hồ. Ngay cả Chí Bang cũng không thể giữ cho giọng mình bình thường trở lại.

Trương Hiếu đã rơi vào trạng thái hôn mê, hơi thở của cô rất khó khăn. Nhưng rồi cô có cảm giác đôi môi mình rất ấm. Có cái gì đó vừa chạm vào môi cô. 

Và rồi……………

Cô cảm thấy có một ánh sáng lóe lên…………

Một người nào đó đang bước đến gần cô………….

Rất quen thuộc………….

Chiếc áo màu tím…………………

Bông hoa một lan trên tay người ấy………………..

…………………………………………�� �………………………

-Là tứ gia…………. có phải là tứ gia không……..????

Và sau đó…………….

Cô không còn biết gì nữa

+ Kết thúc hồi tưởng +

-“ Thật sự lúc đó mình thấy rõ ràng là Tứ gia, nhưng sao giờ mọi thứ đều mơ hồ như vậy nhỉ??? Và tại sao mình lại có cảm giác đôi môi mình ấm, như vừa có ai đó chạm vào………???”

-Tỷ tỷ… tỷ tỷ……..

Đang suy nghĩ, bỗng Tiểu Lâm lay người Trương Hiếu khiến cô giật nảy mình.

-Tỷ không sao chứ?? Sao tự nhiên ngồi thừ ra vậy? _ Tiểu Lâm lo lắng hỏi

-À không sao. Có lẽ chị hơi mệt thôi _ Trương Hiếu mỉm cười nhẹ

-Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, muội xuống nhà xem có phụ được cho mẹ không nha

-Ukm

Rồi Tiểu Lâm tung tăng bước ra khỏi phòng. Trương Hiếu khẽ thở dài một cái

-“Anh ấy sẽ không sao chứ?”

Nghĩ đến Chí Bang, Trương Hiếu lại không khỏi đỏ ửng khuôn mặt khi nhớ lại cái ôm chặt của Chí Bang lúc đó. Thật sự, sự lo lắng của Chí Bang lúc đó đã khiến cho Trương Hiếu cảm động, khiến cho Trương Hiếu cảm thấy ấm lòng. Nhưng một ý nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu cô

-“ Anh ấy không phải là Tứ gia, chỉ là một người giống Tứ gia mà thôi………… còn trái tim mình, thì thuộc về Tứ gia mà…………..”

***

-La lá la là… la là la la lá……………….

Tiểu Lâm đang rất yêu đời, vừa đứng lục tung cả cái tủ áo, vừa hát inh ỏi đến nỗi Trương Hiếu phải nói với cô

-Em làm ơn đừng có hát nữa, chỉ là người ta đến nhà chơi thôi mà đã mừng như vậy, mốt người ta rủ em đi chơi chắc em vui đến té xỉu luôn à?

-Làm gì có chứ, đã lâu rồi hai huynh ấy không đến nhà mình chơi, tất nhiên là muội vui rồi. Chỉ tiếc là không có Y Lạc ca ở nhà, nếu không đã có thể kêu Y Lạc ca và Hứa ca đấu vài ván rồi.

-Đấu??? Đấu cái gì?

-Đấu kiếm

-Đấu kiếm????

-Ukm, cả hai người đều là cao thủ kiếm pháp đó……. À. Cái áo này đẹp nè _ Vừa thấy chiếc váy ngắn màu nâu, Tiểu Lâm đã reo lên _ nhưng mà……… nên mặc với cái áo nào đây

Thế là cô nàng lại ráo riếc đi tìm chiếc áo mặc hợp với chiếc váy. Và sau một hồi vật lộn với cả đống quần áo gần nửa tấn thì Tiểu Lâm cũng đã hoàn thành việc chọn áo

Với chiếc áo thun dây màu xanh lá, cô điểm thêm một chiếc áo khoác bằng len màu trắng bên ngoài, cộng với chiếc đầm ngắn màu nâu lúc đầu đã chọn, và điểm nhấn là chiếc vòng đeo cổ, trông cô lúc này thật xinh đẹp, có nét ngây thơ và dễ thương hơn mọi ngày

-Tỷ, tỷ thấy muội như thế nào?

Tiểu Lâm xoay một vòng trước mặt Trương Hiếu, cười thật tươi với cô

-Được rồi, nhìn em xinh lắm _ Trương Hiếu nhìn Tiểu Lâm một lượt _ Giờ thì em biết cách chọn trang phục sao cho phù hợp rồi đó

-Dĩ nhiên _ Tiểu Lâm cười hãnh diện _ Vì em là em gái của nhà thiết kế nổi tiếng Trương Hiếu. Mà sao tỷ không đi thay đồ

-Thay đồ là gì??? Dù sao thì chị cũng đang mặc bộ đồ thường ngày đi ra ngoài, em cứ bình thường là được rồi

-Hôm nay khách quý đến thăm, đâu có bình thường được. Tiểu Hồng, Tiểu Xảo, mau giúp tỷ thay đồ cho Hiếu tỷ

Vừa dứt lời thì hai cô hầu đang đứng gần đó đã bước đến bên Trương Hiếu, kéo cô vào bên trong, khiến cho Trương Hiếu phải la oai oái

-NÀY, NÀY?????? TIỂU LÂM!!!!!!!!!!!

Nhưng Tiểu Lâm thì cười hí ha hí hửng và đứng trang điểm

---

-Hai cháu tới rồi thì vào nhà chơi nào

-Vâng. Cháu chào hai bác

Bà Doãn vừa thấy Chí Bang và Chí Văn thì đã niềm nở vui vẻ ra tiếp đón. Ông Doãn cũng đứng dậy, nở một nụ cười với hai anh em họ.

-Nào. Đừng ngại, cứ vào đây nào. Bác Lâm, mời trà

-Dạ

Quản gia Lâm lập tức vào bếp, bưng lên một bình trà đặt xuống bàn, rồi lặng lẽ đi vào trong

-Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.

-Dạ

Chí Bang và Chí Văn đi đến ngồi cạnh bà Doãn. Cảm giác của hai người bây giờ là cảm thấy nơi này thật chẳng thay đổi chút nào. Vẫn luôn làm cho người khác thấy ấm cúng.

-Hai cháu ngồi chơi chút đi, hai con bé kia hồi sẽ xuống liền

-Dạ không sao đâu ạ 

Chí Bang cười nhẹ nhàng, nhưng vẫn hiện lên một chút ngại ngùng. Còn Chí Văn thì vẫn vui vẻ ngồi nhâm nhi trà

-Bác Lâm, lên gọi hai vị tiểu thơ xuống đây _ “Bịch……. Bịch…….” _ Mà thôi, có đứa đang xuống

Bịch………..

Bịch……….

-Á……….. mẫu thân, cứu con………….. ủa……….????

Tiếng bước chân vang lên ngày càng lớn, và Tiểu Lâm liền xuất hiện ngay sau khi đã chạy thụt mạng từ trên lầu xuống, và liền thắng lại mạnh đến nỗi xém ngã khi thấy hai anh em chí Bang đang ngồi đó ngạc nhiên nhìn cô.

-Hai huynh đến lúc nào? 

-Cũng vừa đến thôi. Mà em đang làm gì vậy? sao lại chạy như vậy

Đến lúc đó thì Tiểu Lâm mới sực nhớ ra, và cô lại tiếp tục chạy đến bên bà Doãn, hốt hoảng nói

-Mẫu thân, cứu con với……….

-Rồi rồi, có chuyện gì mà mẹ phải cứu con?

-Tỷ tỷ………. tỷ tỷ đang rượt con………….. 

-Con lại chọc gì Hiếu Nhi nữa đó?

-Dạ con…………………..

-Tiểu Lâm

Tiếng của Trương Hiếu vang lên khiên Tiểu Lâm giật nảy mình. Cô liền ngồi thụp xuống núp sau chiếc ghế sofa và ra hiệu mọi người đừng nói gì hết, đừng chỉ là cô đang ở đây.

Cả bốn người, ong bà Doãn, hai anh em chí Bang chưa biết chuyện gì xảy ra thì cũng đã nghe tiếng bước chân chạy từ trên lầu xuống. Và Trương Hiếu xuất hiện ngay sau đó

Trương Hiếu đang mặc một chiếc đầm màu trắng dài đến gối, với những điểm nhấn là những bông hoa màu cam và lớp vải voan mỏng bên ngoài chiếc đầm, nhìn cô thật xinh đẹp, và trông cô cũng thật dịu dàng. Với mái tóc dài xõa ngang vai, trông cô như một nàng tiểu tiên nữ vừa bước ra từ bức tranh.

Cả Chí Bang và Chí Văn đều ngạc nhiên khi thấy Trương Hiếu. Chí Văn ngạc nhiên không có gì lạ, nhưng còn Chí Bang, dù sao ngày nào cũng đều gặp Trương Hiếu, nhưng nhìn cô lúc này, thật khác với ngày thường. 

Còn Trương Hiếu, khi nhìn thấy hai anh em Chí Bang ngồi đó, cô cũng hơi sững người một lúc, nhưng rồi cô liền lấy lại vẻ ảm đạm mọi ngày, tuy nhiên, vẫn có nét tinh nghịch và vui vẻ, khi cô hỏi bà Doãn về Tiểu Lâm. Bà Doãn chỉ cười nhẹ, rồi chỉ ra ngoài vườn, ý muốn nói Tiểu Lâm đã chạy ra ngoài đó, thì Trương Hiếu cuối chào mọi người một cái rồi nhẹ nhàng đi ra vườn. 

Đến lúc này, Tiểu Lâm mới thở phào một cái, đứng lên nhìn mọi người với vẻ biết ơn. Và Tiểu Lâm lập tức chạy lại ôm lấy tay bà Doãn

-Con cám ơn mẫu thân. Con yêu mẫu thân nhất

-Chứ không phải lúc nào mẫu thân giúp con thì con mới yêu mẫu thân sao? _ Bà Doãn đánh yêu cô con gái một cái, lườm lấy cô

-Làm gì có chứ _ Tiểu Lâm chu mỏ ra _ Mẫu thân là người con yêu nhất

-Vậy còn ba thì sao _ Ông Doãn nãy giờ chỉ ngồi quan sát mọi việc, trên môi luôn túc thực một nụ cười hiền từ khi nhìn hai cô con gái 

-Con cũng yêu phụ thân nhất _ Tiểu Lâm nghe ông Doãn nói như vậy, cũng lật đật chạy qua ngồi với ông Doãn

-Con bé này chỉ biết nịnh là giỏi thôi. Hai cháu biết tính của nó rồi mà _ Bà Doãn cười và quay sang nói với Chí Bang, Chí Văn, và nhận được hai cái gật đầu _ Thôi, hai cháu cứ ngồi chơi đi, bac vào bếp phụ nấu bữa trưa đây

Nói xong, bà Doãn liền đứng dậy đi vào trong bếp, cũng lúc ấy, Tiểu Lâm đi đến bên Chí Văn, kéo tay anh

-Văn ca đi chơi với muội đi

-Đi……… Đi đâu???

-Đấu vài ván với muội. Đi, đi đi mà

-Ơ………. Vậy………. _ Chí Văn ấp úng

-Cháu cứ đi đi. Lát nữa đến giờ cơm, bác sẽ cho người gọi 

-Dạ……….. vậy cháu đi một chút

Nói xong, Tiểu Lâm kéo Chí Văn đi. Giờ thì chỉ còn ông Doãn và Chí Bang, nhưng hai người không nói gì, chỉ ngồi nhâm nhi trà, cho đến một lát sau, ông Doãn mới lên tiếng:

-Cháu ra vườn xem Hiếu nhi đang làm gì đi, bác có việc nên lên phòng một chút.

-Dạ

Chí Bang vội đứng dậy chào ông Doãn. Khi thấy ông Doãn đã đi lên lầu, anh mới chậm rãi bước ra vườn 

Một mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong gió…………..

Những cánh hoa màu trắng bay phất phới…………….

Có gì đó tinh khiết……………………………………� ��………

Có gì đó khiến người ta say lòng…………………………….

Một bóng hình khiến người ta mê mẩn……………………

Trong màu trắng của hoa mộc lan…………………………..

Dáng thiếu nữ khiến cho người con trai phải ngẩn ngơ……………

Trương Hiếu vẫn ngồi trên chiếc xích đu, nhẹ nhàng chuyển động, khiến chiếc đầm nhẹ bay trong gió, thật giống như những cánh hoa mộc lan ở đây, nhưng huyền ảo và lung linh hơn. Đôi mắt cô nhìn về phía xa xâm, khuôn mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, nên không biết Chí Bang đã đi đến cạnh cô từ lúc nào.

-Sao lại ngồi suy nghĩ nữa rồi?

Chí Bang lên tiếng, khiến Trương Hiếu giật mình, nhưng cô vẫn không quay sang nhìn anh, vẫn giữ ánh mắt về khung cảnh phía trước.

-Giờ anh mới biết em thích hoa mộc lan đấy

-Hoa mộc lan là loài hoa trước đây có một người rất thích, và người ấy cũng đã làm em yêu thích loài hoa này

Giọng của Trương Hiếu không nhanh, cũng không chậm, không trầm cũng không bỗng, vẫn bình thường, nhưng trong câu nói, có một nét vì đó buồn rầu

-Vậy là em giống anh rồi

Chí Bang cười, nhìn về những nhánh mộc lan, nhưng anh cảm thấy có ai đó nhìn mình, nên liền quay sang thì thấy Trương Hiếu đang nhìn anh với ánh mắt rất ngạc nhiên.

-Sao vậy???

-Anh nói……… anh thích hoa mộc lan??

-Phải, đó là loài hoa anh thích nhất _ Chí Bang mỉm cười

Trương Hiếu không nói gì nữa, để ánh mắt trở lại chỗ cũ, nét buồn bã hiện lên trên khuôn mặt cô. Thấy thế, Chí Bang cảm thấy lạ, nên lên tiếng:

-Em có chuyện buồn à??

-Không. À, ba mẹ nuôi của em đâu?

-Bác gái thì đang ở trong bếp, còn bác trai thì đang ở trên phòng

-Còn Tiểu Lâm?

-Con bé đi chơi với Chí Văn rồi. Mà lúc nãy Tiểu Lâm chọc gì em mà em lại đuổi theo nó?

-Không có gì đâu, chỉ là hai chị em đùa chút thôi, nhiều lúc nhìn bộ dạng sợ sệt của con bé, em lại thấy nó đáng yêu. 

Trương Hiếu mỉm cười, lại khiến Chí Bang ngẩn ngơ. Nhưng vừa thấy anh như thế, Trương Hiếu lại cho khuôn mặt trở về như cũ.

-Em có thể hỏi anh vài câu không?

-Được, em cứ hỏi đi

-Vậy………. _ Trương Hiếu ngập ngừng một chút _ Anh ghét màu gì nhất?

-Đen

-Thích ăn trái cây gì nhất?

-Nho

-Thích con vật nào nhất?

-Con chó

-Thích mèo không?

-Không

-Thích nắng không?

-Không, ghét ánh nắng chói chang

-Sao cơ _ Trương Hiếu ngạc nhiên thật sự

-Sao vậy??? Chí Bang cảm thấy hình như Trương Hiếu có điều gì đó không thể nói

-Không… không có gì……………

Trương hiếu bối rối không dám nhìn thẳng vào Chí Bang. Cũng vừa lúc đó………..

-Hứa đại công tử, lão gia cho gọi người _ Cô tì nữ lên tiếng

-Ukm……… vậy anh vô nha…….

Trương Hiếu gật đầu một cái. Sau khi Chí Bang đã đi, cô mới thẫn thờ nhìn những đóa mộc lan, bất chợt nước mắt cô rơi xuống, ướt đẫm cả chiếc đầm.

-“ Tại sao?????????? Tại sao lại giống đến như vậy….. tại sao mọi thứ lại giống như thế………..????”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt