[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm ) [Chap 9+10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 9: GHEN GHÉT!!!!!!!!!!!

Mới gặp nhau đã có chuyện

Ta với cô sẽ không đội trời chung!!!

-Rồi, nói đi, sao em lại ở đây????

-Em nói rồi, em về đây thăm anh

Chí Bang và Liêu Nhi đối thoại liên tục nãy giờ khi đang ngồi trong một quán cà phê gần công ty, với Tiểu Lâm và Trương Hiếu

-Về đây thăm anh???!! Vậy sao lại xuất hiện ở công ty anh??

-Ơ??? Không đến công ty nơi anh làm tìm anh thì sao gặp được anh

-Anh không hỏi về cái đo. Ý anh là tại sao em lại làm người mẫu? và tại sao lại đến công ty của anh gia nhập. _ Chí Bang không hiểu sao lại sốt ruột

-Sao???????? Anh lo lắng à? _ Liêu Nhi cười tươi nhìn Chí Bang, khiến " ai đó" khó chịu

-Không, anh chẳng lo lắng gì cả. Trả lời câu hỏi của anh. Mau!! _ Chí Bang bắt đầu nổi nóng

-Rồi, từ khi anh trở về Thượng Hải, em đã tham gia một khóa diễn xuất và khóa đào tạo người mẫu, và chỉ trong vòng vài tuần, em đã trở thành một người mẫu thật sự. Vì em muốn giống anh, và nếu có thể chụp hình chung với anh, thì em vui lắm

Liêu Nhi nhìn Chí Bang rất ư là "tình cảm". cứ lâu lâu lại chớp mắt "đưa tình" với Chí Bang, khiến anh cảm thấy khó chịu, và cũng khiến cho Tiểu Lâm và Trương Hiếu thấy "ngứa mắt". Điều đó khiến Tiểu Lâm phải lên tiếng:

-Hứa ca, đi với anh nãy giờ mà anh không giới thiệu cho muội biết bạn của huynh à

-À........ anh quên mất. Tiểu Lâm, đây là Liêu Nhi. Liêu Nhi, đây là Tiểu Lâm, con gái của chủ tịch Doãn

-Ồ!!!!!!! Thì ra bé này là Doãn Thiên Lâm, con gái cưng của chủ tịch Doãn. Chào bé, chị tên Thái Liêu Nhi

Liêu Nhi chìa tay ra như có ý định muốn bắt tay với Tiểu Lâm, nhưng Tiểu Lâm chỉ đang nhìn cô với cái ánh mắt " muốn ăn tươi nuốt sống" cô vậy. Cô đành nhún vai rút tay về

-Hình như bé này không thích em hay sao đó anh Chí Bang à. Bé này nhìn mặt xinh, nhưng sao còn non nớt quá

-Non nớt??? _ Tiểu Lâm lặp lại một cách tức giận, dù Chí Bang đã cố làm cô nguôi giận _ Tôi mà non nớt, thì cô cũng chỉ là dân nghiệp dư còn non nớt hơn tôi. Mới lên làm người mẫu chỉ vài ba tháng là có thể lên mặt với đàn chị sao?? Cô đúng là tự cao quá rồi. Với lại ai là bé của cô, tôi đây cũng đã hai mươi tuổi. khồng còn................

-Thì sao??? Nhỏ hơn chị thì chị gọi là bé là hợp nhất. Bé còn nhỏ mà nóng tính quá, khéo sau này ế chồng đó _ Liêu nhi nhếch môi nhìn Tiểu Lâm như đang muốn bùng nổ cô giận _ Với lại, xem chừng không biết ai mới là dân nghiệp dư. Chị đây dù chỉ mới học có mấy tháng, nhưng đã nổi tiếng rất nhiều trên thế giới, còn bé, vẫn chỉ là con cá nằm trong một cái hồ nhỏ, chỉ biết lên mặt trong khi nếu ra bên ngoài, cũng chỉ là một con cái kiêu căng tự mạn, y như "ếch ngồi đáy giếng"

Giờ thì Tiểu Lâm nổi điên thật sự. Cô đang rất muốn lao vào Liêu Nhi, cũng hên là Trương Hiếu và Chí Bang đã ngăn cô lại, không thì sợ rằng sẽ có scandal rồi. Vừa giữ tay Tiểu Lâm, Trương Hiếu vẫn điềm tĩnh lên tiếng:

-Tiểu Lâm này, em đừng nổi giận với nhửng người như vầy. Chỉ có kẻ muốn che đi sự yếu đuối của mình, mới nói với người khác những câu mất lòng, để rồi tự mãn mà chờ đợi người ta mất cảnh giác và đạp người ta sang một bên để đi tiếp. Với lại chỉ có những kẻ làm "ếch ngồi đáy giếng" mới cố làm ra vẻ thanh cao mà thôi.

-Cô........ _ Liêu Nhi tức giận nhìn Trương Hiếu

-Với lại, tôi xin nói trước. Nếu cô nghĩ rằng chỉ mới thấy có một chút thành công mà cô tự mãn, thì tôi khuyên cô chân thành, nên về nhà sớm đi, nếu không muốn thấy mình bị mất mặt vì thất bại. Chỉ biết kiêu ngạo thì tôi nói thẳng, nghề người mẫu sẽ khiến cô không còn mặt mũi để ngoi lên

Giọng Trương Hiếu cứ chầm chậm, đều đều. nhưng đều lộ rõ nét sắc sảo, khiến Liêu Nhi "á khẩu" cả một lúc, không biết nói gì. Dù tức giận, nhưng cô vẫn cười tự cao nhìn Trương Hiếu

-Chà............ em thật sợ anh luôn, sao toàn quen với mấy bé dữ dằn không vậy. Mà bé này là ai thế anh, nhìn xinh đấy, nhưng chưa đủ sắc để làm nghề người mẫu đâu

-Cám ơn, nhưng tôi không cần làm nghề người mẫu, vì công việc hiệt tại của tôi còn thành công hơn gấp máy lần nghề người mẫu, và nếu tôi làm người mẫu, thì cô cũng không có cửa vào công ty này đâu _ Trương Hiếu nói với khuôn mặt lạnh như băng _ Và còn nữa ........................... _ Bỗng Trương Hiếu tiến đến gần Liêu Nhi, tát cô một cái tát đau, khiến cô nàng mặt đỏ bừng vì giận dữ và cũng vì cái tát _ Tôi lớn tuổi hơn cô, nhưng cô lại gọi tôi là bé, như vậy là vô lễ, cái tát này là để tôi dạy cô biết, phải biết kính trọng người lớn tuổi hơn mình. Tiểu Lâm, chúng ta đi, không làm phiền hai người đó nữa

Trương Hiếu kéo tay Tiểu Lâm đi, trong khi cô nàng thì đang nhìn Liêu Nhi tức giận. Điều đó khiến Chí Bang khó xử. Nhìn theo bóng của Trương Hiếu mà sao anh có cảm giác thật buồn trong lòng

-Hai người đó ỷ mình là ai chứ??? Dám tát em một cái................................ Đúng là cả đám không biết gì hết............... Huhu anh Chí Bang, anh phải đòi công bằng lại cho em đó

Liêu Nhi vừa ôm tay Chí Bang, vừa nhỏng nhẽo, khiến anh phải giận dữ mà nói

-Em hết giỡn chưa???? Có biết lúc nãy, em quá đáng lắm không?

-Em quá đáng hồi nào chứ, hai người đó xúm lại ăn hiếp em, anh đã không bênh, vậy mà giờ còn nạt em là sao............... huhu em không chịu.... em không chịu

Liêu Nhi cố ý khóc lớn để Chí Bang khó xử. nhưng Chí Bang đã trở lại con người lạnh lùng của mình, đôi mắt không cảm xúc như nhìn xoáy vào Liêu Nhi khiến cô phải rùng mình.

-Nếu em muốn khóc thì cứ ngồi đó mà khóc, khóc xong thì đi về đi.

Nói xong, Chí Bang quay đi, khiến Liêu Nhi phải chạy theo, không ngừng gọi anh

---

-Thật sự muội giận lắm.......... Sao tỷ không cho muội đánh ả một trận. Muội đang nộ khí đây, không trút giận chắc không được quá

Tiểu Lâm giơ đấm lên trước mặt, khuôn mặt cô nhăn nhó vì giận dữ. hết quơ tay sang bên trái, lại quơ tay sang bên phải. Còn Trương Hiếu thì vẫn trầm ngâm suy nghĩ điều gi đó

-Em muốn đánh nhau cũng được, nhưng lúc đó đang ở chốn đông người, nếu em không kìm cơn giận lại, thì sẽ có chuyện xảy ra đó. Chị biết em giận, nhưng cố gắng giữ mình, đừng để người khác nắm được cảm xúc của mình, như thế họ sẽ phải cánh giác trước khi làm hại em

-Ukm........... muội biết rồi. Cũng hên lúc nãy tỷ đã hả giận cho muội bằng cái tát đó, nên giờ muội không so đo với cô ta nữa. Đúng là "ma nữ đội lốt thiên thần" mà

Cả hai tiếp tục bước đi mà không nói gì thêm, Tiểu Lâm thì lầm bầm trong miệng điều gì đó, còn Trương Hiếu thì cảm thấy trong lòng mình bỗng khó chịu đến lạ thường, nó khiến cô nóng trong người từ nãy đế giờ

***

-Vậy ra cô ta chính là Trương Hiếu, người mà anh Chí Bang chú ý sao???

Giọng của một cô gái vang lên khi cầm trong tay bức hình của Trương Hiếu

-Phải thưa tiểu thư, cô ta hiện đang là nhà thiết kế nổi tiếng của Trung Quốc.

-Trương Hiếu!!!!!!!!!!!!!!!!! ta sẽ trả mối thù mà ngươi đã dành cho ta, cái tát ấy, ta sẽ trả gấp đôi.......................

Bức hình của Trương Hiếu bị vò nát không thương tiếc trong bàn tay của cô gái ấy. Đôi mắt ánh lên sự thù địch, sự giận dữ một cách đáng sợ.............

***

-Ơ????????? Mắt của em bị sao vậy Tiểu Lâm??? Sao bị quầng đen hết rồi???

Chí Văn lo lắng khi cùng Chí Bang đến công ty Hứa gia, và gặp Tiểu Lâm và Trương Hiếu cũng vừa đến

-Không có gí đâu, con bé hôm qua vật lộn với cơn giận đó mà, tức quá ngủ không được nên làm ầm ỹ cả nhà tối hôm qua, sau khi đã ra tay không thương tiếc với hai con gấu bông

Trương Hiếu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy hai cái mặt rất ư là .......sợ sệt đang đứng trước mặt mình khi nghe cô kể về "chiến tích" của Tiểu Lâm. Chí Bang ái ngại nhìn Tiểu Lâm, rồi bước nhẹ lại gần Trương Hiếu

-Con bé còn giận chuyện hôm qua sao??

-Em không biết, nhìn như vậy thì chắc là vẫn còn giận, nhưng chắc đỡ hơn rồi _ Trương Hiếu nhún vai _ Thôi, em lên phòng làm việc đây, còn anh, dẫn cô bạn của anh ra xa Tiểu Lâm một chút nếu không muốn thấy áng mạng xảy ra. Cô ta đang đến kìa

Trương Hiếu phóng ánh nhìn ra sau lưng Chí Bang, khi nhìn thấy Liêu Nhi đang bước đến chỗ họ một cách rất tự tin, và trên môi đang nở một nụ cười ngạo mạn

-Em đi đây. Tiểu Lâm, ta đi thôi

Thế là Trương Hiếu kéo tay Tiểu Lâm đi xềnh xệch trước khi cô nàng thấy "kẻ thù" đang ở đây

-Thiệt tình........................ giờ không có án mạng, lúc sau cũng có thôi.

---

-Em ngồi ở đây một chút đi, để chị lấy nước đá cho em xoa mắt để đỡ quầng đen đã

-Dạ

Tiểu Lâm mệt mỏi ngã người xuống ghế, trong khi Trương Hiếu đang lấy dá trong tủ lạnh, bỏ vào một cái khăn, túm lại, rồi đưa cho Tiểu Lâm

-Lúc nãy muội thấy cô ta rồi _ Tiểu Lâm vừa lấy đá xoa đôi mắt mình, vừa càu nhàu _ Nhưng tỷ cứ yên tâm, muội sẽ không kiếm chuyện với cô ta đâu, muội sẽ đấu với cô ta, nhưng là trong công việc. Muội không muốn thua cô ta, muội muốn cho cô ta biết không phải chỉ cần có khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp thì sẽ có thể nổi tiếng trong nghề người mẫu này đâu

Câu tuyên bố của Tiểu Lâm khiến Trương Hiếu ngạc nhiên. Cô khẽ mỉm cười

-Em đứng là........................ câu nói này sao không giống em gì hết vậy, làm chị thấy hơi lạ nha........... Nhưng em nghĩ như vậy, rất tốt...........

-Với lại, muội thấy khó chịu khi cô ta cứ bám lấy Hứa ca không rời nữa bước. Muội không thích thế

Đến câu này thì Trương Hiếu cũng trầm ngâm, không nói gì.

-Tỷ này

-????

-Tỷ hứa với muội một chuyện được không

-Chuyện gì?

-Tỷ phải cố gắng lên, muội sẽ ủng hộ tỷ, tỷ nhất quyết phải cho cái cô kia biết, chỉ có tỷ mới xứng với Hứa ca đó

-Hả???

-Nếu sau này tỷ lấy phu quân, muội chỉ ủng hộ Hứa ca thôi, chứ không ủng hộ ai nữa cả. Và tỷ phu của muội cũng chỉ có Hứa ca mà thôi.

Trương Hiếu bật cười khi nghe Tiểu Lâm nói như vậy, cô cốc đầu Tiểu Lâm một cái, làm cô nàng la oai oái

-Em đó, lo chuyện bao đồng không à. Chị với anh Chí Bang có hay không thì cũng đâu có sao.

-Nhưng muội thấy hình như tỷ thích huynh ấy đó _ Tiểu Lâm quan sát Trương Hiếu, nhưng không thấy cô có cảm xúc gì, nên thôi không nói gì nữa _ Thôi, muội đi làm việc đây, hôm nay nghe nói có buổi chụp thử với cái cô đáng ghét kia, nên muội đi chuẩn bị tinh thần trước

Nói xong, Tiểu Lâm đứng dậy bước ra khỏi phòng, để lại Trương Hiếu đang nhìn ra ngoài cửa sổ

-Haiz........... không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao????? Tại sao từng người, từng người cứ xuất hiện trước mặt mình vậy???????????

Miên mang suy nghĩ một chút, Trương Hiếu lắc đầu một cái, rồi lại bắt đầu với công việc

---

-Nè. Hai người đến đây chụp hình hay là nhìn nhau bằng cái ánh mắt "bắn đạn" vậy?

Chí Bang ái ngại, hết nhìn Tiểu Lâm rồi lại quay sang nhìn Liêu Nhi. Trong khi hai người đang nhìn nhau rất ư là .......... muốn ăn tươi nuốt sống nhau.

Mãi một lúc sau, Tiểu Lâm mới hất mặt quay đi

-Thôi, không tranh cãi với cô nữa, tôi đến đây để làm việc, chứ không phải là đứng ngắm cô suốt buổi. Ngọc tỷ, tỷ trang điểm dùm em đi

Nói xong, cô cùng chuyên viên trang điểm bước vào phòng thay đồ, khiến ai đang ở đó đều phải ngạc nhiên hết cỡ. Ngay cả Liêu Nhi cũng ngạc nhiên mà lên tiếng

-Hôm nay sao cô ta không đấu khẩu với mình như hôm bữa nhỉ???

Còn Chí Bang thì hơi mỉm cười, nhưng rồi cũng bước vào trong thay đồ

---

-Được rồi, Liêu Nhi, em chụp hình trước, Thiên Lâm và Chí Bang chờ một chút. Liêu Nhi, em vào chỗ đi

-Dạ

Liêu Nhi chụp hình trước , liền bước lên. Cô nhanh chóng tạo dáng, và biểu hiện khá tốt, nhưng liền lập tức nhận được lời phàn nàn của người chụp hình

-Liêu Nhi, em phải có cảm xúc một chút, sao anh nhìn em cứ vô hồn như thế nào ấy

Câu nói ấy khiến Liêu Nhi hơi ngượng, cô lúng túng làm mọi cách để đạt như lời của người chụp hình, nhưng lại không thể. Loay hoay mãi vẫn không thấy có tiến triển gì, người chụp hình định để cho Liêu Nhi chụp sau cùng, nhưng Tiểu Lâm liền đi ra

-Hôm nay chủ đề là vui vẻ và ngây thơ, cô hãy nhớ lại những chuyện đã khiến cô vui, như thế sẽ giúp cô biểu lộ được cảm xúc

Câu nói của Tiểu Lâm khiến cho Liêu Nhi ngượng, nhưng cô vẫn làm theo lời nói của Tiểu Lâm, và đã cho ra những tấm hình rất đẹp

-Được rồi, Liêu Nhi dừng lại, Tiểu Lâm, em ra đi

-Dạ

Tiểu Lâm reo lên vui vẻ, lúc bước qua Liêu Nhi, cô vẫn không quên liếc xéo một cái. Liêu Nhi rất ấm ức chuyện lúc nãy, nên thút thít khóc, thấy thế Chí Bang đi đến gần cô an ủi

-Không phải em làm không tốt, chỉ vì em chưa có kinh nghiệm làm việc mà thôi. Em chỉ mới bước chân vào nghề này chưa đến nửa năm, còn Tiểu Lâm, con bé ấy đã làm người mẫu từ khi chưa đến 10 tuổi, tất nhiên kinh nghiệm của con bé nhiều hơn em rất nhiều. Ngay cả anh nhiều lúc còn phải học tập ở con bé đó nữa.

Chí Bang chỉ nói đến đây, rối cũng đến lượt anh chụp hình, nên anh bước vào. Còn Tiểu Lâm thì đến cạnh chỗ của Chí Bang hồi nãy, gần Liêu Nhi. Cái không khí căng thẳng đang bao trùm nơi này, như rồi Liêu Nhi cũng nói

-Cám... Cám ơn lúc nãy............... Nhưng tôi không vì thế mà cảm kích cô đâu _ Vẫn cố lên giọng

-tôi giúp cô chỉ vì không muốn cô mất mặt mà thôi, chẳng cần cô cảm kích gì cả, chỉ cần cô đừng có tối ngày xáp xáp lại Hứa ca, tôi với cô còn có thể hợp tác với nhau. Còn nếu cô dám làm gì làm Chí Hứa ca và tỷ tỷ của tôi đau lòng, thì cô đừng trách tôi

-Chuyện tôi thích Chí Bang, không liên quan gì đến cô cả, cũng chẳng liên quan đến chị cô, nói trước với cô, tôi cũng sẽ không tha cho ai dám đến gần anh Chí Bang đâu.

-Cứ chờ xem

Tiểu Lâm nhếch môi cười lạnh lùng rồi bỏ đi, để lại Liêu Nhi đang tức giận vì câu nói của cô

-Cô tưởng hù được tôi sao??????? Tôi sẽ không từ thủ đoạn để anh Chí Bang quay về bên tôi đâu

---

Trương Hiếu đang ngồi ở đại sảnh, nghiếp cứu thêm về những bản thiết kế trên chiếc laptop của mình. Cô chăm chú vừa tìm kiếm tư liệu, vừa ghi chép, cho đến khi............

-Cô siêng năng quá. Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng nhỉ

Ngẩng đầu lên thấy Vũ Kiệt đang đứng trước mặt mình, Trương Hiếu hơi ngạc nhiên

-Ủa????????? sao anh lại ở đây?

-Tôi đến gặp Chí Bang một chút, còn cô, sao không ngồi trong phòng làm việc mà lại xuống đây?

-Tôi đang chờ Tiểu Lâm

-Phải Thiên Lâm không?? _ Vũ Kiệt ngồi xuống chiếc ghế cạnh Trương Hiếu

-Phải. Anh biết con bé à?

-Lúc trước có gặp rồi, lúc trước khi tôi cùng hai anh em Chí Bang đi du học sang Mỹ. Con bé lúc đó khá dễ thương, tuy cũng đã ra dáng thiếu nữ, nhưng vẫn còn trẻ con lắm

-Thì bây giờ con bé vẫn như vậy thôi _ Trương Hiếu mỉm cười

-Vậy à???? Lớn rồi mà tính tình cứ như con nít như thế, sau này có bạn trai, người con trai ấy sẽ hơi khổ đấy

-Tôi cũng nghĩ vậy

-Tỷ tỷ....... tỷ tỷ ..........

Tiếng của Tiểu Lâm vang lên, và cô đang chạy lại gần Trương Hiếu, trong khi Chí Bang đang đi chậm ở đằng sau

-Em xong rồi à? Trương Hiếu lên tiếng khi đang dọn dẹp đồ vào túi xách

-Ukm.. muội xong rồi.......... mà đây là...................... _ Tiểu Lâm chuyển ánh mắt của mình sang Vũ Kiệt, nhăn mặt nhìn anh như đang cố nhớ điều gì đó _ Đây là........... ai vậy?????

Câu nói của Tiểu Lâm khiến Vũ Kiệt xém .......... té ngửa vì tưởng rằng con bé đã nhớ đến anh. Và khiến cho Chí Bang, Trương Hiếu cũng phải phì cười

-Anh Vũ Kiệt mà em cũng không nhớ sao?????????

-Vũ Kiệt........... Vũ Kiệt ............. A...... Kiệt ca......... bạn của Hứa ca _ Tiểu Lâm reo lên vui mừng

-Kiệt ca??? Hứa ca???? _ Vũ Kiệt ngẩn tò te khi nghe cách xưng hô của Tiểu Lâm

-Nghĩa là anh đó, Vũ Kiệt, còn Hứa ca là Chí Bang _ Trương Hiếu giải thích

-À................ Haha. Con bé này, sao lại xưng hô giống như trong phim kiếm hiệp vậy _ Vũ Kiệt bật cười

-Tại dạo này em mê phim cổ trang mà _ Tiểu Lâm lém lỉnh cười

-Thôi, nếu cậu đến rồi thì tụi mình đi ăn trưa cùng luôn _ Chí Bang lên tiếng

-Ukm

-Khoan đã

Một giọng nói vang lên khiến cả bốn người phải ngoái lại nhìn, và Liêu Nhi đang đứng nhìn bốn người cười, đặc biệt là nhìn Chí Bang với ánh mắt ............đưa tình. Cả Trương Hiếu và Tiểu Lâm đều xụ mặt khó chịu, nhưng Trương Hiếu biết cách kiềm chế cảm xúc nên không để lộ ra. Liêu Nhi bước đến gần, nắm lấy cánh tay của Chí Bang

-Cho em đi ăn chung với

Điều đó khiến cho Tiểu Lâm phải lật đật chạy lại, giựt tay của Liêu Nhi ra khỏi tay của Chí Bang

-Cô làm cái gì vậy? ai cho cô nắm tay Hứa ca?

Nhưng Liêu Nhi vẫn không vừa, lại giựa ta cảu Chí bang lại và ôm khư khư

-Vậy thì sao??? Cô cấm được tôi à?

-Cô......... buông ra mau.............

Cứ thế, hai người đứng tranh cãi làm ồn ào cả một góc. Chí Bang phải khó khăn lắm mới thoát khỏi hai người, liền đi sang phía của Vũ Kiệt

-Liêu Nhi về đây hồi nào vậy??? _ Vũ Kiệt thấy lạ khi nhìn thấy Liêu Nhi xuất hiện ở đây

-Cũng được 1 tuần

-Sao giờ lại ở đây?

-Cổ đang làm người mẫu cho công ty này

-Sao cơ?????????

-Cậu cũng ngạc nhiên à??? Mình tưởng cậu biết chứ??? Cậu với cô ấy hay trò chuyện với nhau mà

-Không........... mình có biết cô ấy học một khóa đào tạo người mẫu, nhưng đâu có biết cô ấy về đây đâu. Mình cứ tưởng giờ này cô ấy vẫn ở bên Mỹ. Cô nàng này ghê nhỉ, nhớ cậu đến nỗi giờ về đây luôn _ Vũ Kiệt cười

-Cậu còn nói nữa????? Giờ mình mới mệt đây _ Chí Bang thở dài

-Sao thế???????? Sợ có ai đó ghen à??? _ Vũ Kiệt đưa mắt nhìn sang Trương Hiếu, nhưng bị Chí Bang chặn lại

-Cậu ăn nói bậy bạ quá đi _ Chí Bang đánh Vũ Kiệt một cái

Trong lúc Tiểu Lâm và Liêu Nhi gây nhau, Chí Bang và Vũ Kiệt đứng trò chuyện thì Trương Hiếu cảm thấy không thoải mái, nên đứng dậy

-Thôi, em không đi ăn nữa, mọi người đi ăn đi, em trở về phòng làm việc đây

Nói xong, Trương Hiếu bỏ đi, khiến cho Tiểu Lâm phải ý ớ chạy theo khi đang "hăng máu" với Liêu Nhi. Điều đó khiến Chí Bang hơi buồn, anh không nói gì, chỉ nhìn theo Trương Hiếu với ánh mắt buồn bã. Và dù đã cố che đậy, nhưng vẫn không thể qua mặt Vũ Kiệt.

-Hai người đó không đi ăn thì thôi, chúng ta đi ăn đi

Liêu Nhi vui mừng vì đã hết gai mắt với những người cô không ưa, nên liền chạy lại nắm tay Chí Bang. Nhưng CHí Bang liền gạt ra

-Thôi, hai người đi ăn đi, mình giao cô ấy cho cậu, mình đi làm việc đây

Nói xong, Chí Bang bỏ đi. Để lại Liêu Nhi với sự tức giận, và ánh mắt khác lạ của Vũ Kiệt

-"Hình như cậu thích Trương Hiếu rồi phải không Chí Bang??"

CHAP 10: LÀM NGƯỜI MẪU SAO??????? KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!

Đời người thật lắm bất ngờ

Chuyện gì cũng có thể xảy ra được!!!!!!

-Haiz............. Đúng là mệt với Liêu Nhi thật

Vũ Kiệt ngã nhoài người xuống ghế khi vừa mới đưa Liêu Nhi đi ăn và trở về công ty. Anh nhìn Chí Bang càu nhàu

-Câu nên nhớ là hôm nay mình đã chịu trận cho cậu. Vì thế, cậu phải bao tớ một bữa đó

-ukm _ Chí Bang cười gật đầu với Vũ Kiệt _ Lúc nãy mình có nói từ giờ sẽ mệt, không chỉ có mình mình mệt đâu, cả cậu nữa đó

-Hiểu rồi, nói chung là mình cũng phải dánh vác sự mệt mỏi này của cậu. Thiệt là.............. không biết kíêp trước mình có nợ cậu không mà kiếp này phải chịu khổ với cậu

-Chắc là có.

Cả Vũ Kiệt và Chí Bang đều cười vui vẻ.

-Thôi, định đến rủ cậu đi ăn trưa nhưng mọi chuyện lại ra vậy, giờ mình về đây _ Vũ Kiệt vừa nói vừa đứng dậy

-Sao về sớm vậy, ở lại với tớ chút nữa đi

-Thôi, tớ có hẹn rồi. Bữa khác đi _ Vũ Kiệt đã bước ra đến cửa phòng, nhưng quay đầu lại nói với Chí Bang

-Lại đến Star Love nữa à? Cậu thì chỉ có quán bar đó là đi thường xuyên

-ukm _ Vũ Kiệt nháy mắt với Chí Bang _ Chỉ có cậu hiểu mình thôi. Mình đi đây

Nói xong, Vũ Kiệt rời khỏi phòng

---

Vũ Kiệt bước chầm chậm trên hành lang. Anh đang cầm chiếc điện thoại để nhắn tin cho ai đó, nhưng khựng lại khi thấy Trương Hiếu đang đứng dựa vào ban công, lặng lẽ nhìn xuống. Có lẽ cô đang suy nghĩ điều gì đó.

Vũ Kiệt nhẹ nhàng tiến đến gần Trương Hiếu, Trương Hiếu thấy anh, nhưng cả hai chẳng nói gì, chỉ hờ hững nhìn vào khoảng không trước mặt.

-Đang suy nghĩ gì sao???

Mãi một lúc sau, Vũ Kiệt mới lên tiếng

-Không. Chẳng có gì cả

-Vậy sao đứng trầm ngâm?

-Chỉ là muốn đi dạo một chút

-Đang có tâm sự?

Lần này thì Trương Hiếu không trả lời, vẫn hướng ánh mắt về phía trước

-Cô đang bực mình về Liêu Nhi???

-Không _ Trương Hiếu nhìn Vũ Kiệt một cái _ Tại sao tôi lại bực mình?

-Vì Liêu Nhi luôn bám theo Chí Bang _ Vũ Kiệt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Trương Hiếu, nhưng cũng chẳng thấy cô lộ cảm xúc gì

-Chẳng sao cả, tôi không quan tâm _ trương Hiếu hờ hững đáp

-Thật sao?

-Họ là bạn thân, đâu đến lượt tôi xen vào. Đúng không nào?

-Đúng, nhưng nếu cô lên tiếng, tôi nghĩ Chí Bang sẽ tránh xa Liêu Nhi đó

Trương Hiếu dường như hiểu được câu ẩn ý này của Vũ Kiệt. Nhưng cô không nói gì, cũng nhưng muốn thừa nhận câu nói ấy

-Mà giờ này anh về à?

-Ukm........ đến định rủ Chí Bang đi ăn mà không được, nên giờ tôi về. À, cô ăn gì chưa?

-Chưa, nãy giờ tôi ở trong phòng làm việc. _ Trương Hiếu lắc đầu

-Vậy đi ăn với tôi đi, dù sao lúc nãy tôi ăn hơi ít, nên giờ cũng hơi đói bụng

Trương Hiếu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

---

-CHO HAI TÔ MÌ ĐI CHÚ ƠI!!!!!!!!!!!! _ Vũ Kiệt la lớn để ông chủ tiệm mì nghe được _ Chỗ này là chỗ ruột của tôi, mì ở đây ăn ngon lắm, cô ăn xong nhất định sẽ mê luôn đấy

-Có thật vậy không? _ Trương Hiếu hơi nheo mắt nhìn Vũ Kiệt cười mỉm _ Nếu không như lời anh giới thiệu, thì bữa khác phải khao tôi lại đó

-Được thôi

Cả hai cùng cười. Trương Hiếu có cảm giác Vũ Kiệt là người khá vui tính và có vẻ thân thiện, nhưng............

"-Tỷ nói Kiệt ca hòa đồng, vui vẻ??? Lầm lẫn tai hại rồi, có thể đang có Hứa ca ở đó, nên huynh ấy mới như vậy, chứ thường ngày, huynh ấy lạnh lùng lắm, lạnh còn hơn kim loại nữa, với lại, huynh ấy đào hoa sát gái cực kỳ.................."

Những lời của Tiểu Lâm lại hiện lên trong đầu của Trương Hiếu

-"Lạnh lùng, đào hoa??!! Mình không nghĩ anh ấy là người như vậy........."

-Đây, hai tô mì hoành thánh. Chúc hai vị ngon miệng

Ông chủ tiệm vừa bưng ra hai tô mì, đặt xuống bàn, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Hiếu

-Rồi _ Vũ Kiệt đưa đôi dũa cho Trương Hiếu, giọng hào hứng nói _ Cô ăn thử đi, rồi đáng giá nó xem

Trương Hiếu nhận được đôi đũa từ tay Vũ Kiệt, nhìn chằm chằm vào tô mì trước mặt, nhẹ nhàng gắp một sợi mì cho vào miệng

-Sao??????? Sao????????

Vũ Kiệt hồi hộp nhìn sắc mặt của Trương Hiếu, nhưng thấy cô cứ nhăn mặt, anh lo là vị mì không hợp khẩu vị của cô

-Sao???? Không hợp với cô à?

Trương Hiếu không trả lời, vẫn nhăn mặt. Nhưng rồi đột ngột mỉm cười

-Không. Ngon lắm

Điều đó khiến Vũ Kiệt tự dưng thở phào nhẹ nhõm

-Haiz.............. Vậy mà làm tôi tưởng cô thấy không ngon chứ

-Hù anh chút thôi. Thật sự ngon lắm, như anh đã giới thiệu trước.

Ukm Vậy cô ăn nhiều vào

Nói rồi Vũ Kiệt cũng cắm cuối ăn. Hai người không định nói gì trong suốt buổi ăn, nhưng một hồi, Trương Hiếu cũng lên tiếng

-Sao anh biết được nơi này?

Đây là nơi lúc nhỏ tôi từng đến đây ăn với mẹ _ Vũ Kiệt không nhìn lên, vẫn cắm cúi với tô mì

-Vậy à? Vậy là chắc mẹ anh cũng thích nơi này lắm. Hai mẹ con anh vẫn hay đến đây ăn à?

-Không, mẹ tôi mất cũng khá lâu rồi _ Giọng Vũ Kiệt vẫn bình thường khi nhắc đến người mẹ quá cố, nhưng Trương Hiếu nghĩ cô cảm nhận được một chút buồn trong đó

-Tôi xin lỗi

-Không sao _ Giờ thì Vũ Kiệt mới ngước lên nhìn Trương Hiếu một cái _ thôi cô ăn lẹ đi, rồi tôi đưa cô về công ty, tôi cũng phải về lại nơi làm việc nữa

-Ukm

Sau đó, hai người không trò chuyện gì thêm. Không khí dường như có chút buồn bã

---

-Cám ơn vì đã rủ tôi đi ăn, hôm nay thật sự tôi ăn rất ngon _ Trương Hiếu mỉm cười với Vũ Kiệt

-Nếu cô thích thì bữa nào to6is ẽ rủ cô đi đến vài nơi nữa, cũng ngon không kém gì quán mì lúc nãy

-Ukm. Vậy thôi, tôi vào đây. Tạm biệt

-Tạm Biệt

Nói xong, Trương Hiếu bước vào công ty, Vũ Kiệt không cho xe chạy đi, mà đợi đến khi Trương Hiếu khuất bóng, thì mới cho xe chạy.

-"Cô ấy không đến nỗi là lạnh lùng nhỉ"

***

CỐC..............CỐC...........

-Tiểu Lâm, chị vô nha

Trương Hiếu gõ cửa phòng Tiểu Lâm, nhưng không có tiếng trả lời, vì thế, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Thấy Tiểu Lâm đang nằm đọc báo trên giường, Trương Hiếu nhẹ nhàng bước đến gần

-Sao vậy, cô công chúa nhỏ, hôm nay sao im lặng vậy?

Tiểu Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi dậy, nhìn Trương Hiếu một hồi, rồi mới lên tiếng

-Muội hỏi tỷ một câu được không?

-?????

-Tỷ thấy Hứa ca như thế nào?

-Hả?????

-Cứ trả lời câu hỏi của muội đi

Thấy Tiểu Lâm bỗng gắt lên, Trương Hiếu đành phải ậm ừ trả lời

-Ờ thì anh ấy cũng tốt bụng, nhiệt tình........ ờ . tính tình cũng khá vui vẻ.............vậy thôi

-Vậy có nghĩa là tỷ thấy huynh ấy là gười tốt, và có thiện cảm với huynh ấy??

-Ờ thì cũng có. Nhưng mà em hỏi để chi?

-Không có gì _ Tiểu Lâm lại ngã người nằm xuống _ Muội chỉ hỏi vậy thôi

Thấy Tiểu Lâm như thế, Trương Hiếu cảm thấy thật lạ. Cô khều nhẹ Tiểu Lâm

-Này..... thật ra là có chuyện gì????

-Không có gì thật mà

-Thiệt không?

-Thiệt

Thấy Trương Hiếu cứ hỏi dồn mình như thế, Tiểu Lâm hơi khó chịu. Nhưng rồi côc ảm thấy hơi ớn lạnh, và vừa bỏ tờ báo xuống, Tiểu Lâm liền ngồi bật dậy vì đang bị Trương Hiếu ............... thọt lét

-Á............. Hahahaha............. Tha.. tha cho muội............. tha cho muội đi..... hahaha.... nhột.... nhột...........mà........

Tiểu Lâm la oai oái trong khi Trương Hiếu vẫn không ngừng tay

-Ai biểu chị hỏi mà em cứ im lặng. Chị cù lét cho đến khi em nói mới thôi

-Thôi...... thôi mà...... hahahaha tha cho muội.... tha cho muội..... rồi... rồi muội nói.......... nói cho tỷ nghe........... hahaha

Đến lúc này thì Trương Hiếu mới dừng lại, Tiểu Lâm vừa ngồi dựa thành giường, vừa thở hổn hển

-Không ngờ.... tỷ ........ tỷ cũng có.......... chiêu này đấy......

-Rồi nói đi, có chuyện gì mà hỏi chị như vậy _ Trương Hiếu làm mặt "hình sự"

-Oke muội nói, đó là......... không có gì hết

Đến đây thì Tiểu Lâm bỗng vụt chạy, làm Trương Hiếu giật mình theo, nhưng rồi cũng bật dậy chạy rượt theo Tiểu Lâm. Cả hai cứ cười giỡn với nhau, làm náo loạn cả nhà lên

---

-"Mệt quá!!! Tối qua lo soạn mấy cái bản thiết kế đến tận 2h sáng, giờ lại dậy trễ nữa. Nhức đầu quá. Mà sao Tiểu Lâm không gọi mình dậy????"

Trương Hiếu lắc đầu liên tục để cho mình tỉnh táo hơn một chút. Vừa xem lại có đem đầy đủ đồ hay chưa, cô vừa đứng chờ thang máy. Nhưng lúc ấy, có một cô nhân viên hối hả chạy lại gần cô, la lên:

-Chị Trương Hiếu!!! Chị Trương Hiếu!!!!

-Mộng Liên, chuyện gì vậy?

-Có chuyện không hay rồi. Mới vừa rồi Thiên Lâm và Lieu Nhi xô xát trong phòng chụp hình, Liêu Nhi còn xô Thiên Lâm té trúng cái đèn, giờ Thiên Lâm đang ở trong phòng của chủ tịch để băng bó vết thương đó. Nghe nói là có chảy máu

-Cái gì????? Sao lại có chuyện này??? _ Trương Hiếu hốt hoảng

-Em cũng không rõ, chỉ nghe là hai người hình như có xích mích hay sao ấy

-Rồi chị biết rồi, cám ơn em nha

Nói rồi Trương Hiếu vội vã chạy đi

Vừa đến phòng chủ tịch, Trương Hiếu chưa kịp nghỉ ngơi, đã hối hả đẩy cửa bước vào. Thấy mọi người đều ở trong phòng, ông Doãn thì đang ngồi ở bàn làm việc, Chí Bang thì dang ngồi kế bên Tiểu Lâm trên chiếc ghế sofa dặt giữa phòng, trên tay cô giờ đây đang bị băng bó cả một khúc cánh tay. Vừa thấy Trương Hiếu, Tiểu Lâm đã nhảy cẫn lên, chậy dến ôm lấy cô khóc tỷ tê

-Huhuhu........ tỷ tỷ. muội đau quá................ Huhu

-Rồi rồi, không có chuyện gì quan trọng là được rồi _ Vừa dỗ Tiểu Lâm, Trương Hiếu vừa đỡ cô ngồi trở lại ghế _ Em không sao hết là chị yên tâm rồi. Thôi nín đi, nín đi. _ Quay sang Chí Bang, nói nhỏ _ Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

-Anh cũng không rõ, chỉ biết chắc là do Tiểu Lâm và Liêu Nhi bất đồng trong cách làm việc nên mới xảy ra lớn tiếng, trong lúc nóng giận nên Liêu Nhi lỡ tay đẩy Tiểu Lâm ra, khiến Tiểu Lâm ngã trúng cái đèn, làm xước tay.

-Nhưng sao lại bất dồng???

-Hôm nay ba cho hai cô bé thử chụp hình chung, để hai người quen với nhau, nhưng không ngờ mọi chuyện lại ra đến như vậy

Ông Doãn thở dài khiến cho cả căn phòng trở nên căng thẳng.

-Vậy giờ thì sao??

-Muội không muốn chụp chung với cô ta nữa

Tiểu Lâm đột ngột la lên

-Sao vậy Tiểu Lâm???

-Muội không biết, chỉ là muội không muốn chụp với cô ta nữa. _ Nói đến đây, cô lại quay sang nhìn ông Doãn _ Ba, nếu ba không thay người khác, thì con cũng xin rút khỏi dự án này, ba cho cô ta chụp với người khác đi

-Tiểu Lâm, sao em nói vậy với ba????

Trương Hiết gắt nhẹ một cái, nhìn phản ứng của Tiểu Lâm thì cô biết bây giờ Tiểu Lâm đang mất bình tĩnh nên mới nói như vậy. Còn ông Doãn cũng chỉ im lặng, có lẽ ông hơi sững người trước quyết định của Tiểu Lâm

Thấy tình hình căng thẳng như vậy, Chí Bang đành phải lên tiếng:

-Thôi, bây giờ hãy để cho Tiểu Lâm bình tĩnh lại. Bác Doãn, để con và Trương Hiếu đưa Tiểu Lâm về phòng làm việc của Trương Hiếu đã, rồi có gì chuyện này giải quyết sau

-Ukm..... tụi con đi đi

Ông Doãn ngước nhìn cả ba người bước ra khỏi phòng, vừa trầm ngâm chống tay lên bàn, như đang suy tính điều gì đó

---

-Hai người lên phòng trước đi, em đi mua cái gì đó cho Tiểu Lâm ăn đã. Nếu bây giờ có đồ ăn là tâm trạng cảu Tiểu Lâm sẽ đỡ hơn

-Ukm, em đi đi

Trương Hiếu giao Tiểu Lâm cho Chí Bang đỡ vào phòng, rồi lật đật chạy đi

-Được rồi, em ngồi xuống đây.

Chí Bang đặc Tiểu Lâm ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, nơi làm việc của Tiểu Lâm mõi khi cô không có lịch

-Cám ơn Hứa ca

_Em đó, Bác Doãn đã đau đầu vì chuyện của công ty rồi, giờ lại lo thêm chuyện của em nữa. Em không lo cho ba em à?

-Không phải, muội không có ý đó, chỉ là muội không muốn làm việc với cái cô Liêu Nhi đó. Cô ta chỉ biết có cô ta thôi, hợp tác với loại người đó, sẽ chẳng ai làm việc lâu dài đâu. Còn nữa ...... _ Tiểu Lâm nhìn chằm chằm vào Chí Bang _ Cô ta có hậu thuẫn từ huynh nên lúc nào cũng lên mặt, muội không muốn chụp hình chung với người như vậy

-Hậu thuẫn từ anh??? Là sao??

-Huynh và cô ta quen nhau, giờ thì lúc nào cũng bám theo huynh, khiến cả công ty đồn ầm lên là huynh và cô ta là một cặp, cô ta giờ thì đắc chí rồi

-Thiệt tình.... Giờ thì mọi chuyện càng rối hơn nữa............ _ Chí Bang bực mình ngồi xuống

-Muội rất là tức luôn, vì muội thấy huynh và tỷ tỷ xứng đôi hơn

-sao em lại nghĩ vậy?

-Vì muội cảm thấy như vậy _ Tiểu Lâm nhún vai _ Với lại, theo muội nghĩ thì hình như Hứa ca cũng có cảm tình với tỷ tỷ của muội đúng không?

-Hả..................... chuyện này........................ sao em lại nói như vậy????

Chí Bang hơi bối rối khi nghe Tiểu Lâm nói vậy

-Bộ muội nói không đúng à, dù huynh không thừa nhận, nhưng nhìn cách huynh nhìn tỷ tỷ, cách quan tâm là biết liền thôi. Giờ thi huynh không nói ra, nhưng dù sao thì chuyện của hai người và chuyện huynh thích tỷ ấy, muội tự tin là mình đoán đúng

-em đó, giờ còn nói mấy chuyện đó nữa, lo giải quyết chuyện của em đi

-Chuyện của em và chuyện đó cũng hơi có liên quan đó, dù sao nếu huynh không dứt khoát, không bày tỏ tình cảm cảu mình, thì sao tỷ tỷ biết được và làm sao để cái cô Liêu Nhi kia dứt khoát không đến làm phiền huynh nữa đúng không??? Nếu là chuyện về hai người thì muội sẽ giúp, làm bà mai cho hai người

-Thôi không nói chuyện này nữa

Chí Bang để Tiểu Lâm ngồi chơi tại bàn, còn anh thì đi khắp phòng tham quan. Bất chợt, anh dừng lại ngắm nghía bứa hình treo trên tường gần chỗ ngồi của Trương Hiếu. Một bức hình chụp của Trương Hiếu và Tiểu Lâm

Nhìn Tiểu Lâm và Trương Hiếu trong bứa hình đó, thật sự khiến cho người khác cảm thấy, hai người này thật giống tỷ muội tình thâm, vừa trẻ con, vừa quan tâm lẫn nhau, thân thiết như những người bạn, nhưng quan tâm sâu sắc lẫn nhau như chị em ruột thịt. Và khi nhìn Trướng Hiếu trong tấm hình này, bất giác, Chí Bang ngẩn ngơ trước nụ cười mỉm ấy.

-Tiểu Lâm này

-dạ

-Bức hình này chụp hồi nào vậy em?

-À........ _ Tiểu Lâm ngước lên rồi nói _ Cách đây một năm rồi, lúc muội cùng Tỷ tỷ đi thăm các trẻ em mồ côi tại Trại mồ côi Tứ Xuyên đó mà. Tỷ tỷ rất thích tấm hình đó nên treo lên đó đấy mà

-Thật sự rất đẹp...........

-Hả??

-À không có gì.

Bất chợt, lúc này, trong đầu của Chí Bang xuất hiện một ý nghĩ, khiến anh reo lên khẽ. Rồi anh quay sang nói với Tiểu Lâm

-Tiểu Lâm này, anh có chuyện phải đi trước, lát nữa có gì hai chị em xuống căn tin nha

-dạ muội biết rồi

Rồi Chí Bang chạy như bay ra ngoài nhưng anh bất ngờ thắng gấp do thấy Trương Hiếu đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm một chiếc bánh bông lan. Vừa thấy anh, Trương Hiếu cũng ấp úng:

-Anh ...... anh Chí Bang................

-Em lo cho Tiểu Lâm nha, anh có việc phải đi trước

-Dạ............. anh............

Chưa kịp dứt lời thì Chí bang đã chạy đi, khiến Trương HIếu hơi hụt hẫng. Cô bước vào trong, đưa chiếc bánh cho Tiểu Lâm rồi lặng lẽ đi đến chỗ ngồi làm việc của mình. Miên man suy nghĩ

-"Vậy thật ra anh ấy có tình cảm với mình không??? Những lời lúc nãy Tiểu Lâm nói là đúng hay là sai vậy?"

---

-Tại sao cháu lại có suy nghĩ như vậy?

Ông Doãn chậm rãi nhìn thẳng vào Chí Bang khi anh vừa cho ra một ý kiến về việc của Tiểu Lâm và Liêu Nhi

-Vì cháu nghĩ rằng dựa vào tình cảm thân thiết còn hơn cả chị em ruột của hai cô ấy, thì chắc chắn lần này sẽ toàn vẹn cả đôi đường.

-Nhưng Cháu biết con bé không phải là người mẫu mà, công việc của nó là công việc khác.

-Nhưng cô ấy cũng có thể làm nghề người mẫu như một nghề tay trái, giống như cháu vậy, dù cháu vẫn là một người mẫu, nhưng công việc chính của cháu vẫn là một chuyên viên thởi trang

-Nhưng bác không biết con bé có nhận lời hay không nữa

-Bác cứ thử hỏi cô ấy xem ạ. Chứ cứ để như vậy, cả Tiểu Lâm và Liêu Nhi đều có ý kiến không muốn hợp tác với người kia, nếu không thì sẽ rút khỏi dự án, như thế sẽ làm tổn thất cho công ty rất nhiều.

-Vậy............... cứ để bác suy nghĩ đã

-Vâng ạ, vậy cháu xin đi trước

-Ukm

Chí Bang cúi chào ông Doãn trước khi bước ra khỏi phòng, để lại mình ông với những suy nghĩ trong đầu

***

* Biệt thự của Doãn gia *

Buổi tối hôm nay, ông Doãn căn dặn mọi thành viên trong gia đình đều phải có mặt đầy đủ tại phòng ăn, kể cả hai vị khách mời là Chí Bang và Chí Văn cũng có mặt. Khi mọi người đã đầy đủ trong phòng ăn, ông mới chậm rãi lên tiếng

-Hôm nay tất cả tập trung đônh đủ như vậy chỉ là để cùng nhau ăn một bữa ăn gia đình đầm ấm. Dù Chí Bang và Chí Văn không phải là thành viên trong gia đình, nhưng hai cậu ấy đều là những người bạn thân.

Nọi người gật đầu đồng ý, duy chỉ có Tiểu Lâm và Trương Hiếu thì nghi ngờ trong lời nói của ông Doãn đang ngầm có ý gì đó

-Thôi mọi người ăn đi

Ông Doãn chậm rãi gấp thức ăn vào chén, mọi người thấy vậy cũng từ từ ăn.

Khi bữa ăn đã gần kết thúc, ông Doãn lên tiếng

-Thật ra hôm nay ta có chuyện muốn nói. Nhất là con đấy Hiếu Nhi

-Con???

-Phải, hôm nay ta có một lời đề nghị dành cho con, rất mong con có thể chấp nhận

Nghe câu nói ấy, mọi người đều rất hồi hộp, nhưng tò mò không kém.

-Dạ. Là gì ạ??

-Chuyện của Tiểu Lâm với Liêu Nhi lần này đã làm náo loạn một phần công ty, để tránh co việc lặp lại như thế, ba sẽ thay đổi người mẫu khác để chụp cặp với Tiểu Lâm

-Phụ thân!!! Phụ thân nói thiệt sao phụ thân???? _ Tiểu Lâm reo lên mừng rỡ

-Phải, và người mẫu lần này, ba hy vọng sẽ là............. Hiếu Nhi con

-HẢ????

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, duy chỉ có một người thì vẫn ngồi im lặng không nói gì

-Sao ba lại nghĩ như vậy??? _ Trương Hiếu đang rất ngạc nhiên

-Phải đó phụ thân??? Sao lại là tỷ tỷ????

-Ông................ Ông đang nói cái gì vậy?? Hiếu Nhi đâu phải là người mẫu đâu, làm sao chụp hình được _ Ngay cả bà Doãn cũng cảm thấy không ổn

-Mọi người nghe ba giải thích đã. Lần này ba ra quyết định như vậy cũng là do Chí Bang đã gợi ý. Mặc dù Hiếu Nhi không phải là người mẫu, nhưng Chí Bang nói, khi hai đứa chụp hình chung đều rất tự nhiên. Ba cũng cảm thấy như vậy, khi hai đứa chụp hình, đều lộ rõ tình cảm thân thiết dành cho nhau. Và đó cũng là chủ đề của bộ ảnh lần này. Phải là hai người thân thiết, tình cảm gắn bó thì mới thể hiện được.

-Nhưng từ trước đến giờ con chưa bao giờ làm người mẫu, làm sao con làm được tốt _ Trương Hiếu hơi bối rối

-Chuyện đó cũng không khó đâu, nếu ba con đã nói vậy, con cứ nghĩ rằng đang đi chơi và chụp hình với Tiểu Lâm là được _ Bà Doãn cảm thấy làm vậy cũng được nên lên tiếng

-Nhưng mà.......................

-Chuyện đó muội có thể giúp tỷ mà, dễ lắm, không khó đâu, muội sẽ chỉ mẹo cho tỷ, tỷ chỉ cần ngồi quan sát là được. À mà còn có Hứa ca chỉ tỷ nữa. Muội rất vui khi nghe tin này.......... Tỷ đồng ý đi.............

Tiểu Lâm nài nỉ Trương Hiếu. Trương Hiếu nhăn mặt bối rối, dù biết nếu cô đồng ý, Tiểu Lâm sẽ vui lắm, nhưng từ trước đến giờ, cô chưa làm người mẫu bao giờ, làm sao thể hiện được đây.

Trương Hiếu nhìn hết người này đến người kia, thấy ai cũng hy vọng vào mình. Cả Chí Văn cũng lên tiếng nói rằng cô thích hợp làm người mẫu. Vì thế để mọi người không thất vọng về mình, cô đánh liều gật đầu đồng ý, nhưng với điều kiện, cô sẽ làm hết khả năng của mình, còn được hay không thì đừng trách cô. Và mọi người đã đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt