Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'' Thế giới này chưa một ngày được bình yên...... Chiến tranh, giết chóc.......Nhất thiết phải xảy ra sao ?''. Baekhyun mơ hồ ngồi trên mái nhà ngắm sao thầm lặng ngồi suy tư. Từ ngày cậu sinh ra đến giờ, là một cậu thiếu niên đã 17 tuổi đời, tuổi đẹp nhất của con người nhưng trong 17 năm ấy đã một ngày được bình yên, đã một ngày được chầm chậm thong thả mà làm một điều gì đó theo ý mình thích? Cũng không phải vì cậu không muốn mà là hoàn cảnh không cho phép. Làm người cũng thật khó, lúc nào cũng phải đau đầu mà suy nghĩ, tính kế xem làm thế nào mới có thể sống sót được trong thế giới này . Mỗi buổi sáng thức dậy đều như một con linh dương phải chạy cho thật nhanh để không làm miếng mồi cho kẻ khác, cuộc sống thật trớ trêu và luôn mang một quy luật không bao giờ thay đổi nếu chỉ cần ngừng chạy ta sẽ thành miếng mồi cho kẻ khác.... Cuộc sống là một cuộc đua và thật đáng sợ...


- Baekhyun tối rồi còn ngồi trên đó làm gì? Xuống ngay đi nếu không ma bắt đi thì đừng có mà kêu với mama đấy !

Baekhyun giật mình suýt thì té, đang miên man chìm trong suy nghĩ của chính mình thì bị tiếng gọi trăm năm tu luyện của người mẹ ''yêu quí'' làm cho tỉnh hẳn :

- Vânggggggggggggggg con biết rồi ạ !! Con xuống là được chứ gì!!

Baekhyun chép miệng vài cái rồi leo xuống nhà, vừa leo miệng vừa lẩm bẩm :''Làm gì có ma chứ , lúc nào mẹ cũng nói thế làm như con còn bé lắm ấy....''


Cậu nhanh nhẹn leo xuống dưới nhà thì bắt gặp mẹ mình đang ngồi vá lại cái áo bị rách của cậu, Baekhyun không khỏi ngạc nhiên tại sao bà có thể tìm ra cái áo đó mặc dù cậu đã giấu nó rất kĩ. Lý do cậu không muốn để cho bà biết là vì cái áo đó có dính một ít lông sói và bị rách một đường khá lớn. Chả là một lần cậu ấm Byun trốn đi chơi bị một tên người sói phát hiện ra liền lao tới cào cho một nhát may mà cậu chạy thoát nếu không e là bây giờ đã chả còn được đứng đây nói chuyện với mẹ. Cái áo này mà để mama phát hiện ra thì chỉ có ốm đòn cho nên đã giấu đi không cho bà biết. Vậy mà vì lí do nào mà mama vẫn lôi ra được chứ ? Wea?????

- Hihi sao giờ này mẹ còn chưa ngủ? Baekhyun biết tính mẹ nên cố lơ cái áo đi.

- Chưa. Con lại trốn đi chơi phải không? Mẹ Byun đã quá quen với cái trò này của cậu con trai cưng nên trả lời lạnh tanh như gió làm Baekhyun lạnh người.

- Mẹ, con cũng lớn rồi mà cũng phải có tự do riêng tư của con chứ, chẳng lẽ con đi đâu mẹ cũng cấm sao? Cậu nũng nịu nói với mẹ.

Bà Byun ngưng tay lại, bỏ chiếc áo đang khâu dở xuống quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu bà thở dài: '' Không phải mẹ cấm con mà là mẹ lo cho con bao nhiêu năm qua con tính thử xem 17 năm nuôi con có dễ gì đâu, huống chi con lại là đứa con duy nhất trong nhà này lý do để mẹ sống cũng là vì con, cũng chỉ bảo vệ con. ''

- .......

- Vâng con hiểu rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Baekhyun cụp đôi mắt ngoan ngoãn mà tiếp thu hết những lời của '' mẹ hiền''.

- Ừm mẹ chỉ muốn con hiểu vậy thôi. Ngủ sớm đi .

- Vâng mẹ cũng vậy .


Mẹ Byun gật đầu rồi lại cúi xuống khâu nốt cái áo. Baekhyun nhìn bà, ánh nến hắt lên khuôn mặt gầy gò của bà. Trong mắt cậu là đấng sinh thành thật vĩ đại, nhớ lại năm nào, hồi cậu mới lên năm cuộc sống dù khó khăn nhưng vẫn thật vui vẻ vì ngày đó gia đình cậu vẫn đầm ấm và trọn vẹn. Và cũng vào năm đó cậu bé Baekhyun mất cha, dù còn nhỏ nhưng thảm kịch ngày đó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cậu, càng cố xóa nó thì nó càng gắn chặt vào tâm trí hơn không thể nào mà dứt ra được và khó nhất là khuôn mặt của những kẻ đã giết cha cậu.





~FB

- Lại lần nữa đi cha. Trong căn nhà nhỏ hiu hắt ánh đèn có một giọng nói non nớt vang lên .

- Lại nữa sao, con còn muốn nghe truyện này đến bao giờ nữa. Bố Buyn phì cười nhìn con trai.

- Nhưng con muốn nghe mà ~~! Lại cái giọng nhõng nhẽo ấy.

- Cha sẽ kể nhưng để mai nhé được không ?

Baekhyun lúc đấy vô cùng đáng yêu, hệt như con cún nhỏ, phồng má giận dỗi : '' Mai cha phải kể đấy nhé''

-"Ừ'' . Ông mỉm cười rồi ôn nhu hôn lên trán cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon. " Ngủ ngon nhé con trai của ta ".

Có lẽ đây là cái hôn chúc ngủ ngon cuối cùng mà ông dành cho cậu và ngày mai sẽ không bao giờ đến với ông. Baekhyun cũng sẽ không được nghe truyện nữa.........




Ngoài trời còn lại lác đác mấy ngôi sao nhỏ cứ nhấp nháy, ánh trăng dù sáng cũng đành lấp sau những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến. Xa xa rồi cuối cùng gần lại, ánh chớp không ngừng rung giật làm cho người ta không khỏi giật mình. Cũng đã gần nửa đêm, mưa bắt đầu rơi xuống thay cho người nông dân tưới tiêu ruộng đồng, dần dần cứ nhiều thêm nhiều thêm. Xung quanh ngoài tiếng mưa ra thì tất cả đều yên lặng đến đáng sợ. Tại sao mỗi lần mưa rơi lại đem đến cho con người ta cảm giác sợ hãi dù lớn hay nhỏ, một cảm giác bất an khó tả.....


'' Vút "


Một tiếng động vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn tạo ra âm thanh nhỏ. Dưới cơn mưa kia, 2 bóng đen thoát ẩn thoát hiện, ánh mắt đỏ tựa như máu nổi bật lên trong màn đêm u tối báo hiệu một điều không lành sắp xảy ra....




Baekhyun chìm vào giấc ngủ, bỗng một bàn tay lạnh ngắt sờ lên tóc cậu, cậu chợt bừng tỉnh và hốt hoảng nhận ra trong phòng cậu là 2 Vampire với ánh mắt đỏ ngầu khát máu. Cậu vùng chạy khỏi căn phòng, miệng không ngừng la hét, một trong số đó định đuổi theo nhưng tên kia ngăn lại, khuôn miệng cong lên thành một đường cong đáng sợ, hắn chậm rãi nói : '' Cứ để nó chạy, phải để con mồi nếm mùi sợ hãi thì máu mới ngon haha ''. Người kia là phụ nữ đã hiểu ra liền lập tức mỉm cười ma mị .


Baekhyun hoảng sợ chạy thật nhanh đến chỗ mà cha mẹ cậu ngủ ra sức mà lay họ dậy:

- Mama Papa 2 người mau dậy đi!!!!!

Cha mẹ cậu bị đánh thức bất ngờ vội vàng bật dậy, đại não còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy con trai mình đang hoảng loạng la khóc kịch liệt liền bế cậu lên ôn tồn hỏi han giúp cậu trấn tĩnh đợi đến lúc Baekhyun bình tĩnh thì đột nhiên 2 bóng đen đi vào một cao một thấp, cả người toàn là đồ đen hòa lẫn vào bóng tối ..


'' Lũ Vampire ''


- Chà một gia đình nhỏ, thật dễ thương và cũng thật ngon miệng.Người đàn bà mặc áo đen bất giác thốt lên rồi thè lưỡi liếm mép ra vẻ thèm thuồng, hơn nữa bà ta còn cố tình nhấn mạnh 2 từ cuối. Baekhyun sợ hãi nép vào lòng mẹ Byun, bố Byun định hình được việc gì đang diễn ra liền đẩy 2 mẹ con xuống giường ra sức chạy trốn ông cố tình chạy qua nhà bếp, ở gần ống khói có giấu một khẩu súng bạc và mấy viên đạn bạc, là vũ khí duy nhất có thể chống chọi với lũ Vampire lúc này.


- Đi thôi! Bố Buyn ra hiệu, cả nhà liền vụt chạy ra ngoài trời mưa.

- Đi đâu mà vội thế! 2 bóng đen một lần nữa xuất hiện trước mặt họ khiến cho họ chết đứng.

- ......Em chạy đi ở đây để anh lo. Bố Byun nói

- Nhưng .... Mặc dù biết nguy hiểm ngay cận kề mình nhưng bà vẫn không muốn bỏ rơi chồng mình.

- Đi đi em hãy lo cho con, bằng mọi giá phải bảo vệ nó. Bố Buyn nói bằng giọng nghiêm túc thì mẹ Byun muốn ở lại cũng chẳng được nên đành ôm Baekhyun chạy đi.

Đến khi không còn nhìn thấy 2 người họ nữa, ông nắm chặt tay lại thành nắm đấm, chặt đến nỗi tưởng chừng như chạm đến tận xương tủy.

"Chaeyoung, em nhất định phải sống..."


Nhìn thấy con mồi của mình bỏ chạy người đàn bà áo đen toan đuổi theo nhưng bị bố Byun chặn lại.

- Bước qua xác ta đã!


Baekhyun được mẹ bế trên vai căn bản là có thể nhìn thấy những gì đằng sau và đó là những hình ảnh đau khổ nhất từ bé đến giờ đã găm vào tâm hồn non nớt của đứa trẻ 5 tuổi. Hình ảnh bố Byun toàn thân đẫm máu giao chiến kịch liệt với 2 Vampire, cuối cùng khẩu súng bạc cũng chỉ còn 2 viên cuối cùng găm vào tay và chân của lũ Vampire dù không chết nhưng nó sẽ là một vết sẹo không bao giờ lành của chúng. Bị trọng thương nặng người đàn ông liền đỡ người đàn bà kia bay đi, khuất sau những làn mưa. Và hình ảnh cuối trong chuỗi hình đầy bi thương này là bố Byun nằm tắt thở dưới trời mưa, đầu cậu lúc này quanh quẩn khuôn mặt của kẻ giết người . Baekhyun dù bé nhưng vẫn hiểu, cậu lặng lẽ khóc, nước mắt cùng nước mưa hòa thành một bể khổ không bao giờ dứt .

'' Nhất định có ngày con sẽ trả thù cho cha ''.


~EFB


12 năm trôi qua buồn có vui cũng có của 2 mẹ con nhà Buyn. 12 dài đằng đẵng, từng ngày đều rất đáng sống, Baekhyun giờ đây đã là một cậu thiếu niên, cũng đã trưởng thành cả về tâm hồn lẫn thể xác. 12 năm cậu sống trong vòng tay của mẹ mình, cũng đủ để thấy được những hy sinh, những vất vả hằng ngày mà bà phải gánh vác và 12 năm sau bi kịch một lần nữa lại tái diễn.




END CHAP 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro