Chapter 2: Kyuhyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyuhyun vừa bước ra đại sảnh tầng một bỗng nghe thấy những tiếng động rất lớn từ tầng hai vọng xuống. Hắn vội vã quay lại phòng Hyukjae,

- Lee Hyukjae, mày bị sao vậy hả?

Hyukjae ngước đôi mắt đỏ rực lửa hận thù nhìn Kyuhyun, khóe miệng nhếch lên một đường càng khiến gương mặt thanh tú trở nên thật đáng sợ.

- Mày đoán xem, tao cũng không biết tao bị sao nữa...

- Hyuk... Hyukjae...

- Cút ra! Tao không cần mày thương hại! – Hyukjae ném một mảnh thủy tinh về phía Kyuhyun, bàn tay bị cứa, máu văng theo hướng cậu ném, nhưng cậu không thấy đau, có lẽ là vì vết thương đó không đau bằng vết thương trong lòng cậu. Kyuhyun tránh miếng thủy tinh, lao đến túm cổ áo dựng cậu đứng dậy.

- Mày điên rồi! MÀY ĐIÊN RỒI!

- – Cậu đẩy Kyuhyun khiến vai hắn bị đập vào tường.

Hắn nghiến răng kèn kẹt, Hyukjae bật cười mỉa mai:

- Sao hả? Mày định đánh tao mà? Đánh đi chứ?!

Kyuhyun nhìn thẳng vào mắt cậu, bàn tay giơ trên không trung đã nắm đến nổi cả gân xanh, nhưng hắn không thể đánh cậu.

- Đánh đi! ĐỒ HÈN!!!

Một tiếng "Bụp!!" vang lên bên tai Hyukjae, cậu ngã xuống bên thành giường, chống tay ngồi dậy, đưa tay quệt nhẹ khóe miệng,

- Mày điên xong chưa? Hả? Mày điên xong chưa?!!! Lee Hyukjae! MÀY ĐANG NGHĨ CÁI GÌ VẬY HẢ??!!! – Hắn buông cậu ra, cơ thể mảnh mai nằm bất động.

- Tao cũng không biết nữa, Kyuhyun à... tao thật sự không biết bây giờ tao nên làm gì, tao sợ cái gọi là ngày mai, tao sợ hiện tại, sợ hãi cả chuyện vừa xảy ra. Tao cảm thấy mình thật vô dụng, suốt một tháng qua nhìn ba mẹ vật lộn với bản án mà không thể giúp được gì. Đêm qua tao mơ thấy buổi sáng ở bãi bắn, mày nhớ không Kyuhyun, lúc ba tao gục xuống, đôi mắt ông vẫn mở trừng trừng nhìn tao. Tao còn nhớ khi vào thăm, mẹ bảo dù thế nào tao cũng phải sống tốt... Nhưng tao sợ tao không làm được... – Nói đến đây, cậu ôm mặt khóc nức nở - Hai người họ đi rồi, bỏ tao mà đi rồi, họ đi thật rồi Kyuhyun à... Giờ tao phải làm sao? Phải làm sao mới được đây?...

Cậu cứ thế nằm dưới thân Kyuhyun khóc, khóc rất lâu, tiếng khóc nghe thật ai oán, bi thương. Cậu đã từng rất hạnh phúc, đã có tất cả trong tay, cuộc sống yên bình và đầy đủ cậu chỉ mới được hưởng 17 năm, cậu không đáng phải chịu nỗi tủi hờn và nhục nhã như thế này. Cuộc sống hạnh phúc của cậu, tiền đồ sáng lạn của cậu, tất cả đã bị đạp đổ hết rồi.

Kyuhyun lặng người nhìn thân hình gầy gò nằm dưới thân mình, Lee Hyukjae mà hắn biết, một Lee Hyukjae luôn lạc quan, luôn nở nụ cười chói chang, luôn bày trò chọc phá hắn và ông quản gia giờ đâu rồi? Thay vào đó là kẻ yếu đuối, tuyệt vọng, đang nằm khóc một cách đáng thương này đây. Hắn hiểu, giờ đây cậu không còn dám tin vào ai, bởi thậm chí hơn 30 người làm từ quản gia đến giúp việc và vệ sĩ đều đã khăn gói bỏ đi mặc cho cậu van nài thống thiết đến mức nào, họ chỉ muốn tìm một người chủ mới, có thể trả lương cho họ thay cho ông bà Lee. Điều đáng lo ngại lúc này là tập đoàn HJ, một tập đoàn đá quý lớn mạnh như thế, nói phá sản là có thể phá sản ngay sao?

Kyuhyun kéo cậu ngồi dậy, nhìn cậu đầy thương cảm.

- Nghe tao này, mày có thể không tin bất kỳ ai, nhưng nhất định phải tin tao, phải tin tưởng ở tao, chơi với nhau 17 năm nay rồi, không có lí do gì tao phải bỏ mặc mày cả. Ba mẹ và tao sẽ cùng mày đòi lại công bằng, rửa oan cho ba mẹ mày. Nhưng cái mày cần làm ngay bây giờ là làm cho họ một đám tang thật tử tế. Mày hiểu chưa?
Hyukjae ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn Kyuhyun:

- Tại sao? Tại sao hả Kyuhyun? Tại sao mày vẫn ở bên cạnh tao chứ? Giờ tao đã không còn gì nữa...

- Mày lại sai nữa rồi – Kyuhyun bật cười, gạt nhẹ giọt nước mắt trực rơi xuống gò má – Tao là bạn mày, lớn lên cùng mày, từ nhỏ tới lớn chưa từng đòi hỏi mày bất cứ thứ gì, khi thấy mày như vậy tao chỉ nghĩ đơn giản là phải ở bên cạnh mày, không thể bỏ mày một mình. Vì mày là bạn thân nhất của tao. Vậy nên đừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn như thế nữa, hiểu chưa?

Cậu khẽ gật đầu, căn phòng với đống đổ nát dường như nhỏ lại, cậu thu mình trong vòng tay hắn, cảm thấy thật bình yên. Nếu không có Kyuhyun, cậu không dám tưởng tượng giờ này mình đã ra sao rồi, có lẽ đã bỏ xác trong con hẻm tồi tàn ấy, hay cũng có thể đã biến thành một con quỷ cũng nên, bởi khi nỗi đau đã quá giới hạn, con người ta sẽ trở nên chai lì và biến dạng cả bản ngã của mình. Nhưng cậu cũng nhận ra, mình còn có thể khóc được, có nghĩa là cảm xúc của cậu vẫn chưa chết, cậu không thể để cảm xúc của mình trở nên chai sạn rồi chết dần chết mòn, cậu không cho phép bản thân để điều đó xảy ra. Thay vào đó, cậu phải giấu nó đi, khoác lên một vẻ ngoài khác, lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn, thậm chí là tàn nhẫn hơn, để những kẻ giẫm đạp lên cậu không có cơ hội cười trước sự gục ngã của cậu.

- Ba, mẹ... con nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại hai người, kẻ đã phá nát hạnh phúc gia đình chúng ta.

*

*

*

Nhà tang lễ đầy ắp người tới viếng, họ đến vì nể mặt chủ tịch tập đoàn KH nhà Kyuhyun một phần, một phần khác để thăm dò xem thiếu gia thất thế Lee Hyukjae giờ ra sao. Họ ngạc nhiên vì vị thiếu gia hôm nay không rơi lấy một giọt nước mắt, cúi chào cảm ơn từng vị khách như một cái máy. Một số người thì tới thăm hỏi cậu vài câu, cầm tay chia buồn với cậu, cậu nở một nụ cười dửng dưng cho có lệ rồi kêu người tiễn họ ra tận cửa. Cái không khí giả tạo này, cậu thấy thật lố bịch, họ đến đây với mục đích gì, chẳng lẽ cậu không nhận ra sao? Cậu đâu có mù, hai vị lãnh đạo quá cố ra đi nhưng khối gia tài đồ sộ vẫn giữ lại được cho cậu con trai, họ không nể mặt ông bà Lee, không ngại thế lực tập đoàn KH thì cũng biết phải nể khối tài sản thừa kế của thiếu gia Lee. Một nụ cười mỉa mai thoáng hiện rồi vụt tắt trên gương mặt thanh tú, thì ra bấy lâu nay họ xum xoe bên cạnh chủ tịch Lee cũng chỉ vì tiền. Thật dơ bẩn...

Phía cửa xuất hiện bóng dáng quen thuộc, Lee Soo Man cùng con trai từ từ tiến vào hội trường. Lee Soo Man là chủ tịch tập đoàn khoáng sản Lee San, cũng là một đối thủ cạnh tranh đáng để tâm của tập đoàn HJ và KH trước đây, cả trên thương trường lẫn bên ngoài. Ông Soo Man vốn bất mãn với ông bà Lee sau khi tập đoàn HJ được chính phủ trao quyền sử dụng số tiền đầu tư của nhà xanh để sản xuất phụ kiện nữ trang phục vụ cho các cuộc triển lãm trang sức tại Paris, trong khi tập đoàn Lee San trở thành nhà phân phối nguyên liệu cho HJ. Không những thế, đối với tập đoàn KH, là do ông vì chuyện tư mà không mấy hợp tác, Lee Soo Man từng yêu say đắm vị phu nhân nhà họ Jo – một tuyệt sắc giai nhân của giới đá quý – Kim Heenim, sau này, khi trở thành vợ của chủ tịch HanKyung và trở thành chủ nhân của dòng trang sức mang thương hiệu của riêng mình đã đổi tên thành Kim Heechul. Lee Soo Man đã dâng tặng Heenim rất nhiều món quà quý, từ những viên ngọc lựu đỏ rực như lửa mà cậu hằng say mê, đến những bộ trang phục đính saphire tinh tế chỉ thiết kế dành riêng cho cậu, những chiếc nhẫn nạm kim cương trạm trổ tinh xảo, thuê cả nhà thiết kế hàng đầu Paris thiết kế một đôi giày thủy tinh với tạo hình là đôi cánh của thần Cupid, bởi cậu được mệnh danh là nàng Lọ Lem của thế giới đá quý. Nhưng tất cả những gì ông làm cũng không thể sánh được với tình yêu chân thành, giản đơn mà HanKyung dành cho Heenim, anh không hứa hẹn, không thề thốt viển vông, tất cả những gì anh làm chỉ là cho cậu thấy sự yên tâm, an toàn và ấm áp khi ở bên anh, những gì anh nói với Heenim chỉ là những lời yêu thương hết sức thẳng thắn và thể hiện nó hết sức rõ ràng, đó chính là thứ cậu cần. Lee Soo Man có tất cả, tiền bạc, danh vọng, thế lực, nhưng khái niệm về một tình yêu thật sự thì ông không hề có, đó chính là lí do ông thất bại trong việc chinh phục tuyệt đỉnh mỹ nhân mà ông hằng thương mến, và ông cũng chưa bao giờ nhận ra điều đó. Vì thế, ông chỉ biết hận kẻ đã cướp đi người ông yêu, hận Heenim đã vô tâm tàn nhẫn mà từ chối tình cảm của ông. Ông tự dằn lòng phải cướp Heenim – Kim Heechul về lại tay ông, bằng bất cứ giá nào.

Soo Man thắp một nén nhang, khoan thai cắm lên bát gạo trước hai tấm di ảnh, ra hiệu cho cậu quý tử làm theo, rồi hai cha con đặt những bông hồng trắng lên nắp hai chiếc quan tài cho đủ nghi thức. Cậu cúi người cảm ơn chủ tịch Lee San.

- Thiếu gia Lee, nếu có gì khó khăn hãy đến tìm ta, ta sẽ hết lòng giúp đỡ cậu, tuy là đối thủ trên thương trường nhưng cha cậu cũng là một vị doanh nhân mà ta vô cùng ngưỡng mộ.

- Cảm ơn chủ tịch – Cậu nở một nụ cười nhẹ

- À, nhân tiện, đây là con trai ta, Lee Donghae, hai đứa bằng tuổi nhau nên có thể làm bạn được đấy.

- Thật vinh dự cho tôi

- Thiếu gia Lee, đừng khách sáo. Dù sao cậu cũng chỉ là một vị thiếu gia thất thế, nhiêu đây những việc ta làm đã là quá chiếu cố cậu rồi.

Hyukjae thoáng sững người, cụm từ "thiếu gia thất thế" như một nhát dao đâm xuyên trái tim vốn đã chằng chịt vết thương của cậu, ngước lên nhìn vị chủ tịch, ông ta đang nhìn cậu bằng con mắt đầy vẻ khinh thường đến thương hại. Hai tay cậu nắm chặt nhưng lí trí mách cho cậu biết bây giờ không phải lúc vung tay che trời như trước, thời cơ chưa đến bắt buộc cậu phải chịu nhục nhã một chút. Chủ tịch Jo đột nhiên xuất hiện phía sau ông Soo Man giải thoát cho cậu:

- Chủ tịch Lee, cảm ơn đã đến tham dự, còn rất nhiều người khác đang chờ viếng, mời ông qua lối này ngồi uống trà với tôi được chứ?

Lee Soo Man đành đi theo ông Jo chỉ đường đến bên chiếc bàn trong góc phòng khách. Kyuhyun đến bên Hyukjae, mắt vẫn dõi theo nhất cử nhất động của hai cha con nhà họ Lee kia.

- Tao cảm thấy ông ta có gì đó đáng phải để tâm đó Hyukjae

- Hóa ra không chỉ có tao nhận ra điều đó – Cậu bật cười mỉa mai – Có ai không biết Lee San vốn là đối thủ mạnh nhất của HJ và KH chứ.

- Tao có cảm giác ông ta có liên quan đến cái chết của chú Kangin, mày có nghĩ vậy không.

- Ý mày là, ông ta muốn đạp đổ HJ trước khi đến lượt KH? Tao vốn đã đoán từ trước là do ông ta, nhưng không có chứng cứ, tất cả những gì tìm được đều nhắm vào HJ.

- Tao sẽ nói chuyện với ba – Kyuhyun đặt tay lên vai cậu – Không thể để ông ta thỏa mãn được. Nhưng mày đành phải chờ khá lâu đó.

- Không sao – Cậu thoáng nở một nụ cười nửa miệng – Chỉ có tiền thôi chưa chắc đã làm được gì ông ta, với lại tao với mày bây giờ chưa đủ năng lực, đành nhờ chú HanKyung kéo dài thời gian vậy.

Sau đám tang, chủ tịch tập đoàn KH ký quyết định sáp nhập tập đoàn đá quý HJ theo di nguyện của ông bà Lee, đổi tên thành tập đoàn SJ, đồng thời nhận thiếu gia thất thế Lee Hyukjae làm con nuôi, chia 5% cổ phần cho cậu. Báo đài đưa tin rầm rộ suốt hơn hai tuần, những cuộc họp báo được diễn ra liên tiếp, các cuộc họp được tổ chức một cách nhanh chóng nhưng cũng đủ khiến những kẻ quay lưng phải điêu đứng. Có thể nói, tập đoàn KH đã vực dậy thành công thương hiệu đá quý HJ, các món nữ trang, phụ kiện xuất hiện trở lại trên thị trường chỉ sau hai tuần, tưởng chừng như chưa từng xảy ra bất kỳ biến cố gì. Có điều sau hai tuần, người ta không còn thấy bóng dáng thiếu gia Lee và thiếu gia Jo xuất hiện trước ống kình truyền thông, thậm chí là các hoạt động khác của SJ.

*RẦM!!*

Lee Soo Man đập bàn nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

- Chết tiệt, ta chậm một bước rồi, HanKyung, ngươi dám hớt tay trên của ta?! HJ phải là của ta! Ngươi cướp Heechul khỏi tay ta chưa đủ hay sao? Đáng chết! Đáng chết!
End chapter 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro