Chapter 3: Change (Thay đổi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tất cả đã kết thúc, người ta cũng không còn thấy bóng dáng hai vị thiếu gia xuất hiện trên truyền hình hay bất cứ đâu tại Seoul, hàng loạt câu hỏi được đặt ra, hàng loạt sự phán đoán được đưa ra, nhưng rồi tất cả cũng dần dần chìm vào quên lãng.

5 năm sau...

"Công bố của bảng xếp hạng doanh thu các sản phẩm liên quan đến đá quý bất ngờ xướng lên cái tên mà không ai ngờ tới. Thương hiệu đá quý HJ cùng giám đốc đại diện Lee Hyuk Jae và bộ sưu tập trang sức Saphire Heart – dự án của giám đốc tài chính SJ Jo Kyuhyun có mặt trên hai vị trí cao nhất với con số kỷ lục trong thập kỷ, chỉ sau 2 năm chính thức gia nhập cuộc cạnh tranh của giới đá quý Paris, hai nhà kinh doanh trẻ đến từ Hàn Quốc đã giành được thành tích đáng kể..."

Lee Soo Man nuốt vội ngụm trà, mắt trợn trừng nhìn lên màn hình TV:

- Cái gì? Cô ta vừa nói gì?... L...Lee Hyukjae... Jo Kyuhyun...?

Không tin vào những gì mình nghe, ông giật điều khiển từ tay cô thư ký tăng volumn.

"Có thể nói, thương hiệu đá quý HJ đã trở lại hoàn toàn sau khi núp bóng tập đoàn SJ, tạo nên một cơn sốt lớn trong giới như chưa từng biến mất. Bên cạnh đó, những bước đi đầu tiên của thiếu gia Jo cũng đã mang lại sự bứt phá, báo hiệu một nhân tố đầy triển vọng giúp nâng tầm thương hiệu của tập đoàn SJ..."

Chủ tịch Lee tức tối tắt TV, cơn giận dữ khiến gương mặt vốn đã đầy nếp nhăn của ông càng thêm khó coi, ông đảo mắt tìm chỗ trút giận liền nhìn thấy chiếc lắc tay của cô thư ký sáng lóe logo HJ.

- Gì đây? Cô đang đeo cái gì đây? – Ông giật chiếc lắc ra khỏi tay cô thư ký.

- Chủ... chủ tịch... tôi... đây là...

- Cô bị đuổi việc, cút ra khỏi đây!

Cô thư ký hoảng hốt, run rẩy:

- Chủ tịch... là... là lỗi của tôi...xin ông...

- Cút! Bảo vệ đâu?!!

Cô gái tội nghiệp bị bảo vệ lôi ra khỏi phòng Chủ tịch, xách nách đứng trước thang máy. Cửa thang máy vừa mở, cả ba gương mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

- Thiếu... Thiếu gia?

Donghae khẽ nhíu mày nhìn cảnh trước mặt, cô thư ký vốn được chủ tịch Lee hết mực trọng dụng giờ bỗng nhiên bị đuổi một cách quá dễ dàng. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng hơn chính là hôm nay đại thiếu gia bỗng nhiên có nhã hứng đến công ty. Ai nấy trong ngoài tập đoàn Lee San đều biết đại thiếu gia nhà họ Lee – Lee Donghae vốn chẳng có hứng thú với việc kinh doanh của gia đình, việc mà anh vẫn hay làm là xách tiền đi chơi khắp nơi, đến khi hết tiền lại về nghỉ mấy ngày, rồi chỉ chờ đến khi chủ tịch Lee ngứa mắt quăng cho một mớ tiền thì đi tiếp. Lee Donghae vốn được thừa hưởng khả năng kinh doanh trời phú của cha khi liên tục đưa ra những phương án táo bạo giúp ông Lee ngay khi còn ngồi trên ghế cấp ba, cộng với nền giáo dục bài bản do chính tay ông Lee đầu tư để giúp bộ não của anh thêm hoàn hảo. Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp đại học, anh bỗng thay đổi hoàn toàn, không mấy mặn mà với những dự án lớn được bày ra trước mắt, mặc cho ông Lee đã làm mọi cách từ khuyên bảo đến răn đe, thậm chí là những biện pháp mạnh nhất. Cuối cùng, đất vẫn không chịu trời, không biết từ khi nào, thiếu gia Lee từ một cậu quý tử đã trở thành cái gai trong mắt ông Lee, mãi mãi không thể nhổ bỏ.

Donghae cứ thế bước vào phòng chủ tịch mà không thèm gõ cửa, nhờ vậy mới chứng kiến được vẻ tức giận đầy bất mãn của người cha già.

- Đến đây làm gì?

Donghae cười nhẹ một cái:

- Để con chào ba một câu cho tử tế đã nào – Nói rồi anh đan hai tay vào nhau, khẽ cúi đầu – Thưa ba con vừa đến

Ông Soo Man thở hắt ra một hơi như cố gắng trút sạch cơn tức giận vừa nãy.

- Muốn gì?

Donghae lấy từ túi áo một tấm thiệp màu xanh đưa cho ba, chỉ cần nhìn cái biểu tượng viên kim cương cùng dòng chữ SJ nho nhỏ nơi góc dưới tấm thiệp cũng đủ khiến vị chủ tịch sôi máu.

- Cái gì đây?

- Con cũng không biết – Donghae nhún vai – Con vừa nhận được sáng nay, họ nói rằng gửi chủ tịch và thiếu gia. Mà... hình như... thiếu gia là con nhỉ?!

Lee Soo Man giật tấm thiệp từ tay Donghae rồi mở ra xem. Thiệp mời dự tiệc mừng hai vị giám đốc của SJ trở về từ Paris Pháp kèm thời gian địa điểm. Donghae khẽ liếc xuống tấm thiệp, rồi lại nhìn sắc mặt của ba với vẻ thích thú, thiếu điều như ông muốn xé luôn tấm thiệp.

- Ba... có muốn đi không?

Ông Lee ngước đôi mắt như con hổ già trong cơn đói nhìn cậu con trai quý hóa, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất:

- Con nghĩ ta có nên đi không?

Paris

Cuộc họp báo thông báo việc sự kiện trưng bày bộ sưu tập đá quý và viên đá saphire thứ 8 mới tìm được vừa kết thúc. Hai vị lãnh đạo trẻ của tập đoàn SJ bước ra cổng trung tâm tổ chức sự kiện, cùng một vài quan khách, đại biểu chụp hình lưu niệm. Đã hai tuần nay, cái tên Lee Hyukjae được các tiểu thư nhắc đến rất nhiều, không chỉ là một doanh nhân thành đạt, mà còn là vị thiếu gia độc nhất của nhà họ Lee đã mất từ lâu, nắm trong tay khối tài sản lớn bao gồm vàng bạc, kim cương, tài khoản ngân hàng, cổ phiếu, chứng khoán và bất động sản, chưa kể đến các mối quan hệ mà cậu đã gây dựng suốt 5 năm. Vì thế, họ chỉ chờ đến khi thiếu gia Lee đứng một mình trên bục liền nhào tới xin một bức hình. Các quý cô đã đứng ngay ngắn, Hyukjae tháo cặp kính đen, chỉnh lại chiếc nơ trên cổ rồi tạo dáng thật lịch lãm giữa một dàn hoa, trên người họ là những món nữ trang đắt tiền của chính thương hiệu mà cậu đang đại diện.

Chụp hình xong xuôi, cậu cùng Kyuhyun bước lên xe, chiếc ô tô màu đen lăn bánh rời khỏi trung tâm. Hyukjae xăn ống tay áo thở nhẹ một tiếng. Kyuhyun quay sang cười đểu:

- Hậu cung có vẻ chật chội quá nhỉ

- Thôi đi

Chiếc xe chở hai người thẳng đến phi trường để kịp chuyến bay trở về Seoul. Đã 5 năm rời xa quê hương, 5 năm kể từ cái ngày định mệnh đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc của cậu. Ngồi trên máy bay, Hyukjae bỗng có vài cảm xúc khó tả, giống như đứa trẻ đi xa nhớ cha mẹ, hay có khi là cậu muốn đến gặp họ, để thông báo rằng cậu vẫn đang sống rất tốt, đã quên đi cái ý định muốn đi theo họ từ rất lâu. Đứa trẻ Lee Hyukjae giờ đây đã trưởng thành, lần này về, cậu muốn là người trực tiếp tổ chức cho họ một đám giỗ tử tế.

Chuyến bay kéo dài hơn 12 tiếng khiến cả Hyukjae và Kyuhyun đều cảm thấy mệt mỏi, hai vị thiếu gia được tháp tùng bởi vài anh vệ sĩ mặc vest đen và hai cô thư ký, ngoài ra còn có vài vị trưởng phòng và CEO của tập đoàn đang chờ phía ngoài sân bay đón hai nhà lãnh đạo trẻ. Từ xa đã thấy ông HanKyung đứng vẫy tay, Kyuhyun đảo mắt ngán ngẩm, buông một câu cảm thán khiến Hyukjae phì cười:

- Cứ làm như đón con đi học về ấy.

Ông HanKyung bước đến, ôm chầm lấy Hyukjae khi nghe cậu gọi một tiếng ba trong sự nghẹn ngào:

- Con trai, chào mừng con trở về!

- Ba! Con mới là con ruột ba mà?! – Kyuhyun giãy nảy

Vị chủ tịch hơn 50 tuổi nhưng trên mặt không hề có lấy một dấu vết của thời gian, quay qua nhìn Kyuhyun một lượt:

- Mập lên trông thấy

- Ba!!!

- Anh có biết anh đi rồi ba ăn ngủ dễ dàng hơn không? Ngày xưa cứ hai ba ngày anh lại tiệc tùng phá phách một bữa khiến ba có lúc nào gọi là bình yên đâu?!

- Nếu vậy thì từ nay ba lại không được bình yên rồi – Kyuhyun buông một câu rồi bước thẳng lên xe, để lại Hyukjae và ba nhìn theo cười ngặt nghẽo

- Cái thằng quỷ hư đốn này!

End chapter 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro