Chapter 4: Crossroad (Ngã tư)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyukjae chưa bao giờ dám tưởng tượng mình sẽ trở về như thế nào, con đường từ sân bay về khu Kangnam đã thay đổi không ít, nhưng cái mùi ẩm ướt của tuyết cùng với hơi lạnh nhiệt đới đặc trưng của vùng bắc Á giữa mùa đông thì vẫn thế. Cậu thèm cái cảm giác này từ rất lâu, cậu nhớ lắm mùi nồng nồng, hăng hắc ám khắp phòng mỗi khi Kyuhyun xách bịch bánh gạo cay vào phòng cậu, nhớ những ngày tháng đi chơi về khuya ăn mặc phong phanh đứng chịu phạt ngoài ban công, những kỷ niệm đó bất chợt ùa về khi cậu đứng trước cửa nhà, trước cửa biệt thư HJ.

- Con có chắc con sẽ ở đây không? – Ông HanKyung khá do dự nhìn Hyukjae, vẫn chưa muốn trao cậu chùm chìa khóa.

- Vâng – Hyukjae quả quyết

HanKyung thở dài:

- Thôi được rồi, chìa khóa đây. Ta sẽ cử thêm người đến quán xuyến an ninh cũng như việc nhà cho con. Bữa tiệc tối nay sẽ được tổ chức ở đây, mọi thứ sẽ được chuẩn bị nhanh thôi. Nghỉ ngơi một chút rồi qua KH ăn trưa.

- Vâng, thưa ba

Chiếc xe chở ông HanKyung rời đi, chỉ còn Hyukjae và Kyuhyun cùng vài anh cận vệ.

- Thiếu gia, để tôi... – Một anh cận vệ ngỏ ý muốn giúp cậu mở cửa.

- Không, tôi sẽ tự mở

Hyukjae run run tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa lớn nặng nề mở rộng. Căn biệt thự lớn nơi cất giữ những ký ức tuổi thơ của cậu giờ đây thật trống trải. Cậu bước vào sảnh phòng khách, tất cả vật dụng, nội thất được phủ bởi những lớp vải trắng muốt, tuyệt nhiên không hề có mùi ẩm mốc, rõ ràng, căn biệt thự vẫn có sự chăm chút, gìn giữ suốt 5 năm. Hyukjae lật tấm vải lớn nơi bộ ghế sofa bọc da sói, bàn tay vuốt nhẹ theo những đường chỉ, không hề có một hạt bụi nào, bộ đèn chùm treo trên trần nhà vẫn còn mới, tấm màn chắn cửa sổ màu xám tro được vén gọn gàng. Hyukjae vẫn có thể nhớ như in 5 năm trước, nơi này đã nhộn nhịp, ấm cúng đến nhường nào, quản gia cùng trưởng phòng tài vụ đứng chờ cửa khi cậu đi học về, kẻ hầu người hạ đi lại khắp nơi, tiếng cười nói cùng tiếng băm thái đều đặn nơi gian bếp...

- Thiếu gia – Tiếng anh cận vệ kéo cậu về với thực tại – Tôi đi mở atomat điện giúp cậu

- Được – Cậu khẽ gật đầu rồi xách vali lên lầu không nói gì thêm. Kyuhyun nhìn theo, khẽ buông một tiếng thử dài.

Từ hành lang tầng 2, nếu rẽ phải, đi qua phòng của vợ chồng chủ tịch Lee, rồi tới phòng của Hyukjae, cậu dừng lại trước cửa phòng ba mẹ, chần chừ không muốn bước đi, bàn tay run run chạm nhẹ lên cánh cửa màu trắng.

- Ba... mẹ... con về rồi... Hyukjae của ba mẹ về rồi...

Kyuhyun nghe tiếng cửa mở kẽo kẹt trên tầng hai vọng xuống, liền hét tướng lên:

- Đừng có đập đồ nữa, dọn mệt lắm!!

Hyukjae phì cười, đóng cửa phòng. Căn phòng này giờ chỉ còn vỏn vẹn một chiếc giường, một bộ bàn ghế và chiếc tủ quần áo khá lớn, vốn dĩ nó rất rộng, nhưng ngày đó còn có thêm một dàn loa, tủ lạnh, một bộ organ và dăm ba thứ lặt vặt Kyuhyun mang từ đâu đến nên có hơi chật chội. Nơi này bây giờ, đã không còn như trước nữa rồi.

Sau khi vệ sĩ bật atomat điện, dãy bóng đèn hai bên phòng khách và dọc hành lang lần lượt bừng sáng, một màu vàng nhẹ bao phủ khắp đại sảnh. Hyukjae chầm chậm bước trên nền gạch, đôi mắt quét một vòng từ trần nhà xuống, ra hiệu cho vệ sĩ mở hết cửa sổ ra, một làn gió nhè nhẹ ùa vào rồi quanh quẩn khắp phòng khách, cậu vươn vai hít một hơi thật sâu:

- Chính là cảm giác này...

Hyukjae đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khoảng sân vườn phía bên hông nhà khá rộng, cỏ phủ khắp sân cũng như vài chậu cây đã được cắt tỉa gọn gàng, chiếc xích đu màu trắng nơi góc sân vừa được sơn mới, cậu bước một chân qua cánh cửa định ra đó.

- Khoan đã! Quản gia Kim, con xin chú... xin chú... đừng bỏ rơi con...

Vài dòng ký ức thoáng vụt qua đầu Hyukjae, cậu khựng lại, đôi mắt nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt.

- Thiếu gia, tôi xin lỗi, cậu hãy bảo trọng...

Tất cả gia nhân đã dọn đi từ sớm, chỉ còn quản gia Kim, ngỡ rằng ông ta sẽ ở lại cùng cậu vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng qua một đêm sau khi tỉnh giấc, cậu hoảng hốt thấy ông ta xách hành lý đi ra vườn hướng về cửa sau.

Hyukjae giật mình ôm đầu thở dốc, với tay dựa vào tường, giọng yếu ớt:

- Th... thư ký Park...

Cô thư ký đang ngồi trên sofa nghe thấy tiếng cậu gọi liền vội vã chạy đến

- Giám đốc?! – Trông thấy biểu hiện của cậu liền hiểu ý dìu cậu ngồi xuống ghế, sau đó đưa cho cậu 2 viên thuốc màu trắng cùng chai nước suối.

Cậu uống thuốc xong liền ngả người ra ghế, cố gắng điều hòa hơi thở, khoảng 10 phút sau liền thấy ổn hơn, khẽ đảo mắt một vòng rồi bất chợt nhíu mày.

- Anh tìm giám đốc Jo? – Cô thư ký thu hết biểu hiện của cậu vào tầm mắt rồi hỏi một cách chắc chắn.

Hyukjae gật đầu.

- Anh ấy đã về biệt thự nhà họ Jo trước rồi ạ. Có cần tôi gọi điện thoại kêu anh ấy quay lại đón anh không?

Hyukjae xua tay:

- Không cần, tôi ổn rồi

- Vậy bây giờ...

- Chuẩn bị xe – Hyukjae buông một câu ngắn gọn rồi để mặc thư ký tự thu xếp.

Vệ sĩ nhanh chóng hộ tống cậu đến biệt thự nhà họ Jo dùng cơm trưa. Trong suốt bữa ăn, ông HanKyung có cơ hội tìm lại cảm giác quen thuộc như nhiều năm trước, khi hai cậu chủ nhỏ còn đang đi học, thường xuyên đến nhà nhau ăn cơm, mỗi lần như thế, nơi đây không có nổi một giây yên tĩnh.

"- Anh cứ để hai đứa nó tự gắp lấy, lớn cả rồi – Phu nhân Heechul khẽ quở

- Haha... không sao, hai đứa nó học ở trường cả ngày đã vất vả nhiều rồi...

- Jo Kyuhyun, mày nhả cái đùi gà ra! Của tao mà...

- Chờ đấy, tao ăn xong sẽ để xương cho mày..."

Nhưng lần này, chính tay Jo phu nhân gắp đùi gà, lột vỏ tôm cho hai người.

- Kyuhyun, ăn cái này đi... Hyukjae, con để tôm đó ta lột vỏ cho...

Nhìn hai bát cơm với lượng thức ăn đã chất cao như núi, Kyuhyun và Hyukjae cùng nhìn nhau không thốt được nên lời.

Sau bữa trưa cùng gia đình Kyuhyun, Hyukjae tự mình lái xe đến nhà tang lễ, hôm nay hơi vắng, cậu đặt tấm ảnh gia đình vào góc tủ thờ, đứng nhìn hai gương mặt đang cười hiền lành trên di ảnh hồi lâu, bàn tay khẽ chạm vào hai hũ đựng tro cốt mà lòng như thắt lại.

- Ba, mẹ... Hyukjae của ba mẹ về rồi... Con bây giờ, đang sống rất tốt, rất thành công, ba mẹ cũng thấy mà phải không?... Có lẽ... đã đến lúc con đòi lại công bằng... rửa oan cho ba mẹ... Những gì họ đã lấy của chúng ta... con sẽ bắt họ trả lại bằng hết....

*

*

*

Chiếc Ferrari màu trắng của Hyukjae dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, tòa nhà bên kia có một màn hình lớn cập nhật tình hình ở sân bay sáng nay. Cả nước đã biết hai vị giám đốc trẻ của tập đoàn SJ hạ cánh về nước an toàn, Hyukjae bật cười, cũng là ngày này năm đó, đi đến đâu cậu cũng nghe người ta sỉ vả ban lãnh đạo tập đoàn HJ là những tội đồ. Đèn xanh vừa bật, Hyukjae khẽ đạp chân ga, bỗng một chiếc Audi vì ôm khúc cua khá rộng rẽ phải mà tạt qua đầu xe Hyukjae khiến cậu giật mình phanh gấp. Dường như nhận ra mình vừa suýt gây tai nạn, tài xế cũng vội dừng xe. Hyukjae bị dọa sợ ngước mặt khỏi vô lăng thở gấp, người đàn ông ra khỏi xe chạy tới gõ cửa xe cậu. Hyukjae sau khi trấn tĩnh mở kính xe, ngước lên nhìn người đàn ông, anh ta mặc chiếc sơ mi đen, mái tóc rối hơi xoăn che nửa vầng trán rộng, hàng lông mày rậm cùng đôi mắt đen có vẻ đượm buồn.

- Xin lỗi, tôi... Hyukjae??

Hyukjae hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông xa lạ

- Vâng, anh đi đứng kiểu gì thế? Nhà anh xây đường này à?

Người đàn ông giật mình cười trừ:

- À xin lỗi, là tại tôi. Cậu... có sao không?

Hyukjae cười nhạt đảo một vòng mắt:

- Tạm thời không sao, nhưng anh có thấy chúng ta đang đứng giữa ngã tư hay không?

- A... Lỗi của tôi... – Người đàn ông lộ rõ vẻ bối rối, móc ví lấy tấm danh thiếp đưa cho cậu – Tôi là Lee Donghae, nếu có tổn thất gì cậu cứ liên lạc theo số điện thoại của tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Hyukjae nhận tấm danh thiếp, dùng hai ngón tay lật qua lật lại

- Lee Donghae? Hóa ra chính là cậu ấm phá gia chi tử của tập đoàn Lee San đây sao?

Donghae gãi đầu cười trừ:

- Được rồi, một lần nữa xin lỗi cậu, tôi sẽ chuộc lỗi khi có cơ hội. Hẹn gặp lại tối nay.

Hyukjae khẽ gật đầu:

- Chào anh

Donghae đứng đó nhìn Hyukjae lái xe rời đi, trong lòng bỗng có vài cảm xúc khó tả.

*5 năm trước

Giữa lúc tập đoàn đá quý HJ đang khốn đốn thì ông trùm khoáng sản Lee Sooman tổ chức tiệc mừng nhận được hai hợp đồng từ hai nhà đối tác lớn. Nói là nhận cho hoa mĩ, ít ai biết hai hợp đồng cả chục tỷ won đó là một tay ông cướp trắng từ tập đoàn HJ và KH. Nhưng ban lãnh đạo của hai tập đoàn lúc này còn đang lao đao với bản án tàng trữ chất cấm nên không thể làm gì khác. Giữa bữa tiệc, cậu quý tử Lee Donghae đang đứng tại quầy rượu bỗng nghe được cuộc nói chuyện giữa ba mình và một người đàn ông lạ mặt trong góc khuất:

- Bằng chứng giả đã chuẩn bị xong hết chưa?

- Đã xong thưa chủ tịch, chỉ chờ lệnh của ông.

- Được, nghe nói luật sư của bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ, nhưng chúng sẽ chẳng giúp ích được gì đâu. Hãy gửi cho công tố viên trước phiên tòa 2 ngày.

- Rõ, thưa chủ tịch

- Được rồi. Đi đi

Người đàn ông vừa rời đi, chủ tịch Lee nhấc điện thoại, sau vài tiếng tút, nhận được tín hiệu từ đầu dây bên kia, ông Lee cất giọng niềm nở:

- Ôi, luật sư Kim, cuối cùng cũng liên lạc được với cậu rồi... À cũng không có gì, không biết bây giờ cậu có thời gian không? Ta có tổ chức bữa tiệc nhỏ tại nhà, cậu có nhã hứng đến khu biệt thự Lee San không nhỉ?... Ồ không, chỉ là bữa tiệc thân mật thôi, ta không có ý gì cả, quả thật không gửi thiệp cho cậu sớm hơn đúng là sai sót của ta... Được được, ta hứa việc này sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu... Được, vậy hẹn sớm gặp cậu tại bữa tiệc.

Nghe điện thoại xong, ông Lee nhét chiếc phong bì dày cộp vào túi áo trong rồi rời đi với vẻ mặt đắc ý, ông không biết rằng phía quầy rượu ngay sát chân cầu thang, cậu con trai quý hóa của ông đã nghe được toàn bộ từng chữ một.

Vị luật sư mà ông Lee nhắc tới không ai khác chính là Kim Kibum, luật sư biện hộ cho vợ chồng chủ tịch Lee Kangin, đồng thời là luật sư riêng của tập đoàn HJ. Donghae cười nhạt, quả nhiên không phải tự dưng một tập đoàn lớn như thế lại khốn cùng tới mức này, đến luật sư thân tín cũng bị mua chuộc dễ dàng. Cũng kể từ lúc đó, người ta cũng không còn thấy bóng dáng thiếu gia Lee ở bữa tiệc nữa.

End chapter 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro