Chapter 5: The Party (Bữa tiệc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 giờ chiều tại biệt thư HJ, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, dãy bàn tiệc gần hồ bơi được xếp ngay ngắn, kẻ hầu người hạ nối chân nhau mang từng món ra bày, không khí khẩn trương đòi hỏi tất cả phải hoàn hảo không có chút sai sót. Hyukjae lái xe vào cổng, nét mặt vẫn lộ rõ vẻ trầm tư khi bước vào đại sảnh. Kyuhyun ngồi chễm chệ trên chiếc salon bọc da sói, thản nhiên đọc báo, trông thấy nét mặt của Hyukjae, hắn gấp nhẹ tờ báo, cất giọng châm chọc:

- Sao thế? Mới ngày đầu về nước đã có người cà khịa à?

Hyukjae bật cười, đón ly nước ấm từ tay cô thư ký, đôi mắt cậu vẫn lảng vảng ở một điểm vô định, chứng tỏ trong đầu cậu hiện tại là một mớ suy nghĩ lộn xộn đan xen.

- Hồi nãy, tôi có gặp Lee Donghae...

- Sao? – Kyuhyun khẽ nhíu mày nhìn Hyukjae, ngồi thẳng người cố nghe cho rõ

- Hắn ta xém quẹt vào đầu xe tôi... – Hyukjae nhướng một bên lông mày, đôi tay mân mê ly nước

- Rồi...? – Kyuhyun vắt một chân, đưa tay chống cằm chờ cậu nói tiếp

Hyukjae uống hết ly nước, đặt lên bàn

- Đưa cho tôi tấm danh thiếp này rồi hứa sẽ chịu trách nhiệm đền bù

Kyuhyun nhận tấm danh thiếp từ Hyukjae, xem xét hồi lâu rồi ngước lên nhìn cậu, cười nhẹ:

- Để tôi đoán nhé, ông muốn tiếp cận Lee Donghae, lấy được lòng tin của anh ta, trở thành người anh ta yêu mến, rồi từng bước lợi dụng anh ta. Đúng không?

Hyukjae nhìn Kyuhyun cười một tiếng như một lời thừa nhận, quả nhiên hắn có thể hiểu cậu chỉ bằng một ánh mắt. Kyuhyun lại tiếp tục giở báo ra đọc trong khi cậu lên phòng thay đồ chuẩn bị cho bữa tiệc.

7 pm

Sân biệt thự ngày càng đông, từng chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào cổng, Hyukjae đứng trên ban công tầng 2, chiếc áo vest khoác ngoài màu đen có cài một bông hồng đỏ, bên trong là chiếc áo phông cùng quần bó sát, mái tóc đen thẳng khiến cho dung mạo càng anh tú, bên trong cậu hiện tại là những suy nghĩ hỗn độn, điều đó thể hiện rõ ràng qua ánh mắt đang nhìn vô định về con sông nhỏ phía xa kia. Mặt trăng đã lên cao, ánh sáng của nó chỉ đủ cho một khoảng không rất nhỏ, vài làn gió nhẹ thổi qua khiến hơi thở Hyukjae nhẹ nhàng hơn, đôi tai nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi phía sau lưng, cậu khẽ cất giọng trước khi đưa ly vang trắng lên miệng:

- Còn chưa đến giờ mà, ông xuống trước đi, tôi xuống sau...

- Là tôi...

Cậu hơi giật mình quay lại vì nhận ra giọng nói đó không phải của Kyuhyun, nhưng cũng chỉ mất một giây để lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ:

- Sao anh biết tôi ở đây?

Donghae đưa ly rượu chạm nhẹ vào ly của cậu thay cho lời chào.

- Cậu có biết cậu rất nổi bật không?

Hyukjae luôn biết cách tạo thiện cảm bằng nụ cười nhẹ nhàng như không cùng với cái cúi đầu như đang ngượng, đưa mắt nhìn Donghae. Hôm nay anh ta cũng rất lịch lãm, không còn là gã thiếu gia ăn chơi trên du thuyền thích ném tiền cho mấy cô chân dài mà cậu vẫn thường thấy trên báo nữa, anh khoác lên mình chiếc áo len cao cổ cùng áo khoác dài màu xám, mái tóc vuốt gel gọn gàng để phô rõ ngũ quan hoàn hảo đến mơ hồ. Hyukjae thoáng chốc gần như quên mất người đàn ông này chính là con trai của kẻ thù khi mải ngắm từng đường nét trên khuôn mặt ấy.

- Giám đốc... – Cô thư ký mang lên cho cậu một chiếc áo lông – Trời tối rất lạnh, anh mang vào đi

- Cảm ơn – Hyukjae nhận áo rồi nhanh chóng khoác lên người, từng cử chỉ của cậu đều được thu hết vào tầm mắt của Donghae.

Anh giúp cậu chỉnh lại phần cổ áo phía sau một cách cẩn thận, nếu không nói là quá dịu dàng, trả lại ly rượu cho cậu, anh nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.

- Rất hợp với cậu

Hyukjae nhìn anh, khóe môi khẽ cong.

- Hôm nay... anh cũng rất bảnh – Ngừng lại vài giây, cậu khẽ dựa người vào lan can – Seoul thay đổi nhiều hơn trong suy nghĩ của tôi.

- Nếu có dịp, tôi sẽ đưa cậu đi tham quan vài vòng.

- Anh không sợ chủ tịch Lee sẽ không vui sao?

- Tôi đã bao giờ khiến ông ấy vui đâu – Donghae nửa đùa nửa thật khiến Hyukjae bật cười.

Hai người cùng nhau bước xuống lầu, Hyukjae lịch thiệp chào hỏi và chúc rượu những vị khách quý đứng gần mình, Donghae quay trở lại bên cạnh chủ tịch Lee, mắt vẫn không rời khỏi nhất cử nhất động của cậu, ở cậu có một sự cuốn hút, tuy mơ hồ nhưng lại rất mãnh liệt, ít nhất là đối với anh. Đã 5 năm kể từ lần cuối anh gặp cậu tại lễ tang, lúc đó anh chỉ nghĩ đây là một thằng nhóc mất gia đình, không đáng để anh quan tâm, nhưng đến bây giờ, mọi sự chú ý của anh đều đang đổ dồn vào người con trai đang chỉnh lại bông hồng trên ngực áo kia. Tiệc bắt đầu, ông HanKyung dịu dàng dìu phu nhân Heechul bước ra, ai ai cũng khen họ là một cặp xứng đôi khiến cho nỗi hận trong người chủ tịch Lee như bị châm thêm mồi lửa. Ông Hankyung bước lên bục, tất cả mọi người cùng quay lại chú ý vào ông. Người đàn ông luôn điềm tĩnh khoan thai nhìn mọi người bằng đôi mắt hiền từ.

- Chư vị quan khách, đa tạ các vị đã có mặt đông đủ để chào đón hai vị thiếu gia của SJ trở về từ Paris, bữa tiệc hôm nay đã được chuẩn bị hết sức chu đáo, hy vọng có thể làm hài lòng mọi người. Hyukjae, Kyuhyun, hai đứa phát biểu vài lời đi – Ông HanKyung hướng ánh mắt trìu mến về phía cậu và hắn đang đứng ở quầy rượu.

Hai người bước đến trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, bữa tiệc hôm nay, ngoài mặt là để chào đón hai vị thiếu gia trở về, là một bữa tiệc gia đình ấm cúng, nhưng nhìn lại xem, từ các cổ đông đến đối tác chẳng phải cũng đều có mặt hay sao. Nếu không phải để nói cho họ biết rằng Lee Hyukjae và Jo Kyuhyun đã chính thức trở thành những nhà lãnh đạo của tập đoàn liên minh này, thì cũng là để phô trương thế lực của thiếu gia thất thế nhà họ Lee, rằng giờ đây cậu chính là người mà không kẻ nào có thể dễ dàng ức hiếp. Lee Hyukjae 5 năm trời chăm chỉ tu thân rèn luyện ở nơi xứ người, cuối cùng là người đứng đầu một thương hiệu nổi tiếng khắp châu Âu, không chỉ thế, từ những kẻ tai to mặt lớn đến những người đứng đầu các thương hiệu nổi tiếng, không có ai là cậu không quen biết, chưa cần nói đến, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng đủ thấy, đứa trẻ Lee Hyukjae ngày nào bây giờ đã không còn ngây thơ và dễ dàng để chà đạp, phong thái này, thái độ này, là để nói rằng những kẻ đã từng khinh thường, phản bội lại cậu và ông bà Lee, đã đến lúc họ phải trả giá rồi. Ánh mắt Hyukjae lại một lần nữa hướng về phía bàn tiệc gần bể bơi, người đàn ông trung niên hai tay đút túi quần đang nhìn cậu hết sức bình thản, trong lòng Hyukjae lại thêm một lần dậy sóng, Lee Sooman, cứ từ từ mà chiêm ngưỡng tôi chà đạp, hủy hoại con trai ông, nhìn tôi khiến Lee San lụi tàn, khiến ông phải đau khổ và nhục nhã như tôi ngày ấy, tôi sẽ bắt ông phải đền mạng cho ba mẹ tôi...

- Các vị, Hyukjae may mắn nhận được sự yêu thương và bảo bọc của chủ tịch HanKyung và phu nhân, được gọi người một tiếng ba, may mắn có được một người anh em tốt như giám đốc Jo đây, 5 năm qua đã để mọi người chờ lâu, lần này quay trở về, với tư cách là giám đốc đại diện của tập đoàn SJ và là gương mặt thương hiệu của dự án đá quý HJ Saphire Heart, tự hào đã có được viên đá xanh thứ 8 trong bộ sưu tập, tôi sẽ cố hết sức khiến cho tập đoàn liên minh của chúng ta ngày một vươn xa, tuyệt đối không để mọi người thất vọng, vực dậy hoàn toàn thương hiệu đá quý HJ đã từng làm mưa làm gió trên thị trường đá quý. Kính mong các vị trưởng bối hết lòng chiếu cố, nâng đỡ cho chúng tôi. Xin cảm ơn các vị.

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên, dàn nhạc công chơi một khúc nhẹ nhàng, mọi người bắt đầu ăn uống trò chuyện. Hyukjae và Kyuhyun đang đứng cùng với ông Hankyung và phu nhân Heechul, chủ tịch Lee dẫn theo Donghae bước đến, nở một nụ cười thân thiện:

- Chào mừng hai vị thiếu gia trở về, hôm nay thật vinh hạnh cho cha con tôi khi được mời đến dự tiệc thế này.

Hyukjae xoay người quay lại nhìn, khẽ nở một nụ cười như không, nhấc ly rượu trên bàn đáp lễ ông Lee:

- Cảm ơn chủ tịch Lee, cảm ơn ông đã tới dự tiệc, hãy cứ tự nhiên như ở nhà

- Đúng vậy chủ tịch Lee – Kyuhyun tiếp lời Hyukjae – Đã lâu không gặp, anh Donghae giờ trông khác trước nhiều quá

Ông Lee liếc nhìn thằng con quý hóa, ánh mắt lộ rõ vẻ bất mãn

- Ôi dào, chẳng phải cả ba trước đây học chung trường hay sao?! Vẫn mong ông Lee đây chiếu cố bọn trẻ nhiều hơn – Ông Hankyung cất tiếng trong khi phu nhân Heechul rót thêm rượu cho mọi người.

Chủ tịch Lee khẽ liếc nhìn phu nhân Heechul, mái tóc ánh đỏ hơi xoăn, nước da trắng, đôi mắt to, làn môi mềm mang sắc hồng nhẹ, nhìn vào không ai nghĩ vị nam nhân anh tú này giờ đã sống được nửa cuộc đời bởi trên mặt không có lấy một dấu vết thời gian. Nhớ năm xưa khi cậu còn là một thiếu nam trẻ tuổi, tràn đầy sức sống và tự do, biết bao người thầm ước một lần được nâng bước cho đôi chân của cậu. Lọ Lem của giới đá quý, người thừa kế viên đá Saphire đầu tiên, một con người luôn vui vẻ mà nhảy múa qua từng ngày tháng, cậu chính là niềm khao khát của biết bao người, giờ này đang e lệ mà nép vào lòng Hankyung, nhất cử nhất động đều được Hankyung dìu dắt. Nếu ngày ấy ông Lee quyết liệt hơn, mạnh bạo hơn nữa, liệu có thể có được Heechul không? Bây giờ liệu có phải đã quá muộn rồi không?

- Heenim, em có lạnh không? – Ông Hankyung ân cần chỉnh lại chiếc áo lông màu trắng trên người phu nhân, khẽ giúp cậu vuốt lại vài sợi tóc cho vào nếp.

- Có hơi lạnh một chút – Phu nhân Heechul khoác tay ông Hankyung, khẽ dựa vào người ông mà cất giọng nhỏ nhẹ.

Kyuhyun trông thấy cảnh ấy, khẽ bĩu môi rồi quay đi, còn đâu người mẹ cứ dăm ba ngày lại lia chảo vào mặt hắn nữa. Hắn quyết định qua chỗ khác để khỏi phải làm bóng đèn cản trở đôi bồ câu già.

- Thiếu gia Lee,... à không... – Chủ tịch Lee tiến đến bên cạnh cậu – Tôi phải gọi cậu là giám đốc Lee chứ

- Để ông chê cười rồi – Hyukjae khẽ nhếch môi, rót thêm rượu vào ly của chủ tịch Lee.

Ông ta đưa miếng hàu nướng lên miệng, bộ mặt vô cùng thưởng thức

- Thế nào? Có ngon không? – Hyukjae lịch thiệp hỏi han

- Rất vừa miệng. Dù sao thì... lần này cậu về là để tiếp quản bộ phận thương mại của SJ, đừng để chủ tịch Hankyung thất vọng.

Hyukjae chỉnh lại chiếc áo lông đang khoác trên vai, khẽ gật đầu:

- Tất nhiên là như thế, đã 5 năm kể từ ngày tôi rời Hàn Quốc, nghe nói tập đoàn Lee San đã mở rộng thị trường sang tận Trung Quốc, không phải ông đang cố chạy đua với SJ đấy chứ?

Chủ tịch Lee cười lớn:

- Cậu rất tự tin đấy, nhưng nếu không có Hankyung, liệu cậu có thể đứng ở đây mà mỉa mai ta không? Ngày đó, KH ký quyết định sáp nhập với HJ là để tránh tình trạng một tòa nhà lớn như vậy sẽ bị bỏ hoang, hoặc là rơi vào tay kẻ khác mà thôi. Giờ cậu nhìn xem, trên dưới SJ, có mấy ai là người của HJ các cậu hay không nào?

Hyukjae nhìn ông Sooman, cố gắng nuốt cơn giận vào trong, cất giọng thật điềm tĩnh:

- Tôi thì lại không nghĩ như thế, KH sáp nhập với HJ, tạo nên một liên minh hùng mạnh trong giới đá quý, không như những kẻ nào đó, đưa người của HJ về nhưng lại chẳng cho họ một chút lợi ích cụ thể nào. Nếu nói là chiếm hữu thì còn nhẹ, cái này phải gọi là ăn cắp trắng trợn giữa ban ngày.

- Lee Hyukjae cậu...

- Thứ lỗi chủ tịch Lee, tôi còn phải tiếp những vị khách khác, ông cứ tự nhiên dùng bữa

Nói rồi cậu bỏ đi, để lại chủ tịch Lee đứng đó nhìn theo bằng con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Hyukjae khẽ bật cười mỉa mai, chỉ những kẻ đã ra tay ăn trộm mới phải chột dạ khi bị nhắc đến, trong mắt cậu, những kẻ đã bỏ HJ mà xun xoe theo Lee San chính là những kẻ phản bội, phản bội lại HJ, phản bội lại sự tín nhiệm của vợ chồng ông Kangin. Cậu quyết phải khiến họ trả giá, bắt Lee Sooman phải đền tội, khiến Lee San lụi tàn. 5 năm qua là khoảng thời gian cậu bỏ ra máu, mồ hôi và cả nước mắt để tìm cho ra những bằng chứng có thể minh oan cho ba mẹ, kết tội kẻ vô nhân tính kia, nhưng như thế chưa đủ, cậu phải khiến hắn đau đớn từ từ, khiến hắn sống không bằng chết.

- Hyukjae – Donghae đặt tay lên vai cậu – Cậu ổn không?

Donghae nhận thấy sắc mặt của Hyukjae có hơi khó coi liền tiến đến hỏi han, cậu gạt tay anh, nở nụ cười nhẹ:

- Tôi ổn, chắc do hôm nay uống hơi nhiều – Cậu đặt ly rượu xuống bàn

Donghae đưa cho cậu ly nước ấm từ anh gia nhân:

- Chút nữa tiệc tàn, cậu có muốn đi dạo một vòng với tôi không?

Hyukjae nhìn anh, đôi mắt anh khẩn khoản dán chặt vào mắt cậu như chỉ chờ đợi một cái gật đầu.

- Được.

Donghae mỉm cười thỏa mãn

- Vậy tôi sẽ chờ cậu – Rồi anh cất bước về phía ba mình

Hyukjae nhìn theo, một nụ cười nửa miệng thoáng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, vẫy tay gọi cô thư ký

- Giám đốc?

- Điều tra chi tiết về Lee Donghae, càng chi tiết càng tốt, tôi muốn biết trước trưa mai

- Vâng.

End chapter 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro