Chapter 6: Donghae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc tàn, Hyukjae bận rộn cùng với gia đình Kyuhyun tiễn khách ra về, Donghae ngồi chờ trong xe, đôi mắt dõi theo bóng dáng chiếc áo lông màu trắng lẫn trong đám người qua chiếc gương chiếu hậu.

- Được rồi, chúng ta về thôi – Ông Hankyung vẫy tay anh vệ sĩ ra hiệu chuẩn bị xe

- Ba, đêm nay con muốn ở lại với nó – Kyuhyun nhướn nhướn mày với Hyukjae ra vẻ bạn tốt

Hyukjae kéo áo khoác sát cổ, dõng dạc:

- Không – cho.

Kyuhyun trợn mắt nhìn cậu, nhưng khi nhìn thấy chiếc Audi đang đậu lấp ló phía xa, hắn liền hiểu ý, cười nhăn nhở bám lấy phu nhân Heechul, ngoan ngoãn lên xe.

- À, còn cái này nữa – Ông Hankyung cũng toan bước lên xe liền quay lại – Hyukjae, hiện tại ở đây chưa có người giúp việc, sáng sớm ngày mai ba sẽ cử vài người đến, con chịu khó một đêm vậy.

Hyukjae khẽ gật đầu:

- Con biết rồi, mọi người đi cẩn thận.

- Ngủ ngon nhé, Hyukjae

- Mẹ ngủ ngon

Chiếc xe chở gia đình chủ tịch Hankyung rời đi, Hyukjae dặn đội vệ sĩ vài câu rồi tiến về phía xe của Donghae. Anh nhanh chóng xuống xe mở cửa cho cậu.

- Có lạnh không?

- Không sao – Hyukjae phẩy phẩy tay

Donghae chờ cậu yên vị trên ghế rồi đóng cửa xe, cũng không quá vội vàng mà ngồi vào ghế lái, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi khu Kangnam.

Seoul về đêm thật huyền ảo, những ánh đèn xanh đỏ nối đuôi nhau thắp sáng cả đại lộ, những tòa nhà cao tầng với những màn hình lớn phát đầy quảng cáo và cả tin vắn trong ngày. Đã gần nửa đêm nhưng ngoài đường vẫn khá đông xe cộ qua lại, trên cao, hàng ngàn hàng vạn chấm sáng li ti lấp lánh, một ngôi sao băng bay vụt qua khoảng trời nhỏ trên nóc thành phố. Hyukjae hạ cửa kính xe một chút, bàn tay vươn ra cảm nhận làn gió lạnh len lỏi vào từng kẽ ngón tay.

- Muốn uống gì đó giải rượu không? – Donghae cất giọng sau khi nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến đến lạ thường.

Cậu khẽ gật đầu, đóng cửa kính xe rồi ngồi ngay ngắn tại ghế lại phụ.

- Anh có thường hay lái xe quanh thành phố vào ban đêm như thế này không?

Donghae gượng cười:

- Không, lâu lắm rồi tôi mới có cơ hội như thế này

Tần ngần một chút, anh nói tiếp:

- Có vẻ ấn tượng của cậu đối với tôi không được tốt cho lắm nhỉ

Hyukjae nhìn anh, khẽ nhún vai:

- À thì... mặt anh xuất hiện đầy trên tạp chí và tin tức mạng mà, một...

- Một thiếu gia ăn chơi sa đọa thích đốt tiền. Có phải như vậy không?

Hyukjae bị ngắt lời, nhận ra mình đã có ý xúc phạm, liền im lặng.

- Không sao – Donghae cười nhẹ, tạt xe vào một tiệm tạp hóa – Dù sao cũng là chuyện có thật, ba tôi cũng chẳng màng mà ngăn mấy tay nhà báo. Chờ ở đây nhé

Rồi anh vào tiệm mua đồ. Hyukjae ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng người đàn ông đang đứng tại quầy bán đồ uống nóng, hai tay khẽ đan vào nhau. Lúc này đã qua 12h đêm, nhưng vẫn còn người ở đó ăn mì, mua đồ, hay chỉ là đứng nói chuyện, một vài người vô gia cư trải báo nằm ở con hẻm bên cạnh, đôi ba cặp tình nhân nắm tay nhau đi qua. Hyukjae lặng lẽ quan sát họ, có những người dù có bao nhiêu cũng chưa bao giờ thấy đủ, nhưng lại cũng có người, nhặt được một vài bộ quần áo còn khá mới trong thùng rác của nhà nào đó, ăn một bữa cơm từ thiện, đêm thì trải báo nằm trong một góc trên đường phố hay ở ga tàu điện ngầm, cũng đủ để thỏa mãn,

Donghae quay trở lại với hai ly trà nóng, đưa cho cậu một ly rồi lái xe quay trở lại cao tốc, dừng xe trên cầu Cheongdam. Hyukjae áp hai bàn tay vào ly trà đựng bằng cốc dùng một lần, nhấp thử một ngụm.

- Trà dâu?

- Phải – Donghae gật đầu nhìn cậu – Tôi không biết em thích loại nào nên lấy đại, có ổn không?

- Ngon lắm – Hyukjae mỉm cười, khẽ cọ lưng vào ghế

Donghae liền chỉnh ghế ngửa ra sau một chút để cậu thấy thoải mái hơn. Hai người cứ thế im lặng mà ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Donghae thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía Hyukjae, bàn tay có ý muốn tìm đến đôi tay của cậu, nhưng thấy chúng đang áp sát ly trà nóng nên lại thôi. Hyukjae đủ tinh ý để nhận ra điều đó, cậu vốn không nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển nhanh như thế, tuy nhiên ở cái tình cảnh này, kẻ cô độc bỗng tìm được chỗ bám víu, ít nhiều sẽ không thể tự chủ. Và quả nhiên sự im lặng cũng không kéo dài được quá lâu, Donghae đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc đang lả lơi trên trán của Hyukjae, đôi mắt ánh lên vài tia ấm áp. Hyukjae thoáng giật mình nhìn anh, hai ánh mắt vì thế mà vô tình chạm nhau, bất ngờ nhưng thật khẽ khàng.

- Tôi xin lỗi – Donghae vội rút tay về khi nhận ra mình đã hơi lỗ mãng, ngồi ngay ngắn lại trước vô lăng.

Hyukjae khẽ cười trừ cho qua chuyện, ly trà dâu trên tay đã hết hai phần ba cũng nguội dần. Cậu đưa mắt nhìn gương mặt đang dán chặt vào con đường phía trước của Donghae, cái không khí sượng sùng này quả thực khiến hai người thật khó xử.

Trên cầu đã vắng hẳn, chỉ còn ánh đèn vàng lờn lợt thắp sáng đường đi, ly trà trong tay Hyukjae đã cạn, cậu cũng chẳng còn chỗ nào để chú ý ánh mắt vào nữa.

- Ờm... tôi nghĩ chúng ta nên về rồi...

Donghae nhìn cậu, đôi mắt ánh lên vài nét u buồn

- Tôi xin lỗi... muốn đưa em đi dạo cho vui vẻ, không nghĩ lại thành ra thế này

Hyukjae thoáng cười nhẹ, người đàn ông ngồi bên cạnh cậu không ngờ lại giống một đứa trẻ ngốc nghếch, làm gì cũng chỉ theo bản năng.

- Không sao, dù sao cũng cảm ơn anh, chỉ là ngày mai tôi còn nhiều việc phải làm, không thể dậy quá muộn.

- Vậy... chiều mai em dành chút thời gian cho tôi được không?

Hyukjae ngước lên nhìn đôi mắt đang như cầu khẩn kia, không kìm lòng được mà khẽ gật đầu.

* Biệt thự HJ, 2 a.m

Chiếc Audi màu trắng dừng trước cổng, cho tới khi căn phòng trên tầng 2 đã sáng đèn mới lăn bánh rời đi. Đám vệ sĩ đang thay ca, ngoài vườn loáng thoáng tiếng cú kêu, Hyukjae cởi chiếc áo lông trắng treo lên giá, mở tủ lấy đại bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Chiếc điện thoại bỏ trong túi áo khoác khẽ đổ chuông thông báo có tin nhắn, cậu yên vị trong bồn nước nóng, với tay lấy đọc.

[Kyuhyun] Câu được cá chưa?

Hyukjae bật cười, thằng nhóc này bao nhiêu năm vẫn không bỏ được cái tật nhiều chuyện

- Khùng

[Kyuhyun] Ông nói ai khùng? Này, may mà vệ sĩ thông báo với tôi, gặp ba thì ông chết chắc. Mà ông cũng được lắm, bên Pháp thì hạ được mấy vị tiểu thư nhà giàu, về đây chưa làm gì đã để con trai Lee Sooman phải đậu xe chờ cả buổi.

- Hiện tại tôi chưa biết nhiều về anh ta, chưa kịp nghĩ ra nên làm gì

[Kyuhyun] Ấn tượng ban đầu thế nào?

- Bề ngoài thì là thiếu gia ăn chơi thích đốt tiền, nhưng thực ra là đứa trẻ thiếu kinh nghiệm chưa kịp lớn.

[Kyuhyun] Haha... thế thì khó gì? Ông cứ rắc một chút thính, cho anh ta tí kẹo, ông nói gì anh ta chả nghe theo

- Kinh nghiệm gớm. Thôi, tôi chuẩn bị đi ngủ đây, sáng mai còn qua bên đó

[Kyuhyun] Ừ. Mà trời này đừng có tắm khuya đấy, có làm sao không ai bế đi được đâu

Hyukjae phì cười, bỏ điện thoại vào túi áo khoác treo bên cạnh, tắm táp xong xuôi liền khoác áo lên giường ngủ một mạch.

Sáng hôm sau, chiếc xe được ông Hankyung phái tới đón Hyukjae đã chờ ngay trước thềm, trong khi cậu còn đang để tóc rối mà đứng ngắm cảnh uống cà phê. Lí do là stylist riêng của cậu vì một số chuyện cá nhân nên còn đang trên máy bay từ Pháp trở về, mà cậu thì không muốn ai đụng vào đầu tóc mặt mũi của mình ngoại trừ cô ta.

- Thiếu gia, xin cậu chịu khó, sắp đến giờ họp rồi ạ - Một anh vệ sĩ khẽ cất giọng

Hyukjae đưa mắt liếc anh vệ sĩ tội nghiệp, cái miệng nhỏ dịu dàng phát ra một câu: "Không thích" rồi lại nhấp một ngụm cà phê nữa. Cô thư ký đứng dựa người vào cửa nhìn bộ dạng cậu, lén che miệng cười, lâu lâu trái chứng trở trời, cô lại được thấy cái vẻ bướng bỉnh đáng yêu của anh sếp nhà mình. Cái nết của Hyukjae lâu nay là thế, cứ hễ có nhiều người xung quanh quan tâm chăm sóc, cậu liền trở lại làm Lee Hyukjae nghịch ngợm ngang bướng, mà cái nết đó lại khiến mọi người thương cậu nhiều hơn. Mãi cho đến khi 4 5 anh vệ sĩ hết cách quay lại cầu cứu cô thư ký, cô mới thu lại nét mặt, đến bên cạnh cậu với dáng vẻ nghiêm túc:

- Giám đốc, còn 10 phút nữa, đừng đùa nữa ạ

Hyukjae quay lại nhìn cô, nhíu mày:

- Đồ bắt nạt

Rồi cậu đưa ly cà phê còn lại một chút dưới đáy cho anh vệ sĩ đứng cạnh đó, bỏ lên xe. Cô thư ký phì cười, mang theo bộ đồ cùng lọ gel vuốt tóc đưa cho cậu, đóng cửa rồi cũng nhanh chóng lên chiếc xe phía sau.

*Biệt thự KH

Jo Kyuhyun, giám đốc tài chính tập đoàn SJ bỗng dưng cầm xấp tài liệu lên che mặt cười khùng khục, nguyên nhân là chàng trai mặc sơ mi đen ngồi trước mặt hắn đang ngủ mở mắt trước xấp tài liệu cầm trên tay, mặt cậu ta có vẻ hôm nay chỉ rửa sạch chứ không được make up như mọi khi...

- Giám đốc Jo!

Kyuhyun giật mình, Hyukjae cũng giật mình chớp chớp mắt rồi hai đứa cùng đồng thanh:


Chủ tịch HanKyung nhìn hai đứa rồi cất giọng đều đều:

- Con có tán thành ý kiến của ta không?

Kyuhyun ngơ ngác nhìn ánh mắt hình viên đạn của ba mình rồi lại nhìn sang Hyukjae, Hyukjae liền gật đại ra hiệu

- À vâng... Con thấy rất hợp lý

Ông Hankyung thở dài xua tay

- Được rồi, tan họp, các người về công ty đi

Mấy ông lãnh đạo đã kéo nhau ra xe, Hyukjae giơ hai tay vươn vai kéo dãn cơ cho thoải mái

- Thưa ba, con xin phép về trước, con cảm thấy hơi mệt

- Được rồi – Ông Hankyung gật đầu – Nhớ nghỉ ngơi cho tốt

Hyukjae đứng lên khẽ cúi đầu rồi nhanh chóng bước ra sảnh. Kyuhyun toan chạy theo.

- Đi với

- Con đứng lại đó!

Giám đốc đại diện Lee Hyukjae bước ra sân tủm tỉm cười vì tiếng quát con của chủ tịch Hankyung còn văng vẳng phía sau.

Chiếc xe màu đen đi đầu rẽ vào cây xăng bên đường, chiếc còn lại dừng lại chờ. Hyukjae khẽ chỉnh cổ áo, khẽ nhăn trán khi nghe tiếng nhân viên tra xăng bên phía gần cửa xe. Cô thư ký đưa cho cậu chiếc iPad đã mở sẵn.

- Giám đốc, thông tin cậu cần đã có.

- Tốt lắm. Cảm ơn.

Cậu đón lấy chiếc iPad, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên màn hình.

- Xem ra Lee Sooman đã đổ tiền nhầm chỗ rồi, cho con trai đi du học, đào tạo bài bản, cuối cùng lại cho ra một kẻ phá gia chi tử.

- Nhưng thành tích học của anh ta cũng không phải là tệ - Cô thư ký tiếp lời – Chưa kể, người ta gọi anh ta là thiên tài đầu tư chứng khoán, lợi nhuận hàng tháng thu về ngang ngửa với lương của giám đốc tài chính hiện tại của Lee San. Cũng nhờ thế nên dù chủ tịch Lee có không chu cấp một đồng nào thì anh ta vẫn thừa sức ăn chơi.

Xe lăn bánh, Hyukjae trầm ngâm

- Nếu vậy, tại sao một người học thức và cả kinh nghiệm đều dày dạn như thế này lại chỉ thích vung tiền qua cửa sổ, tới mức đến cha đẻ cũng phải ghét bỏ chứ?

- Cái này... thực ra tôi vẫn chưa tìm hiểu kĩ

- Không sao, cô vất vả rồi. Sau khi về biệt thự cô có thể nghỉ sớm, chúng ta tan ca được rồi.

- Vâng, thưa giám đốc.

End chapter 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro