Trăng lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng lên. Đèn đường bừng sáng. Nhưng cái đèn đường trước nhà Heeyeon đã lâu bị hỏng, nên nó cứ lập lòe chớp tắt. Hyojin trong bụng mới được lót cái bánh mì và vài thứ rau củ thịt nguội còn sót lại trong tủ lạnh nhà Heeyeon. Cô bưng cái bàn học nhỏ lại gần chỗ nàng nằm, vừa học bài vừa quan sát nàng cho tiện.

Ánh mắt của Hyojin phiêu lãng theo những gợn mây đang chờn vờn ngoài ô cửa, cố gắng đẩy hết ưu phiền trong đầu ra nhưng vô vọng. Cô không biết khi Heeyeon thức dậy nàng có trách cô không, có giận cô không?

Có ghét cô hay không?

Trăng đêm nay thật sáng. Nó sáng một màu vàng đậm, không hề bị lu mờ bởi bất cứ thứ gì. Khung cảnh đẹp như vậy, lại có một người ngắm nhìn nó với khuôn mặt u sầu ảm đạm, làm cho mọi thứ như chậm đi, mây và gió có lẽ cũng muốn nán lại hồi lâu để hỏi thăm. 

Không biết đã bao lâu, nhưng Hyojin chỉ biết khi cô vừa hạ bút xuống để ngắm nhìn khung cảnh buổi tối ngoài khung cửa sổ một lát, quay lại đã thấy Heeyeon tỉnh rồi

Đôi mắt màu nâu bật mở. Những bánh răng trong đầu Heeyeon bắt đầu chuyển động để xử lí tình huống. Junghwa, Junsu, Hyojin... Hôn, uống rượu, đầu óc quay cuồng, và...

Heeyeon nhìn lại quần áo trên người mình, sờ soạng cơ thể mình, đầu tóc mình. Nghĩ đến việc mình bị tên Junsu làm cho thất tiết, nàng hốt hoảng lắm, bật dậy nhanh như gặp ác mộng, cơn đau cũng vì vậy mà lan tỏa mạnh mẽ. Toàn thân nàng như tảng băng tan, nó như muốn rã nát ra vì cơn đau kì lạ quá đỗi. Vai gáy nàng nóng ran lên, miệng khô đắng vì thiếu nước. Hyojin nhìn thấy sắc mặt nhăn nhó của nàng liền im im đứng lên lấy một cốc nước.

"Hãy nghỉ ngơi nhé."

Heeyeon dù không còn bình tĩnh nhưng vẫn cố cầm lấy. Uống nước xong, nàng không nằm xuống mà cứ ngồi thẫn thờ. Hyojin tiếp tục làm bài tập cho những ngày tiếp theo nhằm giết thời gian, vì nếu bây giờ cô có nói gì thì cũng không hợp lí.

Đang chăm chú, bỗng Hyojin nghe tiếng thút thít.

Là Heeyeon đang khóc.

Heeyeon đã bị tên Junsu đó lừa rồi sao? Không thể nào. Lần đầu của nàng, cái trinh tiết của nàng, chẳng lẽ đã bị cậu ta cướp mất? Nàng tự hỏi mình còn tư cách gì mà nghĩ đến Hyojin đây. Có phải Hyojin rất phù hợp với Junghwa sao, nàng cơ bản là không có khả năng xen vào giữa cả hai người.

"Đừng khóc."

Hyojin, đột nhiên lại ấm áp đến lạ, ôm lấy bờ vai nhỏ bé vào thân thể mình, dùng tay nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng. Heeyeon tựa đầu lên vai Hyojin, tâm tình lại càng nức nở. Càng được cô chạm vào thân thể, nàng cảm thấy nhục nhã và khinh bỉ bản thân.

Nhưng Hyojin lại rất nhẹ nhàng với nàng.

"Em đừng lo. Tên Junsu đó không động vào em đâu."

Gặp được Hyojin là diễm phúc trong cuộc đời Heeyeon.

"Chỉ có tôi thôi."

Hyojin thả Heeyeon ra, quỳ trước chỗ nàng ngồi như một đứa trẻ chịu phạt. Khuôn mặt cô cúi gằm xuống, môi mím chặt, có lẽ cô đang chuẩn bị tinh thần cho những phản ứng dữ dội tiếp theo của Heeyeon.

Nhưng không hề có.

"Cảm ơn Elly."

Hyojin ngạc nhiên ngước lên, thấy Heeyeon chồm tới cầm lấy bàn tay mình, xoa nó thật nhẹ nhàng. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Heeyeon thật sự sẽ bỏ qua sao?

"Em sẽ không ghét tôi chứ?"

Run rẩy hít một hơi để trấn tĩnh bản thân, Hyojin hỏi nàng thơ đối diện, trong lòng rối rắm vô ngần. Ngược lại Heeyeon chỉ mỉm cười, ngay từ đầu Heeyeon đã ước rằng nàng lẽ ra nên tin Hyojin, cho cô cơ hội nói hết ra, vậy thì bây giờ cô có hành động như thế nào, thì đó cũng là việc nên làm.

Hoặc nói đơn giản, là Heeyeon rất bằng lòng với việc Hyojin đã làm vậy với mình.

"Em không ghét Elly đâu."

Heeyeon đưa tay lên mặt mình, khẽ lau nước mắt, nở nụ cười nhìn Hyojin thật lâu.

"Em chỉ yêu Hyojin thôi."

Trăng đêm nay thật sáng. Nó sáng một màu vàng đậm. Nhưng vẻ đẹp của Heeyeon lập loè trong ánh đèn đường đã lu mờ nó. Trong mắt Hyojin, thời gian như ngưng đọng, tiếng kim giây trên đồng hồ như tắt lịm đi, và cô như quên mất cái hơi thở của mình. Tình yêu của Heeyeon quá lớn, nó khiến cô như bị rơi vào khoảng không vô định nào đó.

Rơi. Rơi vào một mối tình.

"Tôi cũng yêu. Tôi đã yêu em. Từ lúc nào tôi không hề hay biết."

Có bao nhiêu lời nói mà Hyojin muốn nói ra lúc này, nhưng thật khó làm sao vì nhịp tim cô cứ đập lung tung loạn xạ hết cả.

"Tôi cũng không biết làm sao cho em hạnh phúc. Tôi không biết cách bộc lộ."

Mây và gió lại cười đùa cùng hàng cây đã ướm vàng cái màu đặc trưng cuối Thu. Thời tiết đã trở lạnh nhiều hơn so với cái ngày họ gặp nhau lần đầu. Nhưng bên trong họ cũng đã ấm áp hơn những ngày đầu rất nhiều.

"Không cần thiết. Chỉ cần yêu em đơn giản thôi."

Vì họ yêu nhau.

Đêm đó, Hyojin ngủ lại nhà Heeeyeon. Cô bỏ hết bài tập qua một bên, dành hẳn hơi ấm của mình ôm ấp lấy nàng, xoa đầu nàng thật nhẹ. Cô muốn ru nàng ngủ say trong lồng ngực mình. Heeyeon nghe rất rõ cái tiếng tim đập dồn dập của Hyojin, nàng hạnh phúc lắm, vậy là nàng không phải đợi tới mùa Hè nữa rồi.

Thật truyệt vời. Heeyeon khao khát được trở thành người thuộc sở hữu bởi Ahn Hyojin, của riêng cô mà thôi. Nàng không muốn ai khác tiến đến, chạm vào, ngoại trừ cô.

"Đừng rời xa em nhé."

Heeyeon ngước lên, nàng thì thầm thật khẽ vì nghĩ rằng Hyojin đã ngủ. Nhưng không. Hyojin vẫn mở mắt, ngắm nhìn chóp tóc màu nâu xinh xắn thơm ngát mùi thảo mộc bên dưới. Bắt gặp ánh nhìn của nàng, cô hơi bối rối, giải vờ nhắm mắt, rồi lại hé một bên ra để trêu nàng.

"Elly giả vờ, em thấy rồi nhé."

Ngay lúc đó, Heeyeon vì quá phấn khích nên đã đập đập vào eo Hyojin, vô tình trúng phải cái vết bầm tím lúc chiều. Mặt cô bỗng tái đi, cắn chặt răng, một luồng khí lạnh rít vào buồng phổi. Heeyeon bắt đầu luống cuống không biết vì sao cô lại như thế.

"Sao thế? Sao thế Elly?"

Hyojin nhăn mặt khổ sở nói.

"Là Junsu đã đập gậy sắt vào người tôi."

"Rồi Elly xử lí vết thương chưa? Ý em là bôi dầu gió ấy?"

"Chưa."

Và, bất chấp cơn đau dưới hạ thân, Heeyeon đứng lên thật dứt khoát, nhanh chóng đi lấy dầu gió đến, bắt Hyojin ngồi dậy.

"Mau kéo áo lên em bôi cho. Vết bầm ở đâu?"

Hyojin kéo hai lớp áo của mình lên, cơ bụng hằn rõ mồn một thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn, khiến tay Heeyeon bỗng run run và nàng đứng hình vài giây. Cơ thể của Hyojin thật sự rất quyến rũ, cô ấy xinh đẹp, nấu ăn ngon và rất nhẹ nhàng, nhưng cô ấy là dành cho nàng, cô ấy chọn nàng. Heeyeon đột nhiên cảm thấy nàng thật may mắn khi có được Hyojin trong cuộc đời.

"Để em..."

Khi Heeyeon đang bối rối xoa dầu xung quanh vết bầm tím, Hyojin thấy nàng quá dễ thương liền chống tay lên nệm, lấy thế mà tiến đến hôn không ngừng.

Trăng lên. Vạn vật ngắm nhìn đôi uyên ương quấn lấy nhau trong hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro