Sweet revenge - chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay người  lại,-  anh nói.

Cô quay người và cúi đầu xuống. Những ngón tay anh dò dẫm với chiếc cài lâu tưởng chừng như vô tận trước khi cô cảm nhận trọng lượng sợi dây đã chuyển từ cổ cô sang tay anh. Cô không ngẩng đầu lên hay quay lại – tất cả mọi người ở sau lưng cô im phăng phắc. Đến mức cô nghe được những lời chồng cô nói với cha mình sau khi anh đã băng qua phòng tới chỗ ông
- Tôi nghĩ thứ này là của ông-  anh nói.
- Không phải, nó dành cho nữ chủ nhân tương lai của SM. Ta đã tặng nó cho cô ấy.
- Tôi đã từ chối món quà . Vợ tôi sẽ chỉ dùng những trang phục và đồ trang sức do tôi chu cấp.
- Nó là của con bé, ta sẽ không nhận lại

- Vậy thì nó sẽ nằm ở đây cho đến khi có người nhặt nó lên – Luhan nói và có tiếng vật gì đó rơi xuống sàn
.
Đúng lúc đó cửa mở và chủ tịch Park cùng phu nhân và cả con gái xuất hiện
Baek hyun  kín đáo cúi người nhặt sợi dây chuyền lên khi Seohyun quay lại. Nhưng cô chì nhìn thấy có thế. Cô vội vã rời khỏi phòng với mái đầu cúi gằm. Cô không chắc có về được phòng mình để thu dọn đồ đạc hay không. Cô không biết mình có thể ở lại nơi này thêm chút nào nữa không. Nhưng cô ra khỏi cửa chưa đầy sáu bước thì một bàn tay túm lấy cánh tay cô.
- Seohyun- đó là giọng của Baek hyun
- Beak hyun làm ơn chị muốn ở một mình

Nhưng cậu không để cô đi. Cậu chặn trước mặt cô và cô va vào lồng ngực cậu. Không còn đủ sức để đẩy ra nữa, cô úp mặt vào ngực cậu và run lên với những hơi thở đứt quãng.
- Để em đưa chị sang phòng khác, nơi chị có thể bình tâm lại. Chị không làm gì sai. Chị phải tin như thế. Chị đã bị lôi vào cuộc chiến thôi. Chị không làm gì sai cả.
- Đúng vậy, cô ấy không làm gì sai.-
Một giọng khác lặng lẽ hơn cất lên đằng sau cô. - Anh sẽ lo cho cô ấy, Baek hyun
- Chỉ khi anh hứa danh dự sẽ không làm tổn thương chị ấy- Baek hyun   nói, giọng sắt lại. - Cổ chị ấy đang chảy máu.
- Anh hứa
– giọng anh trống rỗng và đều đều
- Nó là thứ đã khiến anh rời khỏi đây 10 năm trời
- Đúng, cha anh không phải là một người có thể yêu thương. Đi với tôi nào Seohyun, xin em

Tay anh chạm vào cô.
Cô thẳng người lên,
- Cảm ơn Baek hyun chị ổn rồi, xin lỗi vì làm rối nơ của em thắt rồi
- Không sao em sẽ tự thắt lại được mà -
Nói rồi cậu rảo bước vào phòng khách.
- Hãy đi với tôi-  chồng cô nói, và cô cảm thấy chiếc khăn tay mang hơi ấm của anh nhẹ nhàng áp vào sau cổ mình, đến giờ cô mới nhận ra là nó đau. - Được không? Tôi sẽ không làm đau em nữa đau. Tôi hứa.

Anh đưa cô vào một gian phòng nhó giáp phòng khách rồi đóng cửa lại.
- Đúng như Baek hyun nói em đã bị lôi vào cuộc, sợi dây chuyền đó là của mẹ tôi, bà đã đưa nó cho tôi trước khi qua đời và nói với tôi rằng nó thuộc về tôi, thuộc về vợ tôi người mà sẽ yêu tôi suốt quãng đời còn lại thay bà. Ngay sau đám tang cha tôi nhận thấy sự thiếu vắng nó, lúc đó tôi đang ra ngoài tìm người con gái tôi nghĩ rằng mình thích cô ấy . Khi tôi về phòng ông ấy đứng đó với sợi dây chuyền trên tay và nói rằng tôi là một kẻ cắp. Ông ấy không nghe tôi giải thích, và dùng đòn roi để trừng phạt, tôi đã nói rằng tôi sẽ nhận tất cả những đòn roi này nhưng sau này tôi cũng sẽ biến mất và không bao giờ xuất hiện lần nữa.
anh thổi nhẹ lên vết xước sau cổ cô.
- Tôi đã thề sẽ không bào giờ quay lại. Nhưng tôi đã quay về. Với những gì mình có.
- Với em-
cô nói.
- Đúng vậy. Cơn giận của tôi không phải nhằm vào em,Tôi đã mờ mắt vì tức giận. Dĩ nhiên nó không phải là cái cớ biện hộ. Tôi mong em tha lỗi.
- Ông ấy đã đưa nó cho em một cách có chủ ý. Ông ấy biết nó sẽ làm ngài tổn thương và giận dữ hơn bất cứ việc gì ông ấy có thể gây ra.
- Em đã đúng,
-  anh nói - đúng ngay từ đầu khi em bảo rằng em là một quân cờ tốt trong trò chơi. Tôi xin lỗi đã để em bị tổn thương cả về thể xác. Nó có đau lắm không?
- Không
- cô đáp, rồi đứng dậy. - Hầu như không đau tí nào. Chúng ta còn phải tham dự bữa tối nữa đấy.
- Bây giờ sao?-
  Anh cười. - Tối nay tôi định đưa em rời khỏi đây. Chúng ta sẽ trở lại Seoul sau đó em hãy cho tôi biết em đến đâu và tôi sẽ thu xếp trong thời gian ngắn nhất. Em đã làm rất tốt. Em sẽ có một tương lai sung túc và an toàn.
- Chúng ta sẽ tham dự bữa tối, và buổi vũ hội - 
cô nói kiên quyết. - Có lẽ anh đang thiếu dũng khí,  nhưng em thì không. Anh đã chạy trốn một lần và chưa bao giờ vượt qua được những hồn ma bóng quế hay anh muốn gọi chúng là gì cũng được. Nhưng em nghĩ anhi không nên trốn chạy nữa, nếu anh  dành một chút thời gian để cân nhắc.
Luhan  nhìn cô chằm chằm, nét mặt kín bưng. Cuối cùng anh hít sâu.
- Vậy thì đi ăn tối thôi, cô chuột nhỏ của tôi, Nhưng em sẽ đeo cái này vì tôi chứ? Liệu nó có làm cổ em đau không?
Một chuỗi hạt ngọc trai nằm vắt ngang lòng bàn tay anh. Nó duyên dáng đến hoàn hảo và làm cô muốn khóc.
- Nó là một món quà một lời cảm ơn, nếu em bằng lòng. Có lẽ là một món quà cưới.
- Em sẽ đeo nó,
-  cô đáp, quay người và cúi đầu xuống để anh có thể cài móc chuỗi hạt. - Nó rất đẹp.
-Nhưng không đáng yêu bằng người đeo nó đâu.
- Luhan mỉm cười

Rốt cuộc Luhan  nhận thấy vượt qua buổi tối hôm nay cũng không đến nỗi mấy khó khăn. Cha anh vẫn cư xử như mọi khi; và anh cũng thế. Tức là cả hai đều trầm lặng, nói năng đúng mực và lịch sự. Bản năng thứ hai của anh là che giấu thật sâu mọi cảm xúc để không một ai ngờ rằng nó tồn tại.
Chỉ vợ anh là nghi ngờ. Cô ngồi ở chỗ của mình phía cuối bàn, xinh đẹp khôn xiết, miệng tươi cười, gò má ửng hồng, mắt sáng long lanh – và nhìn xuyên qua những bức tường rào ngăn trở tất cả mọi người bấy lâu nay để hiểu được tâm trạng anh đang xáo trộn dữ dội bởi chuyện vừa xảy ra. Hay ít nhất anh cũng lờ mờ cảm thấy như vậy. Có lẽ đó là một suy nghĩ hoang đường. Và anh cũng thật hoang đường khi tưởng tượng ra cô nhìn cha anh với vẻ thấu hiểu – chắc chắn chỉ để phát hiện ra đằng sau vỏ ngoài của cha anh chẳng có gì hết. Chỉ có sự lạnh lẽo và trống rỗng, có khi cả xấu xa.
Thậm chí cũng không quá khó khăn để đứng đón khách vào phòng  sau đó, chào hỏi các vị khách khi họ đến, giới thiệu mình với  những người quen. Không quá khó khăn vì dù cha anh cũng đứng đó, song có cô đứng giữa hai người, hoạt bát, lôi cuốn và xinh đẹp như lúc ở phòng ăn.

Anh thấy tâm trí mình cứ đếm ngược về những ngày trước trong lúc chào mời và trao đổi vài câu xã giao với khách khứa. Nhưng dù có tính đi tính lại cỡ nào anh cũng chỉ được một đáp số. Một tuần trước anh thậm chí chưa gặp Seohyun. Một tuần trước anh còn liếc qua chiếc lá thư xin việc của cô và sau vài giây chần chừ đã đặt nó vào xấp giấy tờ cần xem kỹ hơn.

Vậy mà giờ đây, chỉ sau một tuần, anh đã bắt đầu yêu cô. Ý nghĩ ấy tự vang lên trong tâm trí anh không hề báo trước, và anh nóng nảy gạt nó ra. Anh đâu còn là cậu bé bị lừa gạt bởi những cảm xúc hời hợt.
- Trong đời em chưa bao giờ lo lắng đến mức này-  cô nói, mỉm cười với anh khi khách khứa tạm vắng.
Luhan  nhướng mày. Anh ắt chẳng bao giờ đoán ra. Trông cô như người có kinh nghiệm đứng trong hàng ngũ đón khách lâu năm,
- Thậm chí cả cái hôm em mới đến đây sao, phu nhân? -  anh hỏi.
- Đúng lúc đó em không chỉ lo mà còn sợ chết khiếp – Seohyun mỉm cười với anh
Rồi cô quay sang cha anh mặc dù ông đã làm cô bẽ mặt khi cố tình trao cho cô món đồ đó. Cô quay sang đặt tay lên cánh tay ông,
Cha  cha hãy ngồi nghỉ đi. Sẽ không ai để ý chuyện đó đâu. Giờ này hầu hết mọi người đã đến đông đủ, con và anh Luhan  có thể tiếp đón những ai đến muộn -  Cô nói với vẻ quan tâm nhẹ nhàng nghe gần như trìu mến.

Trước sự ngạc nhiên của anh, cha anh để cô dắt tới một chiếc ghế trống. Anh vừa nhìn theo vừa nghĩ anh sẽ không quan tâm chuyện gì xảy ra với cha mình. Anh sẽ không nán lại để lo lắng cho sức khỏe của ông hay những vấn đề khác của SM. Ngày mai anh sẽ lên đường về Seoul  với vợ mình. Anh sẽ lo liệu thu xếp cho cô một ngôi nhà tiện nghi do cô chọn, rồi sau đó tiếp tục cuộc sống cũ của mình như thể không có sự gián đoạn mấy ngày qua. Và quả thực tất cả chỉ xảy ra trong mấy ngày qua.

Họ không đứng trong hàng người đón tiếp thêm quá lâu. Họ còn nhiệm vụ mở đầu buổi khiêu vũ. Vợ anh có biết khiêu vũ không? Luhan chợt thắc mắc. Nhưng nếu không thì chắc chắn cô đã nói với anh rồi. Và quả thực những bước nhảy của cô rất hoàn hảo và duyên dáng. Anh thấy tiểu thư nhà họ Park đang được mời nhảy . Anh đã không nói gì với cô gái ấy ngoài những câu hỏi xã giao. Nhưng xem ra không phải cô ấy đang ôm một trái tim tan nát. Anh hy vọng là không. Chắc hẳn cũng giống như anh, cô chỉ là nạn nhân của hai người đàn ông chuyên chế cho rằng họ có quyền điều khiển cuộc sống của con cái họ tới chân tơ kẽ tóc. Có lẽ từ giờ cô sẽ có thêm chút cơ hội tự chọn chồng, dù anh hơi nghi ngờ điều đó.

Còn cha anh đang quan sát cử tọa như một ông vua trên ngai vàng, vẻ mặt cao ngạo và không dò đọc nổi. Sắc mặt ông hơi tái. Nhưng anh sẽ không quan tâm đến điều đó. Ốm đau bệnh tật cũng không ngăn được sự độc ác của ông. Anh nhớ lại cơn giận mù quáng của mình mấy giờ trước, anh đã cố giựt sợi dây chuyền của mẹ khỏi cổ vợ mình mà không dừng lại để tháo móc trước. Anh đã làm cổ cô chảy máu.

Và anh nhớ lại cái ngày sau đám tang mẹ. Anh trở về sau khi dốc hết sức lực vào việc tìm người con gái anh đã từng thích, mệt mỏi bởi những cảm xúc buồn đau và tiếc thương, và thấy cha anh đã đợi sẵn trong phòng. Trong giây lát – hay có lẽ chỉ trong một tích tắc – tim anh rộn lên với điều gì đó như vui mừng khi anh tưởng cha đến để san sẻ nỗi buồn của ông. Và rồi anh chợt thấy sợi dây chuyền ngọc topaz trong tay ông.

Trong một khúc của điệu nhảy, vợ anh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh mỉm cười
- Anh hãy tươi cười lên , nó chính là sự trả thù tốt nhất
Anh không trao đổi được gì thêm ngoài những ánh mắt. Vợ anh vẫn mỉm cười, nụ cười đó lan tỏa khắp gương mặt cô và dường như chạm vào đáy mắt cô. Có lẽ, anh nghĩ trong nỗi ngạc nhiên, cô cũng đang đeo một chiếc mặt nạ không thể xuyên thủng giống anh. Có thực cô đang cảm thấy vui sướng như vẻ ngoài? Lúc nãy cô đã bị một phen ê chề trược mặt cả gia đình anh. Cô đã được tặng một món quà quý giá, và có thể nói là được đón nhận vào gia đình anh, bởi chính cha anh. Và rồi chồng cô đến, nói những lời lạnh lùng với cô trước mặt toàn thể mọi người, giật món quà khỏi cổ cô, rồi bỏ cô lại đó với nỗi xấu hổ nhục nhã để đương đầu với cha anh ta.

Chính Baek hyun  là người đã an ủi cô trước. Và lần đầu tiên – lần duy nhất trong mấy ngày anh quen biết cô – cô đã đánh mất sự điềm tĩnh. Cô gục đầu vào vai Baek hyun  thổn thức.
Vậy mà giờ đây cô lại quay lại đối mặt với gia đình anh chứ không bỏ chạy dù có cơ hội. Cô đã đối mặt với họ, không phải bằng nỗi tức giận, sự nghiệm trang lạnh lùng hay những lời tố cáo chính đáng, mà bằng những nụ cười và vẻ duyên dáng đầy lôi cuốn. Bằng vẻ đường hoàng xứng vơi một nữ chủ nhân.
Vì anh sao? Cô làm điều này vì anh sao? Bởi cô đã mặc cả với anh và quyết tâm giành được khoản thanh toán hào phóng sẽ đều đặn chuyền cho cô từ nay cho đến cuối đời? Hay cô làm thế vì bản thân mình? Để cho họ thấy cô không bị hạ nhục, rằng cô là người cao quý hơn tất cả bọn họ?
Anh thực sự bắt đầu yêu cô. Lần này Luhan  để cho ý nghĩ ấy lưu lại trong cái đầu tỉnh táo của mình.  và anh mỉm cười với cô.
Seohyun cũng vẫn nhìn anh:
- Anh nên làm thế thường xuyên hơn nữa, nó là một vũ khí lợi hại
Cô đang nhắc đến nụ cười của anh, sau một lúc ngỡ ngàng anh mới nghĩ ra. Cô đang trêu đùa anh. Nhưng đúng lúc đó nhịp tim vô thức tăng lên, anh bỗng hiểu ra rằng không phải thế. Cô chỉ đang đóng vai của mình và diễn rất xuất sắc. Cô đang thu hút những ánh nhìn ngưỡng mộ bất chấp vẻ ngoài khá mộc mạc của mình – hoặc có thể do chính sự mộc mạc đó. Trông cô tươi sáng, tinh khôi, ngây thơ và ...
Và anh càng sớm thu xếp một cuộc sống tiện nghi cho cô bao nhiêu, anh càng sớm trở lại với cuộc sống quen thuộc bấy nhiêu. Một cuộc sống an toàn. Anh không muốn bị bất an trở lại. Đau khổ như vậy là quá đủ rồi.
Anh mỉm cười nhìn sang cô khi kết thúc điệu nhảy, và anh cầm lấy tay cô và dẫn cô tới chỗ Tiffany :
- Tôi có thể nhảy với em một điệu không?
Tiffany hơi mỉm cười nhìn sang Seohyun và đáp lại là nụ cười vô cùng rạng rỡ của Seohyun.
Luhan nhìn cô gái đang nhảy cùng mình, một tuần trước khi gặp Seohyun cô vẫn là người con gái duy nhất trong lòng anh, để khi anh bắt đầu chú ý đến con chuột nhỏ của mình thì cô xuất hiện như chưa từng biến mất ngay bên cạnh người anh em của anh, 10 năm anh tìm cô thì ra cô lại trốn ở nơi mà anh khôn ngờ đến nhất.
- Em đang rất hạnh phúc
- Đúng
– Tiffany ngẩng lên mỉm cười- Chúng em rất hạnh phúc
- Tôi chỉ có một điều muốn hỏi
- Em đã thích anh trước đó, nhưng sau đó sau rất nhiều chuyện em nhận ra chỉ là mình đang thần tượng anh thôi người mà em thực sự yêu người mà em thực sự cần là anh ấy

Luhan mỉm cười gật đầu:
- Thật vui vì tôi lại có thể trò chuyện với em như thế này, à không giờ nên gọi là chị dâu chứ nhỉ.

Luhan quay ra nhìn về phía Seohyun nhưng cô không đứng đó khiến anh hơi hốt hoảng nhìn xung quanh và anh phát hiện ra cô đang nhảy cùng một chàng trai, anh cố điều khiển để đi sát về phía cô, và anh nhìn thấy cô cười rất duyên dáng,  một sự tức giận dâng lên trong lòng anh, điều mà từ trước đến nay anh chưa từng cảm thấy.
Tiffany cũng nhìn ra khuôn mặt đầy khó chịu của Luhan mỉm cười:
- Anh cũng rất yêu cô ấy
Hơi ngỡ ngàng nhưng Luhan mỉm cười thay cho câu trả lời.
Khi điệu nhảy thứ 2 kết thúc anh tiến nhanh về phía cô rồi cướp lấy đôi tay cô đang định chìa ra với người đàn ông thứ 2 định mời cô nhảy thêm 1 điệu nữa
- Tôi muốn được mời em nhảy với tôi, em yêu – anh nói tranh thủ cơ hội dùng những từ âu yếm đó

Và gương mặt đáng yêu của cô thoáng vẻ ngỡ ngàng.

Lúc trước khi ngồi ở bàn ăn nhưng tâm trí cô cứ mãi lang thang không chú ý gì đến người sóng đôi với mình cho phải lẽ. Cô chỉ trở về thực tại khi gặp ánh mắt chồng mình từ bên kia phòng. Trông anh lạnh lùng và kiệu kỳ như thường lệ, đang nhìn cô với đôi môi mím chặt và đôi mắt kín bưng. Nhưng anh không gạt được cô ra khỏi suy nghĩ một giây phút nào. Vụ việc chuỗi ngọc topaz đã làm anh xáo trộn sâu sắc – hơn cả cô. Nó đã lay động tâm can anh, phơi bày những vết thương anh đã cố che đậy và giấu giếm khỏi ánh mắt người ngoài lâu đến lộ anh những tưởng chúng đã lành.
- Em chưa từng nói là em biết khiêu vũ,
- Anh không hỏi em và cũng không nêu nó trong yêu cầu tuyển dụng. nhưng em chỉ biết nhảy cơ bản.  Em hy vọng không làm anh mất mặt và không dẫm lên chân anh hay chân em."
- Em sẽ chỉ cho tôi cái cớ để ôm em sát hơn thôi,
-  anh nói.
Seohyun  ước gì mình bỏ được thói cứ đỏ bừng mặt trước những lời khen ngợi ngụ ý dù vu vơ nhất. Ban nãy cô đã bị như thế khi anh tâng bốc vẻ đẹp cân xứng giữa chuỗi hạt và người đeo nó. Giờ cô lại thế nữa rồi. Có điều gì khác lạ trong mắt anh – dưới hàng mi hơi trĩu xuống. Cô nhận ra ánh mắt đó. Cô đã biết được đôi điều về sự căng thẳng của ham muốn trong đêm qua.
- Em sẽ cố gắng để ngài không phải làm vậy-  cô trả lời.
Gương mặt anh vẫn bất động. Nhưng đôi mắt anh thì cười. Đó là một vẻ mặt nguy hiểm, khiến cô chao đảo. Lẽ ra cô nghĩ nhưng đã quá muộn màng, cô nên để anh đưa về Seoul theo ý anh lúc trước.
Cô không cần lo lắng về điệu nhảy. Sau vài bước loạng choạng ban đầu cô đã nắm được nhịp của nó. Sao người ta có thể gặp khó khăn khi có một bạn nhảy xuất sắc đến thế? Anh xoay cô quanh vành đai của phòng vũ hội và cô tưởng như chân mình không chạm sàn. Chưa bao giờ cô cảm thấy phấn khích như thế. Và không chỉ phấn khích. Mắt anh giam hãm ánh mắt cô, chỉ thi thoảng rời đi để lang thang trên gương mặt và đôi vai cô. Và nụ cười kỳ lạ cứ lưu lại đó. Đôi mắt sẫm tối của anh một lần nữa mất đi vẻ âm u khó chịu cố hữu.
- Đã có ai mời em điệu kế tiếp chưa?-  anh hỏi khi cô bắt đầu tiếc nuối vì điệu nhảy sắp kết thúc.
Seohyun khẽ gật cô đã hứa sẽ nhảy với Baek hyun, nhưng anh lắc đầu:
- Tôi đổi ý rồi dù có hẹn đi chăng nữa hôm nay em chỉ được phép nhảy với tôi một mình tôi thôi. Nếu em thấy mệt thì tôi sẽ đưa em ra ngoài đi dạo, chúng ta sẽ rời xa không khí náo nhiệt này nửa tiếng được chứ.

Ý nghĩ ngớ ngẩn đầu tiên của cô là ở một mình với anh thì không đứng đắn chút nào. Vì theo kinh nghiệm cô biết, một quý ông chọn một phụ nữ để cùng hít thở không khí trong lành với anh ta thì thứ anh ta mong đợi không chỉ có không khí trong lành. Luhan  hẳn là có ý đồ với cô đây.

Ý nghĩ ngớ ngẩn thứ hai của cô là cô sợ để anh hôn mình. Nó hết sức ngốc nghếch, xét theo những gì họ đã cùng nhau trên giường đêm trước và xét theo sự thật cô là vợ anh. Nhưng không hiểu sao cô không thể cắt nghĩa được cảm giác của mình – có cái gì đó khác hẳn giữa việc ở cùng anh  và đi dạo dưới ánh trăng cùng anh trong lúc bữa tiệc đang diễn ra. Đi dạo bên ngoài nguy hiểm hơn nhiều.

Và rất cám dỗ.

Và không thể nào cưỡng lại được.

- Em cũng đang muốn ra ngoài

Nét cười trong mắt anh đong đầy vẻ thích thú thực sự.
Nhìn em giống như đang đồng ý đi đến nơi mình bị hành hình vậy.
cô không thể nói được gì và  cảm thấy mặt mình lại nóng bừng.

Trong suốt lúc nhảy với cô anh đã nghĩ đến việc ngày mai sẽ đưa cô về nơi cô muốn, anh và vợ anh sẽ đường ai nấy đi, tối nay sẽ kết thúc tất cả nhưng vẫn chưa đến ngày mai, vẫn còn đêm nay nữa. Anh rất muốn cô ở lại bên anh đêm nay nữa. Anh muốn cô.  Anh đoán phải mắt một thời gian thì ham muốn của anh với cô mới nguội tắt. Anh sẽ phải tiếp tục chịu đựng nó. Nhưng anh sắp phải cưỡng lại khao khát có được cô đêm nay rồi. Nếu anh có cô một lần, anh sẽ muốn lần nữa, và mỗi một lần anh lại càng dễ làm anh không muốn rời xa cô.

Tối nay anh muốn điều gì đó khác. Điều gì đó mà anh không thể tìm được từ muốn diễn tả. Thực ra có một từ mà anh không muốn dùng đến dù là trong tâm tưởng. Anh muốn một chút hơi ấm, một chút gần gũi tình người, một chút âu yếm, một chút – lãng mạn. Đó, cái từ đó bật ra rồi. Anh muốn một chút lãng mạn. Anh tự giễu mình với cả từ đó và cảm giác nó khơi lên trong anh. Nhưng nó là cái anh muốn.  Nhìn vào mắt cô anh nhận ra cô hoàn toàn hiểu anh. Anh cảm thấy hơi khó chịu bởi trong có mấy ngày cô đã phát huy sở trường kỳ lạ của mình là thâm nhập vào đầu óc anh. Đó là việc mà chưa một ai làm được kể từ ngày Lay  không còn là người bạn chí thân của anh nữa. Và ngay cả Lay hay kể cả là Sehun bây giờ cũng không phải lúc nào cũng hiểu chính xác.

Anh cũng thấy trong mắt cô những cảm xúc của mình. Cô cũng muốn một chút lãng mạn tối nay. Phát hiện này thật nguy hiểm. Lẽ ra anh nên tránh thật xa. Lẽ ra anh nên nhảy với người nào đó và để cô cho một bạn nhảy khác. Anh nên quả quyết về thẳng phòng mình và khóa cửa lại sau khi bữa tiệc kết thúc.

Thay nào đó anh lại dẫn cô đi qua những cánh cửa kiểu Pháp và bước ra không khí mát lạnh của buổi đêm, nơi có bao cặp đôi cũng đang tản bộ. Anh dắt cô ra xa khỏi sân hiên và vùng ánh sáng tỏa ra từ ngôi nhà, b qua bãi cỏ tới hồ. Anh nắm lấy bàn tay cô, đan những ngón tay mình vào ngón tay cô. Bàn tay cô ấm và mịn màng, nắm quanh tay anh vững chắc. Khi họ khuất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người anh mới thả tay cô ra, vòng tay quanh eo cô và kéo cô sát vào mình. Sau khoảnh khắc lưỡng lự cô cũng quàng tay qua eo anh. Đầu cô ngả lên vai anh. Họ không nói lời nào với nhau từ lúc rời bữa tiệc

Đúng là một đêm không thể tuyệt vời hơn để di dạo. Tiết trời mát mẻ nhưng không lạnh chút nào. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi đến. Bầu trời quang đãng và lấp lánh sao. Ánh trăng dát bạc khắp mặt hồ. Đến gần bờ hồ họ dừng bước.
- Anh thấy dễ chịu hơn chưa? – Seohyun khẽ nói sau một hồi im lặng kéo dài và dễ chịu
- Rồi. Chỉ cần quay sang là tôi thấy ngay.-  Anh quay đầu và môi anh lướt nhẹ qua tóc cô.
- Anh học được những cử chỉ ga lăng ngốc nghếch đó ở đâu vậy?-  cô hỏi, giọng đượm vẻ thích thú hơn là khiển trách.
- Ở ngay nơi này, hôm nay, hôm qua và cả hôm kia nữa – bình tĩnh anh tự nhắc nhở mình không được nói những điều mà anh sẽ phải hối tiếc cả đời , hãy bình tĩnh
Cô nín thinh.
- Lay và tôi thỉnh thoảng lại trốn ra ngoài vào buổi tối -  anh nói tiếp. - Tôi vẫn nhớ mình đã bơi ở đây ít nhất một lần. Đến giờ tôi vẫn sợ khi nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra nếu chúng tôi bị tóm.

Seohyun mỉm cười khi cô nhỏ cô cũng trốn nhà để sang nhà hàng xóm chơi
- Tôi đoán những trò cấm đoán đó có lợi cho trẻ con đúng không
- Thường là thế,
- Và chắc chắn sau này  tôi cũng phải dằn lòng mà ngăn cấm những đứa con của mình

Cô không trả lời.
Anh thầm nhăn nhó.
- Nếu chuyện có con nằm trong kết hoạch của tôi- anh tiếp tục. - Nhưng tuổi thơ vẫn là lứa tuổi vàng son, bất chấp những ngăn cấm và trừng phạt. Tôi rất tiếc vì em không có anh chị em nào.
- Em có ... em có bạn bè .Em có một tuổi thơ hạnh phúc.
- Tôi mừng cho em - 
anh nói, siết chặt cánh tay thêm một chút. - Tôi không muốn thấy em chịu cảnh cô đơn.

Và rồi Luhan  cảm thấy sự cô đơn của chính mình. Hiện anh đang ở bên cô, được che chở trước nỗi cô đơn, nhưng anh vẫn ý thức sâu sắc được rằng ngày mai tất cả sẽ thay đổi. Họ sẽ lên đường về Seoul , và sau đó sẽ mỗi người một ngả. Hôn nhân giữa anh và cô sẽ kéo dài đến một lúc nào đó, nhưng có lẽ chẳng bao giờ anh còn được ở bên cô như thế này, chỉ đứng lặng lẽ dưới anh trăng, nhìn ra mặt hồ phẳng lặng. Trong sự hòa hợp với người bên cạnh.

Chỉ có đêm nay.

Cảnh cô đơn sắp tới chụp lên anh.

Khi anh xoay cô lại trong vòng tay, cô ngửa đầu lên nhìn anh với đôi mắt  to tròn ấy – mặc dù anh không thể nhìn rõ màu của chúng dưới ánh trăng. Anh không hôn cô,không phải ngay lập tức. Anh sợ. Anh không biết phía sau nụ hôn là cái gì. Anh không chắc mình có thể lấy lại sự tự chủ đối với bản thân và cuộc sống một khi  hôn cô lần nữa hay không.

Anh ôm lấy cô bằng một tay và lướt nhẹ những khớp ngón tay của bàn tay kia từ má cô xuống dưới cằm rồi nâng khuôn mặt cô lên.
- Tại sao ngày hôm đó em không để tôi nhìn thấy sắc đẹp của em?-  anh hỏi cô.
- Em chưa được coi là xinh đẹp bao giờ. Em chỉ muốn một công việc
- Cô chuột nâu kín đáo của tôi
-  Anh dịu dàng miết ngón tay cái lên môi cô, và nghe được tiếng cô nuốt khan. - Em từng hôn ai trước đây chưa, cô chuột nhỏ?
- Chưa.-
  Chỉ là tiếng thì thầm rất khẽ.
Anh áp môi lại gần môi cô để cảm nhận hơi ấm từ nó.
- Em có muốn chúng ta thử hôn nhau lần nữa không?
Seohyun bối rối khẽ gật
Anh chạm vào môi cô – chỉ chạm thôi. Anh cảm thấy sự ấm áp mềm mại và lời mời gọi ngọt ngào. Anh cảm thấy hơi thở cô trên má ánh. Môi anh di chuyển, nhẹ nhàng tách hai cánh môi cô, cảm nhận cô, cảm nhận những gì cô gây ra cho anh. Không phải cho cơ thể anh. Anh chờ cơ thể mình phản ứng như đã định, nhưng không có. Nó tác động tới trái tim anh, hoặc một phần nào đó trong anh chưa từng được biết đến, mà người ta vẫn dùng trái tim để gọi tên.
Anh choàng cánh tay còn tự do qua vai cô, ép mạnh môi vào môi cô, cảm nhận cô, muốn cô làm cho yếu đuối, được cô vỗ về, được cô xoa dịu. Cô  hé môi ra đủ để trao cho anh sự mềm mại và ấm nóng trong con người mình. Đây không phải cuộc gặp gỡ của xác thịt. Anh đã đúng khi e sợ nó.Anh đã đúng khi anh hôn cô lần nữa anh thực sự nuối tiếc đêm nay, anh sợ ngày mai sẽ đến. Anh ngẩng đầu và nhìn xuống cô.
- Cảm ơn em - anh đã nghe thấy tiếng mình.
Anh thấy mắt cô nhòa ướt và theo bản năng biết được đó không phải là nước mắt của buồn đau, tức giận hay thất vọng. Anh kéo đầu cô ngả vào vai mình và giữ ở đó vài phút trong khi cô thả lòng dựa vào
Anh không phải lòng cô, Luhan  nghĩ, và một nỗi hoảng hốt chụp lấy anh. Hoàn toàn không phải. Anh ước gì nó được như thế.

Thích một ai đó là thứ cảm xúc trẻ trung, về cơ bản là nông cạn. Không phải anh thích vợ mình.

Mà là yêu cô sâu sắc.

  Cre : FB Hải Nguyễn  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro