Sweet revenge - chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta nên trở về bữa tiệc rồi
- Anh có thể giúp em một việc không?
- Được
- anh nói.
- Anh hãy cùng em tới thư viện, và chờ ở đó trong lúc em... cho đến khi em quay lại nhé?

Anh dò xét đôi mắt vợ mình nhưng cô không đưa ra lời giải thích nào. Anh sẽ không yêu cầu. Anh đã nói đồng ý rồi.

- Được tôi sẽ đợi em ở đó

Cô thoáng cau mày, nhưng khi anh cầm tay cô thì cô đan chặt những ngón tay mình quanh tay anh. Họ sóng bước bên nhau trở vào nhà, đi về phía thư viện.

Tối nay anh sẽ làm bất cứ điều gì trên đời cho cô.

Và ngày mai anh sẽ trả cô về với tự do.

Seohyun bắt đầu nhận ra mức độ sai lầm mình đã phạm phải. Cô đã thản nhiên đồng ý một cuộc hôn nhân giả dối chỉ vì tiền và sự an toàn. Cô đã phạm một tội lỗi khủng khiếp." Em cứ nghĩ chị là một kẻ đào mỏ". Câu nói của Baek Huyn  cứ bám vào theo cô cả ngày hôm nay. Cô đã kết hôn với ý nghĩ rất ngu ngốc rằng những cảm xúc của mình sẽ không bị ảnh hưởng trong mấy tuần lễ của cuộc hôn nhân tạm bợ, rằng nó cũng giống như cô làm gia sư một thời gian ngắn. Nhưng cô đả nảy sinh tình cảm với hầu hết những người ở nơi này

Và bây giờ cô biết mình sắp phải chịu đựng hình phạt tàn khốc cho tội lỗi và sự ngu ngốc của mình. Tình cảm của cô đã lún quá sâu theo hướng riêng tư hơn là nỗi lo lắng cho một gia đình đang sống trong địa ngục do chính họ tạo ra.

Cô đã nếm trải sự gần gũi anh vào đêm qua. Nhưng có lẽ do cô quá ngỡ ngàng trước cảm giác về thể xác trong những lần đó nên không cảm thấy trọn vẹn tác động của nó lên trái tim mình. Nhờ nụ hôn ở bên hồ cô mới bàng hoàng hiểu ra. Nó quá đỗi ngọt ngào, khác hẳn với những gì cô trông đợi. Cô đã trông đợi niềm đam mê, song lại nhận được sự âu yếm dịu dàng. Cô chẳng bao giờ nghĩ sự âu yếm có thể gắn với Luhan  nếu không phải chính cô đã trải nghiệm nó trong vòng tay anh và cảm thấy nó trong nụ hôn của anh. Đôi môi anh thậm chí còn run rẩy trêu môi cô.

Seohyun  không mơ mộng khi họ bước lên bãi cỏ trở lại nhà. Cô biết cái gì đang chờ mình phía trước, bảo đó là một viễn cảnh đầy đe dọa còn là nhẹ. Nhưng còn có tối nay. Và dường như tối nay mọi chuyện đều có thể xảy ra. Một buổi tối nhiệm màu, tách rời hiện thực. Thế cho nên cô đã đưa ra một đề nghị khá bốc đồng, là anh hãy tới thư viện cùng cô và đợi cô ở đó.

Nhưng đôi chân cả hai dừng lại một chút khi nhìn thấy tiểu thư nhà họ Park đang đi cùng một chàng trai cô quay sang và khẽ mỉm cười với anh

- Em đừng có cười có thể đó không phải là cái kết đẹp, em nghĩ chủ tịch Park sẽ để cho con gái mình lấy anh chàng đó ư? Ít nhất nó cũng phải tầm cỡ như tôi này
- Nhưng chúng ta có thể thuyết phục ông ấy mà đúng không

- Em là người lúc nào cũng tuyệt đối tin vào kết cục hạnh phúc vĩnh viễn của chuyện cổ tích nhỉ? - anh nhận xét, song giọng không hề mang ý chỉ trích
Cô ước gì mình có thể tin được.

Họ đi nốt quãng đường còn lại trong im lặng. Khi họ tới thư viện, nó đang chìm trong bóng tối.

Luhan đưa tay bật bóng điện ở đó và quay lại nhìn cô, lông mày nhướng lên.
- Em sẽ đi nhanh thôi, đợi em nhé
- Tôi sẽ đợi


Luhan gật đầu nhìn cô. Đôi mắt anh,  chúng gần như làm cô hoảng sợ. Cô có thể nhìn sâu vào chúng, nhìn thật sâu vào đôi mắt anh, như thể anh đã hoàn toàn gỡ bỏ những tường rào mà anh đã cố xây lên trước đó.

Chủ tịch  đang thả bước quanh phòng tiệc giữa các quan khách, thái độ thân mật nhã nhặn. Seohyun  bước tới bên cạnh ông trong lúc ông đang trò chuyện với mấy người khách. Cô quàng tay ông, mỉm cười với ông và với họ, đợi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc.
- Seohyun có vẻ như con đang cầm chắc chiến thắng
- Cha có thể đến thư viện cùng con một chút không?

Ông nhướng đôi mày kiêu ngạo lên.
- Con có chuyện này vô cùng quan trọng muốn nói với cha
- Chuyện quan trọng sao? Quan trọng đến mức kéo ta ra khỏi những vị khách ư?


Tim Baek huyn  đập thình thịch khi hai người rời khỏi phòng tiệc đi đến thư viện. Cô luôn thích đâm đầu vào rắc rối và lôi kéo người khác làm điều tương tự. Có lúc cô thành công, có lúc ngược lại. Nhưng cô không nghĩ mình từng xử trí một vấn đề nào tầm cỡ thế này. Nếu cô đang làm chuyện hoàn toàn sai lầm thì sao? Nếu cô đang gây ra thảm họa thì sao? Song có lẽ mọi chuyện đã quá tồi tệ rồi. Cô khó mà làm chúng trầm trọng hơn được nữa.

Chồng cô đang đứng xoay lưng lại bên cửa sổ. Anh không cử động hay nói năng gì khi cô đi vào cùng cha anh. Anh chỉ mím môi lại. Chủ tịch cũng chẳng nói chẳng rằng và ngoài việc thoáng khựng lại nơi ngưỡng cửa thì ông không có vẻ gì là ngạc nhiên.

- Cha, cha ngồi đây nhé, chỗ này khá thoải mái. Con lấy nước cho cha nhé

Ông ngồi xuống chiếc ghế cô chỉ, điềm tĩnh nhìn con trai rồi nhìn cô.
- Không cần đâu - Con có thể giải thích việc quan trọng này là ở thế nào được rồi đấy.

Cô đứng cạnh ghế ông và đặt nhẹ bàn tay lên vai ông
- Anh Luhan. Ba ngày trước anh ấy  đã đem em về đây với ý đồ duy nhất là làm tổn thương cha và phá vỡ mọi hi vọng. mọi kế hoach của cha và anh ấy  đã cố tình cưới người phụ nữ địa vị kém xa anh ấy  và đang đi làm gia sư để kiếm sống không đúng chính xác là kiếm ăn.
- Tôi đã không giấu em những ý đồ của tôi
– Luhan lên tiếng
- Và, thưa cha , hôm qua và hôm nay cha đã tỏ ra trìu mến với con nhằm mục đích duy nhất là chọc tức anh ấy. Điểm mấu chốt trong kế hoạch của cha là sơi dây chuyền ngọc  cha đã đưa nó cho con tối nay để khiến con trai cha nổi giận.
- món quà đó vẫn là của con


- Cả hai người đều đã thành công mỹ mãn, Con phải thừa nhận là mình cũng bị tổn thương khi ở trong kế hoạch, nhưng con không định than phiền. Cả hai người đều thành công như ý muốn. Tuy nhiên, cả hai đều đã bị tổn thương nặng nề.

- Em nhìn nhận tình huống bằng trái tim mềm yếu của em rồi, cha tôi  và tôi không có những trái tim mềm yếu. Tôi ngỡ rằng chúng tôi còn không có trái tim nữa kia.

- Tại sao anh  chọn biện pháp trả thù đặc biệt này?-  cô hỏi anh. - ANh có nhiều cách khác mà? Anh có thể không về lại nơi này mà, hoặc anh cũng có thể về nhưng từ chối kết hôn với cô gái ấy. Cả hai cách đều có thể chứng tỏ cho cha anh thấy rằng ông không có quyền điều khiển cuộc sống của anh. Sao anh lại chọn một biện pháp quyết liệt như thế?

Trong một lúc lâu anh không trả lời. Đôi mắt anh hết đi từ cô sang cha anh rồi ngược lại. Rồi một nụ cười nửa miệng lạ lùng nở trên khóe môi anh.

- Bởi vì những đời chủ tịch SM trước đây và người thừa kế chỉ có một nhiệm vụ quan trọng nhất là cưới một phụ nữ môn đăng hộ đối - bất chấp ý muốn của cô dâu chú rể. Nếu anh ta đã được chọn vợ từ lúc mới sinh, thì anh ta sẽ lấy cô ấy cho dù cô ấy căm ghét anh ta, dù cô ấy đã đặt trái mình nơi khác. Một hôn nhân thích hợp, một dòng giống thừa kế thích hợp, là quan trọng nhất. Thế nên tôi đã lấy em, phu nhân, một phụ nữ đã phản hồi quảng cáo tìm nữ gia sư của tôi. Ồ đúng thế, thưa chủ tịch đáng kính . Đấy chính là khởi nguồn câu chuyện.

Seohuyn  cảm thấy vai ông  cứng lại dưới tay cô trước cả khi con trai ông dứt lời

- Và cha, tại sao cha chọn đưa con chuỗi ngọc đó , trong vô số những đồ trang sức cha có?

Giống con trai, ông không trả lời ngay mà im lặng khá lâu.

Đó là món quà cưới ta tặng bà ấy -  cuối cùng ông nói, rồi lại im lặng lâu gần bằng lần đầu. - Món quà tình yêu của ta. Bà ấy đã hắt hủi tình cảm của ta trong những năm sống cùng nhau, chỉ lạnh lùng mà thực hiện bổn phận, và trao hết tất cả sự nồng ấm, yếu mềm, cho những đứa con và cháu của bà ấy – nhất là đứa con này. Bà ấy đã đưa món quà của ta cho nó trước khi chết, và vì thế ta đã đánh nó. Ta chưa bao giờ lớn tiếng với  bà ấy, cũng sẽ chẳng khi nào làm thế nếu bà ấy có sống thêm hai mươi năm nữa mà vẫn lạnh nhạt với ta. Tối nay một lần nữa ta đánh nó bằng cách tặng món quà ấy cho vợ nó, vì trước mặt vợ mà nó ra mặt khinh thường ta.

- Ông không bao giờ hiểu hết ý nghĩa của từ yêu – Luhan lên tiếng

- Đúng ta chưa bao giờ biết thế nào là yêu- rồi lại quay sang Seohyun mỉm cười – Seohyun con đã tìm cách đưa chúng ta đến đây, để bọn ta có thể lầm bầm xin lỗi nhau và trở nên yêu thương nhau trong mấy ngày cuối đời của ta sao?

Phải, đó là hy vọng của cô. Nhưng dưới giọng nói lạnh lùng ngạo mạn của ngài chủ tịch nó nghe mới ngu ngốc làm sao.

- Tôi đã bảo em không thể có chuyện chúng tôi ôm hôn nhau và làm lành mà,-  Luhan  nói. - Em đúng là quá đa cảm, em yêu.
- Mẹ anh là căn nguyên của tất cả chuyện này, cả hai đều rất yêu bà nhưng kết quả là cả hai lại ghét nhau hoặc cho rằng như thế
- Ông ta chưa bao giờ yêu mẹ tôi, tất cả những gì ông ta làm là giữ rịt bà trong toà nhà này, giữ bà trong nơi này không cho bà tiếp xúc với những người khác
Chủ tịch hếch lên và đôi mắt ông nheo lại.


- Bà ấy đã tước đi tuổi thơ và tuổi trẻ của anh. Bà ấy đã tạo tảng đá nặng nề từ sự miễn cưỡng hay có thể là bất lực khi gắng thích ứng với một cuộc sống hôn nhân sắp đặt. Rồi bà ấy tròng nó lên cổ con trai mình. Cuộc hôn nhân của bà ấy và những gì xảy ra trong đó nên là chuyện của bà ấy – và của ta, chứ đừng nên là nỗi bận tâm của những đứa con. Nhưng bà ấy đã chuyển nó cho anh. Cuộc sống của anh đã bị u ám bởi những điều đó, hôn sự với chủ tịch Park hay cả việc Tiffnay biến mất
- Một tình cảnh đáng buồn, khi một phụ nữ chỉ có thể dồn tình yêu và sự thấu hiểu cho những đứa con của mình.
- Ta luôn nghe theo bà ấy ngoài việc bà ấy có thể ra ngoài thì tất cả đều nghe bà ấy mà không bao giờ suy nghĩ đến hậu quả vì bà ấy là vợ của ta. Và ta chưa từng tức giận với bà ấy nhưng hành động của anh ban nãy, anh lớn tiếng chỉ trích vợ  mình, đó là việc làm của những kẻ ngốc


Họ nhìn nhau chằm chằm, cứng nhắc, lạnh lùng, không ai nhường ai .

- Con nghĩ chúng ta nên trở lại bữa tiệc,  Con thấy có ở đây thêm cũng sẽ chẳng có kết quả gì cả. Con xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của hai người càng trở nên tệ hơn. Nhưng có lẽ mỗi người sẽ nhớ đến nỗi đau khổ và tình thương của người kia.
- Tôi cho rằng chủ tịch nên về phòng nghỉ ngơi thì hơn, tôi và vợ tôi sẽ đảm nhận vai trò chủ nhà, tôi có thể đưa chủ tịch về phòng chứ?
- Luhan lên tiếng

- Không cần gọi ai đó lên giúp ta,

Seohyun mỉm cười vẫy tay với ông
- Chúc cha ngủ ngon

Chồng cô không cùng cô trở lại phòng tiệc ngay. Sau khi cha anh đi mất, anh khiến cô bất ngờ bằng cách nhấc bổng cô lên trong một cái ôm mãnh liệt đến nghẹt thở. Rồi anh tìm đến miệng cô và hôn cô với sự đam mê mà cô đã mong đợi lúc ở bên hồ.

- Một cô chuột nhỏ thích làm chuyện lớn lao -  anh nói, nới lòng vòng ôm - với đầu óc trên mây và chân trong cát lún.

Gương mặt anh đanh lại, nhưng giọng nói thì thật dịu dàng. Vậy mà cô cứ tưởng rằng sẽ phải nghe một trận la mắng chứ.
- Chúng ta phải ra tiếp khách thôi - cô nói.
- Đúng vậy -  anh chìa tay ra và nghiêng đầu lịch sự với cô, rõ ràng là không có ý giễu cợt


Giờ thì anh càng phải rời khỏi nơi này  hơn bao giờ hết. Ngày mai, thật sớm. Sắp sang ngày mai rồi. Vậy mà anh còn chưa ra lệnh cho người giúp việc  của mình cũng như của cô đóng gói hành lý. Lúc bữa tiệc sắp kết thúc thì đã quá muộn để ra những mệnh lệnh khắc nghiệt như vậy cho người giúp việc. Dù sao anh cũng không thể khởi hành quá sớm được. Anh muốn chào tạm biệt Baek hyun, Yoo Jung, Tiffany và cả Lay nữa. Lần này anh sẽ không âm thầm bỏ đi nữa. Anh cũng muốn cáo từ cha anh.

Luhan đi đi lại lại trong phòng ngủ của mình, rồi dừng bước và nhắm nghiền mắt. Có lẽ mỗi người sẽ nhớ đến nỗi đau khổ và tình yêu thương của nhau, cô đã nói thế. Món quà tình yêu ta tặng bà ấy, lời cha anh nói về chuỗi ngọc . Mẹ anh luôn tuyên bố rằng cha anh  là kẻ lạnh lùng từ trong tim. Bà đã nói thẳng như thế về chồng mình với con trai. Bà đã lầm sao? Bà có biết mình đã lầm không? Có thể ông cũng rất yêu bà nhưng tình yêu của ông quá lạnh lùng còn bà thì bị những cái gọi là bổn phận nên họ không thể tìm được tình yêu thực sự của mình

Anh đã quyết định qua đêm một mình, nhưng nỗi ham muốn vợ cứ gặm nhấm anh. Anh không tin mình có thể qua được đêm nay mà không có cô. Một khi họ về lại Seoul , một khi anh đã cho cô cuộc sống mới, anh sẽ phải sống thi trong quãng đời còn lại. Nhưng đêm nay thì khác.

Anh cảm thấy quyết tâm của mình đang trượt đi. Có lẽ anh sẽ bám chắc được nó. Luhan nghĩ, nếu nỗi ham muốn chỉ là thể xác. Nhưng không phải thế . Anh muốn được cảm nhân hơi ấm từ cô, sự dịu dàng trong từng giọng nói của cô.
Anh gõ thật nhẹ lên cánh cửa của phòng vợ mình và thận trọng đẩy nó ra. Nếu cô đã ngủ, anh sẽ để cô ngủ yên. Còn một chuyến hành trình dài phía trước. Cô cần được ngủ.

Ban đầu anh không trông thấy cô, anh chỉ thấy chăn trên giường đã kéo xuống mà không có cô ở đó. Cô đang đứng bên cửa sổ, tấm chăn choàng trên vai che khuất sắc trắng của áo ngủ. Cô ngoái đầu nhìn lại.
- Em không ngủ được à?- anh hỏi, bước về phía cô.
Cô lắc đầu. - Có phải em đã làm chuyện sai lầm?

- Không.-  Anh cầm lấy hai bàn tay cô, ủ ấm chúng trong tay mình. Chúng lạnh như hai tảng băng. - Và em không được trách mình vì đã không thành công. Em thấy đấy, đây không phải là chuyện cãi cọ vụn vặt. Những bất hòa giữa chúng tôi là thâm căn cố đế. Em đã cố gắng. Em không việc gì phải cảm thấy xót xa cho bất cứ ai trong gia đình này, chí ít là cho cha tôi và tôi, cả hai đều khiến em phát ốm. Dù sao, em cũng đã cố hết sức rồi. Cảm ơn em. Tôi sẽ luôn nhớ sự dịu dàng của em. Tôi tin là cha tôi  cũng thế.

- Ông yếu lắm rồi -  cô nói.
- Đúng vậy.
- Anh cũng yêu cha anh như cha anh yêu anh vậy
- Bỏ đi, em bị lạnh rồi, em nên trở về giường mình
- Vâng


Và cô dựa vào anh, xoay đầu ngả vào vào vai anh, người chùng xuống trong tiếng thở dài. Anh dám chắc cô đã mệt đến mức có thể ngủ ngay được.
Nếu không cảm thấy sự kiệt sức của cô, thì chắc chắn anh sẽ lại hôn cô lần nữa  khi đưa cô về giường , dù anh phải thừa nhận rằng anh cần cô đêm nay không phải vì ham muốn. Nhưng anh đã thấy nỗi mệt nhọc của cô, và đột nhiên lòng anh dậy lên mong muốn làm một điều gì đó cho cô để đền đáp những gì cô đã làm cho anh tối nay.

Anh kéo cô áp sát vào người mình, quấn chăn thật kín quanh cô, và hôn lên má cô.
- Ngủ đi, tôi sẽ nằm cho đến khi chăn em ấm hơn, cứ ngủ đi, tôi cấm em nghĩ đến những con cừu nữa
Seohyun mỉm cười ôm chặt lấy anh khẽ gật

  Cre : FB Hải Nguyễn  

p/s: Các bạn ủng hộ fic ms nha "Người yêu tôi là một thiên thần" --------> link: https://www.wattpad.com/myworks/61207958-shortficseohan-ngi-yu-ti-l-mt-thin-thn

và " [Oneshot] Mây trôi lãng bãng và hồng da trời " --------> link: https://www.wattpad.com/myworks/61209122-oneshot-my-tri-lng-bng-v-hng-da-tri

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro